Con Đường Bá Chủ

chương 1966 - nhiệm vụ đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiệm vụ Tu La Giáo lần đầu xuất hiện, cả Lạc Nam và Thủy Triều Tịch đều có chút hồi hộp, chỉ hy vọng đừng yêu cầu bọn họ đi làm những chuyện thương thiên hại lý.

Lạc Nam cũng đã thầm hạ quyết định, nếu nhiệm vụ mà Tu La Giáo đưa ra chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ tìm cách gian lận luồn lách để thông qua.

Nếu vẫn còn không được, hắn chấp nhận từ bỏ nhiệm vụ Hệ Thống, kết thù với Tu La Giáo.

Lạc Nam lấy ra Tu La Lệnh, chỉ thấy bên trên đó đã hiện lên những dòng chữ được ngưng tụ từ ánh sáng màu hoàng kim, có thể đọc được cực kỳ rõ ràng với nội dung như sau:

“Trảm Thiên Môn đang chiêu mộ đại lượng đệ tử và cường giả, Kim Tu La - Lạc Nam bằng mọi giá phải gia nhập Trảm Thiên Môn, trong vòng ba năm phấn đấu trở thành đệ tử nồng cốt được cao tầng Trảm Thiên Môn tin cậy, chờ nhiệm vụ kế tiếp!”

Hắn xem xong một lần, lúc này mới đưa mắt sang Tu La Lệnh của Thủy Triều Tịch quan sát, cũng thấy những dòng chữ xuất hiện:

“Trảm Thiên Môn đang chiêu mộ đại lượng đệ tử và cường giả, Đồng Tu La – Thủy Triều Tịch bằng mọi giá phải gia nhập Trảm Thiên Môn với tư cách Trưởng Lão, phối hợp cùng Kim Tu La Lạc Nam chờ nhiệm vụ kế tiếp!”

Hai người nhìn nhau đều chứng kiến trong mắt đối phương sự kinh ngạc.

Không ngờ ngay nhiệm vụ đầu tiên mà Tu La Giáo đưa ra đã cần hai người kết hợp hành động, nằm vùng trong Trảm Thiên Môn.

Lạc Nam khóe miệng co quắp, Hệ Thống muốn hắn nằm vùng trong Tu La Giáo, giờ đến lượt Tu La Giáo muốn hắn nằm vùng trong Trảm Thiên Môn, hắn phải làm điệp viên hai mang à?

Bất quá rõ ràng Tu La Giáo thật sự có mục đích quan trọng nào đó tại Trảm Thiên Môn nên mới cần cả hai vị Tu La Sứ Giả cùng lúc làm nội gián, một người phải nhập vai đệ tử nồng cốt, một người phải nhập vai trưởng lão, đây đều là những vị trí quan trọng bên trong một thế lực.

“Không còn nhiều thời gian đâu…” Thủy Triều Tịch ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm xem lấy hắn:

“Nếu ngươi còn từ chối giao phối, một là ta đi tìm nam nhân khác, hai là ta dùng bạo lực cưỡng đoạt ngươi, ta mới không tin ngươi còn thủ đoạn phòng thân chống được Thánh Đế!”

“Nàng cưỡng đoạt ta đi!” Lạc Nam trong lòng vô thức hô một tiếng, sau đó hận không thể cho mình một cú tát, thật là cái thói háo sắc không bỏ được.

Hắn nghiêm chỉnh nói: “Ta nghĩ nàng không cần phải song tu với bất kỳ nam nhân nào, cái đuôi cá và thân phận Nhân Ngư Tộc nói không chừng sẽ còn giúp ích rất nhiều trong nhiệm vụ lần này!”

“Ý ngươi là sao?” Thủy Triều Tịch như có điều suy nghĩ.

“Nàng thử nghĩ mà xem có thế lực nào lại từ chối thu nhận một vị Nhân Ngư Tộc chuyên gia hỗ trợ tu luyện Linh Hồn hay không? chưa kể chiến lực của nàng cũng rất mạnh nữa.” Lạc Nam phân tích nói:

“Tuy nhiên nếu đột ngột có một vị Nhân Ngư Thánh Đế xin gia nhập, e rằng bất kỳ thế lực nào cũng sẽ hoài nghi mục đích thật sự.”

“Đến khi đó nàng có thể đường đường chính chính lấy lý do Nhân Ngư Tộc đã bị kẻ thù tiêu diệt, nàng một thân một mình lưu lạc đến nơi đây không nơi nương tựa, vì vậy xin gia nhập Trảm Thiên Môn để có nơi tu luyện!”

“Trong tình huống như vậy thân phận Nhân Ngư Nữ Hoàng của nàng chính là minh chứng tốt nhất, đâu cần thiết phải giấu đi?”

“Lời nói và tin tức của nàng thật thật giả giả, Trảm Thiên Môn không biết đường đâu mà lần, lại thêm bọn hắn đang tìm kiếm cường giả gia nhập nên tỷ lệ thu nhận nàng rất lớn!”

“Với tu vi Thánh Hồn Đế cộng thêm những lợi ích mà nàng mang đến, muốn làm Trưởng Lão trong Trảm Thiên Môn không hề khó…”

Thủy Triều Tịch nhẹ gật đầu, không thể không nói lời của Lạc Nam rất có lý.

Nhưng nàng vẫn còn lo ngại nói: “Chẳng may bọn chúng muốn kiểm tra trí nhớ để xác minh lời nói của ta thì sao?”

“Chuyện nhỏ.” Lạc Nam nhếch miệng cười, lấy quyển trục chứa đựng Ngụy Hồn Hư Trí Pháp cho nàng tự tin nói:

“Nàng tu luyện bí pháp này thì không cần bận tâm đến vấn đề đó.”

Thủy Triều Tịch quan sát Ngụy Hồn Hư Trí Pháp, mắt đẹp sáng rực lên, âm thầm thán phục thủ đoạn thật lợi hại.

Với một vị Thánh Hồn Đế như nàng, tu luyện Ngụy Hồn Hư Trí Pháp càng là làm ít công to, cực kỳ đơn giản.

Lạc Nam nghĩ Thủy Triều Tịch chắc cũng không hiểu rõ nơi này giống như mình, liền hướng Thiên Cơ Lâu hạ lệnh:

“Cung cấp thông tin về nơi mà ta đang đứng, thông tin sơ lược của Trảm Thiên Môn!”

“KENG! dò xét thành công, tiêu hao 3000 Điểm Danh Vọng.”

Rất nhanh những tin tức mà Lạc Nam cần đã truyền vào đầu hắn.

Thì ra vị trí mà hắn và Thủy Triều Tịch đang đứng tọa lạc ở trung tâm Tây Châu, thảo nguyên dưới chân hai người có tên là Thảo Liêu Sơn Mạch, tuy có hoàn cảnh đẹp nhưng mật độ Nguyên Khí trong trời đất tại sơn mạch này rất loãng nên chỉ có vài thôn xóm nhỏ sinh sống, hành nghề chăn nuôi, trồng trọt mà thôi.

Thảo Liêu Sơn Mạch chỉ là một vùng hẻo lánh nằm trong phạm vi địa bàn rộng lớn dưới trướng Trảm Thiên Môn.

Trảm Thiên Môn lại là một Thánh Đế Cấp Thế Lực, có đến hai vị Thánh Đế Viên Mãn tọa trấn, bất quá do vừa xảy ra biến cố khiến thực lực toàn môn hao tổn, cần gấp rút tuyển chọn đại lượng đệ tử và các cường giả để khôi phục nội tình.

Về phần Trảm Thiên Môn xảy ra biến cố gì thì Thiên Cơ Lâu không cung cấp cho Lạc Nam, bởi vì nếu muốn biết cụ thể hơn về một cái Thánh Đế Cấp Thế Lực thì cái giá phải bỏ ra không chỉ dừng lại ở con số 3000 Điểm Danh Vọng.

Đã có được vị trí cụ thể của Trảm Thiên Môn, Lạc Nam cũng đem nói cho Thủy Triều Tịch.

“Được rồi, chúng ta nên tạm tách ra ở đây…” Hắn hướng nàng đề nghị:

“Để tránh Trảm Thiên Môn nghi ngờ, chúng ta xem như không quen biết nhau là được!”

“Vốn dĩ cũng đâu có quen…” Thủy Triều Tịch yêu kiều hừ một tiếng, hiển nhiên còn bất mãn việc hắn dám từ chối đề nghị của nàng.

“Hừ, đừng có quên nàng còn thiếu nợ ta đó!” Lạc Nam trừng mắt nhìn lại.

Thủy Triều Tịch không thèm đếm xỉa đến hắn, ý niệm vừa động thân ảnh đã biến mất dạng.

Lạc Nam nhìn tàn ảnh của nàng tiêu tán, trong không khí chỉ lưu lại một chút hương thơm thoang thoảng mà âm thầm buồn cười.

Nàng trọng thương rất nặng, tuổi thọ cũng tổn hao rất nhiều, Nhập Giáo Trưởng Lão chỉ trị liệu cơ bản phần ngọn mà thôi, vốn hắn có ý tốt muốn giúp nàng chữa luôn phần gốc, nhưng nghĩ lại thì việc nàng bị nội thương sẽ càng dễ khiến Trảm Thiên Môn tin tưởng hơn về lai lịch cũng như những gì mà nàng đã trải qua.

Hắn lắc đầu, không tiếp tục bận tâm đến Thủy Triều Tịch, điều động Phi Tiên Mộc khiến cơ thể nhẹ như chiếc lá cây mỏng manh trong gió, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ điên cuồng lướt đi.

Lạc Nam cũng muốn xem thử Trảm Thiên Môn có thứ gì tồn tại mà lại khiến Tu La Giáo cảm thấy hứng thú, trong lòng âm thầm cảm khái:

“Người trong giang hồ thân bất do kỷ, vốn ta chỉ muốn làm Thiếu Chủ Lạc Gia, Đông Hoa Cung Chủ ở Nguyên Giới này, nào ngờ hiện tại chỉ trong vài ngày ngắn ngũi đã phải gia nhập Tu La Giáo, lại còn sắp vào Trảm Thiên Môn…”

Trảm Thiên Thành.

Vô cùng náo nhiệt, tu sĩ ra vào tấp nập…

Trảm Thiên Thành chính là nơi mà tổng bộ của Trảm Thiên Môn tọa lạc, ngày thường chỉ có người của Trảm Thiên Môn lui tới, tuy nhiên bởi vì trong thời gian này Trảm Thiên Môn tuyên bố muốn chiêu mộ đại lượng đệ tử và cường giả với đãi ngộ cực cao nên mới tạo nên cảnh tượng như thế này.

Lạc Nam cũng hòa vào dòng người nghe ngóng và tìm hiểu được một số điểm đáng lưu ý.

Trảm Thiên Môn là thế lực cường đại nhất trong phạm vi xung quanh đây, địa bàn còn lớn gấp đôi Càn Quân Đế Quốc nên những thiếu niên thiếu nữ nhiệt huyết đều mơ ước gia nhập Trảm Thiên Môn để làm vinh hạnh.

Tuy nhiên trước đây Trảm Thiên Môn tuyển chọn đệ tử cực kỳ hà khắc, yêu cầu tu sĩ phải biết dùng Kiếm hoặc dùng Đao, tu vi thấp nhất cũng phải là Đại Thánh.

Nhưng lần này Trảm Thiên Môn nới lỏng yêu cầu, chẳng những đồng ý thu nhận cả Tiểu Thánh, mà dù ngươi không cần là Đao Tu hay Kiếm Tu cũng sẽ được gia nhập chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm.

Chưa hết, đãi ngộ mà đệ tử Trảm Thiên Môn được nhận sẽ gia tăng gấp ba lần so với ngày trước.

Từng ấy ưu đãi lại thêm nới lỏng điều kiện, chẳng trách vô số người điên cuồng tìm đến, quyết tâm phải gia nhập Trảm Thiên Môn, quang tông diệu tổ.

Lạc Nam trong lòng có điều suy nghĩ, hành vi của Trảm Thiên Môn khiến hắn liên tưởng đến hai từ “lùa gà”, nhưng không biết bọn họ muốn lùa gà để làm gì.

Bất quá không thể phủ nhận với những đại ngộ hấp dẫn như vậy, không có bao nhiêu người đủ bản lĩnh tỉnh táo để nhận ra mùi vị bất thường.

Lạc Nam tìm một tửu lưu trong thành ngồi xuống, gọi bình rượu và mồi nhắm, vểnh tai nghe thấy xung quanh bàn tán nghị luận ầm ĩ:

“Các ngươi nghe tin tức gì chưa? Trảm Thiên Môn gần đây xuất hiện một tên phản đồ, nghe nói hắn tên là Ngô Thành!”

“Cái gì? Ngô Thành chẳng phải là đệ tử của Tam Trưởng Lão sao? một trong các vị đệ tử nồng cốt rất được Trảm Thiên Môn xem trọng mà?”

“Chính là hắn!” Có người cười lạnh khinh bỉ nói:

“Ngô Thành này nhân lúc Tam Trưởng Lão nhập định tu luyện, đột phá cảnh giới quan trọng thì bất ngờ ra tay tập kích khiến Tam Trưởng Lão tẩu hỏa nhập ma, cướp đi đồ vật quan trọng chuồn mất rồi.”

Người này lại lấy ra một bảng truy nã, bên trên có chân dung của Ngô Thành kèm theo hứa hẹn của Trảm Thiên Môn nói:

“Trảm Thiên Môn đã tuyên bố chỉ cần ai bắt giữ hoặc cung cấp được tin tức của Ngô Thành sẽ được thưởng trăm mỏ Nguyên Thạch, một kiện Bát Tinh Thánh Bảo, không cần thông qua khảo hạch mà được Trảm Thiên Môn thu nhận trực tiếp, đề bạc trọng dụng!”

Nghe thấy vậy vô số người ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn có một ít tu sĩ giữ được tỉnh táo, trịnh trọng nói:

“Ngô Thành đó là đệ tử nồng cốt của Tam Trưởng Lão, nghe nói tu vi đã là Thánh Vương Hậu Kỳ, mấy người chúng ta chỉ là một đám Đại Thánh, Thánh Tướng…làm sao dám truy lùng hắn?”

“Ha hả, yên tâm…” Có người khác hiểu chuyện cười lớn:

“Ngô Thành trước lúc ám hại sư phụ đã bị Tam Trưởng Lão nỗ lực phản kích dẫn đến trọng thương, chiến lực mười phần không còn nổi một, đang trốn chui trốn lũi như chó đây này.”

“Các thiên tài của Thánh Tôn Thế Lực, Thánh Hoàng Thế Lực dưới trướng Trảm Thiên Môn vì muốn lấy lòng nên cũng đang ráo riết truy lùng hắn.”

“Vậy thì còn đợi gì nữa?” Đám người cất tiếng cười to, kéo nhau rời khỏi Tửu Lâu, nhanh chóng phân tán bốn phương tám hướng, bắt đầu săn lùng Ngô Thành.

Lạc Nam ánh mắt híp lại, ngửa đầu nốc hết bầu rượu, gọi tiểu nhị thanh toán rồi đứng lên rời đi.

Hắn không quan tâm đến mấy thứ phần thưởng của Trảm Thiên Môn, tuy nhiên bắt giữ Ngô Thành sẽ được Trảm Thiên Môn trực tiếp thu nhận mà không cần khảo hạch phiền phức, như vậy sẽ rút ngắn công đoạn làm nhiệm vụ rất nhiều.

Ngay bên trong một phòng cao cấp thuộc khách sạn hoa lệ trong Trảm Thiên Thành, một lão già râu tóc trắng xóa, toàn thân toát ra uy thế Thánh Hoàng cao cao tại thượng khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, tiến vào trạng thái tu luyện mặc kệ tình huống bên ngoài.

Trước cửa phòng hắn còn có hai vị thị nữ xinh đẹp của khách sạn đang đứng canh gác, trên khuôn mặt của các nàng tràn ngập sự mong đợi và hưng phấn.

Khách sạn này tuy không tồi nhưng hiếm khi có Thánh Hoàng cấp cường giả ghé ngang, phải biết rằng toàn bộ Trảm Thiên Môn chỉ có 10 vị Thánh Hoàng Trưởng Lão mà thôi.

Vậy nên khi vị tiền bối Thánh Hoàng bên trong vừa hàng lâm mà đến liền khiến chủ khách sạn cung kính vạn phần, cố tình sắp xếp hai thị nữ đẹp nhất tiến đến hầu hạ.

Mà đối với sắp xếp của chủ khách sạn muốn mình hầu hạ một lão già, hai thị nữ chẳng những không chút không vui, ngược lại còn vô cùng cảm kích và mong đợi.

Một khi được Thánh Hoàng sủng hạnh đó chính là phúc phận tám đời của các nàng, chưa kể nói không chừng đối phương tiện tay tặng một số thứ liền có thể cải biến vận mệnh cả cuộc đời.

So với những cái đó, hầu hạ một lão già tính là gì? Dù hầu hạ một bộ xương cốt tu vi Thánh Hoàng thì các nàng cũng cam tâm tình nguyện a.

Vô cùng đột ngột, từ trong bóng tối có một thân ảnh xuất hiện.

Không đợi hai thị nữ lên tiếng kinh hô, con mắt màu trắng quỷ dị của thân ảnh đã lóe lên kèm theo thanh âm ma mị:

“Nhiếp Hồn!”

Hai thị nữ toàn thân cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó như con rối hướng về thân ảnh vừa xuất hiện khom lưng cúi đầu.

Thân ảnh mặt không biểu tình, chỉ nhàn nhạt dùng ý niệm ra lệnh.

Hai thị nữ vâng lệnh, nhoẻn miệng cười quay người lại gõ cửa, thanh âm êm ái nhẹ nhàng vang lên:

“Tiền bối đã là Thánh Hoàng cao cao tại thượng lại có thể nỗ lực tu luyện, thật sự khiến chúng thiếp cảm phục vạn phần, chỉ hận không thể dùng cả tính mệnh để hầu hạ người một đêm dục tiên dục tử…”

Nghe thấy như vậy, lão già Thánh Hoàng ngồi bên trong cũng khẽ mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.

Việc hai thị nữ còn trinh trắng được chủ khách sạn nịn nọt sắp xếp cho hắn không ngoài tầm kiểm soát của hắn, cảm giác có quyền thế trong tay thật là sảng khoái, người khác sẽ chủ động lấy lòng ngươi mà ngươi chẳng cần phải bỏ ra cái gì cả.

Nghĩ đến thương thế của bản thân đã tạm ổn sau thời gian qua yên tĩnh trị liệu, cũng nên hưởng thụ một chút.

“Hai tiểu yêu tinh vào đây, bổn Thánh Hoàng sẽ ban ân mưa móc cho các ngươi!”

KẼO KẸT…

Cảnh cửa nhẹ nhàng mở ra, hai tiểu thị nữ bước vào.

Ngửi được hương thơm ngào ngạt từ cơ thể các nàng, lão già Thánh Hoàng tràn đầy hứng thú vẩy vẩy tay:

“Đến, để xem các ngươi có thể hầu hạ bổn Thánh Hoàng đến mức nào, kiếm của bổn Thánh Hoàng đã đói khát khó nhịn!”

Thanh kiếm bằng thịt dưới quần hắn đã đội lên, sẳn sàng nhuốm máu.

“Hắc hắc, Ngô Thành đạo hữu bỏ kiếm xuống đi, ta cũng có kiếm!” Một tiếng cười tủm tỉm vang lên, kèm theo đó là một thanh niên nam tử xuất hiện sau cửa.

Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn Ngô Thành đang phóng thích khí tức Thánh Hoàng, ung dung nói:

“Nam nhân đấu kiếm không hay lắm đâu, vì vậy tốt nhất nên nói chuyện trong hòa bình!”

Sắc mặt Ngô Thành kịch biến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio