Con Dâu Diêm Gia

chương 7: nỗi đau cô gái chết oan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bây giờ tang chứng, vật chứng đã có, nhưng vẫn chưa đủ,lý do tại sao một phu nhân giàu có lại đi giết một a hoàn,chả phải làm sai thì có thể dùng gia pháp,đánh một trận rồi thôi sao.Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc,phải đi nói cho bà Hai biết,nếu không một mình Hồng Hạnh cũng không thể làm được gì.

Xác tiểu Đào chắc là đang ở dưới giếng,làm sao để chứng minh bà Lăng giết cô ấy đây,

_Mợ Hai! Mợ Hai!

Hồng Hạnh giật mình thoát ra khỏi cơn suy nghĩ.

Tiểu Thúy quơ quơ tay trước mặt Hồng Hạnh mấy cái để đánh thức cô,tự nhiên đang nói chuyện cô lại ngồi ngây ra,tiểu Thúy lại sợ cô bị trúng gió,nó thấy cô có phản ứng thì mới thở phào nhẹ nhõm.

_Chuyện hôm nay cô đừng nói với ai nhá,để tui tìm cách trả lại cho bà Lăng,mắc công người ta nghi ngờ lung tung thì mệt lắm

Nói rồi Hồng Hạnh đứng dậy,cô quyết định đi tìm bà Hai,trong chuyện này chỉ có bà là đáng tin nhất,dù sao bà cũng đã cứu cô mấy lần,bà sẽ không làm hại cô.

Diêm gia trang thì quá rộng mà cô lại chỉ mới đến đây,cơ bản đường đi cô lại không rành,quanh quẩn một hồi cô lạc đến một dãy phòng,nhìn bề ngoài thì cũng giống phòng cô đang ở, nhưng kiểu trang trí,cửa nẻo lại có phần cầu kì hơn.Đang nhìn nhìn ngó ngó,chợt cô thâý bà Lăng đang lén lút đi ra,bà ta ngó nghiêng ngó dọc như đang làm chuyện gì mờ ám.

“Ban ngày ban mặt mà lại rình mò như ăn trộm,chắc chắn là không có gì tốt “

Hồng Hạnh thầm nghĩ,cô nhìn theo hướng bà Lăng đi, hướng đó đi ra cửa sau Diêm gia trang,vốn dĩ đã khả nghi,lại còn làm mấy chuyện cho người ta nghi ngờ,Hồng Hạnh cũng len lén đi theo.

Phía sau Diêm gia trang là rừng trúc,bà Lăng vừa đi vừa ngó nghiêng xem có ai xung quanh không,Hồng Hạnh cũng dè dặt, giữ khoảng cách khá xa,mỗi khi bà ta quay lại là Hồng Hạnh tìm chỗ nấp ngay.

Đi được một lúc bà ta dừng lại,đứng ở một chỗ khá xa Hồng Hạnh,chỗ đó có một tản đá khá to,bà ngó nghiêng rồi bước ra phía sau tản đá,Hồng Hạnh bị mất dấu bà tA,định tiến đến xem thử thế nào,thì bỗng nhiên cô bị ai đó kéo đi qua chỗ khác,định thần lại thì cô nhận ra là bà Hai Diêm.Bà ra dấu cho cô im lặng rồi hai người cùng nhìn về hướng tản đá,Hồng Hạnh chợt ngẩn người,chỗ cô vừa nấp có một người đàn ông cao to đang đi đến,hắn ta lướt qua cô và bà Hai mà không một chút nghi ngờ gì,rồi hắn tiến thẳng đến chỗ bà Lăng.Bà Lăng cũng từ phía sau tản đá đi ra,hai người họ nói gì đó mà ở khoảng cách này cô không thể nghe thấy gì.

_Tên đó nói với bà Lăng là hắn muốn bỏ trốn,hắn nói ” con nhỏ” nào đó cứ tìm hắn mỗi đêm,hắn sợ lắm

Hồng Hạnh nhìn bà Hai với vẻ vô cùng ngạc nhiên,thì ra bà Hai còn có khả năng đọc khẩu hình miệng của người khác,Hồng Hạnh nhìn bà rồi lại im lặng nhìn về hướng bà Lăng

_Bà Lăng chửi hắn nhát gan,bà ta nói đợi hai hôm nữa ông Lăng đi thu tiền ruộng về,bà ta sẽ đưa tiền cho hắn bỏ trốn

Một lúc sau hai người đó rủ nhau ra sau tản đá không biết làm gì,bà Hai thấy vậy liền kéo Hồng Hạnh quay trở vô,đến phòng bà,bà cẩn thận nhìn xung quanh sau đó đóng cửa lại,bà nghiêm nghị nhìn Hồng Hạnh

_Con có biết lúc này con như vậy là nguy hiểm lắm không?

_ Con xin lỗi, nhưng bà Lăng quả thật đang có chuyện mờ ám…

Bà Hai nhìn Hồng Hạnh với ánh mắt có phần ngạc nhiên,cô gái đứng trước mặt bà hôm nay tự dưng gan dạ khác thường

_Con có gì thì cứ nói thẳng ra,ta không thích vòng vo

Hồng Hạnh lấy trong người ra chiếc vòng ngọc,đưa cho bà Hai,bà chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra chủ nhân của chiếc vòng,bà lại tiếp tục nhìn Hồng Hạnh với ánh mắt dò xet

_Chiếc vòng của bà Lăng sao lại ở trong tay con?

_Là tiểu Đào đã chỉ cho con nhặt.

_Tiểu Đào?? Chẳng phải nó đã về quê rồi sao,con nói tiểu Đào chỉ cho con nhặt..là ý gì

Hồng Hạnh đành kể lại hết mọi chuyện cho bà Hai nghe,từ việc cô thấy oan hồ tiểu Đào,đến việc cô kéo được cái xác cô ấy,trên tay bà Lăng có vết thương,còn cả cái vòng…

Bà Hai nghe xong,trầm ngâm một lúc,bà đứng lên đi qua đi lại mấy vòng rồi bà nhìn Hồng Hạnh,sau đó bà lấy ra một đồng xu ở trên đầu giường đặt xuống bàn,bà nói

_Ta có cách biết được tại sao tiểu Đào lại chết, nhưng con phải chịu thiệt một chút

_ Không sao hết ạ,con đã chấp nhận giúp tiểu Đào thì sẽ không ngại gì hết

Bà Hai mỉm cười nhìn Hồng Hạnh,đúng là bà đã không nhìn lầm, người con gái trước mặt bà rất trượng nghĩa,Vạn An cưới được cô là phước của cậu ấy.

_Giữa đêm nay con hãy đến chỗ giếng trời bị lắp, nhớ đừng để ai đi theo,ta sẽ ở đó đợi con.

Hồng Hạnh trở về,nghe theo lời bà Hai dặn, giữa đêm cô len lén ra khỏi phòng,chắc chắn không có ai,cô mới đi đến cái giếng,đúng thật bà Hai đã ở đó từ bao giờ

Gần miêng giếng bà đã chuẩn bị đồ cúng,bên cạnh còn có bùa và cây kiếm làm bằng mấy đồng tiền nối lại với nhau.

Thấy Hồng Hạnh đến,bà không nói gì,chỉ ra hiệu cô ngồi xuống, gần miệng giếng,sau đó bà thắp ba nén nhang,miệng lầm bầm khấn vái gì đó,khấn xong bà tung vài lá bùa lên không trung,tay cầm kiếm, mắt nhắm lại,bà vung kiếm lên trời,một lá bùa mắc vào mũi kiếm rồi tự nhiên bốc cháy.Rồi bà đưa lưỡi kiếm hướng về phía Hồng Hạnh, nói thành tiếng

_Oan hồn đang lang thang ở đây,nếu là tiểu Đào hãy đến nhập vào cô gái kia,hãy cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô…

Một luồng khí lạnh tràn vào cơ thể,Hồng Hạnh cảm thấy gai óc trên người cô dựng lên,rồi cô cảm nhận được có ai đó đang đến rất gần, rùng mình một cái,cô cảm thâý xung quanh như đang chuyển động,mọi thứ bắt đầu xoay vòng,xoay vòng cho đến khi dừng lại thì cô đã không còn ở chỗ cái giếng nữa.

Hồng Hạnh thấy mình đang đứng trước cửa phòng của ai đó,đến khi cánh cửa hé ra một khe hở chỉ đủ cho cô nhìn thấy bên trong,thì cô rất đỗi kinh ngạc,bên trong ngay trên giường là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau,họ đang làm chuyện mà ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt,Hồng Hạnh lấy tay che mắt nhưng vẫn he hé mấy ngón tay ra,đúng là nham nhở,cô thầm rủa.

Cạch một tiếng,sau đó là tiếng bước chân dồn dập,Hồng Hạnh cảm giác như mình đang bị rượt đuổi, bước chân một lúc một gần,sau đó là cảm giác đau vì bị túm tóc,mặt bà Lăng kề sát mặt cô,vẻ mặt thật hung tợn

_Mày đã thấy hết rồi,mày phải câm miệng mãi mãi

Sau đó bà ta đẩy một cái,cô té nhào xuống đất,rồi cô bò lại,ôm lấy chân bà ta, vừa khóc vừa van xin,

_Con xin bà,con lạy bà,bà tha cho con,con hứa con sẽ hông nói gì hết,con hông thấy gì hết bà ơi…

Cô vừa dứt lời thì uỳnh một cái,bà ta đá cô văng đến cạnh giếng,đầu đập vô thành giếng đau điếng, nhưng cô vẫn nén đau,lại bò đến nắm lấy tay bà ta, miệng vẫn không ngừng van xin.

Nhưng trong mắt bà ta bây giờ chỉ toàn là oán khí,gân máu mắt bà ta nổi lên trong thật đáng sợ,bà ta hắt tay cô ra,lúc đó móng tay cô vô tình cào trúng bà ta,cái vòng cũng vì thế văng ra xa,bà ta bị đau,càng điên tiết,sẵn chiếc guốc gỗ ngay dưới chân,bà ta tiếng lại gần,dùng hết sức đập một cái thất mạnh vào đầu cô,sau đó thì cô không biết gì nữa

_Á…á..

Hồng Hạnh vừa la lên thì bà Hai đã vội chạy đến bịt lấy miệng cô lại,sau đó bà ôm cô vào lòng,vỗ vỗ tấm lưng đã lấm tấm mồ hôi của cô.Hồng Hạnh thật sự hoảng sợ, điều cô trong thấy là gì,sao lại kinh khủng đến vậy,cô thở thật mạnh,thật mạnh cố lấy lại bình tĩnh, khoé mắt cô hai dòng lệ đang lăn dài,cô đã khóc,cảm giác vừa trải qua giống như thật,giống như người đó chính là cô vậy,thật khủng khiếp

Bà Hai ôm cô một lúc đến khi thấy hơi thở cô đều đặn trở lại thì buông cô ra,bà vịn hai vai cô,ánh mắt nghiêm nghị

_ Con thấy hết rồi chứ

Cô nuốt nước bọt thật mạnh,khẽ gật đầu

_Bây giờ giúp ta thu dọn chỗ này,sau đó về phòng nói cho ta biết,con đã thấy những gì

Một lúc sau

Bà Hai rót cho Hồng Hạnh ly trà nóng,hai tay cô run run đỡ lấy ly trà,cho đến bây giờ cô vẫn còn rất hoảng sợ,uống một ngụm trà,cảm nhận hơi nóng chạy dọc theo khí quản, cô thấy đỡ hơn một chút.Cô hỏi bà Hai

_Điều con vừa thấy là gì vậy mẹ Hai

_Đó là tiểu Đào,cô ấy đã nhập vào con và cho con thấy những việc đã xảy ra với cô ấy

Vẻ mặt Hồng Hạnh hiện rõ nỗi đau xót,thì ra trước khi chết tiểu Đào đã chịu nhiều đau đớn như vậy,cô ấy cũng là một con người,tại sao bà ta lại nhẫn tâm đối xử độc ác với cô ấy như thế

Bà Hai đến gần,tựa đầu Hồng Hạnh vào người mình,bà làm động tác vừa ôm, vừa an ủi cô

Sau khi nói hết những việc cô nhìn thấy,Hồng Hạnh dò hỏi bà Hai cách để giải oan cho tiểu Đào.Bà Hai cũng tỏ vẻ phẫn nộ trước hành động tàn ác của bà Lăng

_Người đàn bà này quá độc ác,chúng ta phải báo cho lão gia biết, nhưng trước hết chúng ta phải trừng trị bà ta đã

Bà Hai kê tai Hồng Hạnh xì xào điều gì đó,Hồng Hạnh nghe xong thích thú vô cùng,

_Phen này, cho bà gậy ông đập lưng ông nhé!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio