Con Đường Bá Chủ

chương 364 - nhẫn cỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, khi Lạc Nam mang theo hai nữ vào đại điện tiếp khách của Bách Hoa Tông, phát hiện mấy vị trưởng lão đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, ngay cả ngồi ở ghế chủ vị là Tô Nhan cũng xuất hiện ánh mắt cổ quái hiếm thấy…

Ngồi hai bên trái phải Tô Nhan, phân biệt là hai vị tuyệt thế thiếu phụ Tần Mộng Ảnh cùng Diễm Nguyệt Kỳ, đêm qua hai nàng đến tìm Tô Nhan tâm sự trắng đêm hâm nóng tình tỷ muội, lúc này cũng dùng ánh mắt dở khóc dở cười nhìn Lạc Nam cùng hai nữ.

Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng đương nhiên biết biểu hiện của mọi người là chuyện gì đang xảy ra, nhất định là âm thanh rên rỉ của các nàng đêm qua vang vọng toàn bộ tông môn rồi, trên đường đi bắt gặp rất nhiều nữ đệ tử nhìn ba người đỏ mặt cười trộm đấy…

Nghĩ đến đây, hai nữ bí mật véo hông Lạc Nam, thầm nghĩ tất cả cũng tại chàng, có Linh Giới Châu riêng tư như thế lại không vào…

Đối với chuyện này Lạc Nam triệt để giả ngu, Linh Giới Châu mặc dù riêng tư nhưng cũng thiếu sự kích thích, nào có sung sướng như hôm qua hành sự giữa đất trời, dù sao ngoài trự hắn ra thì toàn bộ Bách Hoa Tông không có nam nhân thứ hai, hắn cũng không ngại.

Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, nhất long song phượng, sau khi truyền Long Tiên Thánh Điển cho Hoa Ngọc Phượng, ba người lại điên cuồng ân ái xuyên màn đêm, từ bờ hồ đến dưới hồ, quả thật là dục tiên dục tử.

“E hèm, như đã dự định, hôm nay là ngày Lạc công tử hướng Bách Hoa Tông cầu thân?” Đại trưởng lão Hoa Ngọc Loan thấy bầu không khí có phần mập mờ, nhất thời ho khan một tiếng nói vào trọng tâm.

“Không sai, tiểu tử muốn hướng Bách Hoa Tông cầu hôn ba vị Thánh Nữ, đồng thời cũng muốn hoàn thành ước định cùng Tô tông chủ lấy nàng về làm vợ!” Lạc Nam không chút dây dưa lòng vòng, nói thẳng ý đồ tiến đến.

Diễm Nguyệt Kỳ cùng Tần Mộng Ảnh nhìn nhau cười thích thú, mà Tô Nhan nghe vậy cũng không biết đáp trả thế nào, tiểu sư đệ này mở miệng ngậm miệng đều dùng ước định của sư phụ làm bình phong, khiến nàng chẳng biết phải làm sao.

Đám trưởng lão nghe Lạc Nam nói, mặc dù đã chuẩn bị sẳn tâm lý nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy khác thường, cả đám liếc mắt nhìn nhau, giường như đã thương lượng tốt từ trước, nhị trưởng lão Yên Nhược Lan chủ động đứng ra, giọng điệu ôn hòa mà diệu dàng:

“Lạc công tử cùng ba vị Thánh Nữ của bổn tông tình thâm ý trọng, chuyện này khắp thiên hạ đều biết…Bách Hoa Tông đương nhiên không muốn chia rẽ uyên ương, chúng ta thân là trưởng bối đương nhiên cũng đồng ý!”

“Tiểu tử xin đa tạ!” Lạc Nam ung dung chắp tay, hắn không vội vui mừng, vì biết sẽ còn vế tiếp theo.

Quả nhiên chỉ nghe đại trưởng lão Hoa Ngọc Loan nói tiếp:

“Về phần Tông Chủ, chuyện hôn nhân đại sự là của bản thân nàng, mấy người chúng ta không có quyền quyết định, chỉ là mong Tông chủ lấy đại cục làm trọng, ngôi vị Tông chủ Bách Hoa Tông một ngày không thể bỏ trống…nếu xuất giá kết hôn, đối tượng phải là người đồng ý chấp nhận ở rể Bách Hoa Tông!”

Sắc mặt mấy nữ hơi biến đổi, phu quân của các nàng đường đường là Hậu Cung Chi Chủ, truyền thân phận ở rể ra ngoài không phải mất mặt lắm hay sao?

Phải biết từ cổ chí kim, thậm chí đến cả nền văn minh hiện đại, thì người nam nhân khi ở rể thường không vẻ vang gì, rất nhiều lời ra tiếng vào không hay ho đấy.

Tô Nhan nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn xuống Lạc Nam bên dưới, thấy hắn vẫn ôn nhu nhìn nàng nhất thời quay mặt sang nơi khác…

Tô Nhan xuất thân là trẻ mồ côi, được một vị lão Tông Chủ Bách Hoa Tông nhặt về nuôi dưỡng, sau đó khi nàng tham gia khảo hạch tiến vào Thánh Linh Học Phủ mới được Võ Tam Nương nhận làm đệ tử…về tình về nghĩa, nàng nợ Bách Hoa Tông quá nhiều…vì Bách Hoa Tông, nàng không thể gả ra ngoài…

Nghĩ đến đây, một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, nàng cắn chặt răng ngà khó khăn mở miệng:

“Tiểu sư đệ…ta…”

“Ở rể mà thôi, chuyện nhỏ như con thỏ, ta hoàn toàn đồng ý!”

Chỉ là nàng còn chưa dứt lời, đã thấy Lạc Nam một mặt không sao cả thành thật nói ra.

“Cái này…”

Chúng nữ nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, thầm nghĩ bản thân mình nghe lầm…

Phải biết ở thời đại này, đa số nam tử xem việc ở rể là sỉ nhục, nương nhờ nhà gái là một hành vi mất mặt, càng chưa nói đến thực lực của Lạc Nam và Hậu Cung đã sớm vượt xa Bách Hoa Tông không biết bao nhiêu lần.

Vậy mà hắn không ngần ngại chấp nhận mang tiếng ở rể sao? phải biết khi đưa ra đề nghị này, các nàng đã định trước Lạc Nam sẽ nổi giận đấy.

Lấy ba người Vương Ưng trước đây làm ví dụ tốt nhất, bọn hắn khi đó mở miệng ngậm miệng đều muốn đem Tô Nhan cưới về thế lực của mình, nào xem trọng thân phận ở rể Bách Hoa Tông?

Thấy ánh mắt của đám nữ nhân, Lạc Nam kỳ quái hỏi: “Sao nhìn ta như vậy? ở rể hay không thì ta và Mị nhi, Phượng nhi, Tuyết nhi cũng là phu thê, thậm chí Tam tỷ chính là vợ tương lai do sư phụ chỉ định…ta đã xem Bách Hoa Tông là nhà mình, Hậu Cung cũng chính là nhà của các nàng…chúng ta tuy hai mà một, có gì không được sao?”

Thân thể Tô Nhan nhẹ nhàng run lên, một khỏa trái tim bị lời nói của hắn làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.

Hậu Cung là thế lực đủ sức diệt đi Cửu Cấp Thế Lực nổi danh tinh cầu, Bách Hoa Tông của nàng chỉ là một cái Thất Cấp Thế Lực đang trên đà phát triển mà thôi, hai thân phận chênh lệch như trời và đất.

Vậy mà hắn không ngần ngại xem cả hai như một, có địa vị ngang nhau, chấp nhận bỏ qua mang tiếng ở rể đồng thời xem Bách Hoa Tông như nhà mình, tất cả là vì nàng sao?

Thật tình các nàng không hiểu, Lạc Nam xuất thân từ thanh niên thời đại 4.0 thế kỷ hai mốt, đối với chuyện chấp nhận ở rể nhìn cực kỳ thoáng, huống hồ ở thế giới này thực lực chính là chân lý, dù ngươi có là một tên ăn mày nhưng nấm đấm ngươi lớn cũng không ai dám xem thường ngươi a càng đừng nói ở rể Bách Hoa Tông, sợ rằng đủ khiến đám nam nhân ghen tị đến chết ấy chứ.

Bách Hoa Tông chính là thiên đường của mọi nam nhân, các nàng cũng không đem hắn trói lại một chỗ, Lạc Nam vẫn tự do muốn đi đâu thì đi, lăn lộn bên ngoài mệt nhọc trở về nơi có điều kiện thiên nhiên lý tưởng như thế này thư giãn ngắm gái cũng là điều kỳ thú…

Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài việc mang tiếng là thằng ở rể ra thì Lạc Nam hắn hoàn toàn có lợi, ngu gì không chấp nhận?

Nếu Bách Hoa Tông là một thế lực có nam tử, hắn đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện như vậy, nhưng Bách Hoa Tông chỉ toàn nữ nhân a, ở rể trong một thế lực toàn nữ nhân, nghĩ tới nghĩ lui đã thấy kích thích rồi, đây là mộng tưởng trong lòng nam nhân, không nghĩ tới tự nhiên rơi xuống đầu mình…Lạc Nam trong lòng mừng như điên.

Bị biểu hiện chân thành của Lạc Nam làm cho cảm động, các trưởng lão Bách Hoa Tông cũng không tiện nói gì, tiến về chỗ ngồi, đem mọi quyền quyết định giao lại cho Tô Nhan.

Thời điểm ban đầu, điều các nàng lo nhất chính là Lạc Nam đã cưới mất ba vị Thánh Nữ, nếu hắn ngay cả Tông chủ cũng cưới đi mất, như vậy ai tọa trấn Bách Hoa Tông đây?

Vì thế khi Lạc Nam đồng ý ở rể, tức là Tông chủ cũng không đi, ngay cả Lạc Nam cùng chúng nữ Hậu Cung của hắn cũng ở lại Bách Hoa Tông, ngày sau ai dám trêu lên đầu bọn họ? đám trưởng lão nghĩ đến đây âm thầm cảm thấy kinh hỉ.

Tô Nhan ánh mắt mông lung, chợt có hai bàn tay bí mật vỗ lấy bờ mông cao quý của nàng khiến sắc mặt ửng đỏ, không phải Nguyệt Kỳ cùng Mộng Ảnh thì là ai?

Đối với việc Lạc Nam ở rể Bách Hoa Tông hai nữ không cảm thấy có gì không ổn, Bách Hoa Tông trăm hoa đua nở, khí hậu trong lành, lại toàn là nữ tử…tỷ muội Hậu Cung các nàng ở trong Linh Giới Châu mãi cũng chán, Bách Hoa Tông làm nơi nghỉ ngơi chính là lý tưởng.

“Còn chờ đợi gì thế? Tiểu sư đệ đã vì muội làm tất cả rồi đấy!” Tần Mộng Ảnh truyền âm nói vào.

“Không gả cho hắn muội định cô độc rồi chết già à? Chưa kể thực lực ngày càng bị chúng ta bỏ xa!” Diễm Nguyệt Kỳ cũng truyền âm khiêu khích.

Đêm qua, hai nữ đã đem tất cả ưu điểm của Lạc Nam kể lại với Tô Nhan một lần, đem phu quân của mình tán tụng đến tậng mây xanh, dùng miệng biến hắn trở thành nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ, không nghĩ đến Tam muội vẫn còn lưỡng lự chưa quyết.

Tô Nhan âm thầm cắn môi, không phải là nàng không muốn gả, chỉ là tính cách vốn trong trẻo thanh tịnh nên không biết cách bày tỏ, nhất thời không biết phải nói làm sao…

Tốc biến triển khai, đã thấy thân ảnh Lạc Nam lóe lên, một lần nữa đã xuất hiện bên cạnh Tô Nhan nhìn chăm chú.

Không cho Tô Nhan phản ứng, hắn đã nắm chặt một bàn tay mềm mại của nàng, tay còn lại từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp ngọc hết sức cao quý, ánh sáng chói lóa của hộp khiến chúng nữ trừng to mắt…

Nhịp tim Tô Nhan gia tốc lên.

Lạc Nam nhẹ nhàng mở hộp, một chiếc nhẫn cỏ đan lẫn từng bông hoa nhỏ nằm gọn ở bên trong, hết sức tỷ mỉ, hết sức xinh đẹp, như thợ thủ công dốc hết tâm huyết để tạo ra nó vậy…

Bất quá nhìn thấy chiếc nhẫn này, chúng nữ nhất thời ngây người.

Hoàn toàn là nhẫn cỏ đúng với nghĩa đen, ngoài xinh đẹp tinh xảo thì chỉ có mùi hương thơm ngát từ các cánh hoa mà thôi, không có gì đặc biệt, thậm chí ngay cả Hoàng cấp pháp bảo cũng không đến.

Không đợi chúng nữ phản ứng, Lạc Nam lịch sự nâng lên bàn tay ngọc của Tô Nhan hôn nhẹ một ngụm, nhìn thẳng mắt nàng tràn đầy tình cảm nói ra:

“Tô Nhan, nhẫn cỏ này ta vừa làm hôm qua, mặc dù không phải vật cao quý gì, nhưng ta làm nó bằng tất cả tình cảm chân thành dành cho nàng, mộc mạc nhưng đầy trân trọng, gả cho ta nhé?”

Tô Nhan toàn thân chấn động, một cảm giác chưa từng có mãnh liệt dâng lên trong lòng, trái tim đập nhanh đến mức lợi hại, ánh mắt trong veo nhất thời ngập nước…

Ngọc Phượng nhìn Nhược Tuyết, Nguyệt Kỳ nhìn Mộng Ảnh, đều thấy trong mắt đối phương một tia ghen tuông, thầm hừ một tiếng: “Không ngờ chàng vẫn còn chiêu này, trở về phải đòi hắn một chiếc nhẫn cỏ!”

Mấy vị mỹ nữ trưởng lão Bách Hoa Tông say sưa nhìn tình cảnh đang diễn ra, đã có người âm thầm dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi lại, đây sẽ là khoảnh khắc lịch sử của Bách Hoa Tông…

Nghĩ đến mình cả đời cô độc, trong lúc nhất thời có chút hâm mộ đôi nam nữ đứng trên kia…

Tô Nhan nhìn ánh mắt chân thành của hắn, lại nhìn lấy nhẫn cỏ, yêu thích dâng trào, không thể rời mắt…

Nàng cố gắng bình phục tâm tình, hít sâu một hơi thủ thỉ:

“Đệ đem tỷ đánh bại, tỷ sẽ đeo nó vào, vĩnh viễn cũng không tháo ra…”

Đến giờ phút cuối cùng, Tô Nhan vẫn muốn làm theo lời nói tùy ý có phần vui đùa khi đó của Võ Tam Nương, có thể thấy nàng tôn trọng và kính yêu sư phụ đến thế nào.

“Thế nào là đánh bại?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.

“Tỷ mất sức chiến đấu là được!” Tô Nhan nhàn nhạt nhưng kiên quyết nói.

“Muốn ta đánh đến nàng mất đi sức chiến đấu? chi bằng dùng dao găm vào lòng ta!” Lạc Nam vuốt ve gò má nàng ôn nhu nói.

Tô Nhan trái tim siết chặt, nàng cũng không muốn hướng hắn ra tay, không muốn chút nào…

Tiểu sư đệ này vừa gặp mình lần đầu đã giở thói ba hoa, nắm lấy tay mình tặng pháp bảo, sư phụ còn đem mình tương lai gả cho hắn.

Chỉ bấy nhiêu đó đã đủ để lại ấn tượng cực mạnh khiến Tô Nhan cả đời không quên, sau đó lại có rất nhiều tin tức của hắn từ các nơi truyền về, mỗi một sự kiện đều chấn động nhân tâm, khiến nàng càng thêm mông lung nghĩ ngợi, sẽ rất nhanh hắn đánh bại nàng sao? khi đó mình phải gả cho hắn sao? sư phụ nói không thể trái a…

Mỗi khi nhìn Hoa Ngọc Tiêu bên cạnh, nàng lại vô thức nhớ về hắn…thầm nghĩ hai vị sư tỷ ở cùng hắn hình như rất hạnh phúc? Chưa từng thấy các nàng cười nhiều như vậy khi kể về một người.

Thực lực của hai vị sư tỷ, của mấy nha đầu Nhược Tuyết ngày một vượt xa nàng, cũng bởi vì hắn.

Quá nhiều ấn tượng về một nam nhân đủ phá tan tâm cảnh của Bách Hoa Tiên Tử, một nữ nhân khi dành thời gian nghĩ nhiều về một nam nhân, sớm muộn cũng sinh tình…

Hắn khải hoàng trở về, vì nàng bị ba gả thiên tài thực lực cường đại gây phiền phức, cuối cùng lực ép quần hùng, khiến nàng một lần nữa chấn động.

Hắn vì nàng chấp nhận ở rể, việc mà đa số nam tử có lòng kiêu ngạo trong thiên hạ không làm được.

Nàng phát hiện một điều, nếu đời này không thể gả cho hắn, như vậy nàng cũng không chấp nhận bất kỳ nam nhân nào khác, cùng lắm thì cô độc đến già thôi.

Lúc này đây, nam nhân này dùng tình cảm chân thành cho nàng biết rằng, hắn thật tâm với nàng, tình cảm hắn dành cho nàng mộc mạc như nhẫn cỏ, không chút tạp chất…

Nàng là Tô Nhan, không phải Thủy Tích Quân…nàng có tình cảm, nàng có hỉ nộ ái ố…sao có thể không động lòng.

“Một chiêu phân thắng bại!” Tô Nhan dứt khoát nói.

Lạc Nam nghĩ nghĩ, xem ra không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.

Hai người bay khỏi đại điện, lơ lửng trên không trung nhìn chằm chằm nhau…

Chúng nữ vội vàng tiến ra ngoài quan sát, thầm nghĩ nếu ai không may xảy ra nguy hiểm sẽ lập tức hỗ trợ…

Tình cảnh này lập tức khiến vô số nữ đệ tử Bách Hoa Tông chú ý, nhao nhao xuất hiện quan sát.

Ánh mắt Tô Nhan nghiêm túc, Hoa Ngọc Tiêu xuất hiện trên tay, ba loại linh khí từ bốn phương tám hướng kéo về Mộc, Thổ và Phong…

“Tam Linh Nhất Tiêu!”

Tô Nhan môi thơm khai mở, ba loại linh lực đột ngột gia trì vào Hoa Ngọc Tiêu, hóa thành một mũi nhọn tam sắc Linh Lực dùng Hoa Ngọc Tiêu làm cán, mặc dù không thể hoàn toàn dung hợp với nhau, nhưng chúng nó lại chất chồng lên nhau hết sức chặt chẽ, uy lực khiến cuồng phong gào thét, không gian băng diệt…không thể xem thường.

“Thiên Hạ Vô Song!”

Lạc Nam kích hoạt trạng thái, lấy ra Trọng Kiếm cầm trên tay, Tử Lôi gia trì vào thân Kiếm khiến nó như một vũ khí mang tính hủy diệt, bắp thịt trên tay mở rộng, lực lượng thể tu vận chuyển đến cực hạn…

“Đến đi!” Tô Nhan nghiêm túc mở miệng, nàng từ Lạc Nam cảm giác được áp lực trầm trọng.

“Ta không khách sáo!” Lạc Nam gào thét, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, hai tay cầm chặt Trọng Kiếm, một thức Tạc Thiên muốn đánh ra ngoài…

Tô Nhan cắn răng, Hoa Ngọc Tiêu dưới sự bao bọc của ba loại linh lực tạo thành mũi nhọn đang xoay tròn, như một mũi giáo bất diệt, như tiên tử ngự không mà đến…

Những nơi hai người đi qua, không gian tầng tầng sụp đổ, uy thế khiến vô số người xem bên dưới âm thầm lau mồ hôi.

Rốt cuộc, khi hai thanh vũ khí sắp va chạm, khóe miệng Lạc Nam chợt xuất hiện nụ cười ấm áp, ánh mắt nhắm lại…Trọng Kiếm rời tay, toàn bộ uy thế biến mất, sẳn sàng dùng thân đón lấy một kích toàn lực của nàng…

“Như đã nói, nếu làm nàng bị thương, ta thà tổn thương chính mình!” Hắn âm thầm nghĩ.

Cũng trong khoảng khắc đó, Tô Nhan nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, Hoa Ngọc Tiêu theo ý niệm biến mất, chuẩn bị đón một kích bá đạo tuyệt luân của hắn…

“Đón một kiếm này, ta đã có thể gả cho hắn!” Tô Nhan mãn nguyện mỉm cười.

Hai thân thể nhanh chóng lao vào đối phương, rốt cuộc chính diện va chạm…

Chỉ là không có đau đớn toàn thân như dự kiến, trái lại da thịt tiếp xúc, khí tức của người khác phái lập tức bao trùm, cảm thấy khó hiểu, hai người đồng loạt mở mắt…

Ngơ ngác nhìn nhau, thời gian đọng lại.

Buổi tối đọc truyện vui vẻ nhe ace, chúc mọi người ngủ ngon...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio