Lãnh Tuấn dìu Hồng Hạnh đi một mạch ra cửa, sau đó anh đưa cô đến thẳng nhà bà Sáu, nhìn cô với ánh mắt như có điều gì khó nói,
_ Trên cổ của cô…
Thấy Lãnh Tuấn ngập ngừng,Hồng Hạnh vội sờ tay lên cổ, cô không thể tự nhìn được chỗ đó, nhưng Lãnh Tuấn thì có thể, cô đưa mắt nhìn anh, anh cũng hơi ai ngại,bàn tay ngập ngừng, định chạm vào phần áo đang che đi phần cổ của cô, thì “phập” một cái,một bàn tay khác đã nhanh hơn,giữ lấy tay của anh lại, cả Hồng Hạnh và Lãnh Tuấn đều cùng lúc nhìn lên,cậu Hai đang chiếu tia nhìn lãnh đạm về phía Lãnh Tuấn, rồi dứt khoát quăng tay anh ra,Lãnh Tuấn theo đó cũng mất đà xém ngã sang bên cạnh
Cậu Hai liền ngồi xuống đối diện với Hồng Hạnh,ánh mắt cậu nheo lại, sau đó gỡ tay cô ra, cậu nhẹ nhàng vạch lớp áo, đưa mắt lại nhìn, mặt cậu lộ ra vẻ căng thẳng, nhướn mày nhìn cô
_ Đây là gì…?
Dưới lớp áo ngay cổ cô có hai lỗ thủng màu đen,lớp thịt ngay đó trông giống như sắp trương lên, xanh xanh tím tái
Lãnh Tuấn lại gần,mặc kệ cậu Hai đưa tay lên cản, anh vẫn gạt tay cậu ra,nhấn nhẹ vào lớp thịt trên cổ Hồng Hạnh,hỏi nhỏ
_Có đau không?
Cô khẽ gật đầu, nhưng vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình
_Có lẽ cô đã bị trúng độc dã thi rồi
Hồng Hạnh trố mắt nhìn Lãnh Tuấn,ánh mắt hiện lên sự e dè
_Điều đó có nghĩa là…
_ Điều đó có nghĩa là cô có thể sẽ trở thành dã thi
Hồng Hạnh bất giác lùi về phía sau một bước, giọng nói Lãnh Tuấn khá nhẹ nhàng nhưng cô lại cảm thấy tâm trạng mình trùng xuống, thân thể cô trở nên cứng đờ và mồ hôi lạnh toát ra, cô cố tỏ ra bình tĩnh,lặp lại lời Lãnh Tuấn vừa nói,giống như tự khẳng định lại với chính mình
_Trở thành dã thi…!!!
Lãnh Tuấn cũng gật đầu theo câu nói của Hồng Hạnh.
Nghĩ là cô sẽ hoảng loạn khi nghe tin dữ, cậu Hai bước đến gần cô, đưa bàn tay lên vai cô,vỗ nhẹ, cậu thầm nghĩ bất cứ người bình thường nào khi nghe điếu đó lẽ dĩ nhiên sẽ cảm thấy hoảng sợ,bởi vì biến thành dã thi cùng gần như là đi đến cái chết, trên đời này người nào mà không sợ chết,huống chi người con gái đứng trước mặt cậu bây giờ, chỉ là một cô gái nhỏ nhắn,yếu đuối mà thôi
Trái với điều cậu nghĩ,Hồng Hạnh quay qua nhìn cậu,nét mặt cô bình thản, môi nở nụ cười nhẹ,nước da cô bây giờ lại có phần tím tái, nhưng bù lại với ánh mắt có thần,gương mặt cô như bừng sáng lên khi cô nở nụ cười
_Thông thường người bị trúng độc dã thi thì bao lâu mới phát bệnh
Giọng Hồng Hạnh nhẹ nhàng, cô nói thản nhiên đến độ,nếu ai đó không biết chắc hẳn sẽ đinh ninh rằng người bị nạn là một ai khác chứ không phải là cô
_ Theo lệ mà nói từ lúc bị cắn cho đến khi mất hết lý trí hoá thành dã thi là trong vòng bảy ngày
Lãnh Tuấn nói xong thì đưa mắt nhìn Hồng Hạnh, nãy giờ anh vẫn âm thầm quan sát cô, anh vẫn nghĩ cô sẽ suy sụp lắm khi biết tin,nhưng giống như cậu Hai,anh hoàn toàn bị sự kiên cường của Hồng Hạnh làm cho bất ngờ.
Hồng Hạnh chợt im lặng,trong đầu cô như đang suy tính điều gì đó, cô nhìn cậu Hai rồi lại nhìn Lãnh Tuấn
_Nếu tôi thật sự hoá thành dã thi,hai người có thể giúp tôi một chuyện được không?
Cậu Hai quay sang nhìn Hồng Hạnh, trong mắt cậu hiện lên vẻ không nỡ, suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái, trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, cầu xin một chút ân huệ cũng là lẽ thường tình
Thấy cả cậu Hai và Lãnh Tuấn đều không trả lời, cô nhẹ giọng,cố nói rõ từng chữ,như sợ hai người họ nghe không rõ mà làm khác đi
_Đến ngày thứ khi tôi vẫn còn một chút lương tri của con người, hai người có thể mang tôi ra khỏi thôn sau đó hoả táng tôi không, tôi không muốn vì tôi mà có thêm người bị bệnh,tôi không muốn làm hại người vô tội…
Sự điềm tĩnh của Hồng Hạnh khi nói về cái chết khiến cho Lãnh Tuấn thật sự bị thuyết phục,anh nhìn Hồng Hạnh,cô gái bé nhỏ này còn cao cả hơn những người được xem là nam nhân đại trượng phu như anh, bỗng chốc trong lòng anh dâng lên một cảm giác gì đó rất lạ, nhưng rất nhanh sau đó anh mau chóng xua tan nghĩ không tốt ấy đi mất, anh quay sang nói với cậu Hai,cũng xem như cố tình né đi ánh mắt của Hồng Hạnh, đôi mắt sáng ngời đó có thể sẽ giam giữ thêm một trái tim tội lỗi khác…
_Cũng không phải là hết cách
Cậu Hai nhướn mắt lên nhìn Lãnh Tuấn,vẻ kiên nhẫn như bị mất đi,cậu hỏi
_Có gì ngươi mau nói đi
_ Ở cuối thôn có một người tên là Hoa đại phu, ông ấy chuyên nghiên cứu về dã thi,chúng ta có thể đến tìm ông ấy biết đâu sẽ có cách cứu Hồng Hạnh tiểu thư
Hồng Hạnh đưa mắt nhìn Lãnh Tuấn
_Khả thi không?
_Tôi không dám chắc, nhưng vào lúc này,cho dù là cơ hội nhỏ nhất chúng ta cũng phải thử
Giọng Lãnh Tuấn có phần hơi xúc động,Hồng Hạnh thầm nghĩ
” Lãnh Tuấn đúng là một người tốt,đối với người mới quen như cô mà vẫn có thể đối xử tốt như vậy,nêu ai sau này lấy được anh,chắc sẽ hạnh phúc lắm “
Cậu Hai không quan tâm lắm để giọng nói của Lãnh Tuấn,cậu chỉ nghĩ đến ông thầy lang họ Hoa kia,cậu vừa nhìn về hướng cuối thôn vừa hỏi
_Lão ta có đáng tin không?
_ Tât nhiên là đáng rồi,ông ta là sư phụ của tôi mà
Hoàng Phong vừa đi vô kịp ngay lúc cậu Hai vừa hỏi câu đó,nên thuận miệng trả lời luôn
_Nhưng ông ta kì lạ lắm …không phải ai cũng chịu chữa cho đâu..
Hoàng Phong ngồi xuống ghế,rót ly trà,uống một hơi cho đã khát rồi nói tiếp
_Nhưng mọi người yên tâm,đã có đệ tử cưng của ông ấy ở đây,khỏi lo ông ấy từ chối
Đúng là tính ba hoa đánh chết cũng không chừa, Hồng Hạnh nhìn Hoàng Phong một cái rồi mỉm cười lắc đầu, nụ cười cô nhợt nhạt như nét mặt của cô lúc này vậy,cậu Hai không nói gì hết,đi đến bế thốc cô lên, nhắm hướng cuối thôn mà đi thẳng, Lãnh Tuấn vội vàng đi theo,còn Hoàng Phong sau khi nốc ly trà xong quay lại nhìn không thấy ai,cũng vội vã ôm hộp đồ hành y chạy theo sau
Hồng Hạnh đã quá quen với cách cư xử của cậu Hai mỗi khi cô bị thương,nên cũng không màn phản ứng,huống chi bây giờ cảm giác trên người cô rất mệt, máu trong cơ thể như lúc chảy lúc không, tay chân cô bắt đầu có cảm giác tê cứng, mí mắt như rất nặng, cô chỉ muốn nhắm lại,không muốn mở ra nữa
Cậu Hai nhìn Hồng Hạnh,vẻ mặt bắt đầu sốt ruột, chân bất giác cũng đi nhanh hơn.
Tới cuối thôn,xuất hiện một căn nhà nhỏ, xung quanh có trồng rất nhiều cây,có lẽ là mấy loại thuốc, một người đàn ông tuổi khoảng đang đi vòng quanh sân để hái thuốc,trông thấy một đám người đang vội vàng đi tới, trên tay còn đang bế một cô gái,ông vội ngưng không hái thuốc nữa, đi đến quan sát cô gái đang thiếp trên tay vị công tử kia
_Cô ấy bị trúng độc dã thi
Lãnh Tuấn đi bên cạnh vội giải thích. Hoa đại phu không nói gì, đưa tay ra hiệu cậu Hai bế Hồng Hạnh đi thẳng vào chỗ cái giường tre được đặt ở giữa nhà. Sau đó ông đi ra ngoài,một lúc sau trở vô trên tay cầm theo một nắm lá
_Cậu đi dã nhuyễn rồi đấp lên chỗ vết thương
Ông đưa nắm lá cho Lãnh Tuấn, sau đó quay sang Hoàng Phong
_Cậu đi mua cho tôi mấy cân gạo nếp,nhớ là mua mỗi chỗ một ít thôi,mua nhiều người ta sẽ sinh nghi
Hoàng Phong nghe xong cũng vội đi ra ngoài
Cậu Hai nhìn Hồng Hạnh đang nằm trên giường vẻ mặt càng lúc càng nhợt nhạt, lâu lâu cô lại nheo mày có vẻ đau đớn. Cậu Hai cảm thấy sốt ruột, lòng ngực có cảm giác gì đó rất khó chịu
_Cô gái này bị cắn mấy ngày rồi?
Hoa đại phu vừa kéo cổ áo Hồng Hạnh vừa quan sát
_Cô ấy mới đến thôn này ba ngày thôi,hôm qua có dằn co với một tên dã thi ở dưới vách núi
Ông đưa ánh nhìn có phần hơi kinh ngạc nhìn cậu Hai, sau đó ông lại buông tiến thở dài,đứng dậy chắp tay sau lưng,từ từ bước ra ngoài,cậu Hai thấy vậy,quay lại nhìn Hồng Hạnh một lần nữa rồi,cũng bước ra sau Hoa đại phu
_Nếu cô gái này chỉ mới bị độc dã thi ngày hôm qua nhưng với tình trạng hiện tại,thì đã diễn biến nhanh hơn bình thường
Cậu Hai hơi lo lắng, nhưng vẫn im lặng nghe Hoa đại phu nói tiếp
_Thông thường người bị độc dã thi ngày thứ tư trở lên da thịt mới bắt đầu có hiện tượng thối rữa,ngày thứ năm thì mất cảm dần cảm giác, ngày thứ sáu thì mất hẳn và kèm theo đó là móng tay bắt đầu mọc dài ra, và mất luôn khả năng kiềm chế bản thân,đến ngày thứ bảy thì hoàn toàn hoá thành dã thi, cô gái này mới bị chưa đầy hai ngày mà đã có triệu chứng như người ta bị gấp đôi số ngày, cơ thể còn có hiện tượng hoá đá ( tức là bị đông cứng tay chân),ta e nếu tiếp tục thế này,cô ấy sẽ không đợi được đến ngày thứ bảy
Cậu Hai nghe xong,trong lòng thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng, cậu liếc mắt nhìn Hồng Hạnh đang nằm có vẻ yên bình, nhưng sâu bên trong cô gái nhỏ không biết đang chịu đựng bao nhiêu đau đớn
_Hoa đại phu!..Ông thật sự hết cách..?
_Cũng không hẳn, nhưng cũng khá mạo hiểm… công tử đây,cậu có dám thử hay không?
Giọng Hoa đại phu hơi ngập ngừng, chứng tỏ ông cũng không tự tin với cách ông nói, nhưng bây giờ ngoài ông ra cũng không có ai có thể giúp được Hồng Hạnh, cho dù là cách gì cậu Hai c nhất định phải thử
_Ông cứ nói
_Sau một thời gian nghiên cứu về dã thi, tôi đã bào chế ra được một phương thuốc, nhưng chưa dùng thử bao giờ,bởi vì trong đó có một chất cực độc nhưng lại có thể ác chế độc tính của dã thi, nếu bây giờ thành công thì không sao,nhưng nếu xảy ra chuyện, tôi e mình thật sự không gánh nổi
_Ông nói chất cực độc đó ” có thể ” ác chế được độc của dã thi.. nhưng sao lại còn chưa chắc chắn
Hoa đại phu nghe cậu Hai hỏi thì lắc đầu,thở dài
_Bởi vì bản thân ta cũng chưa thử bao giờ, cho nên ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, nếu chất độc đó không thể ác chế được độc của dã thi thì người bệnh có khả năng mất cả mạng
….
_Nhưng ngươi yên tâm,ta đã nghiên cứu kỹ rồi,chắc sẽ khả quan thôi…
Cậu Hai làm sao có thể yên tâm được cớ chứ, phương thuốc ông chưa từng thử qua,lại có chất cực độc trong đó,nếu xảy ra sơ suất gì, Hồng Hạnh….
Suy nghĩ một lúc lâu,cậu Hai quay sang hỏi Hoa đại phu, giọng thăm dò
_Nếu bây giờ có người chấp nhận cho ông thử thuốc thì sao…?
Hoa đại phu đưa ánh mắt ngờ nhìn cậu,
_Trên đời này có ai lại dám mạo hiểm như vậy chứ? Huống chi người thử thuốc phải là người bị nhiễm độc dã thi thì mới biết được hiệu quả của thuốc, mà nếu có bắt được dã thi thật thì dân trong thôn cũng sẽ bắt đem đi hoả thiêu, họ sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để ta thì nghiệm lên trên dã thi thật đâu.
_Ông không cần quá lo,ta sẽ có cách giúp ông
Cậu Hai nói xong thì Lãnh Tuấn cũng vừa mang nắm thuốc lúc nãy vào, Hoa đại phu liền tiến hành bó thuốc cho Hồng Hạnh, trong lúc đó cậu Hai kéo Lãnh Tuấn đi ra ngoài
_Cậu nói cho tôi biết,ở đây nơi nào hay có dã thi xuất hiện
Lãnh Tuấn nhìn cậu Hai với ánh mắt thăm dò,anh đang thắc mắc cậu Hai hỏi chuyện đó để làm gì, nhưng vẫn phải trả lời cậu
_Ở gần cổng thôn,tối đến bọn chúng hay lãng vãng ở đó, nhưng Diêm công tử muốn biết để làm gì,bọn dã thi này rất đáng sợ, khi bọn chúng lên cơn đói,cả tôi cũng không cản được,công tử đừng đến gần thì sẽ tốt hơn.
Cậu Hai như không quan tâm lời Lãnh Tuấn nói, quay người vô nhìn Hồng Hạnh một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài, nhắm hướng cửa thôn mà bước,Lãnh Tuấn đứng nhìn theo hồi lâu mà vẫn không hiểu cậu Hai muốn làm gì, một lúc sau anh nghe tiếng Hoa đại phu gọi thì đi vào trong, cũng quên bén đi chuyện cậu Hai
Tối đó, ngay đầu thôn,bọn dã thi di chuyển quanh quẩn ngay cổng vào rất đông,gần cả vài chục con, một bóng áo trắng,từ trong thôn cũng đang chậm rãi đi tới,dáng đi người đó uy nghiêm, bước chân mạnh mẽ có lực, không giống như đang run sợ, bỗng dưng một tiếng “cộp ” vang lên,bọn dã thi nghe tiếng động liền ùa tới, mặt tên nào tên nấy xanh lét,gân máu nổi lên,tay chân móng vuốt vươn cao, miệng há ra để lộ bốn cây răng nanh nhọt hắn, nước dãi từ trong đó chảy ròng ròng,miệng gầm gừ nghe ớn lạnh, chưa nói đến việc bị chúng ăn thịt, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó,chắc chắn ai cũng sẽ cong chân mà chạy mất, bọn chúng như ông vỡ tổ đang ào ào lao đến bóng người áo trắng,dáng người đó vẫn ung dung,thư thái đứng yên như đang chờ đợi…