Con Đường Bá Chủ

chương 2091 - liên tâm kỷ viện - tử toàn cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vì sao lại hẹn nhau ở kỷ viện?”

Thủy Triều Tịch bất mãn lầu bầu.

“Haha, Tu La Giáo vốn là thế lực tà dị, bọn hắn hẹn ở nơi bình thường mới là kỳ quái.” Lạc Nam nhếch miệng cười.

Nói đến Liên Tâm Kỷ Viện chính là một trong các chốn phong trần danh tiếng nhất ở Kiếm Châu này, nổi danh có rất nhiều kỷ nữ nhan sắc tuyệt trần tu luyện song tu công pháp lợi hại, cùng các nàng ân ân ái ái chẳng những sung sướng như tiên, mà còn có lợi rất lớn cho việc tu luyện, gia tăng lĩnh ngộ đối với Kiếm Thuật, Kiếm Pháp các loại.

Đó cũng là lý do chính Liên Tâm Kỷ Viện rất được lòng quan khách ở Kiếm Châu, nghe nói nếu như chưa từng đặt chân vào Liên Tâm Kỷ Viện…ngươi không đủ tư cách tự xưng là nam nhân Kiếm Châu là vậy.

Vị trí Liên Tâm Kỷ Viện ở trung tâm của Kiếm Châu, Lạc Nam và Thủy Triều Tịch phải sử dụng Truyền Tống Trận băng qua ba thành trì lớn có chi nhánh Trân Bảo Lâu mới có thể đặt chân đến.

“Oa, cái này thật sự là kỷ viện sao?” Nhìn thấy kiến trúc trước mặt, Thủy Triều Tịch cũng phải hít sâu một hơi.

Lạc Nam cũng đưa mắt nhìn, âm thầm cảm thán người xây dựng Liên Tâm Kỷ Viện này thật sự sáng tạo.

Đúng với cái tên Liên Tâm, kỷ viện có hình dạng như một đài hoa sen khổng lồ nở rộ, có đến hàng nghìn cánh hoa từ thấp lên cao, trên mỗi cánh hoa lại được xây nên hàng loạt phòng tiếp khách nhìn mà hoa cả mắt.

Nếu như không biết trước đây là kỷ viện, chắc có lẽ người ta sẽ vô thức cho rằng đây là sơn môn của một thế lực cao quý nào đó.

Dáng vẻ của kiến trúc này thật sự siêu trần thoát tục, không giống nơi ô uế khí tức nam nữ hoan lạc một chút nào.

Nhìn từ bên ngoài, vô số kiếm tu vào ra tấp nập, có người cưỡi trên tọa kỵ, có người ngự kiếm, cũng có người trực tiếp thi triển thân pháp, một điểm chung tất cả bọn hắn đều là nam nhân.

“Chúng ta vào!” Lạc Nam nắm tay Thủy Triều Tịch hăng hái đến gần.

Bởi vì có áo choàng che phủ dung mạo, thân phận Nhân Ngư Nữ Hoàng của Thủy Triều Tịch cũng không lo bại lộ, cái đuôi cá của nàng sẽ không gây chú ý.

Bất quá rất nhanh Lạc Nam liền biết mình lầm lẫn.

Sau khi tiến vào bên trong kỷ viện, nơi đầu tiên mà hai người chứng kiến chính là đại sảnh khổng lồ cũng chính là trung tâm của đài hoa.

Ở tại đại sảnh này chia ra thành nhiều khu vực khác nhau, mỗi một khu vực lại có hàng loạt kỷ nữ đang sẳn sàng đón khách, chờ đợi khách nhân tuyển chọn.

Có khu vực của kỷ nữ nhân loại, có khu vực là kỷ nữ yêu tộc, có khu vực cao cấp hơn là kỷ nữ tu vi cao cường, thậm chí có một số kỷ nữ thuộc chủng tộc đặc biệt…

Trong đó có cả một khu vực là cái bể cá lớn bằng thủy tinh trong suốt, bên trong bể là hàng trăm mỹ nhân ngư đang bơi lội, ánh mắt câu hồn đoạt phách đảo qua các khách nhân.

Hiển nhiên nếu lúc này Thủy Triều Tịch cũng lộ ra đuôi cá thì chẳng có ai sẽ để ý đến thân phận Nhân Ngư của nàng cả, có chăng chỉ là dung nhan của nàng vượt xa tất cả những kỷ nữ Nhân Ngư có mặt ở đây mà thôi.

Thủy Triều Tịch cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, nói đến thì đây là lần đầu tiên nàng đến những chốn phong trần, ăn chơi như thế này.

Nữ nhân ở đây như một món hàng đang mời chào chính mình, liên tục sẽ có các nam nhân xem hàng, thấy ai vừa mắt, hợp giá là vẩy tay, cùng nhau kéo vào phòng trên các cánh hoa sen hành sự, nữ nhân ngư cũng chẳng ngoại lệ.

“Các nàng…” Thủy Triều Tịch há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.

Có thể tu đến Thánh Hồn Đế Hậu Kỳ, nàng đương nhiên hiểu quy luật ở thế giới này.

Kẻ yếu nếu không đủ bản lĩnh để leo lên tầng lớp cao hơn, chấp nhận làm đồ chơi cho kẻ mạnh đổi lấy một cuộc sống không tranh sinh tử cũng là kết cục không tệ…

Lạc Nam cũng là âm thầm cảm khái, hắn đâu phải bậc hiền nhân để có thể thương xót cho những kỷ nữ ở nơi này, cứ mỗi ngày trôi qua…ngoài kia liền có vô số sinh linh bước trên con đường tu luyện vì tranh đoạt từng khối Nguyên Thạch mà ngã xuống, so với rất nhiều kết cục thê thảm, làm kỷ nữ đổi lấy tài nguyên tu luyện an toàn hơn rất nhiều, mỗi sinh mệnh đều có quyền quyết định cách sống của mình.

Không thể không thừa nhận Liên Tâm Kỷ Viện này kinh doanh trên thân thể nữ nhân thật sự chuyên nghiệp, ngay cả Trân Bảo Lâu mà hắn thường lui tới trước đây cũng không thể sánh bằng.

Hai người tiến đến quầy tiếp tân, hướng nữ lễ tân xinh đẹp mở miệng nói:

“Chúng tôi muốn thuê một phòng.”

“Xin chào các quý khách, cho hỏi hai vị đã thuê được cô nương vừa ý chưa?” Nữ lễ tân lễ phép hỏi.

Bởi vì có khá nhiều người muốn đến kỷ viện vui chơi nhưng ngại bại lộ thân phận, nên việc ẩn giấu mặt mũi là chuyện bình thường, đối với việc hai vị khách trước mặt khoác áo choàng, nữ lễ tân cảm thấy đương nhiên.

“Không có, chúng tôi chỉ muốn thuê phòng mà thôi.” Lạc Nam hồi đáp, Tu La Lệnh chỉ yêu cầu hắn thuê phòng, không yêu cầu hắn tìm kỷ nữ nha.

Nữ lễ tân sửng sốt đáp: “Nơi này là kỷ viện, không phải khách sạn, nếu hai vị chỉ muốn thuê phòng mà không gọi kỷ nữ thì mời đi tìm khách sạn.”

“Cái này…” Lạc Nam có chút lúng túng.

Thủy Triều Tịch có chút vuốt cằm, từ trong óng tay áo lấy ra Tu La Lệnh lướt thoáng qua trước mặt nữ lễ tân.

Quả nhiên nữ lễ tân sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía hai người cũng vô cùng kính cẩn, cẩn thận truyền âm:

“Thì ra là hai vị Sứ Giả giáng lâm, nô tỳ thất lễ.”

Nói xong lập tức lấy ra một khối lệnh bài truyền tin.

Rất nhanh không gian rung động, một thân ảnh ông lão hiện thân, nhìn nữ lễ tân hừ lạnh:

“Ngươi đúng là có mắt như mù, ngay cả áo choàng của hai vị sứ giả cũng không nhận ra?”

“Nô tỳ xin lỗi, nô tỳ chưa từng tiếp đón sứ giả lần nào.” Nữ lễ tân sắc mặt trắng bệch.

“Bỏ qua cho nàng đi, việc nhỏ mà thôi.” Lạc Nam nhàn nhạt nói trong ánh mắt cảm kích của nữ lễ tân.

Ông lão kính cẩn chắp tay nói: “Mời hai vị sứ giả theo lão phu, đã chuẩn bị xong phòng khách quý.”

“Tốt.” Lạc Nam vuốt cằm, cùng Thủy Triều Tịch theo chân ông lão đến một Truyền Tống Trận.

“Lão phu tên Nham Cương, là quản sự ở Liên Tâm Kỷ Viện.” Ông lão vừa đi vừa truyền âm giới thiệu:

“Kỷ viện này là sản nghiệp của giáo chúng ta, có nhiệm vụ cung cấp lượng thông tin khổng lồ về trong giáo.”

Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch hai mặt nhìn nhau, chẳng trách Tu La Giáo có bản sự thông thiên như vậy, ở tại Kiếm Châu dựng lên một trong những kỷ viện lớn nhất để khai thác các loại thông tin tình báo.

Truyền Tống Trận hoàn tất, Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch được đưa đến một cung điện nằm ở đỉnh hoa cao nhất của kỷ viện, nơi không có bất kỳ căn phòng tiếp khách nào khác.

“Nơi này hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh, sẽ không để bầu không khí dâm uế bên dưới làm ảnh hưởng hai vị sứ giả nghỉ ngơi.” Nham Cương cung kính đáp.

“Nham Cương quản sự, ông cũng là Tu La Sứ Giả sao?” Lạc Nam tò mò hỏi.

“Nào dám, lão phu chỉ là nô bộc của Tu La Giáo.” Nham Cương cung kính cúi đầu.

Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch hít sâu một hơi, rõ ràng lão già trước mặt có tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ, kết quả cũng chỉ dám xưng là nô bộc.

Điều này khiến Lạc Nam nhớ đến đám Thạch Khôi Tộc bên bờ biển, rõ ràng cũng là một đám Thánh Thể Đế chủng tộc nhưng cũng là nô bộc của Tu La Giáo.

Nội tình của Tu La Giáo rốt cuộc sâu đến mức nào?

Vô số năm trước, Cửu Yêu Chí Tôn cường thế bá đạo không gì cản nổi vẫn không thể xâm phạm Tu La Giáo, bị Tu La Giáo Chủ cùng các Thần Thú Cường Giả tiêu diệt.

Hiện tại đã trải qua vô số năm, gốc cây non được Cửu Yêu Chí Tôn bồi dưỡng là Bồ Ma Thụ cũng đã thành Chí Tôn, vậy có trời mới biết thực lực của vị Tu La Giáo Chủ đã đạt đến mức độ kinh thiên động địa như thế nào, chưa kể còn các cường giả dưới trướng của hắn.

Nếu nói từng ấy thời gian mà thực lực của Tu La Giáo Chủ vẫn dậm chân tại chỗ, có đánh chết Lạc Nam cũng không tin.

Theo nhận định của hắn, thực lực của Tu La Giáo nói không chừng còn vượt trên cả Kiếm Tây Thành hay Nam Thiên Môn.

Đông Hoa Cung, Kiếm Đan Sơn Trang càng khó mà so sánh.

“Mời hai vị khách quan tự nhiên, Viện Chủ rất nhanh sẽ đến…” Nham Cương cáo từ:

“Lão phu lui trước.”

Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch gật đầu, cùng tiến vào trong cung điện.

“Cũng không tệ lắm…”

Cung điện nơi này có thiết kế mái vòm trong suốt như không tồn tại, hai người ở bên trong có thể thấy rõ toàn cảnh bầu trời đêm và sự phồn hoa náo nhiệt của Liên Tâm Kỷ Viện bên dưới.

Chỉ còn hai người, Thủy Triều Tịch cũng cởi ra áo choàng, lười biếng nằm trên giường lớn.

Lạc Nam cũng cởi áo choàng, cười cười ngồi ở bên cạnh, nhịn không được đưa tay vuốt ve đuôi cá lộng lẫy của Thủy Triều Tịch.

“Thế nào? Có hứng thú rồi?” Thủy Triều Tịch mị mị nhìn lấy hắn.

Lạc Nam xụ mặt: “Nàng gấp cái gì?”

“Hứ.” Thủy Triều Tịch bất mãn hừ một tiếng: “Ta theo ngươi lâu như vậy ngươi cũng không thèm ngó, nghe mấy nàng Lam Tịch nói ngươi lại ân ân ái ái với tiểu thư Kiếm Tây Thành nào đó.”

“Đừng nhắc đến nàng ta.” Lạc Nam lắc lắc đầu, cũng ngã lưng xuống đem Thủy Triều Tịch ôm lấy lầu bầu nói:

“Hiện tại ta chỉ cần nhu tình của các nàng, không cần sắc dục…”

Thủy Triều Tịch chớp chớp đôi mắt kiêu sa, bàn tay vuốt ve gò má hắn, hơi thở như u lan:

“Chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của ngươi, trước đây chẳng phải ngươi luôn tự hào khi nói đến nữ nhân của mình?”

“Nữ nhân ở Kiếm Tây Thành là một ngoại lệ.” Lạc Nam nghiêm mặt.

“Hiểu rồi…” Thủy Triều Tịch hôn nhẹ lên môi hắn, dùng tay ôm lấy nam nhân, cũng không hỏi nhiều nữa.

Lạc Nam cảm nhận cánh môi ẩm ướt, cũng lẳng lặng ôm nàng, ngửi mùi quỳnh hương từ ngọc thể yêu kiều, trong lòng dần dần khôi phục sự bình yên vốn có.

“Thật ra có giao phối hay không cũng chẳng còn quan trọng, được ngươi đưa vào Linh Giới Châu cùng các tỷ muội, ta liền biết mình có địa vị nhất định ở trong lòng ngươi rồi…” Nàng nhỏ giọng thầm thì.

Lạc Nam véo véo cái mũi của nàng: “Nàng là tiểu thị nữ của ta, đương nhiên rất có địa vị.”

“Hừ…” Thủy Triều Tịch đưa miệng cắn ngón tay hắn nghiến răng, sau lại không nỡ làm hắn đau, chuyển sang mút nhè nhẹ.

Lạc Nam dùng ngón tay trêu đùa cái miệng đỏ nhỏ nhắn của nàng, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương đùa nghịch, mềm mại, trơn trượt, mát lạnh và ướt át.

Thế gian này Đại Thánh có thể khiến một Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ ngoan ngoãn yêu chiều như vậy chắc chỉ có mình hắn.

Cốc…cốc…

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói điệu đà thành thục truyền vào:

“Không biết thiếp thân có thể làm phiền hai vị sứ giả?”

“Là Viện Chủ sao?” Lạc Nam lấy tay ra khỏi môi Thủy Triều Tịch cao giọng hỏi.

“Chính là tiện thiếp.” Thanh âm ôn nhu đáp lại.

“Hừ, nghe giống hồ ly tinh quá.” Thủy Triều Tịch bất mãn lầu bầu, bất quá vẫn nhanh chóng khoác lên áo choàng.

Lạc Nam bật cười, ngay từ khi nghe đến Viện Chủ của Kỷ Viện thì hắn đã liên tưởng đến một nữ nhân.

Đem áo choàng phủ lấy từ đầu đến chân, lúc này mới mở miệng:

“Mời vào!”

KẼO KẸT…

Cung điện mở ra, một bóng dáng xuất hiện dưới trời đêm đầy sao.

Tóc dài màu tím, chân mày màu tím, bờ môi màu tím, sườn xám màu tím có thêu họa tiết hoa sen tím…

Đôi chân dài thẳng tắp không chút tỳ vết đi trần khoe khoang trước mặt, bờ mông mạn diệu lắc lư theo từng nhịp bước, cái eo uyển chuyển như linh xà, bầu sữa ngoại cỡ như muốn bay ra khỏi lớp áo mỏng.

Đôi mắt vẫn là một màu tím, ngũ quan sắc sảo mang nét đẹp cổ điển á đông nhưng lại cực kỳ yêu dị.

Vẻ đẹp độc đáo khiến người ta khó quên ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng thứ khiến Lạc Nam và Thủy Triều Tịch kinh dị chính là khí tức của nàng đã nội liễm đến cực hạn nhưng vẫn có một cổ nguy hiểm như có như không.

Loại khí thế này thậm chí còn vượt qua cả Nhàn Văn Đạo Sĩ.

“Tiệm cận Chí Tôn…” Thủy Triều Tịch nặng nề nói: “Thực lực này không thua gì Ngục Phật Thánh Đế, chỉ cần thu thập đủ nguyên liệu là có thể nhắm đến đúc pháp tướng, vấn Chí Tôn.”

Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, thêm một lần nữa lý giải nội tình sâu không lường được của Tu La Giáo, chẳng trách Liên Tâm Kỷ Viện có thể hoạt động bền vững và phồn hoa như vậy.

“Tiện thiếp Tử Toàn Cơ, gặp qua nhị vị sứ giả.” Trước ánh mắt đánh giá của hai người, mỹ nhân ung dung như thường, không mất lễ nghi cũng không cao ngạo chắp tay nhẹ nói.

“Gặp qua Toàn Cơ Viện Chủ.” Lạc Nam chắp tay, khách khí nói:

“Trước những cống hiến của viện chủ cho Tu La Giáo, hai người chúng ta không tính là gì.”

Thủy Triều Tịch cũng khẽ gật đầu, cường giả ở bất cứ đâu cũng xứng được tôn trọng, Tử Toàn Cơ này cũng không ngoại lệ.

“Hai vị quá lời.” Tử Toàn Cơ cười khẽ như hoa lan nở rộ, nàng ra hiệu cho Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch đến bàn trà ngồi xuống, bắt đầu pha trà, hương thơm ngào ngạt.

“Toàn Cơ Viện Chủ chắc hẳn là cường giả hỗ trợ cho chúng ta theo như nhiệm vụ.” Lạc Nam không muốn mất nhiều thời gian, đi thẳng vào vấn đề:

“Bước tiếp theo hành động là gì?”

“Sứ giả đừng vội.” Tử Toàn Cơ nhẹ vuốt tóc, đem hai cốc trà đưa đến trước mặt hai người, ưu nhã nói ra:

“Tiện thiếp sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này không giả, nhưng quá trình bên trong còn chưa đến phiên thiếp làm chủ.”

“Ồ…” Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch kinh ngạc, ngay cả thực lực như Tử Toàn Cơ còn không thể làm chủ sự sao?

Như hiểu được thắc mắc của hai người, Tử Toàn Cơ cắn môi mỉm cười:

“Đối thủ chúng ta đối phó lần này là Thất Thập Tông, họ dù sao cũng là Chí Tôn Thế Lực, mà hành động lần này nghe nói sẽ do đích thân Thiếu Chí Tôn ra mặt, Tu La Giáo chúng ta muốn đối đầu đương nhiên phải cử ra nhân vật có thân phận không kém cạnh.”

Lạc Nam giật mình trong lòng, Thiếu Chí Tôn của Thất Thập Tông chẳng phải là tiểu béo ú sao?

Lần này hắn phải đối đầu với nàng?

“Hít…” Thủy Triều Tịch ở bên cạnh cũng hít một hơi:

“Có thân phận tương ứng Thiếu Chí Tôn, chẳng phải là Tu La Thánh Nữ sao? Sẽ là vị nào?”

“Tiện thiếp cũng chưa biết, nhưng khả năng cao sẽ là chủ nhân của thiếp.” Tử Toàn Cơ ánh mắt sùng bái, môi thơm mở ra:

“Huyết Thánh Nữ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio