"Tư Hữu, ông nội bảo em tới nói cho anh biết. . ."
Không khí ấm áp đột ngột bị kẻ xông vào phá hư, Diệp Cẩn Niên miễn cưỡng từ trong ngực Thiệu Tư Hữu chuyển ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Phỉ đứng ở cách đó không xa lúng túng không biết làm sao, trong lòng cười thầm.
Tiểu thư nhà họ Lâm quả nhiên không phải người bình thường, ‘ không cẩn thận ’ xông tới, còn không quên trang điểm lại cho mình.
Chỉ là rất đáng tiếc, Thiệu Tư Hữu thật không hiểu phong tình liếc một cái cũng không thèm, Lâm Vũ Phỉ rõ ràng nhận được sự xem nhẹ của anh.
Diệp Cẩn Niên cong cong môi mắt liếc Thiệu Tư Hữu một cái, rõ ràng gương mặt tuấn tú hại nước hại dân, lại cho người ta cơ hội hiểu lầm cũng không có, thật sự là lãng phí tài nguyên.
"Tư Hữu, ông nội có chuyện muốn thương lượng với anh, bảo anh qua phòng của ông một chuyến." Yên lặng một hồi lâu, Lâm Vũ Phỉ len lén nhìn đôi mắt tối sầm của Thiệu Tư Hữu, thận trọng nói.
“Anh đi gặp ông nội đi, em cũng phải về phòng ăn chút gì đó." Diệp Cẩn Niên giãy khỏi tay Thiệu Tư Hữu đang kéo lấy tay mình, từ trên ghế salon đứng lên, chỉ chỉ vào nữ giúp việc bưng thức ăn cách đó không xa, uất ức nháy mắt lầu bầu nói: "Em sắp chết đói rồi."
"Được, vậy anh đưa em về phòng, sau đó sẽ đi." Thiệu Tư Hữu mỉm cười hôn xuống đỉnh đầu của Diệp Cẩn Niên, sau đó kéo tay của cô đi lên lầu, từ đầu đến cuối, không nhìn Lâm Vũ Phỉ một cái.
Về đến phòng, Thiệu Tư Hữu phân phó người bưng mấy món dầu mỡ ra ngoài, chỉ để lại mấy món nhẹ nhàng, vừa đi ra ngoài vừa không ngừng dặn dò: "Đói bụng cũng nhớ đừng ăn nhiều quá, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, anh sẽ về ngay."
"Biết rồi, biết rồi, anh còn không mau đi ông nội sẽ tức giận đó." Diệp Cẩn Niên buồn cười trêu chọc, dùng sức đẩy người đang dừng lại ở cửa ra bên ngoài, cho đến khi anh hoàn toàn ra khỏi phòng , lập tức đóng cửa.
Trước đây sao lại không phát hiện, người đàn ông này thật đúng là rất dài dòng .
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, Diệp Cẩn Niên từ trong túi áo lấy ra một viên thuốc màu trắng vừa mua ở hiệu thuốc bên đường nhét vào trong miệng.
Ưmh, thật đắng.
Cảm giác đói đã qua đi, Diệp Cẩn Niên ăn vài miếng cháo, liền nằm ở trên giường tiếp tục ngủ, liền một giấc ngủ đến buổi trưa, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Thiệu Tư Hữu một thân đồ trắng ngồi ở bàn học gần đó, trong tay cầm bảng báo cáo, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc.
Thanh âm lật giấy rất nhẹ, ánh mặt trời từ cửa sổ sau lưng Thiệu Tư Hữu xuyên vào, an tĩnh chạy xuôi theo sườn mặt tuấn tú, tạo cảm giác ấm áp.
Người ta nói, đàn ông trong công việc là mê người nhất, mà Diệp Cẩn Niên tin tưởng, cảnh trước mắt này, tuyệt đối mê người.
Thiệu Tư Hữu sau khi kí tên xuống phần tài liệu cuối cùng, ngẩng đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt Diệp Cẩn Niên, đầu tiên là ngẩn ra, trong mắt sâu và đen ngay sau đó tràn ra nhàn nhạt dịu dàng.
"Tỉnh rồi sao?" Thu xếp mấy bảng báo cáo trên bàn, Thiệu Tư Hữu từ bàn đọc sách đứng lên, đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay ôm Diệp Cẩn Niên vào trong ngực hỏi.
Diệp Cẩn Niên thuận thế ở trong ngực anh cọ cọ tìm một vị trí thoải mái, buồn ngủ biến mất ánh mắt lười biếng nửa hí, giọng nói ngái ngủ mang theo vài phần ngọt ngào mềm mại: "Đã sớm tỉnh, vừa rồi ông nội tìm anh có chuyện gì không?"
"Tỉnh mà vẫn còn ở trên giường." Cười giận gõ cái đầu nhỏ của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu gác cằm lên đỉnh đầu của cô, bàn tay anh bọc lấy tay phải của cô, ngón tay thon dài nhọn nhẹ nhàng xẹt qua vết thương trong lòng bàn tay đã vảy kết, hồi đáp: "Sắp đến ngày giỗ của mẹ anh, những năm trước đều là ông nội mang theo anh và Mục Ân đi thăm mẹ, năm nay ông muốn để hai chúng ta cùng đi."
"Muốn em đi? Là núi Côn Lộc sao?" Diệp Cẩn Niên nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi.
Trong mấy năm qua, đến thời điểm này Thiệu Thiên Ngạo sẽ mang hai anh emThiệu Tư Hữu đi lăng viên nhà họ Thiệu trên núi Côn Lộc, mặc dù Diệp Cẩn Niên sớm được nhận là con dâu nuôi nhà họ Thiệu, nhưng chưa đến đây lần nào, hiện Thiệu Thiên Ngạo quyết định như vậy, chẳng khác gì chính thức công nhận thân phận của cô ở nhà họ Thiệu.
"Ừ, hiện tại Mục Ân bị thương, thân thể ông nội cũng không được như xưa, năm nay liền do hai chúng ta đi Côn Lộc thăm mẹ." Thiệu Tư Hữu cưng chiều hôn lên gò má đỏ ửng của Diệp Cẩn Niên, nhìn cô co rúm lại vì sợ nhột, nụ cười đáy mắt thêm nồng đậm, trong giọng nói lại mang theo mấy phần nhẹ trách hỏi: "Từ trưa hôm qua đến giờ em cũng chưa ăn cái gì, vừa rồi sao lại ăn ít như vậy, thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không đói bụng." Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái đáp, lời nói vừa dứt, bụng liền kháng nghị‘ cô lỗ ’ vang lên.
Thiệu Tư Hữu cười nhẹ, chấn động từ lồng ngực của anh truyền đến, ôm lấy Diệp Cẩn Niên đặt trên ghế quý phi ở mép giường, cưng chiều sờ sờ chóp mũi của cô:
"Anh xuống dưới chuẩn bị cho em một ít thức ăn, ăn xong chúng ta cùng đi ra ngoài một chút."
Sau giữa trưa, ánh mặt trời phản chiếu trên băng tuyết dưới mặt đất, nước tan từtuyết dính vào giày nhỏ màu nâu nhạt, ở phía trên lưu lại từng mảnh ướt màu đậm.
Diệp Cẩn Niên có chút sững sờ đứng ở bên ngoài biệt thự, nửa ngày không thể hoàn hồn.
Cô không ngờ Thiệu Tư Hữu nói mang cô ‘ ra ngoài một chút ’ lại là đi tới nhà của Diệp Cẩn Nhiên, địa chỉ không thay đổi, cửa chính vẫn chạm khắc hoa Tường Vi màu vàng như cũ.
Càng làm cho cô thấy kỳ quái, Diệp Cẩn Nhiên ra mở cửa thế nhưng đối vớiviệc Thiệu Tư Hữu đến không hề kinh ngạc, giống như sớm biết bọn cô sẽ tới.
Bên cửa sổ sát đất trong phòng khách ở lầu một, Diệp Sóc ngồi ở trên ghế xích đu, hưởng thụ ánh mặt trời giữa trưa, đầu điểm vài sợi tóc bạc, chỉ ra dấu vết của năm tháng.
Nghe được tiếng động, một đôi mắt sắc bén hướng cửa nhìn sang.
Sau khi nhìn rõ người tới, Diệp Sóc khẽ nâng người lên, cười sang sảng nói: "Thiệu tiểu tử, cuối cùng cháu cũng mang theo nha đầu này tới."
Thiệu Tư Hữu khiêm tốn cười, cùng Diệp Cẩn Niên ngồi xuống ghế sofa, cười nói: "Đã sớm định tới, nhưng gần đây cháu bận nhiều việc, xin bác không trách."
"Tiểu tử cháu không cần thay Nhiên nha đầu giải vây, nhất định là nó cẩn thận quá mức, phong bế tin tức, để cho cháu không tìm được." Diệp Sóc đưa ngón tay chỉ Diệp Cẩn Nhiên đang bưng trà đi tới, ngoài miệng mặc dù oán trách, trong giọng nói lại không che giấu chút nào thương yêu, hỏi "Gia gia gần đây thân thể còn tốt chứ?"
"Ông nội rất tốt, còn muốn mời người đến nhà uống trà cùng chơi mấy ván cờ nữa đấy ạ." Thiệu Tư Hữu mỉm cười, chậm rãi trả lời.
"Ha ha, ông ấy vẫn thích đánh cờ như vậy, trước kia mỗi lần ta mang theo hai nha đầu đi đến nhà cháu, luôn luôn cùng với ông ấy đánh đủ tám ván cờ mới cho phéprời đi." Hồi tưởng lại mấy chuyện nhiều năm trước, trên mặt lạnh lùng của Diệp Sóc nở nụ cười mang theo hoài niệm cùng sầu não: "Khi đó Cẩn Niên còn nhỏ, lần đầu tiên đi, liền bị mèo của cháu nuôi làm bị thương, vốn được chị bao bọc, tính khí lại lớn, liền ném con mèo vào hồ bơi. . ."
"Từ đó về sau, Cẩn Niên liền có tật xấu sợ mèo, thế nào cũng không đổi được. . . Sau lại hai nhà Niên, Thiệu lần lượt xảy ra chuyện, nhà các cháu rời khỏi Kỳ Lâm, chớp mắt cũng vài chục năm trôi qua rồi. . ."
Những thứ này cũng không tồn tại trong trí nhớ Diệp Cẩn Niên, mấy người ở trong suy nghĩ của mình cùng lọt vào trầm mặc, Diệp Cẩn Niên giương mắt liếc vẻ mặt lạnh nhạt của Thiệu Tư Hữu, đoạn kí ức này cũng đã bị thời gian ăn mòn, mặc dù giờ phút này bị nhắc tới cũng chỉ có thể hồi tưởng lại đại khái mơ hồ.
Cô vẫn cho là, cô cùng Thiệu Tư Hữu lần đầu gặp mặt ở cuộc đàm phán giữa tập đoàn Nam Cung cùng Diệp Thị, lại không biết, thói quen sợ mèo của cô, còn là do anh ban tặng.
"Cha, uống trà."
Diệp Cẩn Nhiên đột nhiên đem ly trà đưa tới cho Diệp Sóc, tiện thể cắt đứt việc ôngnhớ lại.
Trong ly trà đích thực là trà Bá tước, những năm gần đây cũng là loại duy nhất xuất hiện trong nhà họ Diệp.
Diệp Cẩn Niên thấy Diệp Sóc nhận lấy đồng thời không để lại dấu vết cau lại lông mày, ly trà cầm ở trên môi dừng lại thật lâu, thừa dịp Diệp Cẩn Nhiên xoay người lại, liền lặng lẽ đổ vào bồn hoa thược dược bên cạnh.
"Trà Bá tước có thể trừ bỏ tính hàn tốt cho dạ dày, đối với thân thể hữu ích, nhưng là quá ngọt ngấy, không thích hợp cho rễ hoa lớn lên. . ."
Cơ hồ là theo bản năng, Diệp Cẩn Niên bật thốt lên nói.
Diệp Sóc trước đây lặn lộn trong giới hắc đạo, dạ dày bị tổn thương, chị em nhà họ Diệp vì muốn giúp ông điều dưỡng, đem tất cả trà trong nhà đổi thành trà Bá tước có thể làm ấm dạ dày.
Chỉ là mỗi lần muốn Diệp Sóc uống vài hớp, hai người luôn hao hết môi lưỡi, giống như mới vừa rồi len lén vứt sạch cũng là nhìn mãi quen mắt .
Không khí có chút xấu hổ, nhưng thời gian duy trì cũng không dài, Diệp Sóc y như dĩ vãng mỗi lần bị phát hiện đều biểu hiện một dạng, trong miệng bất mãn nhỏ giọng nói thầm mấy câu, sau đó giận dỗi tựa như đem nước trà thành thuốc, một hơi tất cả đều uống vào, trên nét mặt không lộ ra chút nào khác thường, giống như giọng nói quen thuộc của Diệp Cẩn Niên không có gì không ổn.
Chỉ là, một tay đang buông thỏng bên người, rõ ràng đang run rẩy .
"Thiệu tổng, anh cùng cha tôi tán gẫu một lát, tôi có chút chuyện cần nói với ‘ Niên tiểu thư ’." Diệp Cẩn Nhiên hít sâu một hơi đi tới, cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘ Niên tiểu thư ’, không đợi Thiệu Tư Hữu trả lời đã kéo tay Diệp Cẩn Niên, không nói lời nào đi thẳng lên lầu.
Sau lưng, giọng nói của Thiệu Tư Hữu vững vàng truyền đến:
"Bác à, lần này tới thăm hỏi người, chúng ta. . ."
Chuyển qua cầu thang, Diệp Cẩn Niên bị Diệp Cẩn Nhiên kéo vào tận trong phòng, cửa vừa mở ra, vai trái liền bị hung hăng đẩy, thân thể vội vàng không kịp chuẩn vọt vào bên trong, lảo đảo suýt nữa ngã xuống, sau lưng, cửa bị sầm một tiếng đóng lại.
"Chị. . ." Diệp Cẩn Niên đứng vững bước chân, xoay người lại, vừa mở miệng liền bị Diệp Cẩn Nhiên nghiêm nghị cắt đứt:
"Cô kêu ai là chị hả!"