Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Cảm nhận được hàn khí không ngừng phát ra từ phía người King, Jason khoa trương run lên vài cái, sau đó nơm nớp lo sợ bưng ly nước trên tay qua: “Chúng ta trước ngồi xuống nói chuyện nha?”
King đột nhiên cười sáng lạn, biểu tình cùng động tác đều rất nhẹ, tiếp nhận cái ly, ngồi xuống, sau đó hít sâu hơi rồi uống sạch.
“Bối Bối,” Jason cẩn thận mở miệng. “Nếu không, chúng ta quan sát trước đã, đừng phá thai?”
King trìu mến nhìn Jason: “Ai nói tôi sẽ phá thai?”
Jason kinh hỉ: “Không phá?”
“Đương nhiên,” King trả lời, “Tôi phải sinh nó ra trước, rồi nhét vào ngược vào trong mông của anh.”
Jason chảy mồ hôi lạnh.
Ly nước trống không đập mạnh xuống bàn, King đứng dậy, không hề quay đầu mà trở lại phòng của mình.
Đêm đã khuya, bầu trời bên ngoài một mảnh đen kịt, thành phố không chút ánh sao nào lại chợt tối đen.
King ôm chân ngồi ở ngay bên cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu xái.
Tửu lượng y vốn khá tốt, nhưng ly rượu này chỉ vừa nghe mùi thôi đã đủ khiến cho y cảm thấy muốn bất tỉnh.
Trước đây còn chưa từng mang thai, tất nhiên không biết tác dụng phụ của việc mang thai chính là không chịu được rượu.
King đưa tay xoa bụng mình, giờ vẫn còn là cơ bụng múi rắn chắc, nhưng y biết, nếu như không áp dụng bất kì cách thức nào, qua không lâu sau đó, nơi này sẽ trở nên trơn nhẵn mềm mại, trở thành một nơi dựng dục yếu đuối thích hợp chứa đựng một sinh mạng mới.
Nếu như không sử dụng bất kì phương pháp nào.
Lúc trước có thể như đinh đóng cột mà nói sẽ phá, lúc là thật lòng nói vậy.
Nhưng giờ thì sao?
Bụng chưa mềm, nhưng lòng thì đã mềm trước rồi sao?
King cười nhạo chính mình, y vẫn cho rằng bản thân là một OMEGA đang đi con đường không hề bình thường, lại không nghĩ rằng vẫn có một ít gien thiên tính, khó mà trừ tận gốc.
Trìu mến, ôn nhu, mẫu tính?
Nghĩ vậy lại khiến cho y run lên vài cái.
Trước kia y cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ kết hôn sinh con, hiện tại càng chưa từng tưởng tượng. Vốn dĩ mới cách đây có mấy tháng y mới thoát khỏi kiếp xử nam mà thôi.
Vốn nghĩ không chừng cả đời phải làm một sát thủ cô độc.
Nhưng không hiểu sao giờ lại thế này.
Bị một tên ALPHA phúc hắc giả dối đè, lại càng kỳ quái hơn, hiện tại lại mang đứa con của chính tên ALPHA đó.
Đứa nhỏ, trong ấn tượng của y, đứa nhỏ là một danh từ cực kỳ tàn khốc lại tuyệt vọng. Bởi vì chính y là như thế mà tồn tại.
Không cha không mẹ, không có thân thích bằng hữu, ở xóm nghèo giãy dụa sống sót.
Bị mấy đứa nhóc da trắng và da đen khi dễ đánh đấm, bị mấy đứa nhỏ ALPHA và BETA vũ nhục. Không chỉ trẻ nhỏ, mà ngay cả người lớn, tất cả mọi người đều thờ ơ, mà sự thờ ơ đó, có khi lại là thái độ tốt nhất.
Đứa nhỏ, là một sự tồn tại yếu đuối, dơ bẩn, khó khăn.
Hiện tại chính là đang có một sinh vật như thế tồn tại trong cơ thể y.
Y chưa từng có lòng tin, có thể ngăn cản bất kì thứ gì ở bên ngoài thế giới này không làm tổn thương đến nó.
Cho nên, chính là nên từ bỏ thôi.
King bỏ ly rượu không hề uống kia uống, đến trước cửa, y biết Jason ở bên ngoài, vẫn luôn ở bên ngoài, đứa nhỏ này chính là con nối dòng của người nam nhân đó, nhưng vẫn không hề tới nói với y một câu bắt y giữ lại.
Mở cửa, đá đá lưng người đàn ông kia: “Vào đi.”
Lại đến cửa sổ ngồi xuống, King nhẹ giọng nói: “Tôi rất mạnh, không cần người khác bảo vệ.”
Jason gật đầu: “Tin tưởng không chút nghi ngờ.”
“Cho nên sau này đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như là đỡ đạn cho tôi.” King lườm mắt nhìn hắn. “Tôi sẽ không vì vậy mà thấy anh ngầu hay đẹp trai gì đâu.”
Jason gật đầu, nhưng sắc mặt có chút khó xử: “Thật có chút do bản năng.”
“Vậy tôi bắt anh phải xuất ra bản lĩnh đặc biệt mạnh, khắc chế cái bản năng đó lại.” King tức giận.
“Được rồi, anh sẽ cố gắng.” Jason miễn cưỡng gật đầu.
King tiếp tục mở miệng: “Tôi rất mạnh, tôi có thể tự bảo vệ con của mình, dù nó ở trong bụng tôi, hay là trên lưng tôi.”
Jason yên lặng, hắn đang phân tích những lời này, có ưu có khuyết, bởi vì Bối Bối dường như đang nói, y nguyện ý sinh đứa nhỏ ra, nhưng vẫn không ngại việc mang cái bụng bầu hoặc ôm theo đứa nhỏ tiếp tục đi làm sát thủ?
“Chuyện này, Bối Bối,” Jason hắng giọng. “Anh hiểu ý của em, cũng chưa từng muốn can thiệp vào tự do của em …”
“Nhưng tôi lại đang từng bước từng bước đi theo con đường mà anh mong muốn,” King bĩu môi, cười nhạo hắn. “Nếu anh đột nhiên đem dục vọng khống chế biến thái cùng dục vọng chiếm hữu của anh bộc lộ ra, tôi mới thấy kỳ quái.”
Jason ngoan ngoãn câm miệng, vẻ mặt mang biểu tình em đang nói cái gì anh nghe chẳng hiểu.
“Dù sao đứa nhỏ này không sinh ra, anh cũng sẽ có cách khiến tôi mang đứa khác. Nếu cuối cùng phải sinh, thì loại chuyện phá đi đứa nhỏ đầu tiên khiến cả tim lẫn cơ thể tôi đều tổn thương, tôi sẽ không làm.” King nhún vai.
Jason cười nửa miệng.
King nhìn mắt hắn, vẫn là nét mặt hờ hững như cũ: “Thế nhưng, tôi vẫn có việc tôi cần phải tự mình hoàn thành.”