Con Đường Bá Chủ

chương 2010 - nguy cơ sát long vệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 2010: NGUY CƠ SÁT LONG VỆ

“Quý khách quang lâm, không biết ngài lại cần gì?”

Chứng kiến Lạc Nam toàn thân che đậy một lần nữa đi vào Trân Bảo Lâu, đám thị nữ ngây ngẩn cả người.

“Tại hạ muốn sử dụng Truyền Tống Trận!” Lạc Nam thản nhiên nói.

Từ Thú Nhân Thành về đến Càn Nguyên Đế Quốc còn phải băng qua Hằng La Đại Hải và một chặn đường dài, hắn không muốn mất nhiều thời gian, đành phải quay lại sử dụng Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu.

“Thì ra là thế…chúng ta lập tức báo với tổng quản.” Đám thị nữ chạy đi.

Rất nhanh Hùm Xám lại từ trong một gian phòng bước ra, niềm nở cười nói:

“Quý khách muốn truyền tống đi đâu?”

“Đến Càn Quân Đế Quốc.” Lạc Nam thẳng thừng đáp.

Có Tam Nhãn Mặt Nạ che đậy, hắn cũng không sợ có người phát hiện thân phận thật sự của mình, truyền tống thẳng về chi nhánh Trân Bảo Lâu ở Càn Quân Đế Quốc là gọn gàng nhất.

“Khoảng cách ở Thú Nhân Thành đến Càn Quân Đế Quốc tương đối xa, muốn truyền tống cũng phải hao tốn…” Hùm Xám đang nói chợt im bặt, sớm chút nữa quên mất người trước mặt là thổ hào, đúng là thói quen mua bán không sửa được.

Quả nhiên chỉ nghe Lạc Nam cười: “Nguyên Thạch không thành vấn đề, cứ thu xếp cho ta là được.”

“Vậy mời quý khách theo ta vào Truyền Tống Trận.” Hùm Xám gật gù.

Trân Bảo Lâu có hệ thống mạng lưới Truyền Tống Trận dày đặc, chỉ cần ngươi chi trả đủ…liền có thể truyền tống đến bất kỳ chi nhánh nào trong phạm vi châu lục.

Lạc Nam tiêu tốn 30 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm để lập tức trở về Càn Quân Đế Quốc.

Đây chỉ là số lẽ đối với hắn nhưng lại đủ để một Thánh Tướng bình thường tu luyện vài chục năm.

Vô số Trận Văn lóe lên bao phủ xung quanh, không gian bốn phía chấn động, thân ảnh Lạc Nam liền biến mất tại chỗ.

Vừa lúc thiếu thành chủ Lân Chấn từ bên trong đi ra chứng kiến tình cảnh này, liền kéo một thị nữ hỏi nhỏ:

“Tên khách nhân thần bí kia truyền tống đi đâu?”

“Chúng ta phải giữ bí mật cho khách.” Thị nữ cúi thấp đầu.

Lân Chấn sắc mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng nói: “Chỉ hỏi nơi hắn truyền tống mà thôi, chẳng lẽ ta còn có thể gây bất lợi đến?”

Thấy thị nữ vẫn im lặng trốn tránh, Lân Chấn nở nụ cười tà ác uy hiếp:

“Có muốn ta chỉ định mua ngươi về làm thị nữ? tin rằng Hùm Xám sẽ nể thân phận của ta mà không từ chối, đến lúc đó hậu quả của ngươi sẽ rất thê thảm.”

“Xin Thiếu Thành Chủ đừng!” Thị nữ hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng lí nhí:

“Nghe nói là đến Càn Quân Đế Quốc.”

“Càn Quân Đế Quốc sao…” Lân Chấn vuốt vuốt cằm, ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn quay người rời khỏi Trân Bảo Lâu.

“Phụ thân, ta về rồi!”

Lân Chấn trở về phủ thành chủ cao giọng quát lớn.

“Suỵt!”

Lão quản gia của phủ thành chủ vội vàng đưa tay lên miệng, lôi kéo Lân Chấn sang một góc nhà, trịnh trọng nói nhỏ:

“Thành Chủ đang tiếp khách nhân, nghe nói là đại nhân vật, Thiếu Chủ đừng nói lớn làm ồn.”

“Đại nhân vật?” Lân Chấn bất mãn trừng mắt: “Móa nó, thời buổi này đi tới đâu cũng đụng độ đại nhân vật sao? Trân Bảo Lâu cũng có, hiện tại đến ngay cả nhà ta cũng có?”

“Tóm lại đây là những người Thú Nhân Thành đắc tội không nổi, thiếu chủ tốt nhất nên giữ phép tắt.” Lão quản gia đổ mồ hôi lạnh.

“Được rồi, bổn thiếu chủ tự biết cân nhắc…” Lân Chấn híp mắt lại:

“Để ta xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Hắn rón rén, âm thầm tiến vào phòng khách phủ thành chủ, liền chứng kiến phụ thân Lân Mạnh của mình đang đích thân bưng trà rót nước cho hai nhân vật.

Lân Chấn cẩn thận quan sát, sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng.

Chỉ thấy hai nhân vật này có kiểu cách ăn mặc cực kỳ quái dị.

Toàn thân bao trùm trong áo bào màu trắng rộng thùng thình, bên trên áo bào có họa tiết của lít nha lít nhít đầu rồng đẫm máu.

Những cái đầu rồng này biểu lộ cực kỳ sợ hãi, thống khổ, phẫn nộ, điên cuồng…giống như đã trải qua những chuyện cực kỳ đau đớn trước khi chết vậy.

Lân Chấn loáng thoáng nghe được phụ thân của mình nói vài câu đại loại như:

“Thú Nhân Thành chúng ta nhân yêu rất nhiều, nhưng không có bất kỳ ai sở hữu huyết mạch Long Tộc.”

“Đã làm phiền hai vị đại nhân vất vả bôn ba rồi…”

“Cứ thoải mái ở tại Thú Nhân Thành làm khách, khi nào chán rời đi cũng được.”

Mãi đến khi hai vị khách nhân thần bí đi vào phòng nghỉ, Lân Mạnh mới nhàn nhạt lên tiếng:

“Tiểu tử ngươi còn không đi ra?”

Lân Chấn ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, hai người đó là ai? Thoạt nhìn không hề đơn giản.”

“Bọn họ là Sát Long Vệ!” Lân Mạnh trịnh trọng nói.

“Sát Long Vệ?” Lân Chấn biểu lộ mờ mịt, hiển nhiên chưa nghe cái tên này bao giờ.

“Hừ, uổng cho ngươi đi theo sư phụ sắp thành Phật Chí Tôn, kiến thức vẫn là hạn hẹp như vậy.” Lân Mạnh mở miệng giáo huấn.

Lân Chấn không phục đáp: “Nguyên giới bao la vô hạn, ngay cả Cấm Kỵ cường giả cũng chưa dám nói sẽ nắm hết mọi kiến thức huống hồ một tiểu bối như ta?”

Lân Mạnh thở dài một hơi, cũng lười nói nhảm, trực tiếp giải thích:

“Sát Long Vệ là một tổ chức hoạt động dưới trướng của Chân Long Hoàng Tộc nhằm săn giết, tiêu diệt tất cả những nhân loại sở hữu huyết mạch Long Tộc tại Nguyên Giới này.”

“Cái gì? Còn có tổ chức như vậy?” Lân Chấn cả kinh.

“Không sai!” Lân Mạnh gật mạnh đầu:

“Chân Long Hoàng Tộc cực kỳ kiêu ngạo, bọn hắn chỉ tôn sùng dòng máu Long Tộc chính tông, tạm chấp nhận các giống loài Yêu Tộc mang huyết mạch Long Tộc xem như một loại bố thí, xem như kẻ bề tôi, nhưng tuyệt đối không cho phép nhân loại cũng sở hữu huyết mạch Long Tộc, nhất là huyết mạch Chân Long.”

“Bởi vì không như các yêu tộc, nhân loại dù mang huyết mạch Long Tộc cũng sẽ không dễ dàng phục tùng Long Tộc chân chính.”

“Lại thêm tiềm lực của nhân loại quá cao, nếu mang theo huyết mạch Chân Long khác nào khiến truyền thừa của Chân Long Hoàng Tộc có nguy cơ phổ biến rộng rãi?”

“Vì vậy Chân Long Hoàng Tộc đã thành lập nên Sát Long Vệ, các thành viên của Sát Long Vệ có trách nhiệm chu du khắp thiên địa, tìm kiếm nhân loại có huyết mạch Long Tộc để loại bỏ.”

“Hai người kia cũng là Sát Long Vệ, bọn hắn vô tình đi ngang Thú Nhân Thành chúng ta, muốn kiểm tra xem có đối tượng nào hay không.”

Lân Chấn nghe mà nhíu mày: “Phụ thân chẳng phải cũng rất ghét hành vi phân biệt đối xử như thế sao?”

Lân Mạnh nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, bản thân hắn cũng là kẻ lai tạp giữa thần thú Kim Lân và nhân loại, bị Kim Lân Tộc xa lánh trục xuất, sau khi đạt được cơ duyên đột phá Thánh Đế mới sáng lập nên Thú Nhân Thành để nhân yêu có được hoàn cảnh sống tốt.

Cũng may Kim Lân Tộc còn chưa cực đoan đến mức như Chân Long Hoàng Tộc, không có cử người truy sát hắn.

Thật ra việc các đại tộc ở Nguyên Giới săn giết những kẻ sở hữu huyết mạch không tinh thuần của mình là chuyện cực kỳ phổ biến.

Chân Long Hoàng Tộc như vậy, nghe nói Hoàng Gia Quỷ Tộc và Thần Vương Tộc cũng không khác…

“Mặc dù ta rất ghét cách hành sự và mục đích của Sát Long Vệ, nhưng bọn họ quá mạnh, ngoài khách khí chiêu đãi ra ta còn có biện pháp nào khác đây?” Lân Mạnh nhún nhún vai:

“Hy vọng hai kẻ đó nhanh chóng rời đi một chút.”

Lân Mạnh nói đến đây cũng có chút tâm tư mệt mỏi, liền quay người đi xử lý chính vụ bên trong thành.

Lân Chấn đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, khóe môi liền nở nụ cười nghiền ngẫm.

Hắn bước chân đến phòng khách của hai vị Sát Long Vệ, cúi đầu cung kính nói:

“Tiểu tử là Thiếu Thành Chủ của Thú Nhân Thành, có chút việc cần bẩm báo.”

“Nói!” Thanh âm nhàn nhạt từ bên trong vọng ra.

“Tiểu nhân biết tung tích một kẻ lai tạp giữa nhân loại và Long Tộc, cách đây không lâu hắn còn mua sắm tài nguyên Long Tộc ở Trân Bảo Lâu!” Lân Chấn nghiêm giọng.

PHẦN PHẬT.

Hai tiếng xé gió vang lên, Lân Chấn rùng mình phát hiện hai vị Sát Long Vệ đã hiện diện trước mặt mình, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

“Ở đâu?” Sau lớp áo choàng có bốn đôi mắt đỏ ngầu lóe lên, giọng điệu trầm thấp.

Lân Chấn cung kính đem mọi chuyện mình biết kể lại một lần:

“Hiện tại kẻ đó đã đến Càn Quân Đế Quốc!”

Ánh sáng huyền ảo của vô vàn Trận Văn lóe lên, một tên toàn thân khoác áo choàng bạc, đeo mặt nạ trong cực kỳ bí hiểm xuất hiện từ trong Truyền Tống Trận.

“Cảm tạ quý khách sử dụng dịch vụ Trân Bảo Lâu!”

Thanh âm của nhân viên Trân Bảo Lâu lễ phép vang lên.

Lạc Nam gật đầu, đảo mắt nhìn qua, phát hiện không ít bóng hình xinh đẹp quen thuộc.

Tất cả đều là kỹ nữ ở Trân Bảo Lâu mà hắn nhận biết.

Bất quá hiện tại không phải lúc nhận thân, Lạc Nam ra vẻ lạnh lùng bí hiểm bước chân rời khỏi.

Tỏa Thân Hắc Ám bao phủ toàn bộ cơ thể, vận dụng không gian chi lực ẩn mình vào bên trong, Ngân Sắc Áo Choàng che đậy luôn cảm ứng của Đồng Tâm Đồng Ý.

Hắn âm thầm trở về Lạc Gia.

Mặc dù sở hữu Không Gian Hệ nhưng hắn còn chưa đủ khả năng hành tẩu trong không gian với khoảng cách xa, ngược lại ẩn nấp và di chuyển một đoạn ngắn mà không để người khác phát hiện có thể dễ dàng làm được.

Rất nhanh kiến trúc cổ kính quen thuộc của Lạc Gia đã hiện ra trong tầm mắt.

Lạc Nam vừa mới tiến vào liền phát hiện 33 vị Sát Nhẫn Đoàn do Ỷ Vân và Lệ Huân dẫn đội đang âm thầm ẩn nấp khắp nơi bên trong Lạc Gia, với khả năng ngụy trang và che đậy khí tức của Nhẫn Giả và Sát Thủ, các nàng đảm nhiệm vai trò tuần tra, giám thị, không để bất kỳ phần tử ngoại lai nào xâm nhập Lạc Gia khi chưa được phép.

Số lượng Trận Pháp, Phù Văn cũng tăng cường gấp mấy chục lần, bao phủ gần như mọi ngõ ngách.

Dù sao thì hiện tại Lạc Gia ẩn chứa bí mật kinh thiên, rất nhiều nữ nhân có thiên phú khủng bố đang âm thầm phát triển, tuyệt đối không thể để tin tức như vậy bại lộ ra ngoài.

“Là kẻ nào?”

Một vị thị nữ đang tưới hoa bất chợt nhíu mày, ánh mắt sắt bén đảo khắp không gian.

Lạc Nam giật mình, vội vàng dùng đến Bất Hủ Diễn Sinh Kinh phong tỏa toàn bộ khí tức.

Thị nữ đảo mắt nhìn quanh hồi lâu, còn cố ý thi triển pháp quyết dò thám động tĩnh khắp nơi, cuối cùng không phát hiện được gì, nhíu mày lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ ta quá nhạy cảm?”

Vừa rồi nàng có cảm giác như ai đó đang nhìn trộm mình.

Lạc Nam âm thầm tán thưởng, thị nữ tưới hoa này là do Cầm Thục Trinh của Sát Nhẫn Đoàn ngụy trang, không ngờ trực giác bén nhạy đến mức xém chút đã phát hiện được hắn.

Hắn cẩn thận đi lướt qua nàng, đi đến nội sự đường của Lạc Gia.

“Cũng thật cẩn thận.” Lạc Nam nhếch môi, phát hiện xung quanh nội sự đường có gần chục con côn trùng nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy đang quan sát mọi ngõ ngách, canh gác đến một con ruồi cũng không thể bay lọt.

Đám côn trùng này không thể nghi ngờ là của Liễu Tú Quyên thả ra.

Lạc Nam bỏ qua chúng nó đi vào bên trong, chứng kiến ba bóng hình thành thục đang ngồi trên bàn nghị sự, mỗi người đều là thiếu phụ đoan trang, đường cong lã lướt, mắt ngọc mày ngài khiến nam nhân phải thán phục.

Chính là đại tẩu Ninh Huyền Tâm, Thải Mộng Vân và Liễu Tú Quyên ba nữ.

Lạc Nam ở bên cạnh nghe lén, thì ra ba nàng đang thảo luận chính sự của Lạc Gia.

Từ việc quản lý thuộc hạ cấp dưới, phân bổ các tài nguyên mà Thiên Cơ Lâu đưa đến, còn muốn dùng một phần tài nguyên đó để kinh doanh, đầu tư để lời sinh thêm lời…

Hắn nghe Ninh Huyền Tâm nghiêm túc lên tiếng:

“Thu nhập chính trước đây của Lạc Gia là đến từ bổng lộc bên trong quân đội, bất quá từ sau khi Càn Quân Thánh Đế cắt đứt tay chân của chúng ta khỏi quân, Lạc Gia càng ngày sa sút, cũng nhờ có tài nguyên mà Thiên Cơ Lâu đưa đến mới không gặp khó khăn, ngược lại âm thầm phát triển vượt bậc.”

“Chúng ta còn có một số mỏ quặng, cơ ngơi ở các thành trì của Đế Quốc, có thể đổ một phần tài nguyên vào những sản nghiệp này để đầu tư phát triển, không thể cứ ỷ lại vào tiểu thúc và Thiên Cơ Lâu Chủ được.” .

Liễu Tú Quyên và Thải Mộng Vân gật đầu tán thành, các nàng đều có kinh nghiệm quản lý Thiên Địa Hội nên rất thành thạo trong vấn đề này, nhẹ giọng đề nghị:

“Có thể bí mật hợp tác với Lôi Gia, Lạc Gia sẽ cung cấp nguyên liệu để Lôi Gia luyện khí rồi bán ra, từ đó thu được lợi nhuận…”

“Lôi Gia có danh tiếng Luyện Khí lâu đời, mặt hàng mà bọn họ cung cấp ra thị trường sẽ có được thương hiệu nên giá sẽ cao, hơn nữa vì Lôi Gia Tiểu Thư được Chí Tôn Cấp Thế Lực thu nhận nên Càn Quân Thánh Đế cũng không dám chọc vào Lôi Gia.”

Lạc Nam nghe ba nữ nói mà nhàm chán muốn ngáp một cái, hắn thật sự không có hứng thú đối với mấy chuyện như thế này, liền âm thầm rời khỏi.

Hắn chậm rãi đi xuống không gian dưới lòng đất, nơi được bí mật xây dựng để các nữ nhân tu luyện, chiến đấu…

Lối vào không gian lại do đích thân Đại Trưởng Lão của Lạc Gia là Lạc Hà thủ hộ canh gác bên ngoài.

Phải biết rằng Lạc Hà chính là cường giả sắp đột phá Thánh Đế, đang trong quá trình chuyển đổi Thánh Hoàng Lực thành Thánh Đế Lực, để nàng đích thân thủ hộ nơi chúng nữ chuyên tâm tu luyện, có thể thấy toàn bộ trên dưới Lạc Gia đều cực kỳ xem trọng việc phát triển của chúng nữ.

Bất quá dù Lạc Hà lợi hại đến đâu cũng không ngờ Lạc Nam lại dùng đến Cấm Kỵ để che giấu khí tức, vì vậy ung dung không chút trở ngại xâm nhập.

“Mỹ Anh tỷ, ngươi càng ngày càng tham ăn, vậy mà luôn tranh đồ ăn với ta.”

Vừa mới đi vào, giọng nói nũng nịu, ủy khuất pha lẫn giận dữ của Đình Manh Manh đã khiến Lạc Nam xém chút bật cười.

Chỉ thấy trên một cái bàn ăn khổng lồ như sườn núi chất chứa đủ loại thực phẩm cao cấp được chế biến thơm ngào ngạt qua bàn tay khéo léo của Trù Sư, Cự Mỹ Anh trực tiếp hóa thành dáng vẻ khổng lồ, liên tục đem thực phẩm nuốt vào trong miệng, hình tượng không có chút thục nữ.

Đình Manh Manh tuy cũng đã hóa thành người trưởng thành nhưng kích thước cơ thể không thể nào sánh bằng, chỉ mới ăn được một miếng nhỏ thì bên kia Cự Mỹ Anh đã ăn một đống lớn.

“Muội chỉ ăn để tìm kiếm niềm vui, còn Vu Tộc như tỷ ăn để thay cho việc tu luyện.” Cự Mỹ Anh gặm cắn một cái đùi Thất Tinh Yêu Thú đã được nướng thơm lừng, bờ môi đỏ au trơn bóng nói:

“Mỗi tỷ muội chúng ta đều có hình thức tu luyện khác nhau, ai bảo muội tham ăn như vậy?”

“Đáng giận, đợi Tiểu Nam trở về ta sẽ mách hắn đánh cái mông tỷ.” Đình Manh Manh bĩu môi lèm bèm, miệng vẫn không ngừng ăn.

Chiêu Quân đứng bên cạnh mà dở khóc dở cười trước hai nữ nhân một lớn một nhỏ, ôn nhu nói:

“Ăn từ từ thôi, mẫu thân mua rất nhiều nguyên liệu nấu nướng cao cấp, không thiếu đâu mà lo.”

Lạc Nam cũng có chút kinh ngạc trước bàn đồ ăn của Cự Mỹ Anh, mặc dù hắn biết Vu Tộc ăn là hình thức tu luyện, nhưng không ngờ đến lại ăn nhiều đến mức kinh khủng như vậy.

Cũng may Cự Mỹ Anh tuy ăn nhiều nhưng cơ thể càng trở nên nóng bỏng và dã tính, săn chắc đàn hồi vô cùng mê người, không hề béo ú hay có mỡ thừa.

Chỉ bất quá nàng là Thể Tu, hắn không thể nhìn rõ tu vi của nàng khi chưa chiến đấu, ngược lại cô nàng Đình Manh Manh đã là Đại Thánh rồi.

“Tiến bộ không tệ…”

Âm thầm hài lòng, hắn đi qua bàn ăn của hai nữ, tiến sâu vào bên trong…

Chúc cả nhà trưa cuối tuần vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio