“Ừm?”
Vừa mở ra đôi mắt, Phượng Tịch Y không nhịn được nhíu nhíu mày.
Nàng cảm thấy bầu không khí có đôi chút bất thường, tổ Phượng Hoàng cách đó không xa được ai đó thiết lập kết giới ngăn cách chặt chẽ, những tộc nhân canh giữ xung quanh lại đang đỏ bừng cả mặt.
“Là tên đó…”
So với Phượng Tịch Y, Phượng Nghi lại càng biết chính xác hơn, nàng đã thông qua Đồng Tâm Đồng Ý cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Nam.
“Nam nhân kia đang làm cái gì?” Phượng Nghi đứng bật người lên, l*иg ngực phập phồng.
Nàng hướng về một vị trưởng lão quát hỏi: “Cửu Huyền đâu rồi?”
“Bẩm tộc trưởng, đang ở trong Tổ Phượng Hoàng cùng Lạc thiếu chủ!” Đám trưởng lão cười cười nói.
Phượng Nghi nghe xong sắc mặt biến ảo liên tục, ánh mắt đầy rẫy phức tạp, một cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng.
“Đúng là oan gia, khi dễ mẫu thân còn chưa đủ…hiện tại ngươi lại đến khi dễ nữ nhi!” Phượng Nghi bờ môi lẩm bẩm thì thào.
“Đại tỷ, ngươi vừa nói cái gì đó?” Phượng Tịch Y nhướn mày hỏi.
“Không, không có gì…” Phượng Nghi hoảng hốt, gò má vô thức ửng đỏ lên.
Phượng Tịch Y như cười như không, yêu kiều hừ lên một tiếng:
“Đại tỷ, đừng nói là tỷ muội chúng ta sinh đôi với nhau, mọi tâm tình của ngươi ta đều cảm ứng được đôi chút…mà chỉ riêng thời gian ta đi theo Lạc Nam cũng không ngắn, lần trước ánh mắt khi hắn nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy có đôi chút bất thường!”
Một đám trưởng lão đứng gần nghe vậy giật mình, biểu lộ cổ quái nhìn về phía Phượng Nghi, lại vểnh tai cảm thấy thú vị.
Thần Thú bọn hắn hành động theo bản năng, suy nghĩ cởi mở hơn nhân loại rất nhiều, chỉ cần nam nữ không có cùng huyết thống, việc kết hợp với nhau cũng không cần phải kiêng nể thân phận nha.
“Các ngươi lui ra!” Phượng Nghi bực mình hạ lệnh.
Đám trưởng lão trong lòng ngứa ngáy đến cực điểm, bất quá lại không thể không ngoan ngoãn lùi đi, bọn hắn dám trái lệnh nàng mới là lạ.
“Muội muội ngươi vừa nói cái gì thế? đừng suy luận lung tung!” Phượng Nghi ra vẻ uy nghiêm, muốn dùng phong thái và uy quyền của đại tỷ cho qua chuyện.
Đáng tiếc Phượng Tịch Y không sợ chút nào, ngược lại điềm nhiên lên tiếng:
“Đại tỷ cần gì phải che giấu, nam nhân kiệt xuất như hắn thử hỏi có nữ nhân nào trong hiên hạ không động lòng?”
“Không phải tự nhiên mà những nữ nhân cao cao tại thượng như Tuế Nguyệt, Hi Vũ cam tâm tình nguyện đứng sau lưng hắn đâu!”
Phượng Nghi nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy của muội muội: “Ngay cả muội cũng thế sao?”
Phượng Tịch Y cắn nhẹ cánh môi, bất quá vẫn là gật đầu: “Muội thích hắn!”
Với tính cách thanh lãnh cô tịch khó gần người ngoài của ngoài của nàng, nếu như trong lòng không có cảm giác, đừng nói là Lạc Nam dùng linh hồn bổn nguyên ra uy hϊếp…dù hắn có lập tức lấy mạng của nàng thì nàng cũng không cam tâm tình nguyện đi theo hắn lâu như vậy.
Phượng Tịch Y nàng không phải loại nữ nhân ham sống sợ chết.
“Nhưng việc muội thích hắn liên quan vì đến ta, đừng có suy bụng ta ra bụng người!” Phượng Nghi đưa mắt nhìn ra phía xa.
Nàng thầm nghĩ muội muội đến với hắn cũng không vướn bận gì, trong khi bản thân nàng còn có nữ nhi là Phượng Cửu Huyền, phải để ý đến cảm xúc của nữ nhi, không thể để nàng biết mẫu thân của mình luân hãm trong vòng tay của cùng một người nam nhân được.
“Đến bây giờ mà tỷ còn chối?” Phượng Tịch Y bước đến, nắm lấy tà áo diễm lệ Phượng Nghi đang mặc trên người:
“Thế đây là thứ gì?”
Phượng Nghi giật mình không nói.
“Đây là Phượng Hoàng Vũ Y, kiện y phục mà tỷ tỷ vô cùng ưa thích, từ khi được Lạc Nam tặng đến bây giờ vẫn luôn khoác trên người!” Phượng Tịch Y nhếch miệng nói:
“Thử hỏi nếu quan hệ hai người không đặc biệt, làm gì có hiền tế nào lại tặng y phục cho nhạc mẫu? mà nhạc mẫu lại còn cực kỳ trân trọng như vậy?”
Phượng Nghi lúng túng, bờ môi đỏ thẳm hé mở lại nói không nên lời.
“Phát sinh quan hệ từ bao giờ?” Phượng Tịch Y cảm thấy thú vị hỏi.
Nàng âm thầm lấy làm kỳ, rõ ràng thời gian ở bên cạnh Lạc Nam của nàng chắc chắn nhiều hơn tỷ tỷ, nhưng chẳng hiểu vì sao tỷ tỷ lại có thể ăn mảnh trước như vậy.
Có bí quyết gì?
KẼO KẸT…
Phượng Nghi chưa kịp trả lời, tổ Phượng Hoàng đã được mở ra.
Từ bên trong đó, một đôi nam nữ xuất hiện.
Người nam một mặt đầy sảng khoái, biểu lộ dương dương tự đắc.
Người nữ thì da vẻ hồng hào kiều diễm, ánh mắt ngập nước, bờ môi vô thức nở nụ cười ngọt ngào, toàn thân như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân.
Bất quá nụ cười trên mặt của nàng liền đọng lại ngay khi nhìn thấy mẫu thân đứng ở bên ngoài.
Trong lòng Phượng Cửu Huyền tức giận, nắm lấy tay Lạc Nam kéo đến trước mặt nàng, môi đỏ vểnh lên:
“Mẫu thân, phu quân đã đem mọi chuyện kể ra với ta rồi!”
“Cái gì?” Phượng Nghi sắc mặt đột biến, toàn thân xém chút lảo đảo.
Nàng trợn đôi mắt đẹp lên nhìn Lạc Nam, đột nhiên lao về phía hắn đấm một cái:
“Tên đáng ghét này!”
Lạc Nam sắc mặt mộng bức, vô thức giang tay ra ôm nàng.
Phượng Nghi ra tay không chút nhân nhượng, Niết Bàn Thánh Hỏa bùng lên trên nắm tay, thậm chí có một chút Thánh Uy muốn nện vào ngực hắn.
Lạc Nam thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nào ngờ Phượng Nghi lại dừng động tác ngay cách l*иg ngực của hắn chỉ một tầng y phục, gò má đỏ rực như máu, không biết phải giấu mặt vào đâu.
“Ngươi là tên khốn, khi dễ nữ nhi của ta còn đem chuyện của chúng ta tiết lộ làm cái gì? Chẳng phải ta đã bảo ngươi phải giữ bí mật?” Phượng Nghi nghiến răng nghiến lợi, khí độ cao quý ung dung ngày thường biến đi đâu mất.
Bởi vì nàng rất sợ làm tổn thương nữ nhi của mình, nhiều năm sống không có phụ thân đã là một thiệt thòi lớn, nếu hiện tại để nữ nhi biết ngay cả phu quân cũng bị mẫu thân chen vào, liệu rằng sẽ có cảm tưởng gì?
Nào ngờ ở bên cạnh Phượng Cửu Huyền cũng đã sớm nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt lao vào cấu xé y phục của Lạc Nam vừa đánh vừa quát:
“Tên xấu xa, thì ra ngươi lừa gạt ta, ngươi đã sớm biết người lần trước ở cùng với ngươi là mẫu thân của ta đúng không?”
Nàng không ngờ mình vốn định nói một câu hù dọa mẫu thân mà thôi, ai ngờ lòi ra chuyện như vậy.
Dựa theo phản ứng của mẫu thân đối với hắn, rõ ràng là Lạc Nam đã sớm nhận thức được sự thật.
Vậy mà cái tên này vừa nãy còn tỏ vẻ mơ mơ hồ hồ không biết gì cả, cuối cùng còn thành công đem nàng lừa gạt, ăn đến xương cũng chẳng còn.
Quá mức đáng hận.
“Cái gì?” Đến lượt Phượng Nghi sững sốt, vậy là biểu hiện của mình đã khiến nữ nhi biết được sự thật?
Lạc Nam âm thầm nhứt cả trứng, hắn cũng không nghĩ đến Phượng Cửu Huyền vừa mới gặp Phượng Nghi đã thốt ra một câu như vậy.
Thật ra lời của Phượng Cửu Huyền cũng không sai, nàng rõ ràng cho rằng hắn là người bị Phượng Nghi qua mặt che giấu thân phận thật sự nên mới lên tiếng hù dọa một chút, ý muốn nói Lạc Nam đã kể chuyện lần trước cùng “Phượng Cửu Huyền” ân ái với mình rồi.
Nào ngờ Phượng Nghi hiểu lầm, cho rằng hắn đã nói hết quan hệ với mình cho nữ nhi biết, nên mới dẫn đến một màn như vậy.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thẹn…Phượng Nghi liền cùng nữ nhi song kiếm hợp bích, đè Lạc Nam ra đấm thùm thụp.
Lạc Nam chỉ có thể để cho hai nàng phát tiếc cơn giận, dù sao thì hắn da dày thịt béo, bị đánh một chút cũng không hề hấn gì.
Ngược lại nhân lúc hai nàng ở gần động tay động chân, sờ mó lung tung, còn tranh thủ ôm mẹ con các nàng vào trong ngực, thầm hô sảng khoái.
Phượng Tịch Y nhún nhún vai nhìn lấy cảnh tượng này, cũng chẳng biết phải nói cái gì cho phải.
Rõ ràng nàng mới là người tiếp xúc với Lạc Nam sớm hơn, ở bên cạnh hắn nhiều hơn…cuối cùng lại bị đôi mẫu nữ này hớt tay trên.
“Ai mà thèm ôm ngươi!”
Phát hiện ý đồ của Lạc Nam, Phượng Nghi cùng Phượng Tịch Y hung hăng đem hắn đẩy ra.
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, rốt cuộc tìm được cơ hội lên tiếng:
“Tất cả là lỗi của ta, các nàng muốn thì cứ trút giận lên đầu ta, đừng có khiến quan hệ mẫu nữ trở nên bất hòa, đó là điều mà ta không hề mong muốn!”
Phượng Nghi hơi chột dạ nhìn sang nữ nhi, nào ngờ Phượng Cửu Huyền khéo hiểu lòng người, chủ động khoác lấy cánh tay nàng hướng Lạc Nam hung hăng trợn mắt:
“Mẫu nữ nào bất hòa? Mẫu thân của ta chắc chắn là bị tên xấu xa ngươi lừa gạt nên mới ra chuyện, ta làm sao có thể trách nàng?”
Phượng Nghi nội tâm có một dòng nước ấm chảy qua, cảm động không nói nên lời, nữ nhi rõ ràng đã hiểu nổi khổ tâm của nàng nên mới chủ động nói như vậy.
“Đúng đúng, lỗi của ta hết!” Lạc Nam nghiêm túc gật gật đầu, nhếch miệng cười xấu xa:
“Vậy nên để chuộc lỗi ta sẽ chịu trách nhiệm với cả hai nàng, à không ba nàng!”
Hắn nhìn sang cả Phượng Tịch Y làm nàng hoảng hốt chuyển dời ánh mắt.
“Hừ, tiểu tử thúi nghĩ hay lắm!”
Một tiếng quát phẫn nộ bất chợt truyền đến.
Cành cây Ngô Đồng lắc lư, một nhánh cây như chiếc roi hung hăng nện xuống đầu Lạc Nam.
Hắn chật vật lách mình né tránh, bất đắc dĩ nói: “Ngô Đồng tiền bối, ngươi làm gì đánh ta?”
“Tiểu tử ngươi đem ba hậu bối đắc ý nhất của ta chiếm hết, người làm trưởng bối như ta sao có thể không đánh?” Ngô Đồng Thụ lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục nâng cành Ngô Đồng lên.
“Đây là tiếng gọi con tim đưa đẩy, tiền bối muốn đánh thì ta cũng đành chịu!” Lạc Nam mặt dày mày dạn.
Hắn đã quyết định lần này phải xác lập quan hệ với mấy nữ của Phượng Hoàng Tộc.
Phượng Cửu Huyền và Phượng Nghi đã ân ân ái ái không cần phải nói, ngay cả Phượng Tịch Y không danh không phận ở bên cạnh hắn, nhiều lần vì hắn ra mặt chiến đấu, hắn không thể cô phụ tâm ý tình cảm của nàng.
Ngô Đồng Thụ ra vẻ tức giận: “Tiểu tử ngươi chính sự không làm, trêu hoa ghẹo nghiệt, thật uổng công Phượng Hoàng Tộc tin tưởng ngươi!”
“Tiền bối hà cớ gì nói lời này?” Lạc Nam lắc đầu:
“Hậu phương vững thì nam nhân mới an tâm phát triển sự nghiệp, mà Tịch Y, Nghi và Huyền đều là hậu phương của ta.”
Tam nữ âm thầm bĩu môi, lại không lên tiếng phản bác.
“Nói ngươi ngụy biện ngươi còn chối?” Ngô Đồng Thụ than ngắn thở dài:
“Ngươi không thấy thảm trạng hiện tại của Phượng Hoàng Tộc sao? làm gì Phượng Nghi các nàng còn tâm tình cùng ngươi nói chuyện yêu đương?”
“Thảm trạng?” Lạc Nam giật mình, lúc này mới cẩn thận đánh giá lại.
Rất nhanh hắn liền phát hiện điểm không thích hợp.
Vừa rồi bị dị tượng do Phượng Nghi và Phượng Tịch Y tu luyện quá lớn thu hút nên không để ý, bây giờ mới nhận ra mật độ Tiên Khí tại Phượng Hoàng Tộc yếu ớt đến đáng thương, cường độ ngay cả một cái Tiểu Tiên Giới cũng không sánh bằng.
Điều này ảnh hưởng cực độ nghiêm trọng đến sự phát triển của toàn bộ Phượng Hoàng Tộc.
“Chuyện gì xảy ra?” Lạc Nam nhìn Phượng Nghi mấy nữ hỏi.
Biết đây là chính sự, các nàng cũng tạm thời gác lại tức giận, Phượng Nghi lên tiếng giải thích:
“Lần trước bị thuộc hạ của Bất Tử Thiếu Chủ tập kích, trong lúc khó khăn ta đã điều động tất cả lực lượng của Phượng Vũ Đế Thiên Giới để chiến đấu, dẫn đến thế giới hiện tại suy yếu đến như vậy!”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, thì ra căn nguyên là như vậy.
Thân là chủ của Tiên Ma Đế Thiên, hắn đương nhiên hiểu lời của Phượng Nghi.
Bản thân hắn cũng có thể một lần điều động tất cả lực lượng của Tiên Ma Đế Thiên để cung cấp cho mình.
Không chỉ hắn mà ngay cả Hi Vũ cũng có thể làm thế với Côn Lôn Đế Thiên, Thiên Hồ Nữ Đế, Thanh Loan Nữ Đế cũng đều có thể làm như vậy với thế giới của các nàng.
Nhưng nếu không đến trường hợp bất đắc dĩ sẽ không ai điều động hết lực lượng của thế giới như vậy, bởi lẽ cái giá phải trả quá đắt, thế giới suy yếu trong thời gian dài, Phượng Hoàng Tộc hiện tại đang phải gánh chịu điều đó.
Cũng may Lạc Nam lại có biện pháp giải quyết.
Hắn híp mắt nhìn về phía Ngô Đồng Thụ, trong lòng thầm mắng một tiếng lão hồ ly thành tinh.
Rõ ràng mượn chuyện tình cảm giữa hắn và tam nữ để làm khó hắn, mục đích thật sự là muốn hắn ra tay giúp đỡ Phượng Vũ Đế Thiên Giới phục hồi.
Lạc Nam cam đoan nếu như mình không làm được, Ngô Đồng Thụ sẽ tiếp tục ngăn cản mình và tam nữ bồi dưỡng cảm tình.
Nghĩ đến đây, hắn ra vẻ trầm tư, sắc mặt chân thành nói:
“Phượng Hoàng Tộc chiến đấu vì ta, Phượng Nghi gặp cường địch cũng tại vì ta, hỗ trợ Phượng Hoàng Giới hồi phục là trách nhiệm mà ta nên làm!”
“Nhưng mà muốn khôi phục một đại tiên giới rộng lớn như Phượng Hoàng Tộc thật sự quá khó khăn, e rằng phải trả một cái giá thật đắt!”
Nghe hắn nói phải trả giá đắt, Phượng Nghi cho rằng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, nàng liền lo lắng:
“Ngươi đừng tự ép mình, ta sẽ tự nghĩ cách!”
Nàng thừa hiểu để thế giới phục hồi sẽ tiêu tốn một nguồn năng lượng khổng lồ, Lạc Nam biết tìm đâu ra.
“Ta đương nhiên biết việc này không dễ dàng, vậy nên ta sẽ có trọng thưởng xứng đáng.” Ngô Đồng Thụ nghiêm túc cao giọng, âm thanh lan tỏa khắp bốn phương để tất cả tộc nhân đều nghe thấy:
“Nếu Lạc Nam thành công giúp đỡ Phượng Hoàng Giới phục hồi, ta sẽ đứng ra làm chủ gả ba nữ nhân ưu tú nhất của tộc là Phượng Nghi, Phượng Tịch Y và Phượng Cửu Huyền cho hắn!”
“Ngô Đồng tiền bối!” Chúng nữ thẹn thùng đến mức giậm chân.
“Haha một lời đã định!” Lạc Nam thì đang chờ đợi câu nói này của Ngô Đồng Thụ.
Hắn liền nháy mắt ra hiệu Phượng Nghi gọi Giới Linh của Phượng Vũ Đế Thiên Giới ra gặp mặt.
Phượng Nghi mặc dù chưa biết ý đồ của Lạc Nam, nhưng nàng vẫn dùng ý niệm câu thông.
GÁY!
Trong ánh mắt chứng kiến của toàn trường, hư ảnh một tôn Phượng Hoàng mỹ lệ hiện ra giữa không trung.
Trên người nó có Hỏa Hệ, Băng Hệ, Lôi Hệ, Phong Hệ…tất cả thuộc tính từ các chi nhánh của Phượng Hoàng Tộc.
Nó chính là Giới Linh của Phượng Vũ Đế Thiên, chân thân là một con Phượng Hoàng lộng lẫy.
Chỉ là lúc này Giới Linh vô cùng suy yếu, hai mắt khép hờ, thân thể màu sắc ảm đạm, lực lượng gần như suy kiệt.
Lạc Nam liền bay lên đối diện với nó.
Hắn lấy ra một bình Bất Tử Dịch Thủy đổ vào miệng Giới Linh, đem một chút sức sống của nó kéo lại.
Mấy nữ nhẹ lắc đầu, các nàng cũng đã thử dùng Bất Tử Dịch Thủy nhưng không ăn thua.
Bất Tử Dịch Thủy có tác dụng là trị thương mà không phải phục hồi Tiên Khí trong trời đất.
Lạc Nam đương nhiên biết rõ điều đó, Bất Tử Dịch Thủy chỉ là mở màn.
Hắn lại lấy ra loại tài nguyên cao cấp mà mình mua được từ Cửa Hàng May Mắn khi ở cùng Tuế Nguyệt vài ngày trước.
Cửu Nguyên Thảo.
Loại Thánh Thảo có chín cái lá, mỗi một lá ẩn chứa nồng đậm Nguyên Khí.
Vừa thấy Cửu Nguyên Thảo, ánh mắt của giới linh trợn tròn lên, cái mỏ chim xém chút chảy nước miếng.
Nó nhận ra thứ này có thể cung cấp lực lượng khủng khϊếp cho mình.
Nó là giới linh của toàn bộ thế giới này, chỉ cần nó được lực lượng hồi phục, thế giới này cũng sẽ tự động hồi phục.
Trong ánh mắt mong đợi của toàn trường, Lạc Nam ước tính một chút.
Ngắt xuống ba chiếc lá của Cửu Nguyên Thảo nhét vào trong miệng Giới Linh.
Kỳ tích phát sinh.
…
Đêm qua e ngủ quên :D
Chúc cả nhà sáng 28 vui vẻ