Câu nói của Diệp Cẩn Niên giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ đang yên tĩnh, khơi lên từng đợt sóng lăn tăn, lời vừa dứt, ngoại trừ người phát ngôn là Diệp Cẩn Niên ra, ngay cả người trong cuộc là Diệp Cẩn Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, con ngươi trong mắt cô dao động mấy cái, cuối cùng cũng trở về vẻ bình tĩnh.
"Không thể nào!" Một tiếng phản bác chắc chắn đột ngột vang lên, Sở Nhược nhìn Diệp Cẩn Niên với vẻ mặt vô tội phía đối diện, nói chậm rãi: "Niên tiểu thư, có một số việc không thể nói bừa được đâu."
"Chìa khóa tủ an toàn của ngân hàng, được lưu giữ trong két an toàn tại phòng làm việc của giám đốc công ty chi nhánh Thụy Sĩ của Diệp Thị, tổng giám đốc Diệp chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể lấy được nó." Diệp Cẩn Niên thấy Sở Nhược nôn nóng cãi lại mình thì cười như không cười nói, khóe môi Diệp Cẩn Niên khẽ cong, có lẽ ngay cả Sở Nhược cũng không nhận ra, giờ phút này, khí thế vô thức toát ra từ cô, so với vẻ mảnh mai yếu đuối ngày thường quả thực khác xa một trời một vực.
"Công ty chi nhánh của Diệp Thị?" Trong mắt Sở Nhược lập tức hiện lên tia sáng, quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn Nhiên chất vấn: "Khoản tiền này được đổ vào từ sáu năm trước do Diệp Cẩn Niên xử lý, người được chuyển nhượng cổ phần lại là cô, sẽ không phải là chị em các cô đã bắt đầu bày mưu tính kế từ sáu năm trước hòng chiếm đoạt tài sản của nhà Nam Cung đó chứ?"
Diệp Cẩn Nhiên cười lạnh, không để ý tới câu nói hùng hổ dọa người của Sở Nhược, đưa ánh mắt về phía Nam Cung Minh Húc: "Tổng giám đốc Nam Cung nghĩ thế nào?"
"Không phải." Mặc dù Nam Cung Minh Húc cũng kinh ngạc vì Diệp Cẩn Niên, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, lông mày nhíu lại.
~~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~~
Nghe thấy câu trả lời của Nam Cung Minh Húc, vẻ mặt ác liệt của Diệp Cẩn Nhiên mới hòa hoãn xuống một chút, cô cười lạnh nhìn Sở Nhược: "Sáu năm trước tập đoàn Nam Cung chẳng qua chỉ là một củ khoai lang bỏng tay, lúc đó nếu Niên Niên thật sự muốn ngầm chiếm đoạt tài sản của nhà anh ta, hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa quyền tổng giám đốc để chuyển nhượng, đầu tư vào tập đoàn Nam Cung chẳng phải là đã quá mạo hiểm rồi sao?"
"Cô……" Sở Nhược há miệng, căm hận nhưng lại không thể không thừa nhận, điều Diệp Cẩn Nhiên nói là sự thật, vì vậy nôn nóng đưa mắt nhìn sang Nam Cung Minh Húc.
Mà động tác đó lọt vào mắt Diệp Cẩn Niên, ý lạnh trong mắt cô càng thêm sâu.
Ngay tại lúc đó, Diệp Cẩn Nhiên đã kết nối điện thoại đến giám đốc công ty chi nhánh Thụy Sĩ của Diệp Thị, bảo hắn lấy mấy thứ đó ra và fax về Thiệu Thị.
Nửa tiếng sau, Tiếu Văn mang bản fax của giấy chuyển nhượng đến phòng họp, phát bản đã được photo ra cho mấy người.
Nhìn tờ giấy chuyển nhượng giấy trắng mực đen, những người ở đây đều lộ ra những vẻ mặt khác nhau.
Nam Cung Minh Húc sắc mặt âm trầm, ngón tay cầm bút mơ hồ lộ ra những khớp xương trắng bệch, một lúc sau, hắn đập tờ giấy chuyển nhượng xuống bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, đôi môi mỏng mở ra, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Tôi không tin."
Ba chữ ngắn gọn, khiến sự căm hận trong mắt Sở Nhược càng tăng thêm mấy phần.
Mặc dù sự tranh chấp cổ phần sẽ mang đến những phiền toái không nhỏ cho tập đoàn Nam Cung, nhưng giấy tờ chuyển nhượng này cũng coi như là đã giúp cô ta, Nam Cung Minh Húc ghét nhất là chuyện lừa dối, sau khi chuyện này được phát giát ra rồi, thái độ của Nam Cung Minh Húc đối với Diệp Cẩn Niên nhất định sẽ thay đổi, cơ hội của cô ta sẽ tăng thêm mấy phần.
Không ngờ, chứng cứ ở trước mặt, anh ta lại nói không tin?
~~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~~
Dưới bàn, bàn tay hung hăng nắm chặt vạt áo, sự không cam lòng, nỗi đau đớn sâu sắc cuồn cuộn trong mắt được áp chế xuống, lúc trước Diệp Cẩn Niên không tranh hơn thua với cô ta, bây giờ nằm ở trên giường đã trở thành người vô dụng, ngược lại, lại khiến cho Nam Cung Minh Húc thay đổi thái độ, cô ta không cam lòng!
"Không tin?" Nghe câu nói của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên ngồi phía đối diện, cười yếu ớt nói thấp giọng, sóng mắt lưu chuyển mang theo vẻ trào phúng, hỏi: "Tổng giám đốc Nam Cung không tin vào tính chân thật của ‘giấy chuyển nhượng cổ phần’ này, hay là không tin năm đó Diệp Cẩn Niên đã có điều giấu giếm anh?"
Nam Cung Minh Húc nhíu nhíu mày, hắn đương nhiên biết giấy tờ chuyển nhượng này chẳng có vấn đề gì, nhưng hắn không tin Niên Niên sẽ làm như vậy. Mặc dù trong mấy năm qua, hắn đã dùng đủ mọi cách, vẫn không thể điều tra ra được ai là người đầu tư vào tập đoàn Nam Cung sáu năm trước, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ Diệp Cẩn Niên.
Cho dù là đến lúc này, hắn vẫn như cũ không tin.
Diệp Cẩn Niên cười châm chọc, nếu như là sáu năm trước, có lẽ cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt vì sự tin tưởng hiếm có đó của Nam Cung Minh Húc mất.
Lúc trước, cô bị tình cảm làm mờ mắt, vì người đàn ông trước mặt này mà không ngại trở mặt với cha, là chị gái không muốn làm tổn hại quan hệ tình cảm giữa cha và con gái, nên đã lén điều động một số lượng tiền vốn lớn của Diệp Thị, dùng danh nghĩa của cha để chi tiền ra.
Thế nhưng, hành động lộ liễu như thế làm sao mà giấu giếm được người cha thông minh đây?
Nhớ lại sự lạnh lùng tạo áp lực của cha khi đó, cô thậm chí đã có chút oán hận cha mình, cho nên lúc ký tên người tiếp nhận, cô tức giận viết tên của chị gái vào, chứ không phải là tên mình.
Giấy chuyển nhượng cổ phần này, cô đã từng ước định với cha, trừ phi có một ngày Nam Cung Minh Húc thật sự có lỗi với cô, nếu không nó vĩnh viễn sẽ không có hiệu lực, nơi cất giữ cũng chỉ có một mình cô biết.
Thực tế chứng minh, cô thật sự đã sai lầm, không chỉ thất bại trong tình cảm, còn suýt nữa đã phải bồi thường bằng cả nhà họ Diệp.
~~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~~
Nam Cung Minh Húc, bây giờ anh không tin Diệp Cẩn Niên có điều giấu giếm anh, mà trước đó, không phải Diệp Cẩn Niên cũng không tin, tờ giấy chuyển nhượng này, thật sự sẽ có ngày được ‘nhìn thấy mặt trời’ sao!
"Nếu như nghi ngờ tính chân thật của giấy chuyển nhượng này, Tổng giám đốc Nam Cung có thể tìm chuyên gia giám định, hoặc nếu như có sự nghi ngờ đối với Diệp Cẩn Niên, vậy thì cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Diệp Cẩn Niên còn có thể mở to mắt vào một ngày nào đó thôi." Diệp Cẩn Niên hít sâu một hơi, không để ý đến sự khăng khăng của Nam Cung Minh Húc, cười đưa tay về phía Diệp Cẩn Nhiên: "Bây giờ chị Diệp lại có thêm một chức vị nữa rồi."
"Cám ơn." Diệp Cẩn Nhiên đưa tay ra bắt qua loa, quay đầu nhìn về phía Sở Nhược: "Như vậy lí do tiểu thư Sở Nhược đến dự cuộc họp thay người nắm giữ cổ phần dường như cũng không còn hiệu lực nữa rồi, hay là, Tổng giám đốc Nam Cung có hứng thú tặng một ít cổ phần trong tay mình cho Sở tiểu thư không?"
Sở Nhược đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ vế sau có thể xảy ra, cô ta xấu hổ cắn môi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười ngọt ngào với mọi người: "Nếu đều là cổ đông của công ty đến tham dự, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa."
Nói xong, ánh mắt giống như lơ đãng quét qua Diệp Cẩn Niên, đong đưa đi ra ngoài.
Diệp Cẩn Niên cũng đứng dậy sau đó, mặc dù cô biết, cho dù bây giờ cô có chây ì lại không đi, cũng chẳng có ai đứng ra phản đối, nhưng hiện tại tâm trạng cô có chút không ổn, cô không muốn tiếp tục ngồi ở đây.
Đang định rời khỏi chỗ, một bàn tay mát lạnh đã ngăn chặn động tác của cô lại.
"Anh đã đặt món tôm thẻ chân trắng mà em thích ở khách sạn Thiên Triều phía đối diện, em mặc nhiều đồ vào rồi qua đó đi." Giọng nói dịu dàng của Thiệu Tư Hữu vang lên, ánh mắt nhìn Diệp Cẩn Niên lộ ra vẻ ấm áp, hạnh phúc, nhiệt độ mát lạnh từ lòng bàn tay truyền đến, mang theo cảm giác làm cho người ta an tâm.
"Ừm." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Cách đó không xa, trong mắt Nam Cung Minh Húc thoáng hiện suy nghĩ sâu xa.
Bên ngoài phòng họp, Sở Nhược với nét mặt nặng nề đứng ôm ngực, nhìn thấy Diệp Cẩn Niên từ bên trong đi ra, lập tức tiến lên đón.