Con Đường Bá Chủ

chương 1836: hắn thật sự là con ruột cấm kỵ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lão tử chính là con ruột Cấm Kỵ!”

Lạc Nam điên cuồng rống lớn, âm thanh chấn động bát phương.

Tĩnh…

Tĩnh lặng đến cực điểm…

Toàn bộ chiến trường trở nên tĩnh lặng, không một ai dám mở miệng ho he câu nào.

Ngay cả ba vị cường giả của Bất Tử Chí Tông cũng là cơ mặt cứng ngắt.

Ở đây tất cả đều hiểu Cấm Kỵ đại diện cho cái gì.

Đó chính là tồn tại chí cao vô thượng chân chính, bất kể là tại nhân gian, địa ngục hay vô tận vũ trụ thì Cấm Kỵ cũng là nhân vật bất khả xâm phạm.

Dù là Thánh Đế cũng không thể đồng thọ cùng trời đất, nhưng nếu tu vi đạt đến Cấm Kỵ…ngươi thậm chí còn vượt qua cả trời đất.

Dù thiên địa diệt vong, dù Nguyên Giới sụp đổ thì Cấm Kỵ vẫn sẽ sống sót.

Chân chính trường sinh bất lão, sống cùng vạn cổ, ganh đua cùng tuế nguyệt.

Chỉ có Cấm Kỵ mới loại bỏ được Cấm Kỵ.

Dù là một vị nô bộc đẳng cấp thấp nhất của Cấm Kỵ cũng có địa vị siêu nhiên, ngay cả Chí Tôn cấp cường giả cũng phải kiêng nể ba phần.

Bất Tử Chí Tông tuy danh vang Bắc Châu, tại khắp Nguyên Giới cũng có một số tiếng tăm nhất định.

Nhưng khi chưa có Cấm Kỵ được sinh ra, bọn hắn vĩnh viễn cũng không thể xếp vào hàng ngũ thế lực hàng đầu Nguyên Giới.

Vậy nên khi Lạc Nam nói mình là con ruột của Cấm Kỵ, dù biết khả năng hắn khua môi múa mép là rất cao nhưng bọn hắn cũng không dám thể hiện một tia tức giận.

Vạn nhất thật sự có một phần tỷ khả năng tiểu tử này liên quan đến Cấm Kỵ, hậu quả khôn lường a.

Hồi lâu sau, ba tên cường giả Bất Tử Chí Tông mới hít thở không thông lên tiếng:

“Tiểu…tiểu tử ngươi đừng có đùa giỡn!”

Con ruột của Cấm Kỵ mà ngươi cũng dám nói.

“Đừng có khoác lác!” Một vị Tiểu Thánh lớn tiếng trấn an mọi người:

“Tìm khắp toàn bộ Táng Địa cũng không ra một tòa Cấm Kỵ Lăng Mộ, nếu hắn là con của Cấm Kỵ thì làm sao sẽ xuất hiện ở đây?”

“Không sai, truyền thừa cao nhất ở đây cũng chỉ là Chí Tôn mà thôi, tiểu tử này nếu là con của Cấm Kỵ thì làm sao có hứng thú với mấy chỗ như vậy?” Vô số người biểu lộ tán thành nói.

Táng Địa tuy là nơi nổi danh ẩn chứa vô số cơ duyên hấp dẫn hầu hết thiên kiêu tại Nguyên Giới nhưng đó chỉ là đối với những thiên kiêu thuộc Thế Lực Chí Tôn trở xuống mà thôi.

Bởi vì dù là người của Thế Lực Chí Tôn thì ngươi cũng có thể từ trong Táng Địa tìm được truyền thừa của Chí Tôn khác mạnh hơn cả thế lực của ngươi.

Nhưng Cấm Kỵ thật sự hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp phía trên, khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại.

Vì thế việc một người con của Cấm Kỵ có mặt ở nơi truyền thừa Chí Tôn trở xuống là không thực tế.

Nghe đám đông nghị luận ầm ĩ, Lạc Nam biểu lộ khinh bỉ lớn tiếng nói:

“Đừng có tìm cách để phủ nhận thân phận của lão tử, lão tử biết các ngươi đang ghen ghét với ta!”

“Con ruột của Cấm Kỵ thích đi đâu thì đi, các ngươi quản được sao?”

“Thế rốt cuộc phụ thân ngươi là thần thánh phương nào?” Một vị cường giả Bất Tử Tộc nói.

“Tên của ngài ta nói ra ngươi biết được sao?” Lạc Nam sắc mặt khinh thường.

Toàn trường hai mặt nhìn nhau, quả thật không ai ở đây đủ tư cách biết đến đại danh của một vị Cấm Kỵ.

Trong lúc cả đám bán tính bán nghi, lại thấy Lạc Nam làm ra hành động.

KENG! KENG!

Theo hai tiếng ngân vang cực lớn, Lạc Hồng Kiếm uy nghiêm lẫm liệt cùng Xích Tà Kích thần bí nguy hiểm hiện ra hai bên.

Lạc Nam một tay nâng Lạc Hồng Kiếm, một tay nâng Xích Tà Kích lên không, ngẩng đầu ưởn ngực.

Hắn chỉ đứng im một chỗ, hai luồng uy áp cực đại quét ngang toàn trường.

ONG ONG ONG ONG…

Vô số Pháp Bảo, Vũ Khí trong tay những tu sĩ đang có mặt một lần nữa sợ hãi run rẩy, hận không thể lập tức chui vào Nhẫn Trữ Vật.

Phải biết rằng người ở đây thân phận thấp hơn đám người Bất Tử Thiếu Chủ rất nhiều, đa phần chỉ có Tam Tinh Thánh Khí và Tam Tinh Thánh Bảo trở xuống, làm sao có thể kháng nổi uy áp của Tiểu Hồng Nhi và Xích Tà?

“Hai…hai kiện Binh Nhân Tộc?” Một lão già toàn thân không rút mà run.

“Làm sao có thể?” Ngay cả tên Cự Thần Tộc cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn hoàn toàn không nhận ra Lạc Nam là con ruồi mình tùy ý giẫm đạp lần trước.

“Hít…tính luôn kiện Binh Nhân Tộc hình cây cung trước đó, người này sở hữu tận ba kiện Binh Nhân Tộc!” Vô số người hít một ngụm lãnh khí.

“Binh Nhân Tộc trở thành cỏ dại ven đường sao? một tên Thiên Đế có được ba kiện?” Cả đám cảm giác như đang nằm mơ.

“Không…Binh Nhân Tộc không phải cỏ dại, nó vẫn cực kỳ hiếm có và mạnh mẽ, chẳng qua cái tên này thật sự là con ruột của Cấm Kỵ!”

Bỏ qua mọi suy luận trước đó, khi ba kiện Binh Nhân Tộc hiện ra cũng là lúc đại đa số mọi người tin tưởng lời nói của Lạc Nam.

Dù là Thánh Tử của Chí Tôn Thế Lực cũng không thể một mình sở hữu ba kiện Binh Nhân Tộc như vậy, chỉ có con ruột và truyền nhân của Cấm Kỵ mới có bản lĩnh đó mà thôi.

“Cái này…cái này…” Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lạc Nam lấy ra ba kiện Binh Nhân Tộc dọa sợ toàn trường.

Không phải hù dọa bằng thực lực mà là đem bối cảnh ra hù dọa.

Càng vô lý chính là hắn diễn xuất cực kỳ xuất sắc, ngay cả hai người cũng vô thức cho rằng Lạc Nam có Cấm Kỵ làm chỗ chống lưng.

Như sợ cả đám còn không tin tưởng, Lạc Nam liền mua một lúc chục kiện Thánh Cấp Pháp Bảo ném ra bên ngoài như con ông cháu cha chính hiệu.

Hắn còn thản nhiên móc ra vài Bàn Đào Quả thưởng thức trong ánh mắt thèm thuồng của tất cả mọi người.

Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân cũng cảm thấy chướng mắt.

Hành vi thổ hào đến cực điểm.

Thoáng chốc Pháp Bảo đã chất đống thành núi, mùi thơm của Bàn Đào Quả lan tỏa xung quanh, nhìn đến toàn trường thèm chảy cả nước miếng.

“Thèm lắm sao? có bản lĩnh lên cướp đi!” Lạc Nam kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.

Không ai dám động đậy…ngay cả thở mạnh cũng phải cố gắng dồn nén.

“Thế nào? còn ý kiến gì không?” Lạc Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba tên cường giả của Bất Tử Chí Tông, phất tay thu hồi đống Thánh Bảo.

Trong lòng hắn cũng âm thầm chột dạ, cũng may tin tức trong vũ trụ được phong tỏa, mấy tên này không nhận ra lai lịch của Lạc Hồng Kiếm và Xích Tà Kích thuộc về một tên ở trong tiểu vũ trụ.

Ba tên cường giả Bất Tử Chí Tông đưa mắt nhìn nhau, điên cuồng trao đổi ý niệm:

“Mặc dù hoang đường nhưng khả năng đây là sự thật, tiểu tử khốn kiếp này là con ruột của một vị Cấm Kỵ nào đó.”

“Cục diện hiện tại Bất Tử Chí Tông chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội với Cấm Kỵ được!”

“Chẳng lẽ để hắn đi vào Lăng Mộ? chẳng may xảy ra biến số gì thì sao?”

“Biến số gì cũng tốt hơn đắc tội với con ruột Cấm Kỵ nha!”

“Ta nghĩ nên để hắn đi vào, một tên Thiên Đế như hắn chắc cũng không thể làm được gì, huống hồ nghe giọng điệu của hắn hình như là muốn ganh đua với Vân Duyên!”

“Yên tâm đi! nếu xảy ra sơ suất gì thì chúng ta cũng có thể báo cáo lên trên do con ruột Cấm Kỵ quấy rối, hiện trường đang có rất nhiều người làm chứng, ắt hẳn cao tầng không trách tội đâu!”

Đạt thành ăn ý, ba người biến hóa sắc mặt vô cùng nhanh chóng, cười niềm nở nhìn Lạc Nam chắp tay:

“Haha, chúng ta chẳng qua là sợ công tử gặp phải nguy hiểm thôi, hiện tại ngươi đã chứng tỏ bản lĩnh của mình, hoan nghênh đi vào Chí Tôn Lăng Mộ chơi đùa!”

Toàn trường thầm mắng một tiếng vô liêm sĩ, người của Bất Tử Chí Tông da mặt cũng thật là dày.

Chí Tôn Lăng Mộ là chỗ nào? đi vào chơi đùa? Đây là lời con người có thể nói ra sao?

“Biết thế là tốt đấy!” Lạc Nam thản nhiên đi đến phía trước Khảo Thiên Bia.

Toàn trường đồng loạt nhìn hắn chằm chằm.

Bọn hắn muốn xem thử thiên phú và bản lĩnh của con ruột Cấm Kỵ sẽ đạt đến mức nào.

Nếu ngay cả điều kiện cơ bản nhất để đi vào Chí Tôn Lăng Mộ còn không đáp ứng được, tất cả mọi người sẽ phải cân nhắc lại tính chân thực trong lời nói của hắn.

Con ruột của Cấm Kỵ chắc chắn không thể có phế vật được.

Lạc Nam chậm rãi đến bên cạnh Khảo Thiên Bia, đặt bàn tay lên trên bề mặt đá, trong lòng đang suy nghĩ nên truyền ký ức tu luyện và chiến đấu nào vào đó.

Bởi vì đã từng trải qua quá nhiều trận chiến kinh tâm động phách, cũng tu luyện quá nhiều thủ đoạn đặc biệt, thật khó để nói đâu là lần xuất sắc và tự hào nhất.

Tuy nhiên hắn đang muốn chứng minh mình là con ruột Cấm Kỵ, cũng muốn nhân cơ hội này thu gặt thêm một số Điểm Danh Vọng nhất định, kết quả không thể quá tệ được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Nam đã có quyết định.

Hắn đem một luồng Hồn Lực truyền vào Khảo Thiên Bia, ẩn chứa bên trong Hồn Lực là hai luồng ký ức.

ẦM ẦM ẦM…

Trong ánh mắt dò xét của đám người, Khảo Thiên Bia bỗng nhiên chấn động, rung lắc dữ dội.

“Chuyện gì xảy ra? Khảo Thiên Bia chưa từng rung động đến như vậy!” Toàn trường chấn kinh.

Theo sau đó dị biến phát sinh.

Chỉ thấy từng cái tên như rồng bay phượng múa được khắc trên Khảo Thiên Bia đột ngột lần lượt bóc hơi như chưa từng tồn tại.

Xếp thứ 10 là tên của Ngao Dương Thánh Tử thuộc Thánh Hoàng Tộc biến mất.

Xếp thứ 9 là tên của Chu Đấu Thánh Nữ thuộc Chu Tước Tộc biến dị biến mất.

Xếp thứ 8 là tên của Thiên Kiếm Thánh Tử thuộc Thiên Kiếm Thánh Địa biến mất.

Xếp thứ 7 là Cuồng Huyết Thiên Ma thuộc Cuồng Huyết Ma Môn biến mất.

Xếp thứ 6 là Long Khải thuộc Thánh Long Nhất Tộc biến mất.

Xếp thứ 5 là Cự Vệ Thánh Tử thuộc Cự Thần Tộc biến mất.

Xếp thứ 4 là tán tu Trác Bất Phàm biến mất.

Xếp thứ 3 là Thôn Huyền Ma Tôn biến mất.

Xếp thứ 2 là Ngạo Linh Thánh Đế biến mất.

Mãi đến cái tên xếp đầu tiên là Vân Duyên Công Chúa của Cổ Việt Tộc vẫn còn trụ được, tiếp tục tồn tại trên Khảo Thiên Bia.

Ấy thế nhưng mà, tên của Vân Duyên Công Chúa cũng bị đẩy xuống phía dưới.

Và theo đó, một cái tên trên cùng sừng sững, bề nghễ như duy ngã độc tôn hiện ra bên trên đỉnh cao.

LẠC NAM!

Chỉ có hai chữ, chí có một cái tên tồn tại.

Thế nhưng mà sự xuất hiện của hắn đã khiến tên chín vị nhân vật tuyệt thế khác hoàn toàn bị xóa đi, chỉ còn lại một mình Vân Duyên Công Chúa trụ vững nhưng vẫn bị áp xuống phía dưới.

Lạc Nam duy ngã độc tên trên Khảo Thiên Bia, Vân Duyên Công Chúa như trở thành người làm nền cho hắn.

Cảnh tượng mang tính chấn động quá lớn.

KẼO KẸT…

Lối vào Chí Tôn Lăng Mộ mở rộng, hàng rào trúc xung quanh đồng loạt nghiêng mình như nịnh nọt, nghênh đón hắn hàng lâm.

“Cái này…cái này…cái này…”

Vô số người nói không ra lời, Hắc Y Nhân cùng Bạch Y Nhân trợn mắt há hốc mồm.

Không ai ngờ đến mọi thứ sẽ diễn ra theo cách như vậy, không ai tưởng tượng nổi Lạc Nam đã truyền ký ức gì vào bên trong Khảo Thiên Bia nên mới dẫn đến chuyện như vậy phát sinh.

Cảnh tượng này như một lời chứng minh đanh thép, ngoại trừ Vân Duyên Công Chúa ra không tên nào đủ tư cách đặt cùng một chỗ với cái tên Lạc Nam.

Kinh khủng, thật sự quá kinh khủng.

Phải biết rằng chín trong số 10 cái tên trên Khảo Thiên Bia kia đều là những nhân vật lừng lẫy một thời, tuy bọn hắn đều đã chết khi không thể thông qua khảo nghiệm bên trong Chí Tôn Lăng Mộ, nhưng thiên phú và bản lĩnh của bọn hắn được chính Khảo Thiên Bia đánh giá là mười nhân vật hàng đầu đã từng đặt chân đến đây.

Tòa Chí Tôn Lăng Mộ như một trang viên này đã tồn tại qua nhiều thời đại, có vô số thiên kiêu kiệt xuất đã đi vào và đã tử vong, nhưng lọt được vào top 10 cái tên được đánh giá cao nhất cũng đủ hiểu bản lĩnh của bọn hắn nằm ở mức nào.

Trong đó có Thánh Tử của đại thế lực, có những Ma Đầu khét tiếng hung ác, có Thần Thú biến dị, có Thần Thú hùng mạnh, có tán tu lẫy lừng…

Người ở top 2 thậm chí còn là một vị Thánh Đế cấp cường giả, vì muốn tìm ra phương thức đột phá Chí Tôn nên hắn cũng áp chế tu vi xuống mức Tiểu Thánh, không quan tâm mặt mũi đi vào Chí Tôn Lăng Mộ để đạt được truyền thừa, từ đó bước ra cảnh giới Thánh Đế.

Đáng tiếc cũng thất bại và táng thân trong đó.

Hắn là Ngạo Linh Thánh Đế, tên tuổi từng vang vọng Bắc Châu hàng triệu năm.

Trước đây thì tên của hắn nằm ở top 1, nhưng khi Vân Duyên Công Chúa đến thì hắn đã bị nàng ép xuống top 2.

Ấy thế mà hai chữ “Lạc Nam” đã hủy diệt tất cả, thay đổi tất cả.

Ngay cả Vân Duyên cũng bị áp đảo, Ngạo Linh Thánh Đế càng là vô pháp so sánh.

“Con của Cấm Kỵ, người này thật sự là con của Cấm Kỵ rồi!”

Toàn trường nhìn Lạc Nam như nhìn lấy vị thần, lúc này ai dám nói Lạc Nam không phải con của Cấm Kỵ, bọn hắn sẽ tìm kẻ đó liều mạng.

Đã có không ít người tự tin vào thực lực muốn đi lên làm thuộc hạ của hắn, đã có một vài vị Thánh Nữ tư sắc tuyệt trần muốn làm thϊếp thất của hắn.

Ngay cả cái tên khổng lồ Cự Thần Tộc cũng muốn bắt chuyện làm quen với hắn hy vọng được trở thành tiểu đệ.

Bởi vì xếp top 5 trên Khảo Thiên Bia trước đó là Cự Vệ Thánh Tử, mà Cự Vệ Thánh Tử chính là đại ca của tên Cự Thần Tộc này.

Lạc Nam vượt qua Cự Vệ Thánh Tử một cách bá đạo như vậy, tên Cự Thần Tộc đương nhiên rất muốn nịnh nọt hắn.

Lạc Nam không rảnh bận tâm đến đám đông xung quanh.

Lúc này ngay cả hắn cũng đang mộng bức trước diễn biến của vụ việc.

Hắn đâu có làm gì quá đáng…

Chỉ truyền vào ký ức tình cảnh sáng tạo Loạn Nghịch Luân Hồi với cuộc chiến đè Bất Tử Thiếu Chủ ra đánh như con đẻ mà thôi.

Tưởng rằng không quá phô trương nào ngờ lại phô trương không tưởng.

Nếu còn đem tình cảnh tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh truyền vào chẳng biết sẽ phát sinh ra cái gì.

Trong lòng giật mình, ngoài mặt Lạc Nam vẫn rất bình tĩnh gật đầu, nhàn nhạt nói:

“Không tệ chút nào, tên của Vân Duyên vậy mà vẫn đủ tư cách trụ lại phía dưới ta, nàng miễn cưỡng đủ tư cách làm thị nữ cũng được!”

Mí mắt ba người Bất Tử Chí Tông điên cuồng run rẩy, hoảng sợ nói:

“Nếu công tử muốn thì Bất Tử Chí Tông sẽ tuyển ra Thánh Nữ đẹp nhất dâng tặng cho ngươi, con ả Vân Duyên cũng tầm thường thôi!”

Đùa sao? Lạc Nam là con ruột Cấm Kỵ, nếu Vân Duyên được làm thị nữ của hắn chẳng khác nào Trụ Việt Tông sẽ được Cấm Kỵ thu nhận.

Có Cấm Kỵ che chở cho Trụ Việt Tông, chẳng phải sẽ dễ dàng tiêu diệt Bất Tử Chí Tông bọn hắn?

Điều này thật sự là đại kiếp nạn.

“Chuyện đó để sau đi, hiện tại bổn công tử muốn dạo chơi Chí Tôn Lăng Mộ!” Lạc Nam chắp tay sau đít nói.

“Xin công tử nhận lấy thứ này!” Một vị Bất Tử Chí Tông dâng tặng tấm Lệnh Bài màu Tử Kim sáng chói.

“Đồ vật gì đây?” Lạc Nam khinh khỉnh hỏi.

“Đây là Bất Tử Lệnh, là lệnh bài chỉ dành cho những khách quý của Bất Tử Chí Tông!” Ba người cùng nhau đáp:

“Bên trong Lăng Mộ đang có bốn tên đồng bọn của chúng ta, nếu bọn hắn có làm phiền công tử, người chỉ cần đưa Bất Tử Lệnh ra giải quyết!”

“Ý các ngươi là ta không tự giải quyết vài con kiến được?” Lạc Nam bất mãn đáp.

“Không dám…” Ba người đổ mồ hôi lạnh: “Chúng ta chỉ sợ công tử bẩn tay mà thôi!”

“Không tệ lắm!” Lạc Nam nhận lấy Bất Tử Lệnh, gật gù nói:

“Các ngươi biểu hiện rất đáng khen, đợi ta ra ngoài sẽ trọng thưởng!”

“Đội ơn công tử, đội ơn công tử!” Ba người mừng muốn chảy nước mắt.

Và thế là…trong ánh mắt quỷ dị của Hắc Bạch Y Nhân, Lạc Nam tay chắp sau đít, ngông nghênh đi vào Chí Tôn Lăng Mộ mà không theo bất cứ kế hoạch nào đã thương lượng từ trước.

Miệng của hắn còn đang yêu đời huýt sáo…

Vi vu…vi vu…

Chúc cả nhà mùng 2 Tết an lành, vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio