“Nếu hấp thụ sạch sẽ lực lượng của nó, thiếp thân cảm thấy Tiểu Ngân Nhi và Tiểu Hồng Nhi chắc chắn có thể thăng đến Cửu Tinh Thánh Cấp…”
Xích Tà Kích hóa thành mỹ nữ nhân loại, cầm lấy Thao Thiết Ma Kiếm trên tay liếm môi thèm thuồng nói.
“Nàng vừa xưng hô cái gì?” Lạc Nam ánh mắt cổ quái xem lấy Xích Tà.
“Thiếp thân nha…” Xích Tà yêu kiều hừ một tiếng: “Bái đường thành thân rồi, chẳng lẽ xưng hô chủ tớ như trước đây?”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, đích thật khi còn ở Nhất Thế Vũ Trụ hắn đã cùng chúng nữ kết hôn, trong đó có cả Xích Tà, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Hắn cảm thấy mình nên tìm cơ hội động phòng với các mỹ kiều thê đã cưới vào nhà, không thể để các nàng chịu thiệt thòi…
RỐNG!
Thao Thiết Ma Kiếm dữ tợn gầm thét, từng cái miệng ghê rợn trên thân kiếm mở lớn phản kháng kịch liệt ở trong tay Xích Tà.
Tiểu Hồng Nhi nhảy lên ký vào đầu nó, hừ hừ nói: “Nếu không phải đẳng cấp của ta kém hơn ngươi, làm sao để ngươi nhảy nhót lâu như vậy? còn dám không phục?”
Thao Thiết Ma Kiếm sau một phen bị trấn áp, lúc này đã suy yếu cực kỳ.
Ở trước mặt Lạc Hồng Kiếm, Xích Tà Kích và Hắc Nguyệt Đao, uy thế của ba kiện Binh Nhân Tộc nghiền ép, dù nó muốn chống đối cũng không tài nào làm được.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm nhìn sang thi thể không đầu của Huyết Thiên Nhai nằm ở bên cạnh, tất cả sinh cơ đều đã đoạn tuyệt.
Nếu như có thể, hắn đương nhiên không muốn tổn thất một kiện Yêu Binh Tộc như Thao Thiết Ma Kiếm, đáng tiếc Yêu Binh Tộc cũng giống như Binh Nhân Tộc, cả đời chỉ nhận duy nhất một người chủ nhân, dù chủ nhân chết đi thì nó cũng không thể nhận thêm chủ mới.
Vậy nên cách duy nhất để xử lý Thao Thiết Ma Kiếm lúc này là xem nó như chất dinh dưỡng cho các Binh Nhân Tộc của mình hấp thụ.
“Xích Tà, nàng không cần hấp thụ nó sao?” Lạc Nam hỏi, vừa rồi nàng nói chỉ giành cho Tiểu Ngân Nhi với Tiểu Hồng Nhi mà không đề cập đến bản thân nàng.
“Thiếp không cần.” Xích Tà ung dung đáp: “Thiếp vốn là Cửu Tinh Thánh Cấp, chẳng qua thực lực bị thụt lùi mà thôi, hiện tại quá trình khôi phục đang diễn ra tốt đẹp, rất nhanh liền có thể trở về thời kỳ toàn thịnh.”
“Còn Tiểu Hồng Nhi và Tiểu Ngân Nhi đang trong giai đoạn phát triển, rất cần lượng lớn dinh dưỡng hấp thụ, dinh dưỡng từ Yêu Binh Tộc sẽ càng hiệu quả đối với các nàng.”
Lạc Nam hiểu rõ, xoa xoa đầu Tiểu Hồng Nhi cười hỏi: “Vậy nếu như thăng lên cấp cao, Tiểu Hồng Nhi có trưởng thành ra dáng một đại cô nương không?”
“Đẳng cấp đâu liên quan đến tuổi tác.” Xích Tà lắc đầu cười nói:
“Tuổi tác của Binh Nhân Tộc gần như vô hạn, quá trình lớn lên rất chậm, khoảng chục vạn tuổi mới thật sự có dáng vẻ của nhân loại trưởng thành, đẳng cấp cao hay thấp cũng chẳng quan hệ gì.”
Lạc Nam nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, véo véo gò má béo mập của Tiểu Hồng Nhi cười nói: “Như vậy cũng tốt, nghĩ đến tiểu nữ nhi đáng yêu đột nhiên trổ mã thành đại cô nương xinh đẹp, ta còn chưa kịp thích ứng nha.”
“Xú ba ba, nữ nhi muốn lớn lên.” Tiểu Hồng Nhi bất mãn chu môi nói: “Ngay cả Tiểu Tiểu, Manh Manh còn lớn được rồi, Hồng Nhi cũng muốn lớn.”
“Lớn rồi không thể làm nũng nữa.” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Vẫn làm nũng như thường.” Tiểu Hồng Nhi nhảy lên ôm hắn hôn một ngụm.
Dạ Thanh Thu nhìn thấy tình cảnh này nhịn không được âm thầm buồn cười, Tiểu Hồng Nhi quả thật khả ái đáng yêu, nàng cũng không nhịn được đưa tay bóp bóp gò má mũm mĩm của tiểu nha đầu.
Nàng nhận được Hắc Nguyệt Đao khi Hắc Nguyệt Đao đã trưởng thành, ra dáng tỷ tỷ của nàng, chưa từng bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn như Lạc Nam.
“Baba, ngươi thu phục dì rồi sao?” Tiểu Hồng Nhi bị Dạ Thanh Thu véo gò má, hai mắt nhìn to tròn nhìn nàng chớp chớp hỏi.
“Gọi Thanh Thu mama.” Lạc Nam nghiêm chỉnh nói.
“Thanh Thu mama tốt.” Tiểu Hồng Nhi cười để lộ hàm răng trắng bóc.
“Mama cái đầu ngươi.” Dạ Thanh Thu gò má đỏ lên, hung hăng trừng mắt Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi:
“Thu phục cái rắm à.”
Trong lúc đám người trò chuyện vui vẻ, Tử Toàn Cơ cũng đã đem Thiên La Địa Võng thu hồi, trong đôi mắt đẹp vẫn còn chưa tán kinh ngạc.
Cường giả như Huyết Kiếm Ngục Trưởng Lão trừ Chí Tôn ra cũng là nhân vật hàng đầu, dù là thực lực của nàng không kém cũng chưa từng giết chết được cường giả cao cấp như vậy.
Ấy thế mà lần này cùng Lạc Nam liên thủ, chẳng những làm thịt Huyết Kiếm Ngục Trưởng Lão, còn đem Thiếu Chủ của Huyết Kiếm Ngục là Huyết Thiên Nhai tiêu diệt, đây có thể nói là trải nghiệm cực kỳ phong phú của bản thân Tử Toàn Cơ.
“Nhân vật như hai người bọn hắn chắc chắn có Hồn Bài lưu lại trong thế lực, việc bọn hắn chết e rằng đã kinh động Huyết Kiếm Ngục.” Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Chúng ta tốt nhất giữ bí mật chuyện này, tỏ vẻ không liên can.”
Dạ Thanh Thu gật đầu tán thành, hướng Tử Toàn Cơ phân phó nói: “Đem chuyện giết chết hai kẻ này báo về Tu La Giáo, cứ báo rằng bọn chúng muốn cản trở chúng ta làm nhiệm vụ nên mới bị giết, để khi biến cố xảy ra còn có đám lão già Tu La Giáo giúp chúng ta chùi đít.”
“Đã hiểu thưa thánh nữ.” Tử Toàn Cơ nghiêm túc gật đầu.
Lạc Nam nhếch miệng, lúc này mới nhớ lại Tu La Giáo đưa ra nhiệm vụ yêu cầu bọn họ làm đủ mọi biện pháp ngăn cản Thất Thập Tông thu thập Vĩnh Hằng Thuộc Tính, bất chấp phải bỏ ra cái gì như thế nào.
Vậy nên việc tiêu diệt chướng ngại vật cản đường hiển nhiên cũng xem như một phần của nhiệm vụ.
Chỉ cần báo tin theo lời Dạ Thanh Thu, việc giết Huyết Thiên Nhai vốn là ân oán riêng tư của Lạc Nam lại trở thành việc công, có thể được Tu La Giáo bảo kê khi cần thiết.
“Nàng đúng là hiền nội trợ nha, biết vì nam nhân của mình cân nhắc.” Lạc Nam hai mắt sáng quắc nhìn Dạ Thanh Thu nói.
“Đừng ảo tưởng, chẳng qua ta không muốn phiền phức xảy ra sau đó mà thôi.” Dạ Thanh Thu ngạo kiều hừ một tiếng.
Lạc Nam biết nàng da mặt mỏng nên cũng không tiếp tục trêu ghẹo, ngược lại thu dọn sạch sẽ chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm là hai chiếc Nhẫn Trữ Vật của Huyết Thiên Nhai và Huyết Kiếm Ngục Trưởng Lão.
Đồng thời trong đầu hắn lúc này đã nhiều hơn một bộ Chí Tôn Kiếm Pháp của Huyết Kiếm Ngục.
Huyết Ngục Kiếm Pháp, cũng khá thích hợp với Huyết Đỉnh của chính hắn.
Luyện đến tầng cao nhất, uy lực chắc chắn không thua gì Thủy Đan Kiếm Pháp của Kiếm Đan Sơn Trang.
“Cùng là Chí Tôn Thế Lực nhưng đối phó Huyết Kiếm Ngục dễ hơn đối phó Vạn Linh Tộc rất nhiều.” Dạ Thanh Thu vung chân đá thi thể Huyết Thiên Nhai, chép miệng cảm thán:
“Thiên Địa Sủng Nhi quả thật là một đám được trời cao ưu ái, khả năng và thủ đoạn của bọn họ vượt xa cường giả và thế lực trong cùng cấp.”
Lạc Nam và Tử Toàn Cơ hoàn toàn đồng ý, sở dĩ bọn họ phối hợp tiêu diệt được Huyết Thiên Nhai và Huyết Kiếm Ngục Trưởng Lão dễ dàng như vậy cũng là bởi vì hai tên này không phải Thiên Địa Sủng Nhi, Huyết Kiếm Ngục chỉ là thế lực nhân loại bình thường.
Cũng không phải Chí Tôn Thế Lực nào cũng khó chơi như các chủng tộc đặc biệt.
“Nhắc đến chủng tộc, nàng biến dị thành chủng tộc nào thế?” Lạc Nam hứng thú bừng bừng hỏi Dạ Thanh Thu.
Không tính Cổ Ngữ của Lạc Nam thì màn biểu hiện vừa rồi trong trận chiến của Dạ Thanh Thu quả thật cực kỳ đặc sắc.
Hắc Ám và Tử Vong kết hợp, tốc độ và mọi phương diện đều gia tăng, rõ ràng đây không phải điều mà Dạ Linh Hoàng Tộc trước đó có thể làm được.
Phản Tỉnh Huyết Hồ hiển nhiên đã mang đến sự lột xác cực lớn cho Dạ Thanh Thu.
“Khanh khách…” Nhắc đến chuyện này, Dạ Thanh Thu đắc chí cười rộ lên, ánh mắt nhìn Lạc Nam cũng trở nên nhu hòa, khẽ mở môi thơm nói:
“Tử Dạ Đế Tộc.”
“Ồ, chủng tộc này ta chưa từng nghe qua.” Lạc Nam lắc lắc đầu.
“Đương nhiên ngươi chưa từng nghe qua, bởi vì chủng tộc này chính là tổ tiên hùng mạnh nhất của Dạ Linh Tộc, đã tuyệt tích từ lâu…hơn nữa còn từng trở thành công địch của toàn thiên hạ.” Dạ Thanh Thu ung dung nói:
“Tử Dạ Đế Tộc tinh thông cả Hắc Ám và Tử Vong, chiến đấu lực cực mạnh trong đêm tối, đặc biệt hơn là có thể hấp thụ sự tử vong từ người vừa mới chết chuyển hóa thành sức mạnh.”
“Ở chiến trường có càng nhiều người ngã xuống, chiến lực của Tử Dạ Đế Tộc sẽ càng mạnh hơn, giết càng nhiều người thực lực càng gia tăng.”
“Tổ tiên năm xưa bởi vì không thể kiểm soát nổi ham muốn giết người của mình, điên cuồng giết chóc vô tội vạ chỉ để gia tăng sức mạnh, cuối cùng mới bị các lộ cường giả vây công tiêu diệt.”
“Trải qua các thế hệ bị khắp nơi hợp lực truy sát, Tử Dạ Đế Tộc buộc phải xóa đi phần năng lượng tử vong bên trong mình, trở thành Dạ Linh Tộc chỉ hoạt động trong bóng tối.”
Lạc Nam nghe mà rùng mình, ánh mắt lấp lóe nhìn Dạ Thanh Thu hỏi: “Nàng sẽ không biến thành một nữ ma đầu ưa thích giết chóc chứ?”
“Hừ, còn phải xem biểu hiện sau này của ngươi.” Dạ Thanh Thu khoanh tay trước ngực, đem đồi núi ép đến nghẹt thở, thản nhiên nói:
“Nếu ngươi chọc giận ta, nói không chừng ta sẽ biến thành một nữ ma đầu giết người như ngóe, để ngươi phải đau đầu.”
“Haha, ta tự tin mình có thể áp chế được nàng.” Lạc Nam nở nụ cười: “Hơn nữa chỉ cần nàng ở cùng ta, liền không thiếu địch nhân cho nàng làm con mồi, cần gì tìm người vô tội?”
Dạ Thanh Thu nhún nhún vai: “Hy vọng là thế đi!”
Tử Toàn Cơ im lặng từ đầu đến cuối đi bên cạnh hai người, nhưng mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên trán, hai người điên này nói đến chuyện làm thịt kẻ khác đơn giản như vậy sao?
Liên tưởng đến quá trình chiến đấu vừa xảy ra, nàng cảm thấy mình biết quá nhiều, ngay cả một số chuyện không nên biết cũng đã biết, liệu có bị…
Quả nhiên lo lắng trong lòng Tử Toàn Cơ không dư thừa, Dạ Thanh Thu lúc này ngoài mặt như không, bên trong lại bí mật truyền âm cho Lạc Nam:
“Ta và ngươi liên thủ, làm thịt Tử Toàn Cơ.”
Lạc Nam lườm nàng một cái, bàn tay đưa xuống mông tròn vỗ mạnh, bất mãn truyền âm đáp:
“Nàng ta là người một nhà.”
“Nàng ta là thuộc hạ của con ả Huyết Nữ, không đáng tin cậy.” Dạ Thanh Thu híp mắt giải đáp :
“Nàng ta đã biết bí mật Tử Dạ Đế Tộc của ta, còn biết về hai loại Cổ Ngữ của ngươi, không giết sẽ ủ thành đại họa.”
“Nàng cũng nhận ra Cổ Ngữ?” Lạc Nam giật mình xém chút nhảy dựng.
“Ban đầu còn chưa nghĩ ra, nhưng sau một phen hồi tưởng, ta liền nhớ trong cổ tịch Tu La Giáo có ghi chép về một loại văn tự cổ lão đã thất truyền từ rất xa xưa, nó chính là nguồn cảm hứng để sinh ra Cửu Bí và Chú Thuật, đó là Cổ Ngữ!” Dạ Thanh Thu nhàn nhạt nhìn hắn:
“Việc ngươi có được Cổ Ngữ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, không hổ là đệ tử Thiên Cơ Lâu Chủ thần bí.”
“Nàng nhận ra Cổ Ngữ chưa chắc Tử Toàn Cơ có thể nhận ra.” Lạc Nam nhíu mày.
“Hừ, hiện tại nàng ta chưa nhận ra không có nghĩa là khi trở về sẽ không tìm hiểu.” Dạ Thanh Thu uy hiếp:
“Chẳng may nàng đem mọi chuyện kể với ả Huyết Nữ, con ả đó lại muốn cướp đoạt Cổ Ngữ của ngươi thì sao?”
“Ngươi nghĩ Tu La Giáo sẽ đứng về phía ngươi hay đứng về phía Huyết Thánh Nữ của bọn hắn?”
Lạc Nam càng nghe càng cảm thấy lời của Dạ Thanh Thu có lý, Cổ Ngữ quá mức thần kỳ, ngay cả hắn cũng bị khả năng của nó làm cho kinh dị.
Nếu Huyết Thánh Nữ biết đến sự tồn tại của Cổ Ngữ, không chắc sẽ không nổi lên lòng tham.
Nhớ lại sự kiện diễn ra ở Trảm Thiên Môn, Huyết Thánh Nữ dùng mưu kế một người đem toàn bộ tông môn bỏ vào đại trận luyện huyết để ngư ong đắc lợi, thủ đoạn cũng là máu lạnh vô cùng.
Nhưng không thể vì như vậy mà Lạc Nam động thủ với Tử Toàn Cơ để giết người diệt khẩu được, dù sao đã từng kề vai sát cánh, Tử Toàn Cơ cũng chưa từng làm gì hãm hại hắn.
Hắn làm người có nguyên tắc, sẽ không chủ động ra tay với một người khi người đó còn chưa gây uy hiếp và hãm hại đến hắn.
“Hừ, sớm biết ngươi sẽ lòng dạ đàn bà.” Dạ Thanh Thu âm thầm bất mãn, mắt đẹp liếc xéo:
“Được rồi, ta sẽ có biện pháp giám sát Tử Toàn Cơ, không để nàng ta tiết lộ bí mật, thủ đoạn của Tử Dạ Đế Tộc ngươi cứ yên tâm.”
“Như vậy thì tốt…” Lạc Nam thở phào một hơi, lựa chọn tin tưởng Dạ Thanh Thu.
“Mà nè, ngươi không sợ ta đem bí mật Cổ Ngữ của ngươi tiết lộ?” Dạ Thanh Thu nở một nụ cười nham hiểm:
“Ngay cả những bí mật giấu trong Linh Giới Châu của ngươi cũng đã bị ta xem thấu hết rồi, ngươi cất chứa khối tàn sản khủng bố mà ngay cả Chí Tôn Thế Lực cũng phải thèm nhỏ dãi.”
“Có gì phải sợ?” Lạc Nam nhu hòa nhìn nàng: “Từ lúc nàng dùng thân mình che chắn công kích thay ta, tất cả những thứ mà ta có đều có thể cho nàng.”
“Buồn nôn.” Dạ Thanh Thu gắt giọng một tiếng, trong lòng lại như được nếm mất, tinh thần lâng lâng.
Có lẽ quyết định sinh tử trong khoảnh khắc ngắn ngũi kia là hành vi sáng suốt nhất cuộc đời nàng.
Hai người không nói thêm câu nào, lẳng lặng nắm lấy tay nhau.
Tử Toàn Cơ một người có chút mất tự nhiên, cảm giác mình như kỳ đà cản mũi, chỉ đành mở miệng:
“Dạ Thánh Nữ, phiền ngươi đưa ta về Không Gian Pháp Bảo.”
…
Cùng thời điểm đó, tại một nơi khác bên trong Kiếm Mộ.
“Trời cao có mắt, người hữu duyên luôn luôn sẽ được gặp nhau dù thiên địa xung quanh rộng lớn vô hạn…”
Một tiếng cười khẽ cảm khái vang lên, sắc mặt tuấn lãng của Triệu Lăng Tà khiến người ta có cảm giác ấm áp như được tắm trong gió xuân, vô cùng dễ chịu.
Ở phía đối diện với hắn, nữ nhân thân mặc thanh y, tóc dài búi cao, tay cầm trường kiếm, sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra một tia cảm xúc.
Nàng chính là Tần Lộng Ngọc, Hộ Pháp của Nam Thiên Môn.
Chẳng hiểu trời xui đất khiến như thế nào, nàng và Triệu Lăng Tà lại bị truyền tống không cách biệt nhau quá xa, rốt cuộc cũng đã chạm mặt.
Không có tâm tình cùng tên này nói nhảm, Tần Lộng Ngọc phất óng tay áo muốn bỏ đi.
Kiếm quang lóe lên, thân ảnh Triệu Lăng Tà đã xuất hiện trước mặt mỹ nhân, nở nụ cười tủm tỉm:
“Lộng Ngọc, nàng sao lại vô tình như vậy? ta vẫn luôn một lòng một dạ với nàng.”
“Triệu Lăng Tà.” Tần Lộng Ngọc trong mắt lóe lên sát cơ:
“Giữa ta và ngươi sớm muộn sẽ có một trận chiến, nhưng không phải bây giờ, cơ duyên ở khắp xung quanh, ta không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích.”
Triệu Lăng Tà làm vẻ mặt vô tội, đầu lưỡi liếm liếm miệng, nở nụ cười quái dị:
“Nhưng nàng chính là cơ duyên lớn nhất lần này của ta…”