Con Đường Bá Chủ

chương 2043 - dị biến liên tục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại là Vạn Linh Tộc.

Ánh mắt Lạc Nam lóe lên sự lạnh lẽo, một cảm giác khó chịu và ức chế đến cực điểm trào dâng.

Vốn hắn ngay cả Vạn Linh Tộc là chủng tộc nào cũng không biết, nhưng chỉ vì quan hệ giữa hắn và Lôi Giai Nghi mà Thiếu Chủ Vạn Linh Tộc nhiều lần tìm kiếm truy sát hắn, hiện tại lại sai người xuất hiện xen vào thù hận cá nhân của hắn.

Điều này chứng minh Vạn Linh Tộc, hay nói đúng hơn là Vạn Ứng Khang vẫn đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Gia.

Lạc Nam không xác định được đối phương đã nhận ra thân phận của mình hay chưa, dù sao từ đầu đến cuối mình đều đeo Tam Nhãn Mặt Nạ, lại xuất hiện cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ với tư cách đồ đệ.

Nhưng bất kể là thân phận có bại lộ hay không, sát tâm của Lạc Nam đối với Vạn Ứng Khang đã là ngày một lớn.

Từng ấy năm thời gian bày mưu đặt kế, mang danh phế vật, nhẫn nhục chịu đựng dùng thân phận giả, lăn lộn các nơi trải qua vô vàn công sức, tất cả chỉ để có thể làm thịt Càn Quân Thánh Đế, lật đổ hoàng thất Càn Quân Đế Quốc.

Hiện tại vừa thiếu nợ ân tình của Dạ Thanh Thu, vừa thiếu nợ ân tình của Nhàn Văn Đạo Sĩ, mạo hiểm trùng trùng đối kháng Đế Kiếp dữ tợn.

Mắt thấy sắp dồn được kẻ địch là Càn Quân Thánh Đế vào chỗ chết, Vạn Linh Tộc lại đột ngột nhảy ra tuyên bố sẽ bảo vệ Càn Quân Thánh Đế, chấm dứt mọi chuyện ngay tại đây.

Thử hỏi Lạc Nam làm sao có thể không phẫn nộ?

Cái cảm giác bị kẻ khác dùng thái độ cao cao tại thượng phán xét và quyết định hành vi của mình, Lạc Nam cực kỳ phản cảm.

Đầu tiên là vị sư bá không nói lý lẽ kia, đến hiện tại là Vạn Linh Tộc.

“Thiên Cơ Lâu, mục đích Vạn Linh Tộc xen vào chuyện lần này là gì? vì sao không trực tiếp động vào Lạc Gia?”

Lạc Nam hướng Thiên Cơ Lâu dò xét.

Hắn đã sớm thắc mắc, Vạn Ứng Khang nếu ngay cả Vĩnh Dạ Thung Lũng cũng từng tập kích chỉ để tìm tung tích của hắn, vì sao lại bỏ qua Lạc Gia bình yên vô sự.

Với nội tình của Vạn Linh Tộc, muốn đánh vào Lạc Gia e rằng còn dễ dàng hơn đánh Vĩnh Dạ Thung Lũng.

“KENG, dò xét thành công, tiêu hao 5 vạn Điểm Danh Vọng!”

“Thứ nhất, Vạn Ứng Khang không dám động vào Lạc Gia vì sợ Lôi Giai Nghi biết chuyện sẽ căm hận hắn, cùng hắn đối nghịch, vì vậy chỉ âm thầm truy sát Lạc Nam mà thôi, không dám công khai ý đồ.”

“Thứ hai, Vạn Ứng Khang muốn thu phục tất cả kẻ thù cường đại của Lạc Nam về dưới trướng mình, điển hình là Càn Quân Thánh Đế, vừa có được một Thánh Đế Viên Mãn cùng đường làm thuộc hạ, vừa có thể liên hợp truy sát Lạc Nam, hắn vẫn chưa nhận ra thân phận thật của ký chủ, cho rằng ngươi là Văn Lang.”

Lạc Nam nở nụ cười bất nhẫn, không ngờ đối phương không đụng vào Lạc Gia là vì lo sợ Lôi Giai Nghi tức giận.

Tiểu béo ú này trong lúc vô tình đã bảo vệ gia tộc của hắn.

Nhưng lúc này không phải thời điểm cân nhắc điều đó.

Hắn đang đứng trước sự lựa chọn có chấp nhận thả Càn Quân Thánh Đế hay không.

Ninh Vô Song, Dạ Thanh Thu đều đang đưa mắt chờ đợi ý kiến của hắn.

Lạc Nam siết chặt nắm tay đến mức rỉ máu, với hận thù giữa đôi bên, Càn Quân Thánh Đế chắc chắn đã hận Lạc Gia đến tột đỉnh, không chết không thôi, thả hắn đi chính là thả hổ về rừng, diệt cỏ không tận gốc, ngày sau sẽ tạo thành phiền toái lớn bởi vì đây là kẻ có tiềm năng đột phá Chí Tôn, chưa kể Càn Quân Thánh Đế đã biết hắn đang giữ Quân Tư Tình là Thần Tộc và Quỷ Tộc.

Một khi tin tức bại lộ, Thần Tộc và Quỷ Tộc chắc chắn nhắm vào Lạc Gia.

Lạc Nam đương nhiên hận không thể tiêu diệt Càn Quân Thánh Đế càng nhanh càng tốt.

Nhưng hiện tại, Càn Quân Thánh Đế được hai lão già Thánh Đế Viên Mãn của Vạn Linh Tộc bảo kê.

Mà Vạn Linh Tộc chính là Thiên Địa Sủng Nhi, Thánh Đế Viên Mãn của bọn chúng chắc chắn là nhân vật kinh khủng, chiến lực vượt trội.

Mẫu thân Ninh Vô Song vừa đột phá Thánh Đế Viên Mãn, Dạ Thanh Thu chỉ là Thánh Đế Hậu Kỳ, Nhàn Văn Đạo Sĩ chưa chắc sẽ đồng ý liều mạng để đắc tội Vạn Linh Tộc, giao tình đôi bên còn chưa đạt đến mức độ đó.

Một khi đại chiến, bên phía kẻ địch có đến ba tên Thánh Đế Viên Mãn, chỉ làm khó phe mình mà thôi.

Nghĩ đến đây Lạc Nam hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, tuy vạn phần không muốn, lý trí của hắn vẫn hiểu lúc này thỏa hiệp đã là phương án tốt nhất.

Ninh Vô Song nhìn chằm chằm vào nhi tử, nàng chứng kiến vẻ không cam tâm và cơn giận đang cố gắng áp chế của hắn.

Bản thân nàng cũng không mong muốn thả Càn Quân Thánh Đế một cách đơn giản như vậy, nhất là khi sau tất cả mọi chuyện hắn đã gây ra với Lạc Gia.

“Thả…” Lạc Nam vừa mới thốt lên, Ninh Vô Song đáy mắt hiện lên vẻ quyết liệt, nàng nở một nụ cười lãnh khốc:

“Thả cái rắm! Vạn Linh Tộc các ngươi tính là thứ đồ gì?”

Lạc Nam ngây ngẩn cả người, Dạ Thanh Thu tròn xoe cả hai mắt, Nhàn Văn Đạo Sĩ siết chặt kiếm trong tay, toàn trường lâm vào tĩnh lặng.

Lời nói của Ninh Vô Song như một ngọn lửa châm vào ngòi nổ lớn.

Tròng mắt hai tên lão già của Vạn Linh Tộc co rút lại, sau đó ánh mắt lóe lên nhàn nhạt nguy hiểm khóa chặt lấy Ninh Vô Song, chậm rãi hỏi:

“Ngươi vừa biết lời của mình có ý nghĩa như thế nào chứ?”

“Thế nào?” Ninh Vô Song sắc mặt tuyệt mỹ lăng lệ, hai mắt đầy uy nghiêm nhìn chăm chú lại bọn chúng:

“Muốn xen vào đại sự của Lạc Gia, Vạn Linh Tộc các ngươi tính là thứ đồ gì?”

Lạc Nam toàn thân choáng váng, không nghĩ đến mẫu thân lại bưu hãn đến mức như vậy.

Bất quá hình như đây không phải thời điểm thích hợp, nên nhẫn là cần phải nhẫn nha.

“Xem ra ngươi rốt cuộc hạ quyết định.” Dạ Thanh Thu nhìn Ninh Vô Song khẽ nói.

“Ừm.” Ninh Vô Song chậm rãi thở ra một hơi:

“Cũng là thời điểm, nhi tử đã trưởng thành, hắn có thể tự mình gánh vác tất cả.”

Mà lúc này, hai tên lão giả Vạn Linh Tộc đã giận quá hóa cười, chỉ vào Dạ Thanh Thu gằn từng chữ:

“Nếu không phải nể mặt thân phận của nữ nhân này, ngươi cho rằng chúng ta sẽ tốn nhiều lời đến như vậy? trực tiếp diệt các ngươi là được.”

Hiển nhiên sở dĩ bọn hắn chỉ muốn cứu Càn Quân Thánh Đế mà không muốn phát động chiến đấu là do nể thân phận Dạ Thánh Nữ Tu La Giáo của Dạ Thanh Thu.

Nhưng nếu Ninh Vô Song rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Vạn Linh Tộc cũng chẳng ngại xóa sổ kẻ dám khiêu khích uy nghiêm của mình ra khỏi thế gian này.

Vù vù vù vù vù…

Sắc mặt bọn hắn trở nên nghiêm nghị, nhiệt độ xung quanh cấp tốc trở nên âm u và lạnh lẽo.

Trong ánh mắt chấn kinh của đại đa số người, chỉ thấy từ thể nội hai tên lão già đột ngột có các Linh Hồn giống y như đúc diện mạo của bọn hắn bay ra, số lượng lên đến hàng trăm, trôi nổi lơ lửng, khí thế hùng hồn dữ tợn.

“Làm sao có thể?”

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh.

Thông thường Hồn Tu có tu luyện những môn công pháp, hồn thuật hay sở hữu Pháp Bảo cướp đoạt Linh Hồn của người khác sau khi chết để gia tăng sức mạnh hoặc tăng tiến tu vi là chuyện cực kỳ bình thường.

Cũng giống như Oán Long Áo Choàng của Sát Long Vệ hay môn Bí Hồn Thuật của Càn Nguyên Thái Tử sử dụng trước đó.

Nhưng tất cả những Linh Hồn mà Hồn Tu sở hữu đều là Linh Hồn của người khác, là linh hồn của kẻ địch hoặc là nạn nhân sau khi chết.

Vậy mà hàng loạt Linh Hồn từ cơ thể hai lão già Vạn Linh Tộc bay ra lại có dung mạo giống y như đúc bọn hắn, hơn nữa còn sở hữu cấp độ tương ứng, vô cùng cường đại.

Điều này giống như tất cả những Linh Hồn này vốn dĩ là Linh Hồn của hai lão già này vậy, trong khi mỗi sinh mệnh bình thường lẽ ra chỉ sở hữu một Linh Hồn mà thôi.

“Không sai, tất cả đều là Linh Hồn của bọn chúng!” Dạ Thanh Thu nghiêm túc mở miệng:

“Mỗi chủng loại Thiên Địa Sủng Nhi đều có sự ưu ái nhất định mà thiên địa giành cho bọn hắn, có được thiên phú và khả năng giống loài đặc biệt trời sinh.”

“Vạn Linh Tộc cũng giống như vậy, khi mà mỗi một cá thể Vạn Linh Tộc có thể ngưng tụ ra số lượng lớn Linh Hồn của bản thân, tối đa lên đến hàng vạn Linh Hồn, vì vậy mới có cái tên Vạn Linh Tộc, Vạn Linh ám chỉ vạn cái linh hồn.”

“Chính vì Vạn Linh Tộc có số lượng nhiều Linh Hồn như thế nên cực kỳ khó giết chết bọn chúng, bởi lẽ muốn giết một tộc nhân Vạn Linh Tộc đồng nghĩa phải tiêu diệt tất cả Linh Hồn, không để bất kỳ cái nào trốn đi.”

“Đồng thời nhờ sở hữu lượng lớn Linh Hồn, trong chiến đấu Vạn Linh Tộc có ưu thế cực lớn, bọn hắn có thể xuất sử nhiều Hồn Kỹ cùng một lúc, đối mặt với một tộc nhân của Vạn Linh Tộc giống như đối mặt với một đội quân Hồn Tu vậy.”

“Điều may mắn chính là không phải bất cứ tộc nhân nào của Vạn Linh Tộc cũng có thể sở hữu hàng vạn Linh Hồn, ngược lại đa số chỉ tạo ra được vài chục cái, vài trăm cái hoặc hiếm hoi là hàng nghìn cái mà thôi, nghe nói chỉ có tổ tiên lâu đời nhất của Vạn Linh Tộc là người thành công đạt đến số lượng một vạn Linh Hồn.”

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, thế gian lại có chủng tộc khủng bố như vậy?

Lạc Nam nghe vậy chân mày nhíu chặt, không nghĩ đến Vạn Linh Tộc này lại khó chơi đến như thế.

Dù rằng hai lão già Thánh Đế Viên Mãn trước mặt mỗi người chỉ sở hữu khoảng trăm cái Linh Hồn, nhưng như vậy cũng quá mức cường đại rồi.

So với khả năng bất tử của Bất Tử Tộc cũng chẳng kém bao nhiêu.

Lạc Nam cắn chặt hàm răng, cũng đành lao đến trợ uy cho mẫu thân.

Mà ở phía sau, Ninh Huyền Tâm và Lạc Sương rốt cuộc thành công tiêu thụ sạch sẽ Quốc Vận.

Ninh Huyền Tâm đạt đến Thánh Hoàng Sơ Kỳ, Lạc Sương cũng thành công đột phá Thánh Tôn Trung Kỳ, thực lực hai nữ xem như đại tiến bộ.

Lượng Quốc Vận đủ để Thánh Đế Viên Mãn đột phá Chí Tôn quá mức kinh khủng, Lạc Nam cũng thèm nhỏ dãi mà không thể hấp thu.

Bất quá đây không phải thời điểm thán phục, còn có mấy tên đại địch hùng mạnh phía trước cần phải vượt qua.

Càn Quân Thánh Đế từ đầu đến cuối chưa nói tiếng nào, nhưng hắn biết hiện tại chỉ có Vạn Linh Tộc mới có thể cứu hắn, vì vậy im lặng hợp tác, bằng không chỉ một mình Nhàn Văn Đạo Sĩ mà hắn còn chưa ứng phó nổi, làm sao địch lại cả Ninh Vô Song và Dạ Thanh Thu tham gia cùng?

Đây là cơ hội để hắn làm thịt toàn bộ Lạc Gia, giải mối hận trong lòng.

Vốn trước đó hắn còn không cam tâm khi hai tên Vạn Linh Tộc chỉ muốn cứu hắn và thu làm thuộc hạ cho kẻ nào đó mà không hề đại chiến với đám người Lạc Gia.

Nào ngờ Ninh Vô Song vậy mà không biết tốt xấu, còn mở miệng khiêu khích Vạn Linh Tộc.

Đúng là tự tìm đường chết, Càn Quân Thánh Đế mừng rỡ vô cùng.

Nghĩ đến đây, hắn hùng hồn nói: “Hai vị Vạn Linh Tộc cao nhân, chúng ta liên thủ tiêu diệt những kẻ không biết trời cao đất dày này.”

“Mẫu thân…” Lạc Nam không thèm để ý đến đám địch nhân, hắn nhìn Ninh Vô Song khẽ gọi một tiếng, trong lòng có dự cảm bất thường.

Ninh Vô Song đưa mắt nhìn hắn, trong mắt có sự áy náy, sủng ái và một chút không bỏ.

Nhưng cuối cùng tất cả đều chuyển thành sự quyết tâm, nàng dịu dàng nói:

“Đã đến lúc mẫu thân phải đối mặt với mọi chuyện sau khoảng thời gian dài trốn tránh, đã đến lúc mẫu thân phải lấy lại tất cả, vì tương lai của ngươi…”

“Hừ, đối nghịch với chúng ta còn dám phân tâm?”

Một lão già Vạn Linh Tộc nở nụ cười âm trầm, cánh tay kết ấn:

“Vạn Hồn Kỹ - Bách Hồn Tỏa Thiên Xà!”

“Khặc khặc khặc khặc…”

Hàng trăm Linh Hồn lơ lửng quanh thân thể hắn cùng nở nụ cười âm trầm, tất cả đồng loạt kết ấn giống với động tác của bản thể.

Theo sau đó, từ trong tay bọn hắn là cuồn cuộn Hồn Lực ầm ầm tiến ra, ngưng kết thành những con đại xà khổng lồ uốn lượn giữa không gian, phong tỏa thiên địa, vây nhốt đám người Lạc Nam vào bên trong.

Sắc mặt Lạc Nam ngưng trọng, hắn phát hiện mỗi một con đại xà được ngưng thực từ Linh Hồn này đều sánh ngang với một loại Hồn Kỹ cường đại của Hồn Thánh Đế, muốn tiêu diệt một con đã khó khăn vô cùng, nhưng số lượng lại lên đến hàng trăm con.

XÀ…XÀ…XÀ…XÀ…XÀ…

Chưa dừng lại ở đó, đám đại xà chẳng những phong tỏa bốn phương tám hướng, chúng nó còn mở miệng rít lên từng tiếng ghê rợn.

Mà khi tiếng rít của chúng truyền thẳng vào trong tay, Linh Hồn đau nhứt kịch liệt như tra tấn, dường như tiếng rít của đám rắn này có tác dụng oanh tạc âm ba vào linh hồn.

“Vạn Hồn Kỹ - Hỏa Hồn Luyện Ngục!” Lão già Vạn Linh Tộc còn lại cũng nở nụ cười dữ tợn.

Chỉ thấy hắn và hàng trăm linh hồn của hắn đột ngột há to miệng, Thánh Hồn Đế Lực như hỏa diễm sôi trào phun ra, hóa thành một biển lửa linh hồn hừng hực thiêu đốt, xuyên qua đám đại xà bao vây, dồn nén thẳng vào bên trong, ý đồ thiêu đốt sạch sẽ linh hồn của mấy người Lạc Nam.

HỪNG HỰC…

Hỏa Hồn Luyện Ngục quá mức kinh khủng, chỉ nhiệt độ của nó đã khiến Lạc Nam cảm nhận được nguy hiểm.

Đang muốn kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, dùng Kinh Văn Bất Hủ khảm nạm lên linh hồn để bảo vệ bản thân, đã thấy Ninh Vô Song làm ra hành động.

Nàng lấy ra một khối ngọc bội màu trắng có dây vải treo lủng lẳng, nhìn cũng chẳng gì đặc biệt ngoài việc hơi có chút tinh xảo, khá giống vật lưu niệm.

Đứng trước thế công khủng bố của Vạn Linh Tộc, Ninh Vô Song đem ngọc bội ném ra.

RĂNG RẮC.

Thanh âm phá hủy vang lên, ngọc bội đã bị Hỏa Hồn Luyện Ngục thiêu đốt đến tan vỡ.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, Lạc Nam liền trợn mắt há hốc mồm, toàn trường tê dại cả da đầu.

OÀNH!

Từ bên trong ngọc bội, một luồng lực lượng màu trắng xóa mang tính hủy thiên diệt địa gào thét mà ra, hình thành một nhát chém hình vòng cung quét ngang không gian phía trước.

Theo một nhát chém này, Hỏa Hồn Luyện Ngục và một đám Hồn Xà liền như giấy mỏng dễ dàng bị đâm thủng.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không gian kiên cố đến cực điểm của Nguyên Giới như thủy tinh vỡ vụn hóa thành vô vàn các mảnh nhỏ rơi xuống như mưa…

“Làm sao…”

Hai vị Thánh Đế Viên Mãn của Vạn Linh Tộc còn chưa kịp nói hết câu, luồng sức mạnh đó đã bá đạo đến cực điểm cắt ngang cơ thể bọn chúng.

Bất chấp trên thân bọn hắn có Cửu Tinh Thánh Bảo phòng ngự, đều bị nghiền thành bụi phấn.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Hàng trăm Linh Hồn khác nhau bị nghiền thành hư vô chỉ trong nháy mắt, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Vạn Linh Tộc tưởng chừng có hàng trăm Linh Hồn sẽ rất khó diệt không ngờ như con kiến bị nghiền chết đơn giản đến như vậy.

Đây là một cổ sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh mà dưới Chí Tôn tất cả chỉ là con kiến hôi.

“Đừng mà…” Càn Quân Thánh Đế cũng chỉ kịp rú lên một tiếng hét thê lương thảm thiết.

PHỐC…PHỐC…PHỐC…PHỐC…

Cả bản thân hắn và vài chục vạn quân đội sau lưng hắn hóa thành máu loãng, ngay cả một chút cặn bả cũng không còn sót lại.

Mùi vị huyết tinh nồng nặc, cay mũi và thấm đẫm sát khí lan tỏa trong không khí làm người ta khó có thể tin những gì bản thân vừa được chứng kiến.

“ỰC…”

Lạc Nam, Nhàn Văn Đạo Sĩ nuốt một ngụm nước bọt trong cổ họng, Lạc Sương và Lạc Hà đứng phía sau cũng trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ hiện trường chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không ai ngờ tới, vừa rồi còn oai phong không gì tả nổi như hai lão già của Vạn Linh Tộc thoáng cái đã bóc hơi, Càn Quân Thánh Đế chết thảm, số lượng sinh mệnh bị càn quét vừa rồi lên đến vài chục vạn.

Mà tạo ra tất cả những điều này chỉ xuất phát từ một khói ngọc bội đơn giản của Ninh Vô Song vừa ném ra?

Mộng…tuyệt đối đây là mộng…

“Mẫu…thân…” Lạc Nam nhìn bóng lưng ôn nhu của Ninh Vô Song, chẳng biết vì sao trong lòng dâng lên vô hạn bất an.

“PHỐC! PHỐC! PHỐC! PHỐC!”

Quả nhiên cảnh tượng diễn ra tiếp theo liền khiến hai mắt của hắn rạn nứt.

Từ trong không gian đen kịch kỳ bí, bốn sợi xiềng xích sắc nhọn chẳng biết từ nơi nào xuyên thấu mà qua, cắm thẳng vào hai tay và hai chân của Ninh Vô Song, đem nàng như tội phạm định trụ giữa bầu trời xanh thẳm.

Máu từ miệng nàng, máu từ tay và chân của nàng bắn ra, nhuộm đỏ khuôn mặt của Lạc Nam, nhuộm đỏ cơ thể của Lạc Nam từ phía sau khiến trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt…

Theo sau đó, một thanh âm quyền uy vô thượng, hờ hững không chút cảm tình buông xuống thương khung, như trọng chùy oanh kích vào tâm thần Lạc Nam một cách đầy mãnh liệt:

“Phản đồ Ninh Vô Song! là thời điểm ngươi trở về tiếp nhận trừng trị!”

Như mọi người đã biết thì ngày 2/6 là sinh nhật e, để mừng sinh nhật thì e đã ấp ủ hơn tuần nay, chuẩn bị quà tặng quý đọc giả CĐBC.

Định 24h đêm nay mới bạo chương cho ý nghĩa, nhưng sợ trễ quá cả nhà đọc xong 5 chap lại mất ngủ, nên e tranh thủ đăng sớm để mọi người đọc xong còn đi ngủ, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe :D

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio