Con Đường Bá Chủ

chương 1913: trên đường bị tập kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hy vọng lần này rèn luyện sẽ khiến Lạc Gia Thiếu Chủ nên người, lãng tử hồi đầu, không tiếp tục làm đường lạc lối!”

“Bệ hạ anh minh thần võ, Tửu Tiên Tán Nhân nghe đồn là một vị khách khanh trưởng lão rất được trọng dụng, chắc chắn có thể uốn nắn được bản tính của hắn!”

“Tửu Sơn là địa phương hoang dã, ở nơi đó hắn muốn phong hoa tuyết nguyệt cũng không thể.”

“Tương lai không xa, Lạc Gia Thiếu Chủ sẽ lại là một viên đại tướng vì Càn Quân Đế Quốc cống hiến…”

“Cũng chưa chắc, thiên phú của hắn quá tệ hại…”

Đây là những lời nghị luận ầm ĩ khắp mọi ngõ ngách Quân Đô khi nghe tin kỳ hạn Lạc Nam cùng Tam Thái Tử đến Tửu Sơn học nghệ.

Bên trong Lạc Gia, mẫu thân Ninh Vô Song, tỷ tỷ Lạc Sương, đại tẩu Ninh Huyền Tâm, các vị trưởng lão và hồng nhan tri kỷ đều có mặt đưa tiễn Lạc Nam.

Vừa giúp hắn chỉnh lý y phục, đem hàng loạt thủ đoạn phòng thân giao cho hắn, Ninh Vô Song vừa căn dặn nói:

“Mặc dù vẫn chưa biết ý đồ thật sự của Càn Quân, nhưng mục đích bên trong chắc chắn là muốn gây bất lợi cho Lạc Gia chúng ta, phải vạn phần cẩn thận.”

“Tửu Tiên Tán Nhân nghe nói chỉ là Thánh Hoàng cấp cường giả, bất quá mẫu thân cho ngươi ngọc bội ẩn chứa công kích của Thánh Đế, nếu hắn làm gì quá phận trực tiếp lấy ra nện chết hắn!”

Chúng nữ mí mắt giật giật, mẹ chồng này thật cường hãn.

Bất quá các nàng cũng không lo lắng, hơn ai hết các nàng điều hiểu bản lĩnh của phu quân nhà mình, ngay cả nhân vật như Cấm Kỵ còn bị hắn qua mặt, sợ gì thủ đoạn của một tên Thánh Đế.

Chẳng qua cả hắn và các nàng chưa kịp trở nên mạnh mẽ nên tạm thời phải chấp nhận dương mưu của đối phương mà thôi.

Bằng không đã sớm gϊếŧ thẳng vào Thánh Cung, làm sao phải phiền phức đến như vậy chứ.

Chỉ có tỷ tỷ Lạc Sương là người biểu đạt lo lắng nhất, nàng kéo tay Lạc Nam bất mãn nói:

“Tam Thánh Tử tuy tuổi tác đã lớn nhưng vì bẩm sinh Linh Hồn thiếu khuyết nên thần trí rối loạn, như đứa trẻ không lớn, để Tiểu Nam ở cùng với hắn khác nào đánh đồng đều là người điên?”

“Tỷ tỷ yên tâm đi, dù hắn có bệnh tâm thần gặp ta cũng phải bình thường trở lại!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực.

“Nạp lửa lại không?” Lạc Sương nhìn hắn cười hỏi.

“Đương nhiên là nạp!” Hắn đưa pháp bảo vòng tay đang đeo của mình cho nàng.

Lạc Sương gật gật đầu, đem Thánh Vương Hỏa Lực cuồn cuộn dồn nén vào trong sau đó đưa trả lại cho hắn.

Lạc Nam vui vẻ nhận lại, có Thánh Vương Hỏa Lực của Lạc Sương cho hắn mới tiện đường làm được rất nhiều thứ.

Lần trước Luyện Khí công khai trước mặt mẫu thân cũng là dùng ké nguồn sức mạnh này, bằng không với hỏa diễm của một “Ất Tiên” như hắn làm sao có thể thiêu đốt nguyên liệu cấp Thánh?

“BÁO!”

Lúc này bên ngoài liền có âm thanh vang vọng, một vị Nữ Hộ Pháp của Lạc Gia chạy vào chắp tay lên tiếng:

“Thánh Cung vừa tuyên bố kết nạp vị hôn thê cho Tam Thánh Tử, được xưng là Tam Thánh Phi…phụ trách việc chăm sóc Tam Thánh Tử trong quá trình rèn luyện ở Tửu Sơn, đi cùng với Thiếu Chủ của chúng ta.”

Chúng nhân nghe xong hai mặt nhìn nhau, Tam Thánh Tử kia là kẻ điên cũng được kết nạp phi tử à?

“Có thông tin gì về thân phận của vị Tam Thánh Phi kia không?” Ninh Vô Song nhướn mày hỏi.

“Bẩm gia chủ, thân phận của Tam Thánh Phi cực kỳ thần bí, ngay cả một số đại thần trong triều cũng không biết gì về nàng, chỉ nghe nói Tam Thánh Tử rất ưa thích nàng, vừa nhìn thấy nàng đã cương quyết chỉ định nàng làm thê tử!” Nữ Hộ Pháp hồi đáp.

Như nghĩ đến điều gì, Ninh Huyền Tâm nhàn nhạt nhìn Lạc Nam căn dặn:

“Tránh khỏi Tam Thánh Phi kia càng xa càng tốt!”

Lạc Nam cười haha: “Đại tẩu yên tâm đi, Lạc Gia chúng ta nhiều mỹ nhân như vậy xem còn không hết, ta cũng lười để ý đến nữ nhân gọi là Tam Thánh Phi kia.”

“Được vậy thì tốt…” Chúng nữ cùng lúc liếc xéo hắn.

Lạc Nam rời khỏi Lạc Gia, một thân một mình đi đến cổng thành to lớn của Quân Đô, đây sẽ là nơi mà hắn tập hợp cùng phái đoàn Tam Thánh Tử.

Đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng thị vệ nghiêm trang, quân đội hộ tống, hắn nhíu nhíu mày chẳng lẽ mình đến trễ?

Bịch bịch bịch…

Chợt có vô số tiếng bước chân từ xa truyền đến khiến cả mặt đất rung động, Lạc Nam thầm nghĩ có lẽ mình đến sớm rồi.

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ lên đường bình an nha…”

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ khổ luyện thành tài đừng quên bọn thϊếp!”

“Bọn thϊếp vĩnh viễn chờ chàng trở về!”

“Không còn Lạc Tiểu Thiếu Chủ viếng thăm, Trân Bảo Lâu khác nào chốn chùa thiền thanh tịnh?”

“Từ nay thϊếp thân phòng không gối chiếc chờ quân quay về…”

“Huhuhu…”

Oanh oanh yến yến khiến một góc Quân Đô náo động, tiếng u oán tủi hờn, thanh âm buồn bã cô đơn và tình chân ý thiết khiến người nghe phải rơi lệ.

Lạc Nam thầm cảm thấy không ổn quay mặt nhìn lại phía sau, khóe miệng co quắp mãnh liệt.

Chỉ thấy hàng trăm nữ nhân mặt hoa da phấn, trên người nồng đậm khói lửa chốn hồng trần đang khóc nức nở, kết thành một đoàn đến đưa tiễn Lạc Nam, nước mắt đẫm cả khăn tay khiến người ta nhìn mà thương xót.

Bất quá cảnh tượng này lại khiến không ít tu sĩ xung quanh âm thầm nhổ nước bọt, tán thưởng quyết định đẩy Lạc Nam đến Tửu Sơn của bệ hạ thật sự là thánh minh.

Bởi vì tất cả những nữ nhân kia đều là kỹ nữ của Trân Bảo Lâu, từ trước đến nay chưa từng thấy kỹ nữ bán thân lại làm ra cảnh tượng khiến người ta thương xót đến như vậy, còn thề hẹn sống chết chờ tên khách làng chơi trở về.

Đúng là gặp quỷ mà.

Lạc Nam trưng ra bộ mặt cảm động, hướng các nàng phất tay điên cuồng, ngửa đầu gào thét cực kỳ hiên ngang lẫm liệt:

“Hôm nay ta đì vì sinh tồn của toàn bộ Đế Quốc, gánh nặng giang sơn xã tắc trên vai, ức vạn sinh linh gửi gắm hy vọng, chỉ đành cô phụ tâm ý mỹ nhân!”

“Chờ ta khải hoàn trở về nhất định sẽ có quà cho các nàng!”

Chúng nữ nhân Trân Bảo Lâu nghe vậy càng khóc dữ dội hơn, kiên định gật đầu liên tục, nước mắt muốn nhấn chìm cả một khu phố.

Dưới ánh chiều tà, bóng lưng người nam nhân đơn thương độc mã bước ra khỏi đại môn Quân Đô trải dài trên mặt đất, sau lưng là các mỹ nhân khóc đến mí mắt đỏ hoe.

“Móa nó!”

Vô số nam nhân cơ mặt giật giật, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rằng đây là khung cảnh quần hoa đưa tiễn một vị đại anh hùng nào đó khi phải lên đường hy sinh vì tổ quốc.

Cao cả thiêng liêng…

“Khụ khụ.”

Chợt có tiếng ho khan ven đường vang lên cắt ngang khung cảnh lãng mạn, chỉ nghe giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai:

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ, chúng ta ở phía bên này.”

Lạc Nam đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một cổ xe ngựa nhỏ đậu ở ven đường, người đánh xe là một ông lão mặc thường phục bình dân đến cực điểm.

Hắn liền nhận ra ông lão này là một lão tổng quản trong Thánh Cung.

“Đừng lập tức đến gần, chúng ta đang ngụy trang để tránh bị địch nhân tập kích, Tiểu Thiếu Chủ cứ rời khỏi Đế Quốc trăm dặm đường, lão phu sẽ đánh xe đón ngươi tại nơi đó!” Lão tổng quản lại truyền âm căn dặn.

Nói xong liền đánh xe đi mất dạng.

Lạc Nam âm thầm lắc đầu, đúng là giả thần giả quỷ, lão cẩu Càn Quân cử cường giả đi theo hộ tống trực tiếp không được sao?

Chỉ cần có một đội ngũ thị vệ và tướng quân hùng hậu, đường đến Tửu Sơn ai dám trêu chọc?

Bất quá ngẫm lại thì vị Tam Thánh Tử kia là kẻ điên điên khùng khùng, nghe nói Càn Quân Thánh Đế cũng không ưu gì tên con trai này của mình, thậm chí còn cảm thấy mất mặt khi lỡ sinh ra hắn, không cử cường giả hộ tống cũng là dễ hiểu.

Lạc Nam cũng chẳng cần vội vàng, một đường ung dung dạo bước, trong lúc hành tẩu còn ghé ngang vài chi nhánh Trân Bảo Lâu ở các thành trấn ven đường tác nghiệp, đánh bạc gọi gái.

Hắn còn có ý định nửa năm mới đến chỗ hẹn, nào ngờ trong một đêm đang sắp phong lưu liền bị một thần bí nhân khoác áo choàng đen chụp lấy.

“Cứu mạng…” Lạc Nam chưa kịp kêu cứu hết câu, thần bí nhân liền kéo áo choàng xuống để lộ khuôn mặt già nua của lão tổng quản đang giận dữ:

“Tiểu tử ngươi di chuyển quá lâu, lão phu đành phải tự mình động thủ!”

Lão tổng quản xách lấy hắn, chân đạp thân pháp lướt đi như gió, chỉ thoáng chốc đã ném Lạc Nam đến bên xe ngựa đã chờ sẳn hơn cả tháng trời.

Ném cho Lạc Nam một kiện áo choàng đen căn dặn:

“Mặc vào đi để tránh bị dòm ngó!”

“Tiến vào bên trong còn sợ gì bị nhìn?” Lạc Nam nhún nhún vai, đang muốn vác mông tiến vào trong xe, lão tổng quản đưa tay kéo hắn lại:

“Bên trong là không gian tư nhân của Tam Thánh Tử và Thánh Phi, ngươi ngồi ở bên ngoài với lão phu là được!”

“Hừ, tốt xấu gì ta cũng là Thiếu Chủ Lạc Gia, tổng quản ngươi lại còn phân biệt đối xử?” Lạc Nam bất mãn hừ lạnh.

“Đây là muốn tốt cho ngươi, Tam Thánh Phi dù sao cũng là nữ nhân của Tam Thánh Tử, con dâu của bệ hạ, nếu ngươi ở cùng một phòng với nàng, việc này truyền ra ngoài chính là trọng tội!” Lão tổng quản nhắc nhở.

“Vậy sao?” Lạc Nam cười nhếch mép thản nhiên nói: “Ta còn tưởng bệ hạ cố tình sắp xếp như thế, dùng mỹ nhân kế mê hoặc khiến ta thần hồn điên đảo, làm ra hành vi thất lễ với Thánh Phi để dễ dàng đạp lên danh dự của Lạc Gia đây này…”

Lão tổng quản trong lòng giật thót, ngoài mặt cười gượng khiển trách: “Tiểu tử vô tri ăn nói lung tung, bệ hạ là bậc minh quân sao có thể làm ra hành vi như thế?”

Lạc Nam ra vẻ hoảng hốt vỗ vỗ miệng: “Lão nói đúng đó, là ta nhất thời hồ đồ.”

Hắn cười ngô nghê mặc áo choàng vào ngồi xuống bên cạnh.

Lão tổng quản trong lòng trầm xuống, cũng không biết tên tiểu tử này là ngu thật hay giả ngu.

“Ta nghe mẫu thân nói Tửu Sơn nằm ở phía đông Đế Quốc, giáp với biên giới Vĩnh Dạ Thung Lũng, khoảng cách cực kỳ xa xôi, vì sao không trực tiếp dùng Truyền Tống Trận mà phải đi xe ngựa?” Lạc Nam thay đổi chủ đề nói chuyện.

Càn Quân Đế Quốc tiếp giáp Thiên Phong Đế Quốc, Hằng La Đại Hải, Mê Linh Sâm Lâm và Vĩnh Dạ Thung Lũng.

Trong đó Vĩnh Dạ Thung Lũng là nơi kỳ bí nhất, nghe đồn ở bên trong đó độ nguy hiểm còn vượt qua cả Mê Linh Sâm Lâm.

“Đi xe ngựa để chứng tỏ thành ý với Tửu Tiên Tán Nhân hiểu chưa?” Lão tổng quản ra vẻ trưởng bối giáo dục nói:

“Các ngươi muốn đi bái sư mà trực tiếp được cường giả truyền tống đến thì còn gì là thành ý?”

“Tửu Tiên Tán Nhân chỉ là Thánh Hoàng mà thôi, mệnh lệnh của bệ hạ chẳng lẽ hắn dám từ chối? sao còn phải chứng tỏ thành ý với hắn?” Lạc Nam không phục.

“Tửu Tiên Tán Nhân thần bí vượt xa tưởng tượng của chúng ta, thực lực của hắn đến nay chỉ là lời đồn đại!” Lão Tổng Quản kiên nhẫn giải thích:

“Nhưng lão phu từng nghe bệ hạ nói rằng, sâu dưới đáy Vĩnh Dạ Thung Lũng có một chủng tộc cường đại ngấp nghé lãnh thổ Càn Quân Đế Quốc, cũng nhờ có Tửu Tiên Tán Nhân tọa trấn ở biên giới mà bọn chúng không dám lỗ mãng hành động đấy.”

Lạc Nam ra vẻ bừng tỉnh gật đầu, trong lòng bắt đầu cảm thấy chuyện lần này thú vị hơn tưởng tượng của mình.

Về phần cái gọi là bái sư học nghệ chỉ khiến hắn buồn cười, thật sự vô nghĩa.

Đời này hắn chỉ có Kim Nhi, Võ Tam Nương, Hi Vũ và vị sư phụ cuối cùng là Đông Hoa Chí Tôn.

Không có ý định bái thêm bất kỳ ai làm thầy, dù cho đó có là tồn tại Cấm Kỵ.

Ngày và đêm ở Nguyên Giới chẳng khác nào địa cầu, một ngày vẫn có 24 tiếng.

Bất quá đối với tu sĩ thì ngày và đêm chẳng có gì khác biệt, Thần Thức quét ngang liền nhìn rõ ràng tất cả.

Xe ngựa bon bon trên đường bất kể ngày đêm, Lạc Nam lười biếng tựa lưng vào thùng xe, đã cả tuần trôi qua hắn vẫn chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào bên trong.

Thùng xe là một kiện Không Gian Pháp Bảo, bên trong chính là chỗ ở của Tam Thánh Tử cùng Tam Thánh Phi, suốt đường im hơi lặng tiếng, Lạc Nam tìm chuyện nói cho đỡ nhàm:

“Lão tổng quản, ngươi nói cô nam quả nữ ở bên trong lâu như vậy liệu có làm ra một ít sự tình thú vị?”

“Sự tình gì?” Sắc mặt lão tổng quản trầm xuống, tên tiểu tử này chắc chắn không nói ra thứ gì đứng đắn.

Quả nhiên chỉ thấy Lạc Nam cười xấu xa: “Chính là một chút quy luật vận động phải cởi bỏ quần áo và nam nữ cùng làm, thành quả sau đó là tạo ra người tí hon.”

“Tam Thánh Tử không phải là ngươi!” Lão tổng nhổ một ngụm nước bọt:

“Tam Thánh Tử còn rất ngây thơ!”

“Ngây thơ đã biết đòi cưới vợ?” Lạc Nam bĩu môi ra vẻ không tin.

“Hừ.” Lão tổng quản vừa hừ lên, đang muốn mở miệng mắng.

XOẸT XOẸT XOẸT…

Vô số mũi tên phủ đầy Thánh Hỏa từ trên bầu trời bỗng nhiên lao xuống, sát cơ dày đặc đến cực điểm.

“Móa nó gϊếŧ người à?” Lạc Nam nhảy dựng buông lời thô tục.

“Gϊếŧ người chứ còn gì nữa?” Lão tổng quản sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, hung hăng đứng dậy quát lớn:

“Chuột nhắt phương nào dám cắn trộm?”

Nói xong khí thế bùng nổ, tu vi bạo phát, bàn tay hướng về mặt đất chưởng xuống, vô số Thánh Hoàng Thổ Lực bị hắn kéo lên không trung hình thành một màn chắn hình vòng cung bằng đất.

KENG KENG KENG KENG.

Mưa tên bắn vào màn chắn liền như gặp phải lớp kim loại cứng rắn, ào ào rơi rụng.

“Nè lão già, sẽ không phải là các ngươi dàn xếp một vở kịch muốn mạng bổn Thiếu Chủ chứ hả?” Lạc Nam cắn răng mắng.

“Hoàng thất không ngu xuẩn đến như vậy!” Lão tổng quản hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù chỉ cần là người biết nội tình bên trong sẽ hiểu Càn Quân Thánh Đế ước gì nam nhân Lạc Gia như Lạc Nam đi chết, nhưng còn chưa đến mức dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy.

Lạc Gia Thiếu Chủ bị gϊếŧ trên đường đến Tửu Sơn theo lệnh của Càn Quân, vậy người đầu tiên bị thế nhân hoài nghi còn ai khác ngoài hắn?

Khi đó chẳng những không thu được gì, còn đánh mất Quốc Vận.

Gϊếŧ một phế vật của Lạc Gia làm mất Quốc Vận, chỉ cần Càn Quân có não sẽ không làm như vậy.

Lạc Nam nhíu mày, cũng không nghĩ Càn Quân Thánh Đế sẽ dàn xếp kém cõi như thế để gϊếŧ mình.

Bất quá phương nào tập kích đây?

Mà lúc này khắp bốn phía xung quanh đã có hàng trăm sát thủ như bóng đen xuất hiện, bọn hắn đằng đằng sát khí đem xe ngựa vây vào trung tâm.

“Là kẻ nào đây?” Lão tổng quản nhíu chặt chân mày.

Nơi này rừng núi hoang vu, bọn hắn đã ẩn giấu hành tung, muốn tìm một chiếc xe ngựa nhỏ giữa thiên địa mênh mông như vậy thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng vì sao nhìn trận hình của kẻ địch dường như đã biết và mai phục từ trước?

Lão tổng quản không dám rời khỏi xe ngựa vì còn phải bảo vệ Lạc Nam và người trong thùng xe.

“Bắn!”

Hàng trăm sát thủ một lần nữa kéo căng dây cung bắn đến.

Lão già tổng quản vội vàng xuất thủ ngăn cản.

Đám sát thủ này tu vi chỉ ở mức Đại Thánh nhưng số lượng quá đông đảo, lại phân tán ở khắp nơi, nhất thời khó mà một kích gϊếŧ sạch.

“Ám Ma Thánh Trảo!”

Giữa thiên địa đột ngột hội tụ Hắc Ám, một cái móng vuốt khổng lồ ghê rợn từ thiên không vồ thẳng xuống đầu lão tổng quản.

“Không xong, là Thánh Hoàng!”

Lão tổng quản sắc mặt đen lại, cảm nhận được khí thế của đối phương không kém gì mình, nội tâm của hắn mãnh liệt trầm xuống.

“Thổ Hoàng Quyền!”

Thường phục nổ tung lộ ra cơ bắp lực lưỡng, lão tổng quản phá không bay lên, hư ảnh hai nắm tay lớn hiện ra giữa bầu trời, thô bạo nện đến Ám Ma Thánh Trảo.

ĐÙNG!

Công kích mạnh mẽ khiến dư ba hất tung tất cả mọi thứ, Lạc Nam bấu chặt vào xe ngựa.

Không gian trước mặt bất chợt gợn sóng, từ trong đó có một vị Thánh Vương hiện thân, mãnh liệt lao đến.

Hiển nhiên đây là một Sát Thủ tinh thông Không Gian Lực đã sớm chờ đợi thời cơ.

Lạc Nam âm thầm nghiêm nghị, nâng tay lên muốn dùng thủ đoạn phòng thân mà Đại Tẩu cho đánh bay hắn.

Nhưng rất nhanh Lạc Nam lại phát hiện mục tiêu của Sát Thủ này không phải là mình.

Ngược lại chỉ thấy đối phương lấy ra một kiện Thất Tinh Thánh Đao sắt lẽm, hướng về thùng xe toàn lực trảm xuống.

RĂNG RẮC.

Thùng xe nát tan thành hai mảnh, bên trong trống rỗng chẳng có thứ gì.

“Không xong, mục tiêu không có ở đây.” Thánh Vương Sát Thủ hoảng hốt gầm lên.

“Khốn nạn…” Tên Thánh Hoàng đang giao chiến với lão tổng quản cũng chửi to một tiếng.

“Hahaha, các ngươi trúng kế, Tam Thánh Tử và Thánh Phi sợ rằng đã thành công đến Tửu Sơn!” Lão tổng quản cất tiếng cười lớn sảng khoái, chợt đưa mắt nhìn Lạc Nam hài hước lên tiếng:

“Lão phu giúp ngươi ngăn tên Thánh Hoàng này, đám còn lại ngươi tự lo liệu đi!”

Lạc Nam hướng về lão già nâng lên ngón tay giữa:

“Ta xxx ngươi!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio