"Ê, bạn của cô?" Quý Thừa Hi lười biếng khẽ dựa vào ghế, chỉ tay vào Sở Nhược phía đối diện, quay đầu liếc xéo Diệp Cẩn Niên hỏi, nụ cười đẹp đẽ tràn đầy sức sống lại bởi vì miếng băng keo cá nhân mà có vẻ hơi tức cười.
Diệp Cẩn Niên lắc đầu, bạn ư? Đương nhiên là không phải, ngược lại là kẻ thù thì đúng hơn.
"Tôi đã nói rồi, làm sao cô có thể không có mắt nhìn bạn thế, tôi ngồi ở đây rồi, còn không biết mà đi nhanh đi." Quý Thừa Hi liền lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế, cầm đũa khuấy loạn mâm cơm một lượt, nói không để cho Sở Nhược một chút mặt mũi nào.
Sở Nhược vẻ mặt đã trắng xanh, vốn từ ‘người tình’ Diệp Cẩn Niên nói cũng đã khiến cô ta đủ tức giận rồi, bây giờ Quý Thừa Hi rõ ràng còn cố ý nhằm vào cô ta, càng khiến cho cô ta tức giận đến đỏ mắt.
Nhưng mà, người thiếu niên xa lạ trước mặt này, từ cách ăn mặc, đến cử chỉ hình thức đều không tầm thường, phía sau còn có một cô gái mặc đồ đen với phong cách lạnh lùng luôn đi theo, Sở Nhược không thể không áp chế cơn phát tác lại, âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của đối phương, thầm nghĩ còn nhiều thời gian.
"Nghe nói, hôm qua cô bị đám Hàn Hân Nhi gây khó khăn?" Quậy cho mấy món ăn trong mâm cơm đến thê thảm không thể nhìn nổi, Quý Thừa Hi cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Diệp Cẩn Niên rất thành thật gật đầu một cái, nhưng nhớ lại bộ dáng thê thảm, nhếch nhác của Hàn Hân Nhi hôm đó, lại cảm thấy rất khó nói cho rõ, rút cuộc ai mới là người ức hiếp ai, nghe Lâm Thụy nói, đến nay Hàn Hân Nhi vẫn còn đang ở trong bệnh viện tiếp nhận điều trị, mà bản thân cô hiện tại lại vẫn yên lành, thậm chí ngay cả một chút tâm tư cũng chưa từng có.
"Thế cô làm gì mà không đến tìm tôi?" Quý Thừa Hi không vui ném đôi đũa xuống, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Diệp Cẩn Niên, giống như không phải là cái tên hôm đó đã ra tay với cô ở Dạ Dụ, rồi lại đem cô ném ở sân trường vậy, hắn đưa tay về phía Diệp Cẩn Niên: "Lấy điện thoại di động ra."
"Lần sau có chuyện thì gọi cho tôi, mất công anh trai tới tìm tôi rầy rà." Ngón tay thon dài nhanh chóng ấn xuống bàn phím, tóc mái lộn xộn che kín đôi mắt đen nửa buông xuống của Quý Thừa Hi, giọng hắn bá đạo nói.
~~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~~
Thì ra là Long Việt, Diệp Cẩn Niên vẻ mặt đã hiểu cười cười, tiến tới gần liếc nhìn tên Quý Thừa Hi lưu vào trong danh bạ điện thoại.
Long Hi.
Tên nhóc này đúng là chẳng khiêm tốn chút nào.
"Được rồi." Đặt điện thọai di động lên trên bàn, Quý Thừa Hi lại cầm đũa, bắt đầu khuấy tiếp.
"Cậu vẫn chưa ăn cơm trưa hả?" Xuất phát từ lòng nhân đạo, Diệp Cẩn Niên cảm thấy mình nhất thiết phải giải cứu cái bàn ăn này, tuy rằng nó đích thực là chẳng ngon được như chú Vu làm. "Giờ cô mới phát hiện ra." Rõ ràng Quý Thừa Hi không hài lòng với sự phát hiện muộn màng của Diệp Cẩn Niên, đang định lên tiếng phàn nàn mấy câu, đột nhiên lại nhận ra Sở Nhược vẫn còn ngồi nguyên ở vị trí cũ, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống không vui: "Này, sao cô còn chưa đi?"
Ngay sau đó, không nói lời nào kéo Diệp Cẩn Niên đi ra ngoài, bên cạnh đó vẫn không quên càu nhàu: "Chuyển sang chỗ khác ăn, không có ánh mắt của người bên cạnh, hại cô cũng không nuốt trôi được…"
Vẻ mặt Sở Nhược đen đến nỗi không thể đen thêm được nữa, cái ly trong tay đã được giơ lên cao, lại kề cà không ném xuống, cuối cùng cô ta hít sâu một hơi, lại từ từ đặt xuống, nhìn sắc mặt nhân viên phục vụ cách đó đang vội vã cuống cuồng.
Sau một hồi trấn tĩnh, Sở Nhược gọi điện thoại cho Khương Minh, thư ký của Nam Cung Minh Húc, biết bọn họ đã họp xong trở về công ty, vì vậy cũng đứng dậy khỏi ghế chạy ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, sau lưng liền truyền đến tiếng gọi của người phục vụ.
"Thưa cô, xin hỏi đây có phải là điện thoại của cô không?"
Sở Nhược quay đầu vừa định phủ nhận, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhận chiếc điện thoại trong tay người phục vụ với vẻ mặt cảm kích, sau đó nói cảm ơn rồi bước nhanh về phía bãi đậu xe.
~~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~~
"Ăn xong rồi hả?" Điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, đã được bắt máy, giọng nói thanh nhuận, dịu dàng từ đầu bên kia truyền vào trong tai Sở Nhược.
Sở Nhược ngồi ở trong xe nhìn về phía cao ốc văn phòng của tập đoàn Thiệu Thị ở nơi xa xa, khóe môi từ từ cong lên, trong mắt xẹt qua ý cười lạnh: "Chào tổng giám đốc Thiệu, tôi là trợ lý Sở Nhược của tập đoàn Nam Cung……….."
Tiếng gió biển gào thét làm dấy lên cái lạnh thấu xương của đầu đông, bãi đá ngầm bên bờ biển bị từng đợt sóng đập vào bùm bùm vang dội, biển và trời giao nhau, cách xa sự ồn ào nơi phố thị, mênh mông mà trống rỗng.
Dao Hải Cổ Lãng —— là một trong những cảnh vật nổi tiếng của thành phố Kì Lâm.
Chỉ có điều, cảnh vật đẹp đẽ như vậy, nhưng Diệp Cẩn Niên lại chẳng có tâm tư để thưởng thức.
Quấn chặt chiếc áo bông dầy cộm nặng nề trên người, lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch phải xoay về phía cái tên đã đưa mình đến đây, Diệp Cẩn Niên có chút nghi ngờ, Quý Thừa Hi là đang cố ý trả thù mình sao, lạnh chết cô rồi.
"Vừa nãy, người đó nổi lên ý giết người." Phía sau, giọng nói của Quý Thừa Hi truyền đến.
Diệp Cẩn Niên đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng kịp thì khẽ cười, "Tôi biết."
Long Việt rất cưng chiều em trai, tính tình Quý Thừa Hi có thể nói là ‘không chỉ kiêu ngạo mà còn thẳng thừng’, mới vừa rồi cô vẫn còn lấy làm lạ, tại sao Quý Thừa Hi vừa mới mở màn đã khiến cho Sở Nhược không chịu nổi rồi, thì ra là nguyên nhân này.
Sở Nhược là loại người nào, cô quá rõ.
~~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~~
"Gần đây anh tôi đang bận xử lý chuyện lộn xộn trong Ẩn Long, bảo tôi nói lại với cô, Holkeri không có liên quan gì đến vụ việc ở Nhật Bản cả, anh ta rất an toàn." Quý Thừa Hi đi vòng qua một tảng đá ngồi xuống, gió biển thổi làm tóc hắn rối tung lên, ‘Ảnh’ đưa chiếc áo khoác trên tay đến, liền bị hắn từ chối: "Ngoài ra, thân phận của cô ở nhà họ Thiệu, nếu như cô muốn thoát khỏi, ‘Ẩn Long’ có thể giúp đỡ."
"Cảm ơn Long Việt giúp tôi." Diệp Cẩn Niên ngồi xuống bên cạnh hắn, nói chân thành.
Lần trước đi tìm Long Việt chủ yếu là vì chuyện của Holkeri, kết quả là cuối cùng cô lại quên mất. Về phần thân phận, Long Việt là nói đến thân phận con dâu nuôi từ bé đi.
Quý Thừa Hi cười không tỏ rõ ý kiến, quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn Niên: "Anh tôi ghét nhất là câu cảm ơn với chẳng cảm ơn, dù sao thì anh ấy cũng giao cô cho tôi rồi, đợi đến khi nghĩ xong thì nói cho tôi biết."
"Ừm." Diệp Cẩn Niên gật đầu, nhìn về nơi xa xa, trong mắt mang theo vẻ bối rối.
Cái thân phận này, lúc đầu trọng sinh, cô thực sự đã nghĩ muốn thoát khỏi nó, nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại học được cách thản nhiên tiếp nhận.
Bây giờ nói đến thoát khỏi, trong lòng đột nhiên có cảm giác trống rỗng, có chút mất mát, trong đầu chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng, ấm áp tràn đầy mong đợi, lan tràn vây quanh mình, sưởi ấm từng chút từng chút một.