"Sư phụ, hình như có một chiếc xe luôn đi theo chúng ta". Từ thị trấn đến tỉnh thành tỉnh H có hai đường cao tốc, Vương Kiến Quân bảo lão tức chọn đường ít người đi lại ít trạm thu phí, sau đó chuyển sang đường cao tốc đi đến tỉnh thành. Trên đường cao tốc này có rất nhiều xe, cũng có không ít xe đi vào cùng hướng, tốc độ xe khoảng từ tám mươi đến một trăm hai mươi. Lão tứ chú ý đến một chiếc xe luôn đi theo sau hai ba trăm mét từ hai mươi phút trước, gã vừa tăng tốc, xe kia cũng tăng theo, gã giảm tốc, xe kia cũng giảm, cứ cắn chặt không buông.
Lão tứ là đồ đệ nhỏ nhất của Vương Kiến Quân, trước đây có tiền án cướp bóc và ngộ sát, ra tù chưa đến hai năm mà đã làm không ít chuyện xấu dưới trướng Vương Kiến Quân rồi. Hôm nay Vương Kiến Quân vội vàng trốn đi, sắc mặt vẫn luôn âm trầm, trực giác của lão tứ cho biết chắc chắn là lần này đã gặp phiền phức lớn, nếu gã bị cảnh sát bắt thì chỉ có đường chết thôi, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
Không chỉ lão tứ, mà ba đồ đệ khác của Vương Kiến Quân cũng lo sợ, bọn chúng làm đồ đệ của Vương Kiến Quân ngắn nhất cũng đã bốn năm năm, dài nhất như lão đại lão nhị cũng đã hơn mười năm rồi. Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên chúng thấy Vương Kiến Quân chật vật như vậy, ngay cả mặt cũng chưa gặp đã bỏ trốn ngay lập tức.
Lão tứ nhập môn chưa được bao lâu, chỉ học được mấy thứ vặt vãnh, bình thường chủ yếu là giúp Vương Kiến Quân quản lý nhân viên, đi xử lý một vài chuyện nhỏ, gã chỉ biết Vương Kiến Quân biết phép thuật biết nuôi quỷ sai khiến quỷ, nhưng không rõ Vương Kiến Quân lợi hại thế nào.
Đám lão đại thì biết rõ thực lực và nguồn gốc của Vương Kiến Quân, Vương Kiến Quân từng là đệ tử của phái Mao Sơn, am hiểu nuôi tiểu quỷ, sai khiến tiểu quỷ, đạo hiệu tự xưng là Quỷ đạo nhân, người ngoài gọi lão là Vương lão quỷ.
Vương lão quỷ có thù tất báo, lòng dạ ác độc, lạnh lùng tàn nhẫn, bị sư phụ phát hiện ra bộ mặt thật đã bị phế pháp lực trục xuất sư môn. Sau đó, Vương Kiến Quân im hơi lặng tiếng nhiều năm, rất nhiều người tưởng lão đã chết, không ngờ, lão không chỉ không chết mà còn đi đến vùng Đông Nam Á, Nam Á học tà thuật, rồi kết hợp những tà thuật đó với đạo thuật Mao Sơn, tự thành một phái.
Vương lão quỷ vốn có thiên tư rất cao, nhưng lúc trẻ đã bị sư phụ phế pháp lực làm thương căn cốt, sau đó cố gắng tu hành cũng không thể trở lại như xưa, pháp lực thường thường, nhưng Vương lão quỷ lại nuôi được tiểu quỷ lợi hại, tiểu quỷ dưới tay lão rất hung tàn, người huyền môn bình thường mà gặp lão chỉ có nước trốn thôi. Đạo môn ít ỏi, trong nước Z to lớn như vầy, người có thể khiến Vương lão quỷ nhanh chân bỏ chạy tuyệt đối không vượt quá con số mười.
Vương lão quỷ làm việc kín đáo, nhiều năm qua lại nhiều nơi, ẩn sâu trong vùng hẻo lánh nghèo khó.
Đừng nói mấy đồ đệ của Vương lão quỷ không ngờ đến, mà ngay cả Vương lão quỷ cũng không ngờ được rằng, mình lại bị người của huyền môn theo dõi.
Trời đông giá rét, hơn nữa hôm nay thời tiết không tốt, sắc trời tối rất nhanh, mới hơn bốn giờ mà trên đường cao tốc đã có người mở đèn.
Mắt thấy xe việt dã phía sau cứ đi theo không rời, Vương lão quỷ biết một kiếp hôm nay không tránh được, lão nhìn xung quanh, âm u nói: "Đến phía trước rời khỏi cao tốc, dẫn chúng lên núi".
Rời khỏi đường cao tốc ở đây thì xung quanh chỉ toàn là núi, Vương lão quỷ đã từng hoạt động ở vùng này, cũng khá quen thuộc địa hình xung quanh, lợi dụng địa hình, hơn nữa lão còn có tiểu quỷ, Vương lão quỷ cảm thấy chắc hẳn có thể có được một con đường sống.
"Đông Sinh đại sư, bọn chúng chuẩn bị rời khỏi cao tốc". Andre nắm giữ tốc độ xe, đi theo chiếc xe việt dã phía trước đổi làn.
"Đi theo". Đông Sinh ôm mèo béo với vẻ mặt không tình nguyện, lạnh lùng nói.
Vương lão tứ tưởng rằng chỉ có một chiếc xe theo sau bọn chúng, nhưng không biết còn có một chiếc xe khác đi theo đám Đông Sinh. Cùng lúc đó, cảnh sát cũng bắt đầu hành động.
Thủ hạ của Trịnh Quân Diệu ngoại trừ Uông Chấn, thì những người khác đều là người da trắng hoặc người da đen, cũng chỉ có Andre nói khá sõi tiếng Trung, thỉnh thoảng còn chọc cười, chứ mấy người còn lại chỉ biết mấy câu đối thoại cơ bản, bên tỉnh H nói tiếng địa phương, bọn họ nghe không hiểu chứ đừng nói là trò chuyện.
Trịnh Quân Diệu giả vờ như mình cũng không hiểu tiếng địa phương, yên tâm bỏ lại Uông Chấn xử lý người trên xe minibus và lũ trẻ.
Đám Đông Sinh đuổi theo về hướng đến tỉnh thành, đuổi đến tận cao tốc. Uông Chấn ở lại thì bấm gọi , rất nhanh, cảnh sát địa phương đã đến hiện trường, đưa những người này về cục cảnh sát. Cảnh sát địa phương hỏi Uông Chấn và thủ hạ của Vương Kiến Quân một số chuyện, phát hiện chuyện này phức tạp ác liệt hơn bọn họ nghĩ nhiều, lập tức báo lên cấp trên, Sở cảnh sát tỉnh phản ứng rất nhanh, trong thời gian ngắn nhất đã thành lập một tổ chuyên án, đồng thời huy động cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Uông Chấn theo lời dặn của Trịnh Quân Diệu cung cấp hai manh mối quan trọng – vợ chồng Tôn Đào và Ngũ Diễm Hồng.
Uông Chấn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hắn có thể nói được tiếng địa phương của một thị trấn nhỏ nơi đây, còn biết một vài địa danh, không phải là do kỹ thuật ngụy trang mà hắn học trong quân đội, cũng không phải do hắn chuẩn bị đầy đủ, mà là hắn có một chiến hữu là người nơi này. Uông Chấn đã cùng ăn cùng ở vào sinh ra tử nhiều năm với người bạn đó, hơn nữa hắn đã được huấn luyện đặc biệt, việc bắt chước tiếng địa phương không phải là việc gì khó.
Trước khi Uông Chấn xuất ngũ "vì bị chấn thương", chiến hữu này của hắn đã chuyển ngành, được sắp xếp về quê làm trong ngành cảnh sát, hiện giờ đang là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện. Sau khi Uông Chấn báo cảnh sát đã liên hệ với chiến hữu này ngay lập tức.
Có tầng quan hệ này, manh mối mà Uông Chấn cung cấp có thể tăng độ tin cậy lên, đồng thời cũng giảm bớt ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát.
"Rốt cuộc là tại sao cậu lại biết việc này?". La Lỗi đưa cho Uông Chấn điếu thuốc, còn châm lửa giúp hắn.
"Lỗi tử, người khác không biết tại sao tôi lại xuất ngũ, nhưng cậu còn không biết sao? Tôi có thể lấy lý do "vì bị chấn thương" để xuất ngũ đã là đội trưởng cố gắng giúp lắm rồi, tổ chức vốn không sắp xếp đơn vị để tôi chuyển ngành. Sau khi xuất ngũ, tôi tìm rất nhiều việc nhưng đều không hợp, đội trưởng đã giới thiệu tôi làm vệ sĩ cho cháu ngoại của bạn ông ấy, nói thật đến hiện giờ tôi cũng không hiểu chuyện ngày hôm nay là như thế nào, tôi chỉ đi làm mấy việc con con thôi. Những gì tôi biết đều đã nói hết rồi, những chuyện khác, các cậu cứ trực tiếp hỏi boss của tôi đi". Uông Chấn rít một hơi, nói theo sự thực.
Mấy người Đông Sinh đột ngột đến đây, trước đó không hề có bất cứ sự sắp xếp nào. Chuyện mà đám Vương Kiến Quân gây ra không nhỏ, một khi đã kinh động đến cảnh sát thì cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, tra ra bọn họ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Còn không bằng nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu, tránh cho lúc tra ra được thì dù có lý cũng không thể nói rõ.
Tất nhiên, theo suy nghĩ ban đầu của Trịnh Quân Diệu thì có thể không dính dáng đến cảnh sát thì cứ cố gắng đừng dính vào, nhưng tiểu quỷ nói Nha Nha là Hiên Hiên, điều này có thể làm được rất nhiều việc, cho nên trước khi rời đi, Trịnh Quân Diệu đã bảo Uông Chấn cứ nói sự thực ra.
Những chuyện mà Uông Chấn biết được, cũng chỉ như vậy thôi.
Còn về phần mèo lớn "thành tinh", Đông Sinh đại sư, mấy chuyện kỳ quái kia đều không liên quan đến vụ án, tất nhiên không cần lắm miệng.
La Lỗi là chiến hữu nhiều năm với Uông Chấn, trực giác của anh cho biết chắc chắn Uông Chấn đang che giấu một vài chuyện, nhưng tính tình ghét ác như cừu kia của Uông Chấn thì anh cũng rõ, anh biết hiện giờ tình cảnh của Uông Chấn rất khó khăn, liền vỗ vỗ vai chiến hữu, "Đi thôi, cụ thể thế nào sẽ hỏi boss của cậu sau, hiện giờ cậu đi cùng người của chúng tôi đi bắt Ngũ Diễm Hồng và vợ chồng Tôn Đào đã, tôi sẽ dẫn người đuổi theo boss của cậu".
Dựa theo tin tức mà Uông Chấn cung cấp, ngoài Ngũ Diễm Hồng còn có cả nhà trên và nhà dưới, để tránh đánh rắn động cỏ, tiện cho việc sau này một lưới bắt hết đám u ác tính kia, cảnh sát nhân lúc trời tối đã bí mật bắt giữ Ngũ Diễm Hồng cùng vợ chồng Tôn Đào.
Ở phía bên kia.
Đám người Vương Kiến Quân sau khi rời khỏi cao tốc đã mau chóng lẩn vào trong vùng núi, vốn thời tiết đã không tốt, sau khi vào vùng núi thì tầm nhìn càng hạn chế hơn.
Thấy trời ngày càng tối, sau khi đi vào một vùng núi non trùng điệp, Vương Kiến Quân ngưng trọng mở hộp gỗ khắc hoa luôn đặt trên đùi, trong hộp gỗ toàn là những mảnh gỗ màu đen viết chữ đỏ như màu máu, chữ vặn vẹo khiến mảnh gỗ càng thêm quỷ dị âm lãnh.
Đây là quỷ phù do chính Vương Kiến Quân tỉ mỉ chế tạo.
Xe liên lục rẽ trái rẽ phải trên đường núi quanh co, Vương Kiến Quân lấy sáu miếng quỷ phù ra, đặt vòng gỗ lim sang một bên, lẩm bẩm đọc chú. Ngay lập tức, sáu quái vật mà mắt thường không thể thấy được hiện ra trong không khí.
"... Giết chết tài xế của chiếc xe phía sau, đi!".
Vương Kiến Quân ra lệnh, sáu tiểu quỷ dữ tợn liền vụt bay về phía sau.
Đông Sinh híp mắt, lạnh lùng nói: "Andre, dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì thì nhiệm vụ của anh là giữ vững tay lái, cứ lái xe về phía trước, đừng làm mất mục tiêu".
"Được". Andre vừa dứt lời, thì hắn đã thấy được một cảnh không thể nào tin được ---
Gai băng lao vùn vụt lên khắp mặt kính chắn gió, rõ ràng là trong xe mở điều hòa, nhưng Andre vẫn cảm giác một dòng khí lạnh thấu xương dâng lên từ lòng bàn chân, mà đó cũng không phải là ảo giác của hắn, vì hắn thấy rõ mình đang thở ra sương trắng.
Đông Sinh ném A Hoàng đang sợ đến nỗi cố dùng cái móng to bự của nó mà ôm đầu cho Trịnh Quân Diệu ở ghế sau, kết ấn trong hư không, ấn thành, vỗ nhẹ lên vai Andre.
Andre lập tức chấn động, rõ ràng trên mặt kính đã che kín băng, nhưng hắn lại có thể xuyên qua lớp băng này mà thấy rõ con đường phía trước. Andre không hổ là lính đánh thuê được Trịnh Quân Diệu mời chào với giá cao, tâm lý rất ổn định, lái xe chắc chắn dưới điều kiện không nhìn thấy những tiểu quỷ kia.
Sáu tiểu quỷ được Vương Kiến Quân thả ra mau chóng tụ tập trước xe, Hoan Hoan như gặp phải địch, biến thành quái vật có bộ dạng rất giống chúng, nhe răng khiêu khích trong xe.
Đám tiểu quỷ theo bản năng kiêng dè Trịnh Quân Diệu có đại khí vận hộ thể, nhưng chúng bị quỷ phù sai khiến, sau một phút do dự, chúng liền lao về phía Andre, chỉ trong một nhịp thở, chúng nó đã cùng lúc vươn ra quỷ trảo, sắp xé Andre thành từng mảnh nhỏ.
Andre không nhìn thấy gì nhưng có cảm giác sợ hãi trước giờ chưa bao giờ có, theo bản năng muốn rút súng vẫn luôn giắt trong cạp quần, nhưng hắn vẫn nhịn được, vững vàng rẽ qua sườn núi gấp khúc đầu tiên.
Con đường hiện giờ bọn họ đang đi rất nguy hiểm, một bên là núi, một bên là sông, đường lại nhỏ hẹp, độ cong của đường phải đến bảy tám mươi độ, độ dốc cũng cao, con đường này nói thẳng ra là trên vách núi, chỉ cần mất tập trung cái là xe nát người chết ngay.
Ngay từ đầu Vương Kiến Quân đã không muốn cứng đối cứng với người trong huyền môn kia rồi, lão quyết định chọn mấy tiểu quỷ lợi hại nhất của mình đi giết tài xế của đối phương. Lái xe là một thằng người Tây, nhìn tuổi cũng không nhiều, chắc chắn không phải là người trong huyền môn. Sáu tiểu quỷ chỉ cần có một con xử lý tài xế thành công, dù không được thì chỉ cần quấy nhiễu tài xế kia, khiến chúng rớt xuống vách núi. Mà dù không giết được người trong huyền môn kia đi chăng nữa, cũng có thể phá xe của đối phương, vậy lão sẽ có cơ hội chạy đi.
Trong mắt Vương Kiến Quân, có thể khiến lão có cảm giác nguy hiểm như vậy, cũng chỉ có mấy lão già không xuất thế của huyền môn thôi.
Nếu là những người khác trong huyền môn, có thể quỷ kế của Vương Kiến Quân sẽ thực hiện được, nhưng không may, lão lại gặp Đông Sinh.
Ngay lúc đám tiểu quỷ chạm đến Andre, thì phù chú mà Đông Sinh đã cho Andre dán bên trong quần áo trước đó lập tức hoạt động, vô số phù chú xích sắt mà mắt thường không nhìn thấy xuất hiện từ hư không, chỉ chớp mắt đã trói chặt sáu tiểu quỷ kia.
Khụ khụ khụ, chắc Vương Kiến Quân có nằm mơ cũng không ngờ rằng, bây giờ lại có một tên nhóc dễ dàng vẽ một lượng lớn phù chú cao cấp.
Kỹ thuật vẽ của Đông Sinh mặc dù là cấp đại sư tâm linh, nhưng bản lĩnh vẽ bùa của cậu thực sự đã đạt đến cấp đại sư.
Chỉ kém một bước là đạt đến tiêu chuẩn tông sư như Lý Cửu.
Kéo nhẹ một cái, đám tiểu quỷ bị trói thành bánh chưng đã bị lôi đến trước mặt Đông Sinh.
Nhìn đám tiểu quỷ, con ngươi đen trong mắt Đông Sinh dần lan rộng, vòng cổ cá linh không che dấu nữa, âm sát khí đen ngòm dày đặc như mực cuồn cuộn lan ra từ trong cơ thể cậu, bên trong cửa sổ nhanh chóng kết thành một lớp sương mỏng, Hoan Hoan vốn đang khiêu khích đám tiểu quỷ kia lập tức sợ co lại thành một cục, cố vùi mình dưới lớp ghế.
Ngược lại A Hoàng cảm giác được âm sát khí quen thuộc, liền bỏ móng trên đầu xuống, vẫy vẫy đuôi.
Giờ phút này, không chỉ Trịnh Quân Diệu và Andre, mà ngay cả những tiểu quỷ kia cũng có cảm giác linh hồn lạnh lẽo.
"Các ngươi, muốn báo thù không?".