Thẩm Vy tỉnh dậy, cảm giác trong người có chút khỏe hơn.
Cô mường tưởng lại hình ảnh ân cần ban nãy của anh, đáy lòng có chút gì đó cồn cào dâng lên.
Bước xuống nhà, cô khẽ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng anh.
Hạo Thần ngồi ở sofa chăm chú nhìn màn hình tivi đến khi Thẩm Vy bước lại.
Cô ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn anh
- Cảm ơn anh...
- Không cần cảm ơn đâu!! Thẩm Vy này...
Cô khẽ chớp mắt nhìn anh
- Hửm?
- Chúng ta kết thúc sớm hợp đồng đi!! Tôi muốn ly hôn với em!!
- Sao cơ?
Cô bất giác ngừng lại một thoáng, tự nhiên trong lòng cô dâng lên chút gì đó mất mát.
Tiếng anh bên tai kéo cô về hiện tại
- Ly hôn đi!!
Thẩm Vy trở lại trạng thái bình thường, chút giọng lạnh lùng xa cách vang lên
- Ok, nếu anh muốn!!
- Đơn ly hôn ở trên bàn làm việc của em!!
Thẩm Vy có cảm giác gì đó đắng đắng ngay cổ họng.
Nuốt khan cổ họng cô đứng dậy tiến lên phòng mình.
Bước lại bàn làm việc, tờ giấy với ba chữ "Đơn ly hôn" đập vào mắt cô.
Thẩm Vy đưa bút không ngần ngại mà ký vào ô trống phía dưới.
Liên tiếp những ngày về sau cô cảm giác thoải mái khi anh chẳng còn bám víu lấy mình.
Hôm nay, trở về nhà cô nhìn anh đang ngồi ở sofa mà khẽ cười
- Đơn ly hôn thế nào rồi?
- Sắp xong!!
- Anh giải quyết một mình được không? Chuyện ly hôn ấy...tôi cần bay qua Mỹ để điều hành công ty bên đó!!
- Được!!
Thẩm Vy gật gù bước lên lầu.
Lúc này, Hạo Thần ánh mắt đã chẳng còn an yên như trước mà dần đỏ lại nhìn theo bóng lưng kia.
Anh mệt mỏi dựa người vào thành sofa.
Chẳng ai biết được anh đang đau thế nào, tim anh chính là mỗi lúc mỗi một rỉ máu, đau đến tận tâm can.
Nhưng anh không muốn ép buộc cô nữa, bản thân cô cũng cần có tình yêu của riêng mình, anh chẳng thể ích kỉ thêm được.
Hôn nhân lý ra còn một năm nữa mới kết thúc nhưng anh sợ lúc ấy anh sẽ chẳng thể buông được nữa...vả lại mọi thứ ở Lục Gia không phải đã yên ắng rồi sao? Anh không muốn cô vì mình mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân.
Một tuần sau, Thẩm Vy chính thức bay qua Mỹ để quản lí công ty riêng của mình.
Sau hai ngày bên Mỹ cô mới lấy hết can đảm gọi về cho mẹ
"Alo? Con gái của tôi gọi gì đấy?"
- Mẹ à, con qua Mỹ rồi!! Con cần giải quyết vài vấn đề của công ty riêng một chút...
"Sao lại như vậy? Rồi chồng con ở đây ai chăm sóc nó?"
- Mẹ à, tụi con...tụi con...ly hôn rồi...
"Con nói gì vậy Thẩm Vy??"
- Mẹ nghe con nói đã...tụi con không yêu nhau.
Sống với nhau con cảm giác gượng ép lắm...
"...là lỗi của mẹ, là mẹ ép cưới tụi con..."
- Không phải đâu mẹ, tạm thời mẹ cứ ở lại Vũ Gia đi!! Khoảng tháng con sẽ về nước...
"Được, vậy nhớ giữ gìn sức khỏe!!"
- Vâng mẹ...con đi làm đây, tạm biệt!!
Tắt máy cô thong thả tới công ty.
Chẳng có cảm giác nào tuyệt bằng cảm giác tự do.
Cô bây giờ chẳng còn thấy anh chỉ có đi làm và về nhà...chẳng còn nhìn anh mỗi ngày, chẳng còn phải đối diện với sự áy náy từng ngày với anh.
Hạo Thần ngay sau khi cô đi đã bắt đầu đâm đầu vào rượu bia và thuốc lá.
Nỗi nhớ bao trùm cả tâm trí, anh nhớ cô tưởng chừng mình muốn phát điên lên được.
Cả hai đều có cuộc sống riêng của mình, một người sống trong nỗi nhớ và niềm đau.
Còn một người lại sống trong sự tự do và thoải mái...
Một tháng sau, Hạo Thần bắt đầu trấn tỉnh lại bản thân.
Sau khi tới tòa hoàn tất việc ly hôn anh trở về Vũ Gia.
Cả nhà ngồi trên sofa phòng khách nhìn anh
- Sao lại ốm như này hả con!!
Đôi mắt sâu hun hút của anh khẽ ngước lên nhìn ông bà Vũ và bà Nguyễn
- Ba mẹ...mẹ...con xin lỗi...
Bà Nguyễn khẽ lắc đầu
- Là ta kéo các con vào hôn nhân này.
Có lỗi nhất là ta...nhưng mà Thần, con phải giữ sức khỏe của mình chứ...nhìn con như vậy...
Hạo Thần nuốt khan cổ họng nhìn bà
- Sau hôm nay con sẽ không như vậy nữa...con sẽ giữ gìn thật tốt bản thân mình...
- Ừm, tốt rồi!!
Anh đưa mắt nhìn ba mẹ mình rồi đứng dậy cúi gập người
- Ba mẹ, con muốn từ chức Vũ Tổng!!
- Sao cơ?
- Con muốn đi đâu đó một thời gian... năm... năm hoặc thậm chí là không trở về...nhưng con hứa nếu con trở về con nhất định sẽ quay lại Vũ Thị.
Hạo Nhi, em chăm sóc cho Vũ Thị được mà đúng không?
- Em...
Ông bà Vũ nhìn anh gật đầu
- Được, nhưng con đi đâu?
- Con không nói được không? Con sẽ luôn gửi gì đó về cho ba mẹ để mọi người biết rằng con vẫn ổn!!
- Ta tin con sẽ trở về!!
Anh không trả lời chỉ khẽ gật nhẹ đầu.
Bản thân anh là người hiểu rõ nhất.
Nếu có ngày anh trở về thì đó là cái ngày mà chẳng còn nhớ đến cô nữa..