Lạc Nam nhàm chán không có việc gì làm, liền xách mông đi dạo bên trong phủ thành chủ.
Vùng không gian nơi này cực lớn, phạm vi của phủ thành chủ đã không thua gì một tòa thành, tin tưởng sẽ có những thứ để mình mở mang tầm mắt.
Vừa mới bước chân ra khỏi phạm vi chân núi, không gian trước mặt rung lên, một thân ảnh già lão xuất hiện.
Đó là một ông lão sống lưng thẳng tắp, trên người có một cổ khí thế sắt bén như kiếm, tay cầm một thanh Kiếm trong suốt như thủy tinh, ẩn chứa nồng đậm Lôi Đình chi lực.
Đồng tử trong mắt Lạc Nam hơi co lại, lão già này là một nhân vật nắm giữ Lôi thuộc tính và kiếm thuật cường đại.
“Lạc tiểu hữu, không biết ngươi định đi đâu?” Ông lão híp mắt hỏi.
“Không biết tiền bối là?” Lạc Nam chắp tay.
“Lão phu là Nhị Trưởng Lão Kiếm Tây Thành, mệnh danh Kiếm Không.” Lão già vuốt nhẹ râu đáp.
Lạc Nam âm thầm líu lưỡi, hắn có thể cảm giác được lão già này rất mạnh, mình tuyệt đối không phải đối thủ.
Kiếm Tây Thành quả nhiên đầm rồng hang hổ, tùy tiện một vị trưởng lão đã cường đại như vậy.
“Thì ra là Kiếm Không tiền bối, kính ngưỡng đã lâu.” Lạc Nam lễ phép khách khí một câu, ung dung nói:
“Tại hạ ở một chỗ quá nhàm chán, muốn đi dạo một chút.”
Không thể lén lút làm chuyện mờ ám, nhưng đường đường chính chính đi dạo một cách công khai, Kiếm Tây Thành còn chưa đến mức hạn chế chứ?
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, lão già gật gật đầu đáp ứng:
“Lạc tiểu hữu cứ tự nhiên, bất quá có một số nơi là trọng địa, nếu không có phận sự hy vọng ngươi đừng xâm nhập, bằng không ngay cả tiểu thư cũng không gánh vác nổi.”
“Tiểu tử hiểu.” Lạc Nam gật đầu chắp tay.
Một đường đi thẳng, trong phủ thành chủ cũng không có quá nhiều người, Lạc Nam thấy người đa số là thị nữ, hộ vệ đang chấp hành nhiệm vụ tuần tra canh gác, mỗi người đều cung kính chào hắn khi gặp mặt, hiển nhiên với thân phận của những người này thì còn chưa biết nguyên nhân sâu xa sau việc kén rể của Kiếm Uyên Nhi, cho rằng hắn đã là cô gia của Kiếm Tây Thành.
Ngoài những hạ nhân này, Lạc Nam lại không gặp được ai khác ngoài các kiến trúc mênh mông hùng vĩ.
KENG…KENG…KENG…
Âm thanh kiếm ngân, va chạm mãnh liệt giữa kiếm và kiếm từ xa truyền đến liền thu hút Lạc Nam.
Hắn sinh lòng hứng thú, bèn nhanh chân tiến đến quan sát.
Chỉ thấy tại một quảng trường, không ít nam thanh nữ tú đang tập trung luyện kiếm, ở giữa trung tâm đang là cuộc tỷ thí giữa hai tên thanh niên.
Lạc Nam đứng một bên quan sát, liền âm thầm gật đầu, không thể không nói nội tình của Chí Tôn Thế Lực rất mạnh, những người trẻ tuổi này tùy tiện chọn ra một người cũng đã là thiên tài xuất chúng, tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ Kiếm Thế, thủ đoạn chiến đấu lại đa dạng vô cùng.
Chỉ bất quá có lẽ vì thiếu hụt kinh nghiệm giao chiến sinh tử, trong lúc giao đấu thường để lộ một số sơ hở nhất định, dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để địch nhân khai thác, nếu gặp phải những kẻ lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử nhiều lần, e rằng các thiên tài này sẽ chịu thua thiệt.
“Ngươi đi đâu đây?”
Một tiếng quát thánh thót từ phía sau truyền đến.
Lạc Nam quay đầu lại, phát hiện người vừa lên tiếng là thị nữ Tiểu Hoa của Kiếm Uyên Nhi.
“Xin chào, ngươi không đi cùng tiểu thư sao?” Lạc Nam cười hỏi.
“Hừ, tiểu thư bị cái tên nhà ngươi dụ dỗ, ở lại trong núi cùng ngươi hơn nửa năm, cho ta tự do trong thời gian tới rồi, căn dặn ta không được đi theo.” Tiểu Hoa bất mãn tức giận đến giậm chân.
“Hắc hắc.” Lạc Nam cười xấu xa: “Thì ra là xú nha đầu bị bỏ rơi.”
“Hừ, ngươi còn dám nói?” Tiểu Hoa nghiến răng nghiến lợi.
Mà động tĩnh hai người gây ra hiển nhiên đã kinh động đám đông.
Chứng kiến Lạc Nam, không ít nam thanh nữ tú của Kiếm Tây Thành lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Tiểu thư Kiếm Uyên Nhi là tình nhân trong mộng của đại đa số nam đệ tử ở đây, cũng là thần tượng của các nữ đệ tử.
Vì vậy việc Lạc Nam được Kiếm Uyên Nhi tuyển chọn, không ít người vẫn còn cảm thấy khúc mắc, nhưng lại chẳng ai dám nói gì, dù sao thì chiến lực của Lạc Nam đã bày ra ở đó, với sự yêu nghiệt của hắn nào có ai dám không phục?
Thậm chí một ít nữ đệ tử dung mạo như hoa cũng ném ánh mắt ái mộ về phía hắn, chỉ bất quá đây là nam nhân của tiểu thư nên các nàng đâu dám bắt chuyện làm quen?
“Gặp qua các vị, hy vọng chỉ giáo nhiều hơn.” Lạc Nam mỉm cười lễ độ gật đầu chào hỏi.
Không thể không nói dung mạo của hắn vốn đã là vô cùng xuất chúng, lại bày ra nụ cười ấm áp như gió xuân, rơi vào trong mắt một số nữ đệ tử chưa trải mùi đời chẳng khác nào nam thần.
“Há, hóa ra là cô gia.”
Có một thanh âm mang theo ý khiêu khích vang lên làm toàn trường tĩnh lặng.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, chứng kiến một nhóm năm tên thanh niên đã bước đến trước mặt mình, tất cả đều có tu vi Thánh Vương, tên cầm đầu là Thánh Vương Viên Mãn.
“Các vị là?” Lạc Nam híp mắt hỏi.
“Tại hạ là nhi tử của Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành – Trịnh Thái.” Tên thanh niên cầm đầu nâng lên trường kiếm trong tay giới thiệu.
“Ta là nhi tử của Nhị Trưởng Lão.”
“Ta là nhi tử của Tam Trưởng Lão.”
“Ta là đồ đệ của Tứ Trưởng Lão.”
“Ta là nhi tử của Ngũ Trưởng Lão.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, thì ra đều là con ông cháu cha.
Mà lúc này, Trịnh Thái đã rút kiếm ra, lưỡi kiếm hừng hực liệt hỏa đang thiêu đốt, trầm giọng nói:
“Lần trước chứng kiến cô gia uy phong đàn áp quần hùng, tại hạ vô cùng khâm phục.”
Lạc Nam im lặng chờ hắn nói tiếp, bởi vì hắn đã nghe ra ý vị không hữu hảo.
Quả nhiên Trịnh Thái vuốt lưỡi kiếm, sắc mặt kính ngưỡng nói:
“Chỉ bất quá chúng ta thân là Kiếm Tu, chỉ chú trọng kiếm thuật, mà lần trước thấy đại đa số các thủ đoạn chiến đấu của cô gia không hề liên quan đến kiếm, ngay cả thanh kiếm trên lưng cũng chưa từng rút ra.”
“Vì vậy tại hạ mạo muội muốn cùng cô gia luận bàn kiếm thuật, chỉ dùng kiếm chiến đấu, không biết ý của cô gia thế nào?”
Lạc Nam còn chưa đáp lời, Tiểu Hoa đã hai tay chống nạnh:
“Thuật ngự kiếm của hắn ngay cả Ngự Lỗi cũng không phải đối thủ, các ngươi thật sự muốn hắn dùng kiếm thuật?”
Sắc mặt Trịnh Thái có chút cứng lại, bất quá vẫn kiên trì nói:
“Không tính Ngự Kiếm Thuật.”
“Thật là mất mặt.” Tiểu Hoa bĩu môi.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, nhưng cũng hiểu rõ cách nghĩ của đám người Trịnh Thái.
Dù biết rằng thực lực của hắn rất mạnh nhưng nội tâm của đám người Trịnh Thái vẫn chưa hoàn toàn kính phục, đơn giản vì đối với người của Kiếm Châu và là thành viên của Kiếm Tu thế lực như bọn hắn thì việc đánh giá một người đầu tiên là phải đánh giá kiếm thuật của người đó.
Trong khi Lạc Nam lần trước tuy lực ép quần hùng, nhưng kiếm thuật hắn thi triển cực kỳ ít, đại đa số các thủ đoạn hiển uy là Hoa Tàn Thế Vẫn, Ma Kha Vô Lượng mà thôi, đối với những kẻ si mê kiếm như Trịnh Thái thì màn trình diễn đó không đủ thuyết phục.
“Được rồi, để cho nhanh…chỉ cần các ngươi có thể liên thủ tiếp được một Kiếm Kỹ của ta, xem như ta bại.”
Lạc Nam nở nụ cười, chậm rãi cầm xuống thanh cự kiếm trên lưng, vẫn còn vải đỏ quấn quanh.
ONG ONG ONG…
Lạc Hồng Kiếm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến, cất tiếng ngân vang.
Mà khi tiếng kiếm này vừa cất lên, tất cả bảo kiếm tại hiện trường đã âm thầm run rẩy.
“Kiếm thật mạnh.”
Một đám nam thanh nữ tú biến sắc, cảm nhận được thanh kiếm trong tay mình run lẩy bẩy như sắp mất đi khả năng chiến đấu.
Bọn hắn đồng loạt hít sâu một hơi, tuy đã đoán được thanh kiếm bí ẩn của Lạc Nam rất có thể là ác chủ bài của hắn, nhưng mà khi Kiếm vừa được cầm lên, còn chưa lộ diện hình dáng chân thật đã kinh sợ toàn trường, như vậy còn đánh cái rắm a.
Vốn Trịnh Thái còn muốn mở miệng yêu cầu đơn đả độc đấu, việc Lạc Nam muốn chấp tất cả bọn hắn khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục liền nuốt trở vào trong bụng.
“Đã chuẩn bị?” Lạc Nam híp mắt hỏi.
Nhóm năm người gật đầu hít sâu một hơi, lấy ra kiếm của mình.
Bọn hắn không tin năm người liên thủ còn không chống lại được một đòn của Lạc Nam.
Trịnh Thái tay cầm Diễm Linh Kiếm ngửa đầu gầm lên:
“Đế Hỏa Kiếm Pháp – Hỏa Trùng Thiên!”
KENG!
Diễm Linh Kiếm đè nén cảm giác sợ hãi, cũng may Tiểu Hồng Nhi còn chưa lộ chân thân nên cũng không thể áp chế nó hoàn toàn, hừng hực hỏa diễm mang theo Đế Uy đã bùng phát lên.
Đế diễm thiêu đốt tạo thành một luồng hỏa khí xông thẳng lên bầu trời, dung hợp cùng cuồn cuộn Kiếm Thế mãnh liệt.
“Đế Lôi Kiếm Pháp – Hoán Lôi Động!”
Nhi tử của Nhị Trưởng Lão không cam chịu yếu thế, bầu trời bao phủ mây đen, lôi đình giáng xuống ầm ầm tác động vào thân kiếm.
“Đế Kim Kiếm Pháp – Sát Kim Liệt!”
Nhi tử của Tam Trưởng Lão xuất động Hoàng Kim Kiếm, không gian xung quanh lấp lánh vàng rực, một cổ Sát Thế lẫm nhiên bạo phát mà ra.
“Đế Mộc Kiếm Pháp – Đại Sâm Lâm!”
Đồ đệ của Tứ Trưởng Lão ngửa đầu thét dài, thanh Mộc Kiếm trong tay vừa nâng lên, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh một khu rừng lớn hoang sơ và nguyên thủy, toàn bộ mộc thuộc tính trong rừng dung nhập vào thân Mộc Kiếm, sức mạnh đại tăng.
Cuối cùng là nhi tử của Ngũ Trưởng Lão, hắn cất tiếng lạnh lùng:
“Đế Băng Kiếm Pháp – Băng Phong Tức!”
Một cổ hơi thở giá lạnh như hàn băng quét ngang toàn trường, Băng Kiếm mang theo sương mù như ẩn như hiện, cuồng phong kết hợp băng giá thổi ngang, có thể đóng băng kiếm khí của đối thủ.
Cả năm người đã triển khai thủ đoạn cường đại của bản thân, đều là Đế Cấp Kiếm Pháp.
Đối mặt với bọn hắn liên thủ, sắc mặt Lạc Nam cũng trở nên nghiêm nghị, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên thân kiếm quấn sau lớp vải đỏ, 70 cái hành tinh luân chuyển.
Không cần đến bất kỳ loại lực lượng thuộc tính nào, hắn thô bạo gầm lên:
“Hãm Quân Xa Luân!”
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Trong khoảnh khắc khi hàng nghìn đường kiếm bá đạo và mang theo sức mạnh cực đoan hủy diệt tất cả bổ ra, toàn bộ đất trời trong mắt người xung quanh như quay cuồng.
Vẫn là cường thế như vậy, vẫn là mang tính hủy diệt triệt để như vậy.
Mỗi một kiếm giáng xuống như một thanh đại chùy nện thẳng vào đáy lòng.
Uy lực của Bỉ Ngạn Hoa và 70 cái hành tinh khác nào hủy thiên diệt địa.
Tiểu Hoa trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cột lửa của Trịnh Thái bị xé tan, kế đó là lôi đình bị đánh nổ, kim sát bị nghiền nát, sâm lâm phá diệt, băng hàn tan biến…
Đứng trước Hãm Quân Xa Luân, tất cả Đế Cấp Kiếm Pháp ảm đạm vô quang.
Bởi vì ẩn sâu trong nguồn sức mạnh đó là Hóa Vũ Bá Thần Thể và Chí Tôn Công Pháp Thiên Văn Quy Hoa Quyết.
PHỐC!
Năm người Trịnh Thái thổ huyết bay ngược như diều đứt dây, Thế tan vỡ, toàn thân đầy run rẩy kèm theo những khuôn mặt khiếp sợ bàng hoàng.
“Đa tạ.” Lạc Nam nở nụ cười, Lạc Hồng Kiếm đã trở về trên lưng.
“Cô gia, chúng ta phục!” Trịnh Thái yếu ớt nói ra một tiếng, không còn dám có chút bất mãn nào.
Ánh mắt của tiểu thư quả nhiên không phải bọn hắn có thể so sánh a, cũng chỉ có nhân vật yêu nghiệt như vậy mới xứng với nàng.
Tất cả nam thanh nữ tú đã đồng loạt dùng ánh mắt sùng bái nhìn lấy Lạc Nam.
“Ngươi…ngươi đem bọn hắn đánh thành như vậy, không sợ các trưởng lão tức giận sao?” Tiểu Hoa lắp ba lắp bắp.
“Chỉ là tỉ thí mà thôi, các trưởng lão đâu có hẹp hòi như ngươi?” Lạc Nam cười khinh khỉnh nhìn nàng.
Xú nha đầu này vì lần trước bị hắn hớt tay trên mấy loại vật phẩm mà vẫn luôn bất mãn với hắn.
Tiểu Hoa nghe hắn nói đang định tức giận, chợt biểu lộ sửng sốt, sau đó trừng mắt nói:
“Tiểu thư vừa kêu ta dẫn ngươi đến bảo khố chọn bốn loại vật phẩm.”
“Hả?” Đến lượt Lạc Nam sững sờ, vẫn còn chưa luyện Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp xong mà, nàng vì sao đã vội vàng gọi hắn đi tuyển vật phẩm?
Chẳng lẽ không muốn luyện nữa nhưng vẫn hào phóng tặng lễ vật?
Hoặc là đã đồng ý yêu cầu của hắn, tự tin sẽ có thể luyện thành công nên muốn trả trước?
Lạc Nam đầu đầy mơ hồ, bất quá vẫn đi theo sau lưng Tiểu Hoa.
Rất nhanh hai người đã đến trước một kiến trúc được thiết kế như hình một lưỡi kiếm khổng lồ, cao như ngọn tháp, ở phía trước đã có thân ảnh cao quý của Kiếm Uyên Nhi chờ sẳn.
Kiếm Uyên Nhi biểu lộ bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra nóng giận vui buồn, thấy Lạc Nam đến chỉ đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Hoa rời đi.
“Haha, vì sao nóng lòng hoàn thành hứa hẹn thế? Nàng đã nghĩ thông suốt?” Lạc Nam cười tủm tỉm bắt chuyện.
Kiếm Uyên Nhi ung dung gật đầu: “Không sai, đợi sau khi công tử chọn xong bốn vật phẩm, Uyên Nhi sẽ đến chỗ của ngươi không rời, bao giờ luyện xong Kiếm Pháp mới thôi, hiện tại xem như động viên ngươi trước.”
“Vậy thì tốt, đôi bên cùng vui.” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng.
Kiếm Uyên Nhi chủ động đưa bàn tay trắng nõn về phía hắn.
Lạc Nam đưa tay bắt lấy nhuyễn ngọc ôn hương, ngón tay trêu chọc gãi gãi vào lòng bàn tay nàng.
“Đừng làm rộn.” Kiếm Uyên Nhi đỏ mặt gắt một tiếng.
Hai người đi đến trước lối vào, gặp một lão đầu lùn đụt đang ngồi ngáp ngắn thở dài phía ngoài đại sảnh, trên lưng cõng đến bốn thanh kiếm nằm trong vỏ, thu liễm khí tức, cũng không biết thuộc đẳng cấp gì.
“Thái Trưởng Lão, chúng ta muốn vào lấy một số vật phẩm.” Kiếm Uyên Nhi ôn nhu mở miệng.
Lạc Nam giật mình, lão đầu lùn đụt này lại là Thái Trưởng Lão của Kiếm Tây Thành? Đây là thân phận vượt cả Đại Trưởng Lão nha, không lẽ là?
Lão đầu mở ra hai mắt đang lim dim, nhìn thoáng qua Lạc Nam, lại nhìn thật sâu vào mắt Kiếm Uyên Nhi hỏi:
“Đã quyết định? Không hối hận?”
“Không!” Kiếm Uyên Nhi chắc nịch đáp ngắn gọn.
“Vào thôi…” Lão đầu lùn đụt thở dài một hơi.
Lạc Nam có chút kỳ quái thái độ của lão đầu, bất quá cùng với Kiếm Uyên Nhi tiến vào bảo khố.
Lão đầu nhìn theo bóng lưng hai người, khóe môi nhẹ lẩm bẩm thanh âm chỉ mình ông ta nghe được:
“Oan nghiệt a…”