Phương Thừa Lâm ở ngoài cửa cởi áo khoác trước, nhìn thấy Phương Hiệt thì dừng lại, bước hai bước vào phòng khách, mỉm cười nhìn Phương Hiệt.
“Tiểu Hiệt, muộn như thế này con còn chưa ngủ à?”
Phương Hiệt không trả lời, nhìn chằm chằm Phương Thừa Lâm một lúc.
Phương Thừa Lâm lúng túng cười, rồi bảo: “Nghe nói con về nhà nên bố về gặp con với….mẹ con.”
“Ồ.” Phương Hiệt đáp.
Cậu thật sự không biết phải nói gì với Phương Thừa Lâm, Phương Thừa Lâm từng là một người bố tốt, còn dịu dàng hơn cả Chu Linh, sẵn sàng tâm sự với Phương Hiệt.
Nhưng bây giờ đối với Phương Hiệt, mỗi lần cậu gặp Phương Thừa Lâm là lần đó tâm trạng cậu lại phức tạp.
Bực bội, khó chịu, tức giận … thất vọng.
Phương Thừa Lâm bước lên lầu vài bước, đứng ở đó sốt ruột chờ Phương Hiệt, giọng ấm áp hỏi: “Vẫn học à? Vừa nhà nghỉ thì cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, được không?”
“Con về được ngày rồi.” Phương Hiệt đáp.
Phương Thừa Lâm ngượng ngùng, lập tức nói tiếp: “Lẽ ra bố nên về sớm hơn, tại gần đây bố bận quá …”
Nói xong như nhớ ra điều gì đó, giải thích như thể mình vô tội: “Mấy nay bố ở trên trường, đang kèm mấy đứa viết luận văn tốt nghiệp.”
Phương Hiệt nghe vậy thì cười nhẹ, bỗng nhiên nói: “Mùi nước khử trùng.”
Mùi thuốc khử trùng độc nhất của bệnh viện, thậm chí Phương Hiệt đứng cách vài ba bậc vẫn có thể ngửi thấy mùi hăng này.
Vốn dĩ cậu không muốn nói, nhưng tự nhiên Phương Thừa Lâm giấu đầu hở đuôi làm khơi dậy cơn tức giận của cậu.
“Áo khoác của bố toàn mùi thôi.”
Trông Phương Thừa Lâm hơi bối rối, lo lắng giải thích: “Sau giờ làm việc bố chỉ đến đó giờ thôi.
Hôm nay tình trạng của An An hơi tệ—”
Phương Hiệt muốn nói với Phương Thừa Lâm rằng không cần nói mấy điều này, nào là có đi bệnh viện hay không, ở đó bao lâu, cậu không muốn nghe một chút nào.
Nhưng dường như Phương Thừa Lâm muốn nói điều gì đó với Phương Hiệt, nói xong câu kia, ông im lặng vài giây, hít một hơi thật sâu và ngước nhìn Phương Hiệt.
“Con có muốn nói chuyện với bố không? Về….bọn họ.”
“Không” Phương Hiệt trả lời ngay lập tức, “Quá muộn rồi, con không muốn cãi nhau cùng bố.”
“Chúng ta không cãi nhau, hai bố con mình nói chuyện hoà bình mà.”
“Bố cảm thấy có thể sao?” Phương Hiệt nhìn Phương Thừa Lâm hỏi.
Phương Thừa Lâm im lặng, một lúc sau ông mới nói: “Nghỉ ngơi sớm vậy, đừng học hành muộn quá.”
Phương Hiệt không trả lời, quay về phòng.
Phương Thừa Lâm không lên lầu, một lúc sau Phương Hiệt nghe thấy tiếng đóng cửa ở tầng dưới, chắc là nghỉ ngơi ở trong phòng dành cho khách.
Từ khi chuyện của Phương Thừa Lâm mới đầu bị lòi ra thì đã luôn ngủ ở trong phòng khách, cũng không ở phòng nhiều, chủ yếu ở trường, đi công tác, đến viện thăm con trai mình.
Phương Hiệt nhảy vào giường, vùi mình trong chăn.
Tâm trạng tốt lúc trò chuyện với Giang Tri Tân biến mất tiêu hết.
Phương Hiệt lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, Giang Tri Tân ôm con mèo mỉm cười, dưới ánh nắng mặt trời trông thật sạch sẽ và thoải mái.
Phương Hiệt ngắm tận sáu phút, cuối cùng đặt điện thoại xuống và nhắm mắt lại.
Muốn trở lại Thiệu Giang, muốn nhìn thấy Giang Tri Tân.
Nghĩ như vậy, Phương Hiệt lại tự cười nhạo bản thân – mày lại muốn đào ngũ nữa rồi, Phương Hiệt.
Cậu biết điều này là không thể, cho dù trốn đi nơi khác, một đống chuyện ở nhà sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến cậu, Phương Thừa Lâm vẫn là bố của cậu, trong bệnh viện vẫn còn một đứa trẻ đang chờ ghép tủy.
Địch Uyển vẫn có thể lại bám đến Thiệu Giang, đứng trực ở cổng trường.
Trưởng thành và đối mặt với vấn đề mới là giải pháp tốt nhất.
Giống như Giang Tri Tân, anh ấy không bao giờ sợ bất kỳ vấn đề hay rắc rối nào.
Lần duy nhất anh không biết mình phải làm gì có lẽ là khi phát hiện ra cậu thích anh… Phương Hiệt bật cười, rồi lại thở dài.
Hãy nghĩ đến Giang Tri Tân.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Thừa Lâm đều trở lại ăn tối.
Giúp việc sẽ đi về khi nấu nướng dọn dẹp xong xuôi, Ở nhà có một chiếc bàn tròn lớn.
Phương Hiệt, Phương Thừa Lâm và Chu Linh ngồi ăn cơm cùng nhau mà không hé môi nói một lời.
Chu Linh với Phương Thừa Lâm còn không thèm nhìn nhau, Phương Hiệt cảm thấy chắc chỉ có mình nhìn thấy hai người họ, còn hai người họ không nhìn thấy nhau.
Ngột ngạt thật.
Vì vậy mà Phương Hiệt không thích ở dưới nhà, cậu thường ngồi trong phòng đọc sách ôn tập, đôi khi gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Tri Tân.
Đang ôn tập được một nửa thì có người gõ cửa phòng cậu hai lần rồi đẩy vào.
Phương Hiệt quay lại nhìn, Chu Linh bê đĩa dâu tây bước vào.
“Dâu tây ở siêu thị khá tươi nên mẹ mua một ít.” Chu Linh đặt đĩa hoa quả lên bàn “Ôn tập thế nào rồi?”
“Ổn ạ”
“Rảnh thì ra ngoài chơi, học hành nghỉ ngơi xen kẽ chứ.”
“Vâng” Phương Hiệt cười, “Buổi chiều Kỳ Hướng rủ con đi chơi.”
Mặc dù Trường số cũng được nghỉ nhưng Kỳ Hướng vẫn đang học bù, vốn dĩ phải học bù đến chiều tết nhưng hôm nay giáo viên bận, được nghỉ một ngày, cuối cùng cũng có thời gian thở, sáng sớm đã rủ Phương Hiệt đi chơi.
“Tốt lắm, ra ngoài chơi thôi.” Chu Linh vỗ vỗ vai Phương Nghiên, “Kỳ nghỉ đông trước đây toàn dẫn con đi tảo mộ ông bà, nhưng năm nay không kịp rồi, thôi thì đợi thi đại học xong vậy.”
“Vâng.” Phương Hiệt đáp.
Lúc đi vào Chu Linh không đóng cửa, có tiếng động và giọng nói nhỏ ti từ dưới lầu truyền lên, mơ hồ có thể nghe thấy Phương Thừa Lâm và người giúp việc đang nói chuyện.
Dặn dò người giúp việc lúc xào rau thì đừng cho gừng bột vào, Phương Hiệt không thích.
Căn phòng yên tĩnh một lúc, Chu Linh nhẹ giọng nói: “Ở nhà mệt mỏi không?”
“Không” Phương Hiệt đáp.
“Ông ta nói rằng nhất định phải trở lại ăn tết cùng con.
Dù sao thì mười tám năm trước cũng luôn ở bên nhau.
Lần này con còn phải thi đại học—”
“Mẹ nghĩ ông ta muốn về cứ về đi, còn hơn là không.
Biết đâu lại tốt.”
“Khi nào thì mẹ ly hôn?”
Chu Linh không ngờ cậu lại hỏi thẳng thắn như vậy, một lúc sau mới trả lời: “Chờ con thi đại học xong, luật sư đề nghị mẹ kiện ông ta.”
Đến lúc đó lại như giằng co, chiến tranh.
Phương Hiệt gật đầu, không nói gì.
Điện thoại bên cạnh sáng lên, một tin nhắn mới đến.
Kỳ Hướng hỏi hai giờ thì đến sân vận động được không.
Khi tin nhắn đến, màn hình sáng lên, hình của Giang Tri Tân với Bánh trôi cũng sáng lên theo.
Trái tim của Phương Hiệt đập mạnh, cậu nhanh chóng với lấy điện thoại di động của mình.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng Chu Linh nói sau lưng mình: “Hả, Tri Tân à?”
Phương Hiệt cầm chặt chiếc điện thoại một lúc, sau đó mới từ từ buông ra.
“Ừm.” Cậu nhận ra vừa mở miệng cổ họng mình hơi khàn, ho khan một tiếng mới tiếp: “Là anh ấy với con mèo của anh ấy.”
Chu Linh ngạc nhiên rồi cười nói: “Đẹp trai lắm, con mèo cũng rất đáng yêu.”
Bà cười hỏi: “Tại sao con lại để làm hình nền?”
Phương Hiệt cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Con chọn đại hình đặt.”
“Thật là” Chu Linh cười và vỗ về cậu: “Con đừng có chọc anh Giang.”
“Con biết rồi.” Phương Hiệt trả lời nhẹ nhàng nhất có thể, nhịp tim của cậu từ từ bình tĩnh trở lại.
Chu Linh đi ra ngoài, cậu mới chậm rãi thở ra, cuối cùng mới thả lỏng một chút, mới nhận ra bị đổ mồ hôi.
Cậu trả lời tin nhắn của Kỳ Hướng trước sau đó nhấp vào hộp trò chuyện của Giang Tri Tân, gửi tin nhắn.
“Em đặt ảnh anh làm hình nền, bị mẹ nhìn thấy.”
Giang Tri Tân trả lời ngay: “Mẹ em nói gì không?”
“Không nói gì, khen anh đẹp trai.” Phương Hiệt trả lời.
“Không nói gì?”
“Không nói gì.”
Một lúc sau, Giang Tri Tân cười đáp: “ Phương Hiệt, em có phải hơi ngốc không?”
“Một chút.” Phương Hiệt cũng tự cảm thấy mình có chút buồn cười, “Không phải hẳn một kỳ nghỉ không được gặp à? Em chỉ muốn đặt làm hình nền—”
Thật là ngớ ngẩn.
“Đổi đi.” Giang Tri Tân nói.
Phương Hiệt đờ người một lúc, rồi trả lời “Ok.”
Phương Hiệt không nhắn thêm nữa, Phương Hiệt chọn bức ảnh phong cảnh có sẵn trên điện thoại của mình, chọn ngẫu nhiên một bức, chuẩn bị thay đổi hình nền.
Giang Tri Tân nói thẳng, cũng không tức giận, dù sao kiểu để ảnh người yêu này cũng quá ấu trĩ, chắc chuyện này cũng khiến Giang Tri Tân căng thẳng, nếu không sẽ không lập tức trả lời như vậy.
Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Giang Tri Tân đã gửi một bức ảnh khác.
Hình là chụp phía sau của Giang Tri Tân với Bánh trôi, hai người đang ngồi trên ban công, ngược sáng, không thể nhìn rõ người, bên ngoài là mặt trời lặn, bên trong là một người một mèo, bóng người rất đẹp.
Nếu không phải là quá quen thuộc, nhìn thoáng qua Phương Hiệt cũng không nhận ra, huống chi những người khác.
“Để cái này đi.”
Phương Hiệt chưa kịp nhắn lại thì Giang Tri Tân lại gửi thêm tin nhắn khác: “Em gửi một cái sang đây.”
Phương Hiệt gửi một dấu “?”, Giang Tri Tân lập tức trả lời.
“Để đặt hình nền.”
“Không phải” Phương Hiệt lặp lại lời của Giang Tri Tân vừa rồi “Anh có phải hơi ngốc không?”
“Yêu vào đều như vậy mà” Giang Tri Tân cười nói.