“Ưm…nóng…to quá…cơ thể Uyên Nhi như tan thành hai mảnh.”
Giai nhân run rẩy sau đợt xâm nhập thô lỗ của Lạc Nam, đối với một ngọc thể vẹn nguyên như nàng mà nói, khi bị thứ hung khí to lớn như vậy đâm vào tận cùng hơi thở trong một khoảnh khắc, là cảm giác mà cả đời của nàng cũng không thể nào quên được.
Lạc Nam thương tiếc ôm lấy nàng âu yếm, đè nén cái cảm giác sướng khoái như điên khi u cốc chật chội phong tỏa và chèn ép tiểu huynh đệ của mình, đặt nó bên trong để nàng dần dần thích ứng.
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, kéo tóc nàng lên hôn, hôn lên mặt nàng, mút lấy môi nàng, dùng tay xoa nhẹ từng tấc da thịt trơn tuột như tuyết trắng.
Đối với kẻ lão luyện như Lạc Nam, hắn đương nhiên biết cách để nàng thư thái và quên đi cơn đau, rất nhanh hơi thở của nàng đã bình ổn, cảm giác đau đớn quên đi mất, hành lang tiểu huyệt bên dưới bắt đầu co bóp đòi hỏi.
“Muốn rồi sao tiểu Uyên Uyên?” Lạc Nam thủ thỉ phun hơi nóng bên vành tai mẫn cảm của nàng.
Kiếm Uyên Nhi toàn thân run rẩy, nhẹ nhàng lắc lư vòng eo thon, cắn môi thủ thỉ: “Chàng có thể động nhưng đừng mạnh quá, người ta còn chưa quen.”
Lạc Nam cười hì hì, hít sâu một hơi, bên dưới nhấp nhè nhẹ.
“Ưm…đúng rồi…thích quá…” Kiếm Uyên Nhi duỗi thẳng cả tay chân, từng cơn khoái cảm như những làn sóng dịu dàng mơn trớn thần kinh của nàng một cách đầy mê luyến.
Lạc Nam cũng thả lỏng để tận hưởng từng tấc từng tấc khoái cảm từ bên trong ngọc thể của nàng mang đến cho mình.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình trong đó không thể nói thành tiếng.
Động tác của hắn ngày một nhanh hơn, Kiếm Uyên Nhi cũng đón nhận dần dần, khoái cảm ngày một tăng, ma sát giữa hai nơi tư mật ngày càng mãnh liệt.
Mãi đúc khi Lạc Nam nổi lên lòng tham, đem hai chân của nàng triệt để tách ra như chữ M, bắt đầu xâm chiếm một cách mạnh mẽ.
Bạch bạch bạch bạch bạch…
“Á, đáng…ghét…chẳng phải nói nhẹ nhàng?” Kiếm Uyên Nhi toàn thân giật giật, cô bé càng siết chặt như chưa từng có, bầu sữa bị làm đến mức lắc lư lên xuống.
“Vậy nàng có sướng không? Có thích không?” Lạc Nam bóp lấy bầu sữa, như một luồng sóng thần cuồn cuộn muốn đánh úp thuyền nhỏ.
Kiếm Uyên Nhi chỉ cảm thấy linh hồn như bay lên, từng lỗ chân lông giãn nở hết cỡ, run lẩy bẩy yêu kiều ngâm khẽ:
“Sướng…chết, thiếp sắp chịu không nổi.”
“Lần đầu thường đến nhanh, cứ ra đi nàng.” Lạc Nam hôn lên môi nàng, hung khí nóng rực dùng sức đóng từng cú thật lực.
Kiếm Uyên Nhi rốt cuộc đạt đến giới hạn, mỗi một lần hắn đều đụng tận hoa tâm mẫn cảm, môi thơm lại bị hôn chặt không rên được, chỉ có thể bất lực truyền âm:
“Hừ…hừ…hừ…sâu quá, á thiếp chết đây…”
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, đâm thêm những phát tận cùng, trầm thấp gầm lên:
“Nàng tuyệt vời lắm, chúng ta cùng nhau.”
Sinh mệnh nóng chảy như dung nham bắn sâu vào ngọc thể mỹ nhân, Kiếm Uyên Nhi ưởn người rồi lại vô lực ngã xuống, hai mắt lim dim, hương tân ngọc dịch trong miệng chảy cả ra ngoài.
Lạc Nam thỏa mãn thở dài một hơi, kéo nàng đặt lên cơ thể mình ôm lấy.
Kiếm Uyên Nhi như vũng bùn nằm trên người hắn, hai bộ phận tư mật vẫn chặt chẽ không rời.
Nàng nỉ non bên tai hắn: “Thì ra chuyện này lại thoải mái đến như thế, biết thế thiếp cùng chàng sớm hơn…”
“Mê ta rồi sao?” Lạc Nam đắc ý véo véo cái mũi quỳnh của nàng.
“Bế thiếp đi tắm!” Kiếm Uyên Nhi làm nũng vùi đầu vào lòng hắn:
“Toàn thân nhơ nhớp hết rồi.”
Lạc Nam tuân lệnh, ôm nàng đi xuống dòng suối.
Làn nước tươi mát như rột rửa hai linh hồn, bọn họ kỳ cọ cơ thể cho nhau.
“Rõ ràng mới gặp chàng không bao lâu, vì sao lại bị mê đến thần hồn điên đảo?” Kiếm Uyên Nhi nhìn lấy nam nhân mà si ngốc.
“Ai nói không bao lâu?” Lạc Nam mỉm cười: “Chúng ta cùng nhau luyện Lưỡng Nghi Thức cùng nhau đã hơn nửa năm, sau đó lại trần trụi sinh hoạt…đã gần một năm trôi qua nàng không rời ta rồi.”
“Một năm sao…” Kiếm Uyên Nhi lẩm bẩm: “Cũng không gọi là nhiều, vì sao có cảm giác như mới từ hôm qua?”
“Ở bên cạnh người trong lòng, vĩnh viễn cũng không đủ.” Lạc Nam chân thành nói.
Kiếm Uyên Nhi vòng tay ôm lấy cổ hắn, chân trần nhón lên, môi thơm dâng hiến:
“Hôn thiếp!”
Lạc Nam đương nhiên không từ, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng.
…
Liên tục mấy tháng thời gian tiếp theo, hai người cùng nhau luyện thức Lưỡng Cực.
Đúng như Lạc Nam nghĩ, khi hai người đã tâm hữu linh tê, cùng nhau luyện thành Long Tiên Thánh Điển thì việc tu luyện Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp dễ dàng như mây trôi nước chảy.
Mặc dù vừa tu luyện vừa đùa giỡn nhưng hiệu quả lại vô cùng…
Điển hình như hôm nay, Lạc Nam đang múa kiếm lại cảm thấy nhàm chán ném sang một bên, sau đó nâng chân ngọc của Kiếm Uyên Nhi lên, khúc côn cứng tìm đến tiểu khê cốc chật chột của nàng xâm nhập.
“Ưm…đêm qua đã liên tiếp ba lần rồi còn không đủ?” Kiếm Uyên Nhi liếc xéo hắn, vô thức rên rỉ lên.
“Vĩnh viễn cũng không đủ…”
Lạc Nam ôm lấy nàng rơi xuống một gốc cổ thụ, để nàng chống tay vào thân cây, bờ mông ngạo kiều vểnh ngược ra phía sau, để hắn có thể từ sau lưng ôm eo nàng xâm nhập từng đợt…
Một phen nam ân nữ ái, hai người lại ôm nhau tiến vào dòng suối.
Lúc này nam nhân ngồi trên tảng đá, nữ nhân đứng dưới suối vén nhẹ tóc dài sang một bên, hé mở bờ môi thơm ngậm lấy dương căn phun ra nuốt vào, bắt đầu vì hắn ôn nhu làm sạch.
Xuyên suốt quảng thời gian vừa qua, có thể nói mỗi một ngõ ngách thân thể của hai người đã sớm quen thuộc đến từng đường tơ kẻ tóc, ngay cả số lượng nốt ruồi trên mỹ thể của Kiếm Uyên Nhi cũng được Lạc Nam thuộc nằm lòng.
Nhìn cái miệng nhỏ kiều diễm của nàng ngậm lấy tiểu huynh đệ mình, kích thước to lớn của nó khiến gò má nàng phồng to lên, Lạc Nam thần thanh khí sảng.
Mãi đến khi màn đêm phủ xuống, hai người một lần nữa mới tập trung luyện kiếm.
“Lần này nghiêm túc, không cho làm rộn nữa.” Kiếm Uyên Nhi uy hiếp nhìn hắn.
“Không thành vấn đề.” Lạc Nam nghiêm túc véo véo cái bầu sữa đẫy đà.
Kiếm Uyên Nhi sắc mặt lạnh lùng, Lạc Nam rụt tay lại nghiêm túc nói:
“Luyện kiếm nào!”
Hai người bàn tay nắm chặt, Nương Tử Kiếm cùng Phu Quân Kiếm ở tay còn lại cùng lúc ngân vang.
Như tiên đồng ngọc nữ thả người bay lên thiên không.
Trong khoảnh khắc này, giữa hai người và hai thanh kiếm như hòa cùng một thể.
Theo động tác vũ động, hư ảnh một đôi chim Uyên Ương từ thể nội Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi phá không bay lên, ở giữa bầu trời quấn quít bay lượn.
Cùng lúc đó, Kiếm Khí trong cơ thể hai người luân chuyển, Kiếm Vực cùng minh, Kiếm Thế hòa quyện.
“Lưỡng Cực Thức.”
Cả hai cùng nhau quát lên một tiếng.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi cảm giác được Kiếm Khí lưu chuyển trong cơ thể đối phương, Kiếm Khí của người này chẳng khác nào của người còn lại, gắn bó chặt chẽ.
Cộng hưởng phát sinh, số lượng Kiếm Vực của Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi đồng loạt bạo tăng, thông qua hai thanh kiếm bạo phát ra ngoài, số lượng đạt đến gấp đôi.
Lạc Nam có 100 tầng Kiếm Vực, Kiếm Uyên Nhi cũng có 100 tầng Kiếm Vực.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, hai người đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt nhu tình chiếu rọi.
Kiếm Vực của Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi triệt để dung hợp thành một thể, số lượng lên đến 200 tầng Kiếm Vực, tạo thành Kiếm Thế hùng mạnh.
“Kiếm Thế Nội Liễm.”
Kiếm Thế bá đạo ẩn sâu vào hai thanh kiếm.
Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi xoay người một vòng, hai thanh kiếm hướng về một phương trước mặt chém ra.
RĂNG RẮC…
Không gian bị chia cắt thành hai nửa, một đường kiếm chém vỡ không gian như thủy tinh vỡ vụn.
“Thành công, chàng tuyệt quá!”
Kiếm Uyên Nhi nhảy cẩng lên vui mừng, ôm chặt lấy Lạc Nam vì kích động.
“Thật mạnh.” Lạc Nam cũng hít sâu một hơi.
Hắn chỉ có được 50 tầng Kiếm Vực mà thôi, không ngờ kết hợp giữa hai thanh kiếm và Kiếm Uyên Nhi liền có thể điều động được số lượng Kiếm Vực nhiều hơn gấp 4 lần.
Hai người còn chưa có ai đột phá Thánh Hoàng, vậy mà có thể chém nát cả không gian, điều mà ngay cả Thánh Đế cũng hiếm khi làm được.
Có thể thấy sức mạnh của Uyên Ương Lưỡng Nghi Kiếm Pháp kinh khủng đến mức nào.
Không hổ danh là một môn Chí Tôn Kiếm Pháp.
Lạc Nam cũng ôm lấy mỹ nhân hôn một ngụm, tự tin cười nói:
“Tầng cuối cùng của Kiếm Pháp này là gì? Chúng ta cùng nhau luyện luôn!”
Chẳng biết vì sao tầng cuối cùng của Uyên Ương Lưỡng Nghi Kiếm Pháp không được điêu khắc trên bia đá, hình ảnh bên trên chỉ diễn hóa đến tầng thứ năm là Lưỡng Cực Thức mà thôi.
Kiếm Uyên Nhi lúc này nhìn Lạc Nam một cách chăm chú, nâng bàn tay trắng như phấn vuốt ve gò má hắn, nhẹ giọng nỉ non:
“Tiểu Nam…”
“Sao hả nàng?” Lạc Nam áp sát bàn tay nàng vào gò má mình ôn nhu hỏi.
“Chàng còn chưa cùng thiếp bái đường thành thân…” Kiếm Uyên Nhi cắn nhẹ cánh môi:
“Truyền thừa thức cuối cùng ở trong đầu thiếp, chúng ta kết làm phu thê, thiếp sẽ truyền thụ nó sang cho chàng cùng nhau tu luyện.”
“Tốt!” Lạc Nam không do dự gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
Mặc dù tầng cuối cùng có thể khiến hai thanh kiếm triệt để dung hợp thành Uyên Ương Kiếm, hắn cũng không thể cùng nàng song kiếm hợp bích nữa, nhưng điều đó đối với Lạc Nam chẳng quan trọng.
Hắn chỉ muốn giúp nàng mạnh hơn, về phần Chí Tôn Kiếm Pháp có cũng được, không có cũng không sao cả.
“Đến phòng của thiếp đi.”
Kiếm Uyên Nhi bất giác khoác lên mình một bộ y phục tân nương rạng ngời, đồng thời cũng lấy ra một bộ y phục tân lang đỏ rực mặc lên người hắn.
Động tác của nàng ôn nhu chiều chuộng như thê tử đối đãi với trượng phu vậy.
Lạc Nam để cho nàng mặc vào y phục, nhếch miệng hỏi:
“Thế nào? Tuấn tú không?”
Kiếm Uyên Nhi ngắm nhìn hắn trong y phục tân lang, nhoẻn miệng cười tự hào: “Ánh mắt của thiếp rất tốt, chọn ngay một mỹ nam tử.”
Nói xong nàng lấy ra một khối Lệnh Bài Truyền Tống, thứ này có thể mang nàng và Lạc Nam trực tiếp truyền tống trở về phòng của nàng.
“Ôm thiếp đi!” Kiếm Uyên Nhi mím môi.
Lạc Nam ôm nàng, Lệnh Bài Truyền Tống kích hoạt, hai người đã biến mất.
…
Trong một gian phòng được bày trí đỏ rực như chuẩn bị cho đêm tân hôn, ánh nến mập mờ chiếu rọi, giường phủ hoa hồng, trên bàn đặt cạnh là một bình rượu.
Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại nhìn về phía đầu giường.
“Chàng sao thế?” Kiếm Uyên Nhi chớp chớp mắt hỏi hắn.
“Không, không có gì…” Lạc Nam nhẹ lắc đầu.
“Đến, chúng ta bái đường thành thân.” Kiếm Uyên Nhi nắm tay Lạc Nam quỳ gối bên cạnh mình.
Nàng nhìn lấy hắn, chân thành mở miệng:
“Uyên Nhi từ giờ gả cho Lạc Nam, từ đây đến cuối đời chỉ có một mình hắn, chàng sẽ là nam nhân duy nhất của Uyên Nhi.”
“Vội vàng thành thân như vậy, không cần sư phụ nàng chứng kiến sao?” Lạc Nam ra vẻ tò mò hỏi.
“Không cần nha.” Kiếm Uyên Nhi nhẹ lắc đầu: “Thiếp biết chàng còn trăm công nghìn việc, sư phụ lại không biết ngày tháng năm nào mới xuất hiện, chỉ sợ lỡ mất thời gian của chàng.”
“Ừm.” Lạc Nam vuốt nhẹ gò má kiều diễm của nàng, chân thành thủ thỉ:
“Lạc Nam ta cưới Uyên Nhi làm thê tử, đời này kiếp này sẽ sủng ái nàng, yêu thương nàng, tuy nàng không phải thê tử duy nhất nhưng ta sẽ khiến nàng hạnh phúc.”
Kiếm Uyên Nhi nở nụ cười như trăm hoa đua nở, rót hai cốc rượu cùng hắn uống giao bôi.
Rượu cạn, tình say…
Ánh mắt Uyên Nhi mông lung, gò má phơn phớt hồng.
Lạc Nam nhịn không được ôm lấy nàng.
Hai người như con thiêu thân lao vào nhau, Kiếm Uyên Nhi điều động kiếm khí chấn vỡ y phục thành hôn.
Chỉ thoáng chốc đã trở về trạng thái nguyên thủy…
Lạc Nam mãnh liệt đè nàng xuống giường, hôn thật chặt môi nàng, cuốn lấy cái lưỡi của nàng một cách nồng nhiệt, đôi tay hoạt động liên tục.
“Yêu, yêu thiếp mạnh lên, đêm nay tất cả thiếp đều chiều chàng.” Kiếm Uyên Nhi nhiệt tình như lửa.
Nàng cuồng dã, nàng buông thả chưa từng có từ trước đến nay.
Nàng chủ động hôn hắn, chủ động đem hắn đè xuống, chủ động dùng chiếc lưỡi đinh hương liếm láp từng tấc da thịt của hắn.
Lạc Nam cũng không thua kém, tay và miệng liên tục để lại những dấu vết trên làn da trắng trong không chút tỳ vết của nàng.
“Thiếp sướng…đâm sâu vào chàng ơi, sủng chết Uyên Nhi đi.”
Khi hai người dung nhập, Kiếm Uyên Nhi hận không thể hòa tan cả người hắn vào trong lòng nàng.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Tiếng da thịt vang vọng mãnh liệt không dứt, Kiếm Uyên Nhi như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa từng cơn sóng thần thô bạo của nam nhân.
Lạc Nam tận tình xâm chiếm, chinh phục ngọc thể hoàn mỹ dưới thân mình.
Hắn bạo phát Long Văn khảm lên tiểu huynh đệ, mỗi một lần đâm vào đều khiến Kiếm Uyên Nhi dục tiên dục tử, hai mắt trợn tròn lên, linh hồn phiêu lãng, sung sướng muốn chết.
Nàng thay đổi tư thế sau mỗi lần bị hắn đét vào mông, cực kỳ phối hợp, thậm chí cả những tư thế khó khăn và xấu hổ cũng không từ chối.
Mãi đến khi thấy nàng gần như vô lực trong khoái cảm, Lạc Nam mới thương tiếc ôm lấy nàng âu yếm tiếc thương.
“Phu quân không yêu Uyên Nhi…” Nàng thúc thít khóc làm nũng trong lòng hắn.
“Sao lại nói thế?” Lạc Nam không hiểu ra sao.
“Còn một nơi chàng chưa chạm vào, chàng ghét bỏ thiếp…” Kiếm Uyên Nhi nấc lên, đầu ngón tay luồn nhẹ qua khe kiều đồn, chỉ vào cái chỗ nhỏ xíu nằm dưới tiểu huyệt đã sưng đỏ.
Lạc Nam sững sờ, vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Nơi đó nhỏ như vậy, ta sợ làm đau nàng.”
“Thiếp mặc kệ, đêm nay thiếp muốn tất cả vị trí của thiếp đều lưu lại dấu ấn của chàng.” Kiếm Uyên Nhi khẽ nói:
“Chàng tiến vào nơi đó đi…”
Lạc Nam rùng mình một trận, cũng vì yêu thương thê tử mà hắn chưa từng nghĩ đến nơi riêng tư đó của các nàng, sợ các nàng đau đớn, cùng lắm chỉ cho đầu ngón tay vào đùa nghịch, nào ngờ lần này Kiếm Uyên Nhi chủ động yêu cầu.
Hắn hít sâu một hơi, điều động Như Ý Biến của Cự Mỹ Anh đem tiểu huynh đệ mình thu nhỏ lại chút ít, chậm rãi đặt nơi cúc hoa hồng hồng tinh xảo.
“Nếu đau quá thì nói ta biết nhé.” Lạc Nam thủ thỉ.
“Ừm, vào đi chàng…triệt để chiếm hữu Uyên Nhi đi!” Kiếm Uyên Nhi nỉ non, chủ động dùng tay tách ra.
Lạc Nam đâm vào thật nhẹ…
“Ưm…” Nàng run rẩy.
Như có một ma lực khó cưỡng, hắn ngày một tiến sâu, cảm giác chật chội như muốn phát điên làm hắn xém chút buông súng đầu hàng.
Sau một phen cố gắng mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc hắn đã chiếm hữu nàng hoàn toàn theo một cách khác.
“Phu quân tuyệt nhất…” Kiếm Uyên Nhi nhìn hắn cười thỏa mãn.
Lạc Nam cũng cười, hắn nhấp nhè nhẹ.
“Ưm…hừ…thiếp thích…” Nàng rên rỉ mê ly và mộng mị.
Có lẽ cũng vì quá mức kích thích khi lần đầu khai phá nơi này, Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi đều rất dễ nhạy cảm.
Chỉ vài phút đồng hồ, cả hai đã rùng mình liên tục, cùng nhau hưng phấn lên đến đỉnh cao.
Lạc Nam rút ra khỏi tiểu hoa cúc, nằm xuống ôm Kiếm Uyên Nhi thở hổn hển.
Nàng gối đầu nằm lên ngực hắn nở nụ cười mê say, dung nhan sau khi được tưới tắm càng thêm hoàn mỹ.
Lúc này chỉ có nhịp tim và nhịp thở hòa vang vọng giữa tân phòng tĩnh lặng.
Chợt Lạc Nam cảm giác được lồng ngực của mình ướt đẫm.
Hắn đưa mắt nhìn xuống, chứng kiến Kiếm Uyên Nhi đang chảy hai hành thanh lệ, phức tạp nhìn thật kỹ hắn.
Lạc Nam ngắm nhìn nàng thì thào: “Ta vĩnh viễn sẽ không quên!”
“Phu quân của thiếp, chàng thỏa mãn chứ?” Kiếm Uyên Nhi nghẹn ngào.
“Ta rất thỏa mãn!” Lạc Nam nở nụ cười.
OÀNH!
Dị biến phát sinh.
Một cổ khí thế chí cao vô thượng, uy nghiêm đến mức khiến không gian băng liệt từ cơ thể yêu kiều mềm mại của nàng bùng nổ mà ra.
Toàn thân Lạc Nam cứng đờ, ngay cả sức lực động một đầu ngón tay cũng không có, ở trước luồng khí thế này, hắn nhỏ yếu như con kiến hôi.
Chí Tôn chi uy!
“Thức cuối cùng của Uyên Ương Lưỡng Cực được mẫu thân thiếp sáng tạo trong cơn thống khổ sau khi mất đi phụ thân…” Kiếm Uyên Nhi si ngốc nhìn lấy hắn lẩm bẩm:
“Tên của nó là Uyên Ương Tỉnh Mộng, đẳng cấp tiệm cận đến Cấm Kỵ…”
“Đã đến lúc thiếp phải tỉnh khỏi giấc mộng nhu tình này.”
“Vậy nên…xin lỗi chàng!”
PHỐC!
Ngọc thủ tinh xảo nhiều lần nắm lấy dương căn của Lạc Nam vuốt ve, lúc này đây đã xuyên qua lồng ngực hắn…
Sắc mặt Kiếm Uyên Nhi một mãnh uy nghiêm, hờ hững.
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ