Con Đường Bá Chủ

chương 1984 - vào hồ điệp cốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Nam vừa rời khỏi Ảo Trận liền chứng kiến cảnh tượng xung quanh hoang tàn, một góc thành trì to lớn đã bị xới tung, hắn nhíu mày lẩm bẩm:

“Ai làm thế nhỉ?”

“NGƯƠI CHỨ AI!”

Lý Phượng ở bên cạnh ngửa đầu gào thét, hai mắt trừng trừng nhìn lấy Lạc Nam.

Thân là người quản lý ở đây, bởi vì để địa bàn xảy ra ảnh hưởng, kiến trúc bị phá hoại nặng nề, nàng chắc chắn phải là người chịu trách nhiệm, bị cắt vài năm bổng lộc là chuyện đã rồi, làm sao có thể không căm tức?

Lạc Nam đưa mắt nhìn Lý Phượng, chứng kiến khuôn mặt của vị mỹ phụ này đã đỏ bừng, hai mắt ngấn lệ như sắp khóc, hắn nhún nhún vai nói:

“Yên tâm đi, hư hỏng ở nơi này ta sẽ bồi thường.”

Lúc đầu hắn quả thật có chút tức giận, nhưng sau khi từ trong Ảo Trận đi ra thì không còn nữa, ngược lại khá đồng cảm với Lý Phượng.

Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ vì thiện ý mà thôi, bởi lẽ nếu hắn chỉ là một Tiểu Ngự Sư bình thường, nếu bị uy áp toàn lực của Yêu Thánh Tôn Viên Mãn trong Ảo Trận tác động nhẹ thì trọng thương linh hồn, nặng thì thân thể bạo tạc, Lý Phượng ngăn cấm hắn đi vào cũng là có ý tốt.

Chỉ là Lý Phượng không thể ngờ được Lạc Nam là một tên quái vật, chẳng những sở hữu Thần Thú mà còn hành sự bá đạo đến như vậy.

Người khác chỉ nói mấy câu, hắn đã thổi tung tất cả lên trời.

“Thời gian phá trận của tiểu hữu là 7 giây, đây là tốc độ phá trận nhanh nhất từ khi Ảo Trận này được lập ra cho đến hiện tại!”

Có thanh âm già nua đục ngầu pha lẫn tán thưởng vang lên.

Chỉ thấy từ trên thiên không, một bà lão cưỡi trên lưng một con Hạc lớn có đôi cánh lớn và bộ lông vũ tinh tế xinh đẹp màu thiên thanh như Thanh Loan chậm rãi hạ xuống.

“Bán Thần Thú – Loan Hạc?” Lạc Nam hứng thú đánh giá tọa kỵ của bà lão, cũng không quá để tâm đến lời tán thưởng của đối phương.

“Lý Phượng tham kiến Đại Trưởng Lão!” Lý Phượng vội vàng chắp tay, cung kính nói.

Bà lão nhẹ gật đầu, từ trên lưng Loan Hạc bước xuống, nhìn qua Lạc Nam và Côn Minh Nguyệt đứng cạnh hắn, chậm rãi nói:

“Chuyện ở nơi này ta đã biết, tiểu hữu quả thật là tuổi trẻ tài cao, Tiểu Ngự Sư đã được Thần Thú Yêu Thánh Tướng tán thành, chuyện như vậy trong lịch sử Bách Thú Vũ Trụ chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.”

Ở Bách Thú Vũ Trụ, Chiến Thú tu vi cao hơn Ngự Thú Sư chính là điều cực kỳ hiếm hoi, bởi lẽ Ngự Thú Sư yếu hơn sẽ rất khó để Chiến Thú của mình tin phục, khế ước ký kết giữa đôi bên có thể bị Chiến Thú hủy bỏ bất cứ lúc nào.

Vì thế để có được Yêu Thú đẳng cấp cao hơn công nhận, chứng tỏ vị Ngự Thú Sư đó phải có những điểm đặc biệt hơn người, chưa kể đó còn là Thần Thú, trường hợp như vậy cực kỳ hy hữu.

“Đại Trưởng Lão quá khen, nàng là thê tử của tại hạ!” Lạc Nam kéo tay Côn Minh Nguyệt tự hào nói.

Nàng nhoẻn môi cười xinh đẹp, như chim nhỏ nép vào lòng hắn.

“Cái này…” Đại Trưởng Lão và Lý Phượng hai mặt nhìn nhau, tại Bách Thú Vũ Trụ việc Ngự Thú Sư và Chiến Thú phát sinh tình cảm cũng không hề hiếm lạ, đó cũng là một loại thăng hoa để quan hệ cả hai càng thêm khắn khít, từ đó hiểu nhau hơn trong lúc chiến đấu, đạt được những thành tựu đáng ngưỡng mộ.

Không những Ngự Thú Sư có thể phát sinh tình cảm với Chiến Thú của mình, mà đôi bên còn xem nhau như bằng hữu, huynh đệ, tỷ muội…đương nhiên cũng sẽ có những Ngự Thú Sư chỉ xem Chiến Thú là công cụ.

Nhưng chưa từng có tiền lệ Ngự Thú Sư đẳng cấp thấp lại cưới được thê tử là Chiến Thú đẳng cấp cao hơn cả.

Phải biết rằng Yêu Thú thông thường đã cực kỳ kiêu ngạo, tôn sùng cường giả…huống hồ còn là Thần Thú, sao có thể lựa chọn phu quân yếu kém hơn mình?

Đại Trưởng Lão phát hiện mình đường đường là một Ngự Tôn nhưng nhìn không thấu tiểu tử Tiểu Ngự Sư trước mắt.

Bất quá điều này cũng không quan trọng, thứ Đại Trưởng Lão quan tâm là liệu tiểu tử có thể giúp Hồ Điệp Cốc giải quyết phiền toái hay không sau từng ấy năm thất bại.

“Được rồi, lão thân tên gọi Lam Mục, ngươi có thể gọi ta là Lam Đại Trưởng Lão!” Đại Trưởng Lão giới thiệu.

“Tiểu tử là Lạc Nam, nàng là thê tử của ta Côn Minh Nguyệt!” Lạc Nam cũng đáp lễ, giới thiệu nữ nhân của mình.

Lý Phượng ở bên cạnh nhìn tròn xoe mắt, vì sao có cảm giác cái tên này rất lễ độ, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ bá đạo không xem ai ra gì trước đó của hắn?

“Lão thân nghe Lý Phượng nói ngươi mạnh miệng tuyên bố từ khi ngươi đặt chân lên Chân Mi Giới, ngươi sẽ giải quyết được vấn đề mà Cốc Chủ chúng ta đang gặp phải đúng không?” Lam Mục híp mắt hỏi.

“Ta có tự tin đó.” Lạc Nam gật đầu.

Hắn không tin với Bất Tử Thụ và rất nhiều thủ đoạn đang có, hắn sẽ không thể trị được cho một Chiến Thú đang gặp trọng thương.

“Vậy thì mời!” Lam Mục nhảy lên lưng Loan Hạc.

Lạc Nam thì lại thu Côn Minh Nguyệt vào Linh Giới Châu, triệu hoán Tiểu Tinh xuất hiện cưỡi lên lưng nó.

“Tinh Không Thú biến dị thật thần tuấn, Chiến Thú của Lạc Nam tiểu hữu đều rất đáng kinh ngạc.” Lam Mục ngoài ý muốn nhìn lấy Tiểu Tinh.

Tinh Không Thú biến dị là tồn tại cực kỳ quý hiếm, hơn nữa dù có biến dị thì hình thù của chúng nó cũng thường không được bắt mắt, trong khi đó Tiểu Tinh của Lạc Nam lại là Long Mã, ngay cả Lam Mục nhìn cũng ưa thích không thôi.

Lạc Nam hài lòng vỗ vỗ đầu Tiểu Tinh, năm đó Hắc Trư giới thiệu cho hắn tìm đến thu phục Tiểu Tinh, phải cạnh tranh với cả Na Tra và Phù Đổng, cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy một con Tinh Không Thú nào có thể sánh bằng nó.

Đây cũng là lý do Lạc Nam luôn tự hào và ưa thích Tiểu Tinh, thường cưỡi trên lưng nó hành tẩu.

GÁY!

Loan Hạc vỗ cánh bay cao, Lạc Nam cưỡi Tiểu Tinh thong dong đuổi theo.

Rất nhanh một sơn cốc yên bình khuất sâu trong núi đã dần hiện trong tầm mắt, nơi đây cảnh vật thanh tịnh, non sông nước biếc, gần gũi hòa hợp cùng thiên nhiên, mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu.

Càng đi sâu vào bên trong, vô số loài bướm hồ điệp với những màu sắc sặc sở, tinh khiết, đa dạng chủng loại vẫy cánh bay cao, mang theo phấn hoa thơm ngát.

“Chẳng trách gọi là Hồ Điệp Cốc, nơi này có rất nhiều loại bướm xinh đẹp…” Lạc Nam cười nói.

Lam Mục đang bay ở bên cạnh nghe vậy gật đầu đáp: “Cốc Chủ có một Chiến Thú là Hồ Điệp Hoàng, chính Hồ Điệp Hoàng đã thu hút vô số Hồ Điệp về sơn cốc này sinh tồn, lâu dần cái tên Hồ Điệp Cốc đã ra đời.”

Lạc Nam gật đầu, trong lòng thầm nghĩ không biết Hồ Điệp Hoàng liệu có sánh bằng Huyễn Dạ Mộc Điệp của Mộc Tử Âm hay không.

Ngang qua cổng vào sơn cốc là một khe núi to lớn, một vùng thiên địa khác lộ ra trong mắt Lạc Nam.

Đó là sơn môn cực kỳ rộng lớn, nơi có rất nhiều đệ tử đang cùng với Chiến Thú của mình tu luyện công pháp, vũ kỹ.

Nhìn xa hơn một chút sẽ thấy một cái đấu trường, nơi các đệ tử của Hồ Điệp Cốc đang tỷ thí, thống ngự Chiến Thú đối chiến với nhau, cực kỳ đặc sắc.

Chiến thú của các nàng đa phần là những giống loài Hồ Điệp khác nhau, đặc sắc tuyệt luân, muôn màu muôn vẻ, quần điệp bay múa, lộng lẫy vô cùng.

Nhìn cảnh tượng thơ mộng ở Hồ Điệp Cốc, Lạc Nam muốn gọi các thê tử đi ra ngắm nhìn, tiêu tốn Điểm Danh Vọng cũng xem như xứng đáng.

Nhưng hắn lại phát hiện các nàng đều đang miệt mài bế quan, không có ý muốn ngắm cảnh, chỉ căn dặn hắn khi nào có chiến đấu thì gọi các nàng đi ra thể hiện.

Ngay cả Quân Tư Tình từng muốn ngắm nhìn cảnh vật nhiều hơn cũng đang cố gắng lĩnh ngộ Quỷ Thần Bí Điển.

Lạc Nam cười khổ lắc đầu, làm sao có cảm giác nữ nhân của mình ngày càng hiếu chiến?

Có lẽ bởi vì thế giới bên trong Linh Giới Châu vượt qua bất kỳ danh lam thắng cảnh nào, cho nên chúng nữ cũng không hứng thú quá nhiều đối với cảnh vật xinh đẹp.

Lạc Nam lắc đầu, quan sát toàn cảnh Hồ Điệp Cốc một vòng, chợt giật mình hỏi:

“Hồ Điệp Cốc vì sao chỉ toàn là nữ đệ tử? nam nhân đâu?”

“Haha, Lạc tiểu hữu rốt cuộc đến từ địa phương nào? ngay cả việc Hồ Điệp Cốc chúng ta là Nữ Ngự Thú thế lực cũng không biết?” Lam Mục cất tiếng cười to, dùng ánh mắt xem lấy một tên từ trên trời rớt xuống đánh giá Lạc Nam.

Lạc Nam trong lòng thầm mắng, nếu là bình thường…hắn càng ưa thích các thế lực nữ tu như Hồ Điệp Cốc.

Nhưng hiện tại mục đích của hắn là gia nhập Hồ Điệp Cốc để tham gia Thú Thần Chiến, mà hắn lại là nam nhân…nếu vì lý do đó mà Cốc Chủ từ chối thu nhận vậy thì khác nào công cóc.

Bất quá đã lỡ đến nơi này rồi, Lạc Nam cũng muốn thử một phen.

“Mời tiểu hữu đến chỗ của Cốc Chủ.” Lam Mục Đại Trưởng Lão lên tiếng.

Lạc Nam gật đầu…

Rất nhanh hai người đã hạ xuống phía trước một cái Kết Giới ngăn cách với không gian bên ngoài.

“Trong kết giới chính là chỗ ở của Cốc Chủ, bất quá hiện tại nàng đang có khách nhân, tiểu hữu chờ một chút!” Lam Mục Đại Trưởng Lão cười nói.

Lạc Nam không thành vấn đề, hắn thấy bên ngoài Kết Giới có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi uống trà trò chuyện.

Nhìn thấy Lam Mục Đại Trưởng Lão và Lạc Nam đi đến, đôi nam nữ trẻ tuổi cũng tò mò đưa mắt nhìn lên.

“Hai vị hiền chất, đây là Lạc Nam tiểu hữu, cũng giống như các ngươi…hắn là thanh niên tuấn kiệt.” Lam Mục giới thiệu Lạc Nam cho đôi nam nữ nhận biết.

“Ồ?” Tên thanh niên trẻ tuổi hứng thú đánh giá Lạc Nam, nhếch miệng cười nhạt:

“Lam tiền bối mang người này đến đây, chẳng lẽ hắn cũng muốn giúp Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ?”

“Không sai!” Lam Mục gật đầu xác nhận.

“Chỉ bằng hắn sao?” Thiếu nữ nghe vậy nhíu mày, nàng ra vẻ không hài lòng lên tiếng:

“Xem ra Lam tiền bối phí công rồi, có sư phụ của hai người chúng ta ra tay, tin tưởng Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ sẽ bình an vô sự, cần gì đến người này?”

Lạc Nam sắc mặt bình thản, cũng lười chấp nhặt với hai người trẻ tuổi khinh cuồng này, ngược lại cảm thấy hiếu kỳ không biết sư phụ của bọn họ là ai, vì sao dám tự tin đến như thế.

“Haha…Hai vị này là Tô Thanh và Tô Ngọc, cả hai là đệ tử đắc ý của Đại Lâm Phái Chủ - Tô Thần Y.” Như nhận ra thắc mắc của Lạc Nam, Lam Mục giới thiệu:

“Tô Thần Y là vị Ngự Thú Sư tinh thông Luyện Đan và Y Thuật bậc nhất vũ trụ.”

“Thì ra là thế!” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, Đại Lâm Phái là một trong tám thế lực mạnh nhất trực thuộc Ngự Thú Liên Minh, gần đây đang tuyển Ngự Thú Sư có khả năng chăm sóc, bồi dưỡng các loại tài nguyên luyện đan mà Thiên Cơ Lâu cung cấp thông tin đây mà.

Đại Lâm Phái Chủ đích thân ra tay, chẳng trách hai đồ đệ của hắn tự tin như vậy.

“Hừ, ngay cả đại danh của sư phụ chúng ta còn chưa từng nghe qua, cũng không biết ngươi là người phương nào?”

Thấy thái độ hờ hững của Lạc Nam, Tô Thanh bất mãn nói.

Từ trước đến nay có ai sau khi nghe qua danh tiếng của sư phụ hắn mà không nịnh nọt ra mặt, nào có biểu hiện thản nhiên như tên này?

Phải biết rằng Y Sư và Luyện Đan Sư cũng là những chức nghiệp cao quý hàng đầu vũ trụ, bởi vì không ai dám tuyên bố Chiến Thú của mình không cần sử dụng Đan Dược để trị thương, để đột phá hay để trở nên mạnh mẽ cả.

Mà khi Chiến Thú cần đến đan dược, Ngự Thú Sư phải cầu cạnh Luyện Đan Sư.

Vậy nên việc Luyện Đan Sư có địa vị cao là điều hợp tình hợp lý.

Chưa kể sư phụ của bọn hắn là Tô Thần Y, vị Luyện Đan Sư hàng đầu Bách Thú Vũ Trụ, ngay cả những Ngự Tôn cấp cường giả nhìn thấy cũng phải nể mặt ba phần, một tên tiểu tử như Lạc Nam phải xu nịnh, bợ đỡ hai người bọn hắn mới đúng.

Lạc Nam không có tâm tình để ý đến cảm xúc của Tô Thanh và Tô Ngọc, hắn đang lo lắng nếu như Tô Thần Y thật sự giúp được Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ hồi phục, như vậy chuyến đi này của hắn xem như công cốc rồi, chỉ tổ mất thời gian mà thôi.

Đang suy nghĩ miên mang, kết giới rung động…một lão già râu tóc bạc trắng, sắc mặt phức tạp, lưng đeo túi trúc chất đầy các loại thiên tài địa bảo cấp cao bước ra.

Đi bên cạnh lão già là một tôn Thần Thú có dáng người như ngựa, đầu giống như hươu, vảy giáp màu xanh lục bảo như các lá cây đan xen, hai cái sừng tràn đầy khí tức sinh mệnh pha lẫn Mộc thuộc tính.

“Thần Thú Mộc Kỳ Lân?” Lạc Nam chép miệng cảm thán, không hổ là Đại Lâm Phái Chủ, ngay cả Mộc Kỳ Lân cũng có thể thu phục.

“Sư phụ, thành công rồi sao?” Tô Thanh và Tô Ngọc hưng phấn tiến đến hỏi thăm.

Mộc Kỳ Lân nghe vậy buồn bả cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia thất vọng và mất mát.

Còn Đại Lâm Phái Chủ Tô Thần Y thì thở dài một tiếng rồi lắc đầu, không hề nói chuyện.

“Ngay cả Tô Thần Y cũng thất bại sao?” Lam Mục cả kinh.

Phải biết rằng Mộc Kỳ Lân của Đại Lâm Phái Chủ là một trong những Chiến Thú với khả năng cứu trị, phục hồi sinh mệnh hàng đầu vũ trụ rồi.

Kết hợp thêm cả y thuật của Đại Lâm Phái Chủ mà vẫn thất bại?

Nói thật ngay cả Lam Mục cũng không biết tình huống cụ thể Chiến Thú của Cốc Chủ như thế nào, nhưng lần lượt nhìn lấy từng người cứu trị thất bại, bà ta đã sớm chết lặng…

“Sao có thể chứ?” Tô Thanh và Tô Ngọc cũng khó tin, hơn ai hết bọn họ hiểu bản lĩnh của sư phụ mình, ngay cả cải tử hoàn sinh cũng làm được, vì sao lại thất bại?

Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Lạc Nam hơi ngưng trọng, tình trạng có vẻ nghiêm trọng hơn dự đoán của hắn, Mộc Kỳ Lân và Tô Thần Y thất bại, thật không đơn giản.

“Như vậy…” Lam Mục đem hết hy vọng chuyển mắt sang Lạc Nam:

“Tiếp theo phải nhờ đến Lạc tiểu hữu rồi!”

Lạc Nam gật gật đầu, quan sát biểu cảm của Tô Thần Y và Mộc Kỳ Lân, có cảm giác hơi kỳ lạ.

Dường như bọn hắn có gì đó khổ tâm khó nói.

Cũng giống như những Ngự Thú Sư có bản lĩnh từng thử sức trong việc hỗ trợ Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ, sau khi thất bại đều không chịu tiết lộ nguyên nhân, biểu lộ phức tạp.

“Rốt cuộc là chuyện quái gì thế nhỉ?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày.

“Lạc tiểu hữu, có vào không?” Lam Mục hỏi.

“Đương nhiên!” Lạc Nam gật mạnh đầu:

“Đã đến nơi này, sao sẽ từ bỏ?”

Hít sâu một hơi, hắn bước vào kết giới.

Chúc cả nhà tối vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio