OÀNH!
Một thanh âm nổ tung, một cơn lốc như vòi rồng dữ tợn tàn phá tất cả, kích thước khổng lồ hiện lên nơi chân trời, kèm theo đó là một tiếng cười sang sảng cực độ thoải mái pha lẫn tâm tình phẫn nộ:
“Hahaha, mẹ kiếp, lão tử rốt cuộc cũng thoát ra ngoài, tên khốn kiếp Tàn Phong Kiếm Đế vây nhốt ta nhiều năm như vậy, có cái rắm.”
Nhìn xuống bên dưới, một ngôi mộ địa đã vỡ nát thành khói bụi, vô tận cuồng phong gào thét trên bầu trời, từ bên trong cơn lốc truyền ra thanh âm chửi rủa.
Như để phát tiết tâm tình phẫn nộ, cuồng phong khủng bố liên tục tàn phá bừa bãi, đem phạm vi trăm dặm xung quanh cuốn đến long trời lỡ đất, mặt đất bị xới tung, bầu trời rạn vỡ chằn chịt như mạng nhện, uy thế kinh khủng vô cùng.
Bão tố kinh thiên, Phong Thuộc Tính cực kỳ nồng đậm…
Nếu để ý và cảm nhận, ngươi sẽ kinh ngạc phát hiện ẩn bên trong mỗi một tia Phong Thuộc Tính đang bạo tẩu lại ẩn chứa một luồng Sát Ý, Sát Ý đạt đến số lượng nhất định sẽ sinh ra Sát Vực, mà thật nhiều Sát Vực sẽ tạo thành Sát Thế.
Sát Thế do cơn lốc đang tàn phá bạo phát cực kỳ mãnh liệt, bên trong ẩn chứa đến hơn trăm tầng Sát Vực dung hợp mà thành, mức độ mạnh mẽ không cần nói cũng biết.
Quét đến nơi đâu, cơn lốc ẩn chứa Sát Thế lại tàn phá đến đó, đem vài chục tòa mộ địa lân cận quét sạch chẳng để lại chút gì, hành vi cực kỳ hung hăng càn quấy.
Tàn phá đến chán chê, cơn lốc đã phần nào thỏa mãn, nó dần dung hợp lại thành hư ảnh một nam tử trung niên diện mục hung ác, hai mắt đỏ ngầu, thuộc lại hình cực độ không thân thiện.
Chỉ là rất nhanh như có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, nam tử trung niên trong mắt lóe lên sát ý nhìn sang, phát hiện chẳng biết từ bao giờ có một tên thanh niên đang cười tủm tỉm xem lấy mình.
“Tiểu tử, ngươi dám nhìn bổn tọa?” Nam tử trung niên nghiến răng quát lạnh.
Không nói hai lời, trên tay liền xuất hiện một thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm, hướng người thanh niên chém thẳng.
VÙ VÙ…
Kiếm khí như vũ bão, mang theo sức mạnh của trăm tầng Sát Vực, đủ sức diệt sát Đại Thánh hàng trăm nghìn lần.
Tâm tính của nam tử trung niên lúc này có thể nói là vô cùng tiêu cực, hắn bị thu phục cống hiến cho Tàn Phong Kiếm Đế cả đời, sau khi Tàn Phong Kiếm Đế tuổi già sức yếu không đột phá nổi Chí Tôn hao hết tuổi thọ mà chết, cứ tưởng bản thân sẽ được tự do, nào ngờ Tàn Phong Kiếm Đế còn đem hắn tiếp tục phong ấn bên trong mộ địa, chờ đem hắn tặng cho truyền nhân.
Sau nhiều năm dài, với ham muốn tự do mãnh liệt, hắn liền từng chút mài mòn phong ấn của Tàn Phong Kiếm Đế, rốt cuộc thành công phá mộ mà ra, cướp sạch tài sản của Tàn Phong Kiếm Đế, từ đó tiêu dao tự tại.
Bất quá bởi vì tâm tính bạo ngược hung lệ, lại đang bực tức vì bị phong ấn nhiều năm liền, hiện tại hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, cho nên vừa gặp tên thanh niên dám bất kính nhìn lấy mình liền quyết đoán ra tay tiêu diệt.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo liền khiến nam tử trung niên rùng mình.
Vừa mới phát động tấn công, trước mặt tên thanh niên đã lẳng lặng hiện ra một trang giấy hoàng kim khổng lồ, ù ù rung động.
Sau đó…
À mà không còn sau đó nữa, nam tử trung niên đã triệt để mất đi ý thức, thanh kiếm và nhẫn trữ vật mà hắn đạt được từ Tàn Phong Thánh Đế đã rơi xuống đất.
“Cũng không tệ lắm, đơn giản hơn tưởng tượng…” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.
Vĩnh Hằng Phong này rất mạnh, tên của nó là Thị Sát Bạo Phong, tính cách tàn nhẫn hung hăng, bạo lệ, hiếu sát thành tính, từng là thủ đoạn chiến đấu thành danh của Tàn Phong Kiếm Đế.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Tàn Phong Kiếm Đế để lại linh trí của nó, bất quá hiện tại nhiệm vụ xóa bỏ linh tính của nó liền giao cho trang giấy hoàng kim.
Lạc Nam đến nhặt lấy thanh kiếm và Nhẫn Trữ Vật của Tàn Phong Kiếm Đế lưu lại, đang muốn suy nghĩ xem sẽ cùng với ai luyện hóa loại Vĩnh Hằng Phong này thì bất chợt nhíu mày, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.
KENG!
Một luồng kiếm khí hung mãnh xẹt ngang vị trí mà hắn vừa đứng, để lại trên mặt đất một vệt kiếm dài sâu thẳm, hiển nhiên là người vừa ra tay không chút lưu thủ.
“Phản ứng cũng thật nhanh, để lại Nhẫn Trữ Vật và thanh kiếm rồi cút đi!” Một thanh âm cao ngạo truyền đến.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, nở một nụ cười nhạt: “Bại tướng dưới tay?”
Kẻ vừa rút kiếm chém hắn là thiên kiêu của Đường Lang Kiếm Tộc, kẻ từng bị Lạc Nam đánh chạy ở Kiếm Tây Thành, Đường Lãnh.
“Hừ, đó là trước đây.” Đường Lãnh ngạo nghễ nói: “Còn hiện tại đã khác.”
Tiếng nói vừa dứt, tu vi Thánh Tôn Hậu Kỳ đã bạo phát mà ra, hướng về phía Lạc Nam nghiền ép.
“Hử?” Lạc Nam hơi nhíu mày, lần trước ở Kiếm Tây Thành thì Đường Lãnh chỉ là Thánh Tôn Sơ Kỳ, không nghĩ mới chỉ vào Kiếm Mộ một thời gian ngắn tu vi của hắn đã đột phá hai tiểu cảnh giới.
Xem ra không phải chỉ một mình hắn đạt được cơ duyên, những đối thủ cũng đã có được kỳ ngộ của riêng mình, chẳng trách Đường Lãnh dám ngang nhiên công kích dù lần trước đã bại trận, việc đột phá hai tiểu cảnh giới khiến hắn tự tin hơn không ít.
Trong lúc Lạc Nam suy nghĩ, Đường Lãnh đã phát động thế công.
XOẸT!
Hai lưỡi kiếm sắt lẹm nâng lên, một lưỡi kiếm thiêu đốt hỏa diễm dội, một lưỡi kiếm còn lại ngưng kết thành hàn băng lạnh giá.
Ánh mắt Lạc Nam hơi co lại, hỏa diễm và hàn băng mà Đường Lãnh sử dụng lúc này vậy mà đều là Thánh Hoàng Lực, không phải Thánh Tôn Lực như tu vi hắn biểu hiện.
“Để ngươi chứng kiến thế nào là thực lực biến hóa chân chính.” Đường Lãnh gầm lên một tiếng:
“Băng Hỏa Liệt Không Trảm!”
Hai lưỡi kiếm chém ra, thế công cực kỳ bá đạo một nóng một lạnh bắn thẳng về hướng Lạc Nam.
Chưa dừng lại ở đó, Đường Lãnh tốc độ nhanh chóng dị thường, đôi chân có khả năng bật nhảy vượt khoảng cách của Đường Lang Kiếm Tộc có ưu thế rất lớn, liên tục nhảy vọt giữa không trung, mỗi một lần đều xuất hiện ở một vị trí khác nhau, song kiếm phát động tấn công.
Chỉ trong thoáng chốc ở khắp bốn phương tám hướng đều có kiếm chiêu của Đường Lãnh, mang theo hai luồng Thánh Hoàng Lực tàn phá bừa bãi.
Lạc Nam mặt không biểu tình, Bá Vực cùng Đa Hệ Chi Không cùng lúc bạo phát.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Bá Vực ngưng tụ từ vô số loại thuộc tính, trong đó có cả những Vĩnh Hằng Thuộc Tính khủng bố tạo thành một vùng lĩnh vực như tập hợp đủ loại thiên tai bao phủ quanh thân.
Đa Hệ Chi Không có tác dụng cung cấp năng lượng và gia tăng sức mạnh của tất cả các loại thuộc tính, kết hợp với Bá Vực khiến Bá Vực trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Huyết Diệp Việt Kiếm hiển uy, 3000 thanh được Bá Lực bao trùm hàng lâm, ở bên trong Bá Vực điên cuồng khiêu vũ xung quanh chủ nhân của mình, đem tất cả Kiếm Khí đến từ khắp nơi của Đường Lãnh phá diệt.
Thánh Hoàng Lực rất mạnh, nhưng Huyết Diệp Việt Kiếm được khảm nạm Huyết Chiến Cuồng Quyết, ngay cả Đế Kiếp chúng nó cũng từng đối đầu, huống hồ gì Thánh Hoàng Lực?
“Không biết ai cho ngươi lá gan, nhưng bại tướng ở trước mặt ta sẽ vĩnh viễn là bại tướng.” Lạc Nam nở nụ cười lạnh lùng.
Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, Tốc Biến triển khai liên tục, cơ thể như hóa thành vô số luồng tàn ảnh, mang theo 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm phô thiên cái địa bao trùm Đường Lãnh.
“Ta không tin!” Đường Lãnh biến sắc mặt, ngửa đầu quát lớn:
“Kiếm Kỹ - Viêm Băng Kiếm Vũ!”
Song kiếm của hắn giang rộng ra, cơ thể điên cuồng xoay tròn như một con thoi giữa bầu trời, Thánh Hoàng Hỏa và Thánh Hoàng Băng từ hai thanh kiếm luân chuyển dữ dội, theo động tác xoay tròn, một lốc xoáy băng hỏa hình thành xung quanh cơ thể Đường Lãnh.
Càng xoay tròn, lốc xoáy càng mở rộng và mạnh mẽ.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Huyết Diệp Việt Kiếm đâm vào lốc xoáy, toàn bộ đều bị đánh bật trở ra.
“Hahaha!” Đường Lãnh thấy cảnh tượng như vậy ngửa đầu cười to, ở giữa trung tâm lốc xoáy bắt đầu di chuyển, như cơn lốc khổng lồ với băng hỏa lưỡng trọng thiên muốn nghiền nát Lạc Nam thành cặn bả.
Tốc độ của cơn lốc cũng là cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp Lạc Nam dù hắn đang thi triển tốc biến.
Sắc mặt Lạc Nam không chút biểu tình, không muốn tiếp tục dây dưa, trong đầu thầm niệm:
“Nô Hồn Thuật – U Hồn Nô Lệ hiện thân!”
“Tham kiến chủ nhân!”
Ngay lập tức, hai luồng Linh Hồn mờ ảo từ trong óng tay áo Lạc Nam bay ra, một kẻ chính là tộc trưởng của Thiên Yết Tộc – Huyết Độc Thiên Yết, một kẻ khác là Thú Nhân Thành Chủ - Lân Mạnh.
Cả hai khi còn sống đều là Thánh Đế Hậu Kỳ và Viên Mãn cường giả, mặc dù thực lực khi ở trạng thái U Hồn giảm đi phân nửa, nhưng chính là Thánh Đế hàng thật giá thật.
“Diệt hắn!” Lạc Nam chỉ tay vào Đường Lãnh.
“Tuân mệnh!” Không hề do dự, Huyết Độc Thiên Yết cùng Lân Mạnh phát động tấn công, Thánh Đế Hồn Lực phát động, xuyên thẳng qua vòng xoáy hỏa băng, bắn thẳng tinh thần của Đường Lãnh.
RĂNG RẮC…
Như có thanh âm vỡ tan, trên cổ Đường Lãnh có đeo một mặt dây chuyền, từ trong dây chuyền rạn nứt bay ra một ông lão Đường Lang Kiếm Tộc tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ, ngửa đầu gầm thét:
“Thủ đoạn bẩn thỉu, dám dùng Hồn Nô cấp cao công kích!”
Nói xong, ông lão vung tay chém ra, hai luồng kiếm khí nghiền nát Hồn Kỹ của Lân Mạnh và Huyết Độc Thiên Yết.
“Giải quyết lão già đó!” Lạc Nam sớm biết Đường Lãnh cũng có người hộ đạo, triệu hoán U Hồn Nô Lệ chỉ vì muốn đối phó người hộ đạo của đối thủ mà thôi.
“Tuân mệnh chủ nhân!” Lân Mạnh và Huyết Độc Thiên Yết mặt không biểu tình, chẳng hề sợ chết lao thẳng về phía lão già Đường Lang Kiếm Tộc.
Về phần Lạc Nam, hắn nhìn vòng xoáy do Đường Lãnh tạo ra cất tiếng cười tà, trong tay đột ngột xuất hiện hơn chục chiếc Nhẫn Trữ Vật.
Không nói không rằng, đem toàn bộ Nhẫn Trữ Vật ném thẳng trực diện.
“Hắn muốn làm gì?” Đường Lãnh nhíu mày nghi hoặc, chẳng lẽ tên này đầu hàng, muốn giao nộp Nhẫn Trữ Vật cho ta?
Không đợi hắn có được đáp án…
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Nhẫn Trữ Vật nhỏ bé như bom nguyên tử nổ tung, mỗi một chiếc nhẫn đều được phong ấn vài đóa Hoa Tàn Thế Vẫn.
Vài chục đóa Hoa Tàn Thế Vẫn cùng nhau phát nổ, uy lực có thể nói là thạch phá thiên kinh, diệt sát tất cả, không lưu lại bất cứ đường sinh cơ nào.
Chí Tôn Vũ Kỹ thành danh của Đông Hoa Chí Tôn, một đóa Bỉ Ngạn Hoa đã là khủng khiếp, lúc này vài chục đóa cùng lúc phát nổ, hiệu quả mà nó tạo ra khiến người khác phải rùng mình.
“Làm sao có thể?” Đường Lãnh chỉ kịp rú lên một tiếng hét thê lương thảm thiết pha lẫn hoang đường khó tin.
Hai loại Thánh Hoàng Lực không đủ để bảo vệ hắn, Viêm Băng Kiếm Vũ tan tành, vòng xoáy hỏa diễm và hàn băng bị nghiền ép triệt để.
PHỐC!
Thân thể Đường Lãnh bạo tạc trong ánh mắt muốn nứt ra của lão già Đường Lang Kiếm Tộc, sắc mặt như lệ quỷ nhìn Lạc Nam rít gào:
“Súc sinh, Đường Lang Kiếm Tộc cùng ngươi không chết không ngớt!”
Lạc Nam nhún nhún vai, mặc kệ uy hiếp của lão già này.
Nô Hồn Thuật có thể thu phục tối đa chín U Hồn theo từng bậc tu vi, Lạc Nam là Đại Hồn Thánh, đang đủ điều kiện thu phục bốn U Hồn Nô Lệ, vậy nên lão già của Đường Lang Kiếm Tộc này sẽ được hắn chọn làm U Hồn Nô Lệ kế tiếp.
“Đánh nhanh thắng nhanh!” Hắn hơi mất kiên nhẫn, liền gọi thêm Tử Toàn Cơ đi ra giải quyết.
Vốn hai U Hồn Nô Lệ đã đủ đánh ngang tay lão già Đường Lang Kiếm Tộc, có thêm cường giả như Tử Toàn Cơ ra tay, mọi thứ thật sự quá đơn giản.
Hầu như không mất nửa giờ đồng hồ, một luồng Linh Hồn khác đã ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Lạc Nam:
“Tham kiến chủ nhân!”
“Không tệ, ngươi sẽ là U Hồn Nô Lệ thứ ba.” Lạc Nam hài lòng gật gù, đánh giá lão già của Đường Lang Kiếm Tộc chỉ còn lại trạng thái Linh Hồn, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt mình.
Đường Lãnh này có thể nói là tiễn tài đồng tử nha, khi không lại mang đến tặng một mớ tài sản và một U Hồn Nô Lệ Thánh Đế Hậu Kỳ.
Nếu là đại ca của hắn Đường Diệm, có lẽ Lạc Nam sẽ phải cân nhắc một phen, đáng tiếc…Đường Lãnh thân phận ở Đường Lang Kiếm Tộc còn thấp, người hộ đạo không đủ mạnh.
“Đa tạ nàng.” Lạc Nam hướng Tử Toàn Cơ cười nói.
“Không cần đa tạ, tiện thiếp còn đang áy náy vì để xổng mất hai tên trưởng lão Thất Thập Tông đấy.” Tử Toàn Cơ cắn cắn môi, nếu bắt được Thất Lung Thánh Đế và Cảm Hồn Lão Nhân mang về Tu La Giáo chính là lập công lớn.
“Chí Tôn hàng lâm, không thể trách nàng…” Lạc Nam lắc lắc đầu.
“Phu quân, thiếp đã xuất quan.” Đột nhiên từ Linh Giới Châu truyền ra thanh âm.
“Ngạo Tuyết?” Lạc Nam mừng rỡ, Độc Cô Ngạo Tuyết đã xuất quan rồi?
Hắn động ý niệm, một thiếu phục lạnh lùng trong trẻo, tóc dài đen tuyền như thác, tay cầm Tử Trúc Kiếm thanh nhã tuyệt luân, tinh khiết không chút tỳ vết.
Tử Toàn Cơ nhìn mà âm thầm hãi nhiên, khí chất của nữ nhân này hoàn toàn không hề thua kém Dạ Thánh Nữ, bên cạnh Lạc Nam rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu tuyệt đại hồng nhan?
“Ngạo Tuyết…đây là…” Lạc Nam thì lại âm thầm cả kinh.
Ngày thường Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ mặc cung trang màu trắng thanh cao nhã nhặn, hôm nay nàng lại khoác trên người một chiếc váy đen tuyền ôm sát cơ thể, khiến từng đường cong uyển chuyển và mê người đập thẳng vào mắt hắn.
“Thế nào? Chàng không thích thiếp như vậy sao?” Độc Cô Ngạo Tuyết hướng hắn nở nụ cười.
Một nụ cười ẩn chứa nét ma mị, hờn dỗi, trái ngược với vẻ trong trẻo, điềm tĩnh như mặt hồ thu trong ngày thường của nàng.
“Móa nó, Huyết Mạch Loạn Kiếm Ma Tộc đã khiến nàng thay đổi.” Lạc Nam nhảy dựng lên.
“Khanh khách!” Độc Cô Ngạo Tuyết cười đến run rẩy cả người, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm môi, hết sức quyến rũ mê hoặc.
Nàng chủ động tiến đến bên cạnh hắn, thì thầm vào tai: “Lâu rồi chàng chưa nhét viên ngọc, thiếp thèm nha!”
Lạc Nam nuốt nước bọt cái ực.
“Mau ngủ cho ta!” Chợt Độc Cô Ngạo Tuyết đưa tay ôm lấy đầu hét lên, khuôn mặt tuyệt mỹ nhăn nhó, lớp váy đen trên người biến đổi liên tục giữa hai màu trắng và đen, khí chất cũng thay đổi không ngừng từ điềm tĩnh, nhã nhặn cho đến ma mị, bí ẩn.
Giống như đang tranh đấu nội tâm một cách khốc liệt.
Lạc Nam nhìn mà sốt cả ruột, bất kể như thế nào hắn cũng không hy vọng huyết mạch Loạn Kiếm Ma Tộc khiến Độc Cô Ngạo Tuyết bị cưỡng ép thay đổi con người thật của nàng.
Phù…
Rốt cuộc tâm cảnh giành chiến thắng, Độc Cô Ngạo Tuyết thở ra một hơi, y phục trở về màu trắng thuần khiết, khí chất cao quý như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Nàng nhìn hắn nghiêm túc nói:
“Mau giúp thiếp ổn định tâm cảnh, áp chế bản chất của Loạn Kiếm Ma Tộc!”