"... Lão già kia xấu lắm, sau khi em chết, lão lấy đinh đóng giữ thi thể của em, nhét rất nhiều thứ bẩn thỉu quái lạ vào bụng em, hồn của em thì bị lão nhốt trong một chỗ tối đen như mực, ngày nào cũng rất đau rất đau, đau đến nỗi em gần như không nhớ được gì nữa. Không biết đã qua bao lâu, lão già thả em ra, em không biết lão muốn làm gì với em, nhưng em còn nhớ là phải chạy trốn, nên nhân lúc lão niệm chú đã cắn lão rồi chạy đi.
Chạy thoát được chỗ đó, dần dần em nhớ lại những chuyện khi còn sống, em muốn tìm ba mẹ em, rất muốn rất muốn, sau đó đột nhiên em chạy đến đây, em cảm thấy như có một sức mạnh muốn bắt em về, sau khi trốn vào trong kim thân cổ mạn thì sức mạnh kia mới dần biến mất". Bởi vì đã hơn tháng không cảm giác được sức mạnh kia, nên tiểu quỷ mới dám rời xa Thẩm Tịnh, đến gây "phiền phức" cho Lương Kiện.
Tiểu quỷ còn nhỏ tuổi, có thể nói rõ ràng mọi việc như vậy đã không tệ lắm rồi, có vài chi tiết vượt quá khả năng hiểu biết của nó, nó không có cách nào nói rõ ràng ra được, chỉ có thể dựa vào Đông Sinh tự đoán.
Lúc tiểu quỷ kể những chuyện kia, Đông Sinh đã dán phù chú lên người Thẩm Tịnh và Lương Kiện, tuy bọn họ không nhìn thấy tiểu quỷ, nhưng lại nghe được tiếng của nó. Khả năng ngôn ngữ của tiểu quỷ có hạn, nói rất khô cứng, không ít chỗ nói mơ hồ không rõ, nhưng Thẩm Tịnh và Lương Kiện nghe xong lại chảy nước mắt ròng ròng. Mà tiện nhân luôn xưng mình là nam tử hán, nghe tiểu quỷ nói muốn tìm cha mẹ ruột của mình, xem bọn họ hình dáng thế nào, có quên nó hay không, suýt nữa đã khóc đến ngây ngốc, hộp giấy mà Thẩm Tịnh vừa đặt lên bàn, hai chị em mỗi người một tờ, tiểu quỷ chưa nói hết mà hộp đã thấy đáy rồi.
Ngay cả Li Vẫn nghe được cũng rớt mấy hạt đậu vàng, nó quyết định sau này không ức hiếp (?) tiểu quỷ nữa.
Ngược lại Đông Sinh từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn như thường, chỉ là lạnh hơn mấy phần, nếu A Hoàng rất quen thuộc cậu mà ở đây thì chắc chắn có thể nhìn ra lần này Đông Sinh nổi giận thật sự.
"Đông tể, chúng ta phải giúp nhóc con này báo thú, mấy tên súc sinh táng tận lương tâm kia mẹ nó không phải là người nữa rồi, phải bắt chúng lại băm thành nghìn mảnh!".
Gương mặt tuấn tú của Đông tể lạnh lẽo, đồng ý gật đầu.
Tiểu quỷ bị những kẻ kia mổ bụng lấy hết nội tạng, chỉ sợ không chỉ đơn giản là buôn bán nội tạng, lão già kia nếu am hiểu về tà thuật luyện chế tiểu quỷ, lợi đồng ngũ tạng lúc phủ của trẻ con, rồi máu, xương tủy vân vân để luyện chế một vài tà vật, đan hoàn, chắc chắn không phải là việc khó. Mà buôn bán những thứ này, so với buôn bán nội tạng, thì bí ẩn hơn nhiều.
Nghĩ vậy, đáy mắt Đông Sinh kết một lớp sương lạnh thật dày.
Tiểu quỷ và Li Vẫn cảm nhận rõ trong phòng tràn ngập uy áp hủy diệt, hai đứa theo bản năng nhìn Đông Sinh, cho dù khí quanh thân cậu không khác trước, nhưng hai đứa vẫn run như cầy sấy, cẩn thận rụt vào trong sô pha.
Tiểu quỷ còn nhỏ tuổi, chỉ biết cha mẹ nuôi là người tỉnh H, cha nuôi tên là Tôn Đào, mẹ nuôi là Mã Tiểu Ngọc, hai người đặt tên cho nó là Tôn An Bình, sau khi nó được mụ đàn bà kia mang về, thì chồng mụ ta cũng là họ Tôn, nên không đổi tên cho nó, cứ gọi nó là Bình Bình.
Tiểu quỷ không biết mụ đàn bà kia tên là gì, chỉ biết người ta luôn gọi mụ là dì Hồng. Lão già mua tiểu quỷ kia tự xưng họ Vương, dì Hồng luôn gọi lão là lão Vương, bảo tiểu quỷ gọi lão là ông Vương.
Manh mối tiểu quỷ cung cấp thực sự rất ít, chỉ bằng mấy người Đông Sinh muốn bắt được những kẻ này ở tỉnh H to lớn kia chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển, cách tốt nhất nhanh nhất là mượn nhờ cảnh sát.
Dù Thẩm Tịnh là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, nhưng chưa từng tiếp xúc với việc làm ăn của gia tộc, nhân mạch cũng rất ít, không có bạn bè nào làm cảnh sát cả. Sau lưng Lương Kiện có nhà họ Lương, từ nhỏ quẩn quanh trong giới nhị đại, tam đại, thì lại biết hai ba người bạn có quen biết mấy người.
"Tôi đi nhờ bạn điều tra giúp, xem có thể tìm được Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc không, sau đó chúng ta lại nghĩ cách điều tra tiếp". Thiếu niên mười tám mười chín tuổi đang là lúc nhiệt huyệt nhất, Lương Kiện đã hoàn toàn quên chuyện muốn Đông Sinh dạy dỗ tiểu quỷ, nói xong liền lấy di động ra gọi bạn nhờ vả.
Lúc này, Thẩm Tịnh cũng đã điều chỉnh xong cảm xúc, cô nói: "Bây giờ có trang web chuyên tìm người thân, chúng ta có thể vẽ hình cục cưng, xem có thể tìm được manh mối của cha mẹ cục cưng trên mạng hay không".
Cách này rất tốt!
Sương lạnh nơi đáy mắt Đông Sinh lập tức rút hơn nửa, mắt cậu sáng như đuốc nhìn tiểu quỷ, ừm, ra tay từ phía nào thì tốt hơn nhỉ?
Tiểu quỷ bị Đông Sinh nhìn chằm chằm mà hoảng hốt, cả người rụt lại trong sô pha.
Lương Kiện nhân lúc chờ kết nối liền xen mồm nói: "Nhưng mà lúc tiểu quỷ bị bắt đi mới hơn hai tuổi, dù có vẽ vẻ ngoài hiện giờ của nó thì cũng không giống khi đó a".
"Em có thể biến về lúc còn bé". Tiểu quỷ thì thầm nói.
Bộ dạng hiện giờ của nó thật ra là lúc ba bốn tuổi, chứ không phải là lúc nó chết. Sau khi nó bị người của lão già bắt về còn bị nhốt lại tra tấn một thời gian, lúc chết thì gầy chỉ còn da với xương. Sau khi nó biến thành quỷ liền biến nhỏ hơn một hai tuổi, biến về lúc cha mẹ nuôi còn chưa sinh em, khi đó rất nhiều người khen nó đáng yêu, lần nào đi đến tạp hóa gần tiểu khu với cha mẹ nuôi thì bà chủ đều nhéo mặt nó, còn cho nó kẹo que nữa.
Tiểu quỷ cảm thấy mình còn có thể biến nhỏ hơn nữa.
"Vậy thì tốt rồi, chị sẽ đi lấy đồ vẽ tranh, Đông Sinh chờ chút nhé, đã làm phiền em rồi". Thẩm Tịnh nghiêng đầu sang chỗ khác nói với một góc của sô pha, "Cục cưng, mẹ chắc chắn sẽ vẽ con thiệt là đẹp".
Khác hẳn với thằng nhóc điên điên lúc trước, tiểu quỷ ngoan ngoãn ngượng ngùng gật đầu.
Đông Sinh:...
Thẩm Tịnh từ nhỏ đã thích vẽ, cũng có thiên phú trời ban, nhưng cô không học chuyên sâu ngành này, chỉ coi như là niềm yêu thích của bản thân. Lúc đi học có đến mấy lớp chuyên ngành mà cô hứng thú, bây giờ thì thường mua một vài quyển sách về xem, lúc hứng lên sẽ cầm bút. Cô am hiểu phác thảo nhất, chỉ một lúc sau, một đứa trẻ mập mạp đã dần thành hình dưới ngòi bút của cô, dần dần sinh động hơn.
Tuy Đông Sinh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Thẩm Tịnh vẽ tốt hơn cậu một chút.
Chỉ một chút thôi.
Lương Kiện gọi điện mấy lần, cuối cùng cũng có được câu trả lời ưng ý, sau khi cúp máy, cậu bu lại, "Chị, chị vẽ đẹp quá, giống y chang chụp ảnh vậy. Đông tể, tôi thấy sau này cậu có thể học thêm với chị tôi, sớm muộn gì cũng vẽ được ra hình ra dạng".
Đông Sinh:...
"Nào được như em nói chứ? Em không thấy ngượng chị lại thấy ngượng đấy, Đông Sinh đừng nghe nó nói bậy". Thẩm Tịnh cười dịu dàng.
"Chị, em không nói lung tung đâu, chị chưa thấy hình Đông tể vẽ chứ, em cũng không biết hình dung sao nữa, dù sao sau này chị thấy sẽ biết thôi".
"Chị thấy em không biết thưởng thức thì có".
Đông Sinh liếc tiện nhân, đồng ý gật đầu.
"Hứ, chị, em đảm bảo chị có xem cũng không thưởng thức nổi".
Đông Sinh:...
Không lâu sau, Thẩm Tịnh đã vẽ xong bức tranh về tiểu quỷ, không chỉ vẽ hình tiểu quỷ lúc hơn hai tuổi, mà còn vẽ hình của nó sau này. Trên bức tranh, tiểu quỷ mập mập, mắt vừa to vừa tròn, tóc ngắn đến tai mềm mượt trên đầu, gương mặt tròn tròn có hai lúm đồng tiền không sâu lắm, rất đáng yêu.
Dù tranh về tiểu quỷ đã có, nhưng chỉ dựa vào một bức tranh, muốn đi tìm ảnh chụp phù hợp trên các trang web lớn tìm người thân thì là một việc rất nặng nề, hơi sai sót chút là bỏ lỡ ngay. Nếu cha mẹ tiểu quỷ mà có báo án thì có thể để cảnh sát điều tra, nhưng tiểu quỷ bị bắt cóc, bây giờ lại chết, nếu bạn bè truy hỏi thì Lương Kiện phải nói thế nào?
"Hay là chúng ta nhờ anh Trịnh giúp đi, anh ấy ở nước ngoài nhiều năm nói không chừng quen biết hacker nào đó, chỉ cần có cao thủ giúp đỡ thì việc này không phải dễ hơn sao?". Lương Kiện suy nghĩ, liền nghĩ đến ý này, "Đông tể, cậu và anh Trịnh thân thiết như vậy, cậu nói với anh ấy đi. Anh Trịnh chỉ cần giúp tìm cách liên lạc là được, việc tiền nong cứ để chị tôi lo".
Trịnh Quân Diệu từ chối xã giao buổi tối, muốn về nhà cùng ăn cơm với Đông Sinh, ai ngờ vừa về đến ngoài nhà thì Đông Sinh liền gọi nói có việc bận đột xuất không đến được. Đông Sinh không ở đây, dì Lư chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, Trịnh Quân Diệu ăn qua loa mấy miếng liền đặt đũa xuống, hời cho A Hoàng và Andre đến cửa cọ cơm.
Biết tâm trạng boss không tốt, Andre ăn cơm xong liền bôi dầu vào chân chạy mất hút. A Hoàng cũng có mắt nhìn mò về ổ nhỏ của nó, chơi di động mà Andre "dâng" cho, ấn lướt xoẹt xoẹt.
Từ khi biết A Hoàng là mèo của Đông Sinh, hơn nữa còn thấy đủ loại gian xảo đầy tính người của A Hoàng, Andre chưa hiểu rõ hết văn hóa nước Z liền nhận định A Hoàng chắc chắn là miêu yêu, miêu đại tiên trong truyền thuyết, vô cùng cung kính với A Hoàng, hoàn toàn là một vẻ miêu nô.
Theo nguyên tắc có hời mà không chiếm là đồ ngu, A Hoàng lấy không ít thứ tốt từ chỗ Andre, mấy hôm trước còn lấy được cái Iphone S Plus từ chỗ Andre, mặc dù là di động cũ Andre bỏ đi, nhưng A Hoàng đã thấy thỏa mãn rồi. Nó sợ di động bị Đông Sinh tịch thu liền giấu rất kỹ, lúc Đông Sinh ở đây nó liền nhịn không chơi, còn làm bộ tu luyện nữa, không để lọt chút gió nào.
Nhưng A Hoàng không biết rằng, ngay từ đầu Đông Sinh đã biết hết rồi.
Andre cam tâm tình nguyện bị mèo béo lừa, hoàn toàn là nể mặt mũi của "Đông Sinh đại sư", làm chuyện tốt không để lại tên không phải là phong cách của Andre, bởi vậy, trước khi đưa di động cho A Hoàng, Andre đã báo trước với Đông Sinh.
Vốn Andre định mua cái mới cho A Hoàng, Đông Sinh lại bảo hắn chỉ cần cái cũ là được, hơn nữa di động cũ còn bị động tay trước, chỉ có thể dùng một hai tiếng, nạp pin phải mất ba bốn tiếng. Nạp pin không chơi được, mèo béo chột dạ sẽ ngoan ngoãn tu luyện một chút, một ngày qua đi, thời gian tu luyện cũng bằng với lúc ở Đồng Thành bị Đông Sinh nhìn chằm chằm.
Tuyệt chiêu như vậy, tất nhiên là Đông Sinh không nghĩ được rồi, theo suy nghĩ của Đông Sinh thì không nên đưa di động cho con mèo nghiện mạng kia, cái này vẫn là Trịnh Quân Diệu tư vấn cho.
Trịnh Quân Diệu thay quần áo tập trong phòng tập gym, nghe thấy nhạc chuông dành riêng cho Đông Sinh, anh liền tắt máy chạy bộ đi xuống, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh lại có thêm ý cười dịu dàng.
Đông Sinh kể sơ qua chuyện tiểu quỷ cho Trịnh Quân Diệu, Trịnh Quân Diệu nghe xong cũng rất căm phẫn, hơn mười năm qua anh đều ở nước ngoài, nước ngoài hiếm khi có chuyện lừa bán trẻ con này, là một người hằng năm quyên góp cho các quỹ nhi đồng, Trịnh Quân Diệu không thể tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có chuyện mất nhân tính như vậy.
"Cậu gửi bức tranh của đứa bé kia vào di động của tôi, tôi sẽ liên lạc với bạn, chắc sẽ có tin tức nhanh thôi". Lương Kiện đúng là chó ngáp phải ruồi, Trịnh Quân Diệu đúng thật là quen với một hacker đứng đầu thế giới, anh đã từng giúp người nọ một chuyện lớn, giúp người này không phải ngồi tù, sau đó hai người liền thành bạn, quan hệ rất tốt. Sau khi Trịnh Quân Diệu về nước, việc làm ăn và đầu tư của anh ở nước M đều là người nọ trông coi giùm anh.
"Cảm ơn anh". Đông Sinh nói.
"Đông tể, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, sau này mà còn nói cảm ơn với tôi thì tôi sẽ giận không để ý đến cậu nữa đấy". Trịnh Quân Diệu vờ uy hiếp nói.
"A". Trịnh Quân Diệu sẽ giận không để ý mình sao? Đông Sinh nghĩ một lúc, kết quả là không tưởng tượng được.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh đã bị Đông Sinh quên luôn.
Tuy Đông Sinh ký quỷ khế với tiểu quỷ, nhưng tiểu quỷ lại không muốn đi với cậu, chết sống đòi ở lại nhà Thẩm Tịnh. Nó có thể ẩn thân trong kim thân cổ mạn, lại không làm hại đến Thẩm Tịnh, thấy nó rụt sau sô pha một vẻ "có đánh chết cũng không đi", Đông Sinh đành để nó ở lại.
Đi ra từ nhà Thẩm Tịnh thì cũng đã khuya, vốn Thẩm Tịnh muốn lái xe chở bọn họ về trường, nhưng Lương Kiện và Đông Sinh đều quyết gọi xe đi về. Tuyết rơi đường trơn, xe taxi không dám lái quá nhanh, lúc hai người Đông Sinh về trường thì cổng ký túc xá cũng đã đóng. Lương Kiện mặt dày nịnh nọt dì quản lý, dì mới để hai người vào.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm hôm sau, Đông Sinh vừa tập luyện rồi ăn bữa sáng trở về phòng, đã nhận được cuộc gọi và tin tức của Trịnh Quân Diệu.
Bạn của anh không chỉ giúp tra ra tin về cha mẹ ruột của tiểu quỷ, mà còn "mua một tặng một" tra được mấy cặp có thể là cha mẹ nuôi của tiểu quỷ nữa.
Đông Sinh dùng quỷ khế triệu tiểu quỷ đến phòng ký túc xá, cậu đưa di động đến trước mặt tiểu quỷ: "Nhìn xem có cha mẹ nuôi của em không".
Nhờ sự giúp đỡ của Đông Sinh, tiểu quỷ mau chóng xem mấy tấm ảnh trên di động, rất nhanh, nó chỉ vào một người đàn ông nhìn hàm hậu: "Chính là ông ta".
Lúc trước, Tôn Đào đánh bạc thua một số tiền lớn, bán đi đứa con trai mua về, mang theo vợ và cặp song sinh vội chạy về nhà ở nông thôn trốn nợ. Chỉ chớp mắt, hai đứa con trai đã hơn một tuổi, không đi được, không nói được, không gọi người được, ăn uống vệ sinh không tự chủ không biết làm, người trong thôn xì xầm nói ông ta làm chuyện thiếu đạo đức nên sinh ra hai đứa ngốc. Tôn Đào không tin, liền mang các con đến bệnh viện trên thị trấn kiểm tra, kết quả bác sĩ nói rằng, con trai bảo bối của hai người trí lực kém, cụ thể thế nào phải chờ lớn hơn mới kết luận được.
Hai vợ chồng Tôn Đào ngây ngốc, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng con trai bảo bối mong mỏi mãi mới có lại là đứa ngốc.
Còn không bằng không sinh thì hơn.