Một ngày này, hai phương thế lực khá có tiếng tăm tại Tiên giới thập phần vui mừng…
Bởi vì đây là đại hỉ, cuộc kết hôn thế kỷ giữa Thiên Đình Chi Chủ - Thiên Đế và Đế Nữ Châu Gia – Châu Miên Mạn diễn ra.
Kết hôn giữa hai nhân vật thiên tài nổi danh chỉ là phụ, quan trọng hơn…điều này còn thể hiện Thiên Đình và Châu Gia chính thức kết minh, trở thành đồng minh thân thiết, phúc họa cùng hưởng.
Dựa theo lễ nghi, Thiên Đình là bên nhà trai, sẽ do Thiên Đế cầm đầu các bậc cường giả mang theo sính lễ tiến về phía Châu Gia, rướt Châu Miên Mạn và nhà gái trở về Thiên Đình làm lễ.
Du Thiên Nhai một thân hỉ bào đỏ rực, diện mục anh tuấn bất phàm, cưỡi trên Thiên Mã tung cánh bay lượn, tuổi còn trẻ đã là Địa Đế cấp bậc cường giả, quả thật là hình tượng tình lang lý tưởng trong mắt chúng nữ nhân.
Đi bên cạnh hắn, cánh tay đắc lực Lý Tịnh mặc giáp nặng nề, biểu lộ cương nghị, tay cầm Linh Lung Bảo Tháp, tu vi Địa Đế ầm ầm quét ngang, như một hộ vệ trung thành nhất.
Đối với ngày hôm nay, Du Thiên Nhai cảm thấy khá hài lòng.
Châu Miên Mạn là đại mỹ nhân nổi danh, hòn ngọc quý của Châu Gia, khí chất cao quý kiêu sa bẩm sinh, để nàng làm Thiên Hậu cũng không làm mất mặt hắn.
Mà Châu Gia lại là Địa Đế Cấp Gia Tộc nổi danh, số lượng cường giả cấp Địa Đế có đến tận 8 người, so với Thiên Đình vừa thành lập chưa lâu chỉ có hơn chứ không kém.
Một khi quan hệ đôi bên thân thiết có thể tin tưởng tuyệt đối, Du Thiên Nhai quyết định sẽ đem Bàn Đào Quả chia sẽ với Châu Gia, trợ giúp Địa Đế của Châu Gia thành Thiên Đế, khi đó đồng minh của Thiên Đình sẽ thập phần cường đại.
Bất quá, khi đội ngũ rướt dâu của Thiên Đình vừa đến Châu Gia, sắc mặt của Thiên Đế và chúng cường giả đã trở nên cứng đờ.
Bởi vì bọn hắn nhận được tin tức, Châu Miên Mạn kiên quyết không chịu gả cho Thiên Đế.
“Haha, chắc là nàng giở thói bướng bỉnh của tiểu cô nương mà thôi, khi gặp trẫm rồi, chắc chắn sẽ thay đổi quyết định!” Du Thiên Nhai tự tin phong độ cười nói.
“Không sai!” Lý Tịnh cùng một đám cường giả Thiên Đình gật đầu mỉm cười:
“Đế Nữ Châu Gia và Thiên Đế chưa có cơ hội gặp nhau, nàng kháng cự cũng là chuyện bình thường!”
“Nhưng nếu gặp nhau rồi, tin chắc chỉ cần là nữ nhân, Đế Nữ Châu Gia sẽ không thể kháng cự trước khí chất và mị lực của Thiên Đế!”
Một đám người của Thiên Đình thể hiện công phu vuốt mông ngựa lô hỏa thuần thanh.
“Mang ta đi gặp Đế Nữ của các ngươi!” Du Thiên Nhai hướng tổng quản của Châu Gia nói.
Hắn cũng cảm thấy lời của thuộc hạ rất đúng, trong thiên địa này rất hiếm có nữ nhân từ chối được mình.
“Mời các vị!” Tổng quản Châu Gia không dám trái lời, đi phía trước dẫn đường.
…
“Phụ thân, Mạn nhi có thể nghe lời ngươi tất cả mọi chuyện, nhưng thứ cho ta không thể gả cho nam nhân mình không thích!”
“Hồ đồ, Thiên Đế chính là bậc kỳ nam tử trong thiên hạ, thiên tài hàng đầu, có thể hai bàn tay trắng lập nên Thiên Đình hùng mạnh, điều mà vô số người không làm được!”
“Gả cho hắn chính là phúc của ngươi, phụ thân rất vừa ý mối hôn sự này!”
Càng đến gần khuê phòng của Châu Miên Mạn, thanh âm cãi vã không ngừng truyền ra.
Mà nghe thấy nội dung, rõ ràng Châu Miên Mạn đang cãi nhau với phụ thân của nàng, cũng là Gia Chủ Châu Gia – Châu Phát.
Châu Phát cũng rất yêu thương nữ nhi, trong lòng luôn muốn nữ nhi có cuộc sống hạnh phúc, tìm được nam nhân xứng đáng với nàng.
Ở trong mắt Châu Phát, Du Thiên Nhai xét về thân phận và địa vị đều cực kỳ xứng đáng, Châu Miên Mạn nếu gả cho hắn sẽ trở thành Thiên Hậu cao cao tại thượng, người đứng đầu hậu cung, cớ sao lại còn không chịu?
“Phụ thân, nếu ngươi tiếp tục ép buộc nữ nhi, thứ ngươi nhận lại sẽ là thi thể của ta!” Châu Miên Mạn cắn chặt răng quật cường nói.
“Ngươi đừng có xằng bậy!” Châu Phát sắc mặt đại biến, tức giận xém chút ngất đi:
“Phụ thân phát hiện, ngươi có biểu hiện rất kỳ lạ từ khi ở Bách Lan Sơn trở về, trước đó ngươi không có chống cự việc gả cho Thiên Đế!”
“Nữ nhi đã suy nghĩ lại!” Châu Miên Mạn hít sâu một hơi.
Mà lúc này, nhóm người Du Thiên Nhai đã cất bước đi vào.
“Gặp qua bá phục!” Du Thiên Nhai hướng Châu Phát chắp tay hành lễ, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ bất phàm.
Châu Phát chứng kiến đội ngũ của Thiên Đình, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, nhìn thấy Du Thiên Nhai phong độ ngời ngời, hắn càng thêm hài lòng với chàng rể tương lai này.
Vội vàng nháy mắt với Châu Miên Mạn, ý nói ngươi nhìn đi, phụ thân tìm kẻ xuất sắc như vậy làm phu quân ngươi, còn đòi hỏi gì nữa?
Châu Miên Mạn lúc này cũng đánh giá Thiên Đế.
Bất quá rất nhanh, nàng lập tức dời ánh mắt một cách bình thản.
Không thể không thừa nhận, Thiên Đế này là một mỹ nam tử xuất chúng, nhưng nói thật…dung mạo và khí chất của hắn so với nam nhân trong lòng nàng kém xa lắm.
Điều này không phải vì yêu mà nói, sự thật chính là như vậy.
Ngay cả A Bích ngồi ở một bên trong lòng cũng thầm nhủ: “Hừ, ngoài cái thân phận và tu vi, ngươi có gì hơn được Lạc ca ca?”
“Vị này chắc là Châu muội rồi…” Đưa mắt nhìn Châu Miên Mạn, Du Thiên Nhai ra vẻ hào hoa phong nhã phất lấy óng tay áo, mỉm cười đáp:
“Có câu nói, bậc làm cha mẹ ai chẳng muốn mang lại hạnh phúc cho con cái của mình?”
“Châu bá phụ đã yên lòng giao Châu muội cho ta, nói rõ đối với ta có lòng tin tuyệt đối!”
“Mà ta cũng có lòng tin sẽ mang lại hạnh phúc cho Châu muội, thứ chúng ta thiếu chính là thời gian bồi dưỡng tình cảm đôi bên mà thôi!”
“Nói rất hay!” Châu Phát tán thưởng nhìn Du Thiên Nhai, cười haha:
“Không hổ là người đứng đầu một thế lực, phần lòng dạ rộng lượng này không phải ai cũng có được!”
Nào ngờ lời tiếp theo của Châu Miên Mạn khiến sắc mặt toàn trường đại biến.
“Thật xin lỗi ý tốt của Thiên Đế, nhưng tiểu nữ đã có người trong lòng, thứ cho không thể đáp lại tình cảm của ngươi được!” Châu Miên Mạn cắn chặt cánh môi.
“Mạn nhi đừng nói bậy!” Châu Phát vỗ bàn đứng dậy.
“Ta không nói bậy, lòng ta đã có người khác!” Châu Miên Mạn trầm giọng khẳng định, thái độ cương quyết.
Trong thoáng chốc, biểu lộ của chúng cường giả Thiên Đình trở nên cực kỳ khó coi.
Mà Du Thiên Nhai thì sắc mặt đỏ lên, hô hấp có chút dồn dập, biểu lộ tương đối kỳ quái.
Hiển nhiên, Thiên Đình khó thể chấp nhận người mà bọn hắn xem là Thiên Hậu trong tương lai lại có quan hệ tình cảm với nam nhân khác.
Điều này chẳng khác nào hành vi sỉ nhục Thiên Đình.
“Kẻ đó là ai?” Châu Phát nghiến răng ken két hỏi.
Hắn lập tức liên tưởng đến Bách Lan Sơn, nữ nhi của mình ngoài thời gian ở Châu Gia, thời gian còn lại toàn ở Bách Lan Sơn.
Nếu như nàng phát sinh quan hệ với nam nhân khác, vậy chỉ có thể là ở tại Bách Lan Sơn mà thôi.
“Chàng chỉ là một tán tu!” Châu Miên Mạn có chút sầu nói, lại tự hào mỉm cười:
“Nhưng tu vi của chàng không kém gì Du Thiên Đế, ngoài ra còn là một Chiến Trận Sư lợi hại, cầm pháp cao minh…”
“Tán tu?”
Châu Phát lại chẳng thèm để ý những lời sau của Châu Miên Mạn, ngược lại sắc mặt càng ngày càng khó coi khi nghe hai chữ Tán Tu.
Tán tu là gì? Là một kẻ không môn không phái, không có thế lực sau lưng, không có chỗ dựa.
Một tán tu dù lợi hại đến mấy, có thể đánh thắng cả một thế lực sao?
Một tán tu dù xuất sắc đến mức nào, liệu có nội tình thâm hậu như thế lực lớn sao?
“Chỉ là một tán tu cũng dám đem ra so sánh với Thiên Đế nhà ta!” Một vị Đại Tướng dưới trướng Du Thiên Nhai khinh thường quát:
“So với tự mình tu luyện, việc thành lập một đại thế lực như Thiên Đình mới là hành vi của bậc nam tử vĩ đại!”
“Không sai, Châu Gia Đế Nữ thật hồ đồ, vì một tên tán tu vô danh lại bỏ lỡ nhân duyên với Thiên Đế, sai lầm vô cùng, đúng là lòng dạ đàn bà!”
“Các ngươi thì biết cái gì? Lạc Nam ca ca chỉ ưa thích tiêu dao tự tại, không thèm thành lập Thế Lực là dễ hiểu!” A Bích quệt miệng không phục lớn tiếng nói:
“Nếu hắn muốn, thế lực lập ra còn lớn hơn Thiên Đình các ngươi!”
“Câm mồm!” Châu Phát quát lạnh khiến tiểu nha đầu rụt cổ lại.
Nghe A Bích nói đến cái tên Lạc Nam, toàn trường nhíu mày, cái tên này chưa từng nghe qua, xem ra không phải nhân vật lợi hại gì, hạng vô danh tiểu tốt.
“Mạn nhi, tình cảm bồng bột của tuổi trẻ chẳng đáng là gì, ngươi mau xin lỗi Thiên Đế, mọi thứ vẫn còn cứu vớt được!” Châu Phát dịu giọng khuyên nhủ.
“Xin lỗi phụ thân, nữ nhi đã trao trong sạch của mình cho chàng!” Châu Miên Mạn hít sâu một tiếng, lấy hết can đảm nói ra.
“Phốc!” Châu Phát ức đến phun máu.
Một đám tộc nhân Châu Gia trợn mắt há hốc mồm, âm thầm oán trách Đế Nữ vì sao lại ngu xuẩn đến như vậy.
“Lớn mật!” Chúng cường giả Thiên Đình phẫn nộ rít gào:
“Thật không xem Thiên Đình chúng ta vào trong mắt a!”
Trong bầu không khí giương cung bạc kiếm, Du Thiên Nhai lại bình tĩnh đến lạ thường, hắn nhìn Châu Miên Mạn lên tiếng nói:
“Không biết tại hạ có thể gặp mặt ý trung nhân của Châu tiểu thư một lần?”
Từ Châu muội chuyển sang Châu tiểu thư, có thể thấy tâm tình của Thiên Đế cũng đã phẫn nộ.
“Ngươi muốn gặp chàng làm gì?” Châu Miên Mạn đề phòng hỏi.
Nàng không muốn đem Lạc Nam lôi vào đống phiền phức này, nàng chỉ muốn bảo toàn tình cảm trọn vẹn của mình cho hắn.
“Haha, chỉ là muốn xem thử rốt cuộc là nhân vật nào lại khiến trẫm thất bại mà thôi!” Du Thiên Nhai mỉm cười điềm tĩnh.
“Đúng vậy, mau gọi hắn đến!” Châu Phát cũng căm giận nói: “Dám lừa gạt nữ nhi của ta, không cho hắn một bài học nhớ đời, ta không phải họ Châu!”
“Thật thứ lỗi, chuyện này là do ta tự làm tự chịu, không liên quan gì đến chàng!” Châu Miên Mạn từ chối.
“Haha, không ngờ Châu tiểu thư lại trao thân cho một kẻ hèn nhát như vậy, ngay cả việc cùng với nữ nhân của mình đối mặt khó khăn cũng không làm được, thật khiến trẫm thất vọng!” Du Thiên Nhai thở dài lắc đầu, đưa mắt nhìn Châu Phát:
“Xem ra quan hệ giữa Thiên Đình và Châu Gia không thành, sau này nếu gặp nhau trên chiến trường, quyết không hạ thủ lưu tình!”
Nghe hắn nói vậy, một đám Tộc Nhân Châu Gia giật mình, ánh mắt oán trách đổ dồn về phía Châu Miên Mạn:
“Đế Nữ mang về cho Châu Gia chúng ta một cường địch, tất cả là tại nam nhân vô dụng kia!”
“Còn không phải sao? Thiên Đình không trở mặt tại chỗ đã là tốt lắm rồi!”
Châu Phát sắc mặt biến ảo thất thường, biết mọi chuyện khó thể cứu vãn, chỉ đành hỏi:
“Còn cách nào để cải thiện hay không?”
“Có!” Nào ngờ Du Thiên Nhai lập tức đáp, ánh mắt sáng quắt nhìn Châu Miên Mạn nói:
“Gả cho ta làm tiểu thiếp, mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra, Thiên Đình và Châu Gia vẫn là minh hữu!”
“Ngươi vô liêm sĩ!” Châu Miên Mạn lạnh lẽo quát, không nghĩ đến mình đã nói như vậy mà kẻ này còn thèm muốn chính mình.
“Thiên Đế nói rất đúng, Châu Đế Nữ không còn trong sạch, mất tư cách trở thành Thiên Hậu, làm tiểu thiếp đã là Thiên Đế lòng dạ nhân từ!” Đám người Thiên Đình nhất trí tán thành.
Đây là cách cứu vãn mặt mũi của Thiên Đình, để Châu Gia Đế Nữ đi làm tiểu thiếp, việc này không tệ.
“Ngoài ra vẫn còn một cách!” Du Thiên Nhai cất tiếng cười tà:
“Để kẻ họ Lạc kia đơn đấu cùng tại hạ một trận, nếu như ta chiến bại, ta sẽ thua tâm phục khẩu phục, không tiếp tục làm khó Châu Gia!”
“Không thể!” Châu Miên Mạn lắc đầu, nàng không muốn nam nhân của mình gặp nguy hiểm.
“Haha, không phải Châu tiểu thư đối với kẻ họ Lạc kia có lòng tin rất lớn sao? vậy mà sợ để hắn đấu với ta?” Du Thiên Nhai biểu lộ xem thường.
Châu Phát thấy đây là cơ hội, cũng nhìn Châu Miên Mạn giận dữ nói: “Mau liên hệ hắn ra mặt, bằng không ta sẽ gả ngươi cho Thiên Đế làm tiểu thiếp!”
Châu Miên Mạn sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên biết lời của phụ thân không phải chỉ là uy hiếp, hắn thật sự có thể làm được.
“Nếu chỉ đơn đấu, ta tin chắc Lạc ca ca có thể đánh thắng hắn!” A Bích kéo tay Châu Miên Mạn nhỏ giọng nói.
Châu Miên Mạn ánh mắt mông lung, nhớ lại sự thần bí khó lường của Lạc Nam, lại thêm khối Ngọc Bội mà hắn để lại cho nàng với giọng điệu tự tin.
Nàng cũng tin tưởng hắn, loại người như Du Thiên Nhai không thể sánh bằng hắn.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn Du Thiên Nhai nói: “Lời của Thiên Đế là thật hay giả?”
“Trẫm là người đứng đầu Thiên Đình, Quân Vô Hí Ngôn!” Du Thiên Nhai ngạo nghễ.
“Được, ta tin tưởng chàng sẽ không thua ngươi!” Châu Miên Mạn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối Ngọc Bội.
Ánh mắt của toàn trường lập tức khóa chặt hàng chữ viết trên Ngọc Bội, chỉ thấy viết:
“Gặp khó khăn cứ bóp nát nó, nam nhân của nàng sẽ đứng ra bình định tất cả, hiểu chưa Tiểu Mạn Mạn của ta?”
“Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, không biết trời cao đất dày!”
Nhìn thấy nội dung, cả đám sắc mặt biểu lộ xem thường, âm thầm cười lạnh.
Rõ ràng kẻ viết ra dòng chữ này là một kẻ cuồng vọng, chỉ biết dựa vào cái miệng dụ dỗ tiểu nữ nhân.
Bình định tất cả? ngươi cho rằng ngươi là ai? Đế Tử của những cự đầu như Thiên Địa Hội, Cổ Việt Tộc sao?
Không thèm để ý sự chế nhạo của đám người, Châu Miên Mạn bóp nát Ngọc Bội.
ẦM ẦM ẦM…
Ngọc Bội vừa nát, tầng tầng lớp lớp Trận Văn huyền ảo từ bên trong bay ra, phiêu phù trên không trung, kết thành một cái Tiểu Truyền Tống Trận.
Từ Truyền Tống Trận, một vị nam tử mày kiếm mắt sáng, khí độ nhàn nhã ung dung, không nhanh không chậm bước ra.
Lạc Nam ánh mắt đảo quanh toàn trường, cuối cùng bắt gặp Thiên Đế thời niên thiếu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên:
“Thú vị!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ