Lúc tỉnh dậy Lâm Đĩnh cũng không biết bây giờ đã qua bao lâu rồi, hắn phỏng đoán chắc cũng khoảng vài tiếng gì đó.
-Con bà nó ngủ một giấc đúng là thần thanh khí sảng quá ta.
Ngồi dậy vươn vai vài cái làm xương cốt kêu lạo xạo khiến hắn thấy cũng hơi ghê ghê.
Đến khi nhìn lại thân thể mình làm anh chàng lại nhăn mày, nhăn mặ một trận chỉ hận không thể lập tức nhảy vô phòng tắm mà tẩy rửa một phen.
Đang định bỏ ra ngoài thì Lâm Đĩnh chợt cảm thấy trong người có gì đó khác với bình thường, hắn vội vàng ngồi xuống nội thị kiểm tra.
Sau một hồi xem xét từng tấc da thớ thịt trên mặt Lâm Đĩnh lại hiện lên vẻ kì lạ, tâm trạng hắn lúc này nửa mừng nửa lo.
Điều khiến hắn vui mừng là tu vi bản thân không ngờ bất tri bất giác đã trở lại phàm cảnh tầng bốn không những thế còn được khuyến mãi thêm một luồng chân khí.
Tác giả:
-Kết quả mĩ mãn thế rồi còn bày đặt ưu tư gì nữa chú mày cứ được voi đòi tiên.
Lâm Đĩnh:
-Ta phỉ nhổ vào, vận công đau bỏ mịa đi được mới được chừng đấy, đau thế lần sau ông bãi công, buôn bán đếch có lời ai làm, quan trọng nhất là mấy thằng nhân vật chính không phải lúc nào cũng phải giả bộ ưu tư một tý nó mới ăn khách sao?
Tác giả:
-Ờ há thằng này giỏi, để anh chỉnh lại tý, thôi chú mày cứ tiếp tục tạo dáng đi.
Nhìn tu vi tăng vùn vụt anh chàng mừng hết lớn nghĩ thầm.
-Chả phải sau này chỉ cần vận công vài lần là ông từ gà hóa pớ rồ sao, tổ bà nó nghịch thiên vãi.
Sách linh dường như biết tỏng ý nghĩ của con hàng này vô cùng đúng lúc tiểu một bãi cho nó tỉnh lại.
-Hừ ngươi cứ ở đó mà mơ đi, tuy nói thiên đạo vô tình nhưng nó cũng rất cân bằng, ngươi đang ở dưới mí mắt của trời à đòi chơi ăn gian sao, làm gì có chuyện dễ thế, từ xưa đến nay mấy kẻ kêu gào đòi nghịch thiên mà đi chưa thấy thằng nào có kết cục tốt.
Nghe được cái giọng đáng ghét đó vang lên Lâm Đĩnh biết mình chuẩn bị vỡ mộng đi là vừa, miệng quyển sách nát đấy còn thối hơn miệng quạ gấp trăm lần, mỗi lần mở ra chưa thấy có chuyện gì tốt cả.
-Được rồi coi như ông đây sợ ngươi rồi đó, lần sau phải để cho ta tự sướng một chút chứ hú hú, như ngươi nói chả lẽ ta nghĩ không đúng sao, lần này tu luyện Hóa khí quyết tăng lên một lv chả phải lần sau làm phát nữa lên vù vù à.
-Mẹ kiế ngươi ở đó mà tưởng bở, lần này ngươi có thể dễ dàng tăng lên phàm cảnh tầng bốn là do ngươi vốn có tu vi như thế, lần sau muốn tăng lên thì không có chuyện ngon ăn vậy à nha.
-Mịa vậy ta tay trắng lại hoàn trắng tay à, ít ra cũng phải có ưu đãi gì chứ?
-Ngươi quá tham rồi, chả phải ngươi vừa có thêm một luồng chân khí đấy thôi, người khác muốn luyện ra luồng chân khí đó it nhất cũng mất vài tháng còn ngươi chỉ mất chút ít thời gian đã có một luồng chân khí còn muốn gì nữa.
Hồi tưởng lại lần tu luyện trước anh chàng không tự chủ được mà run lên cầm cập.
-Nếu mà mỗi lần tu luyện đều đau đớn khủng khiếp như vậy nhưng hiệu quả chỉ là một đạo chân khí thì ông đây có vẻ lỗ lớn rồi, buôn bán không có lời có thằng ngu mới làm.
Sách linh đã quá hiểu con hàng này, nhìn khuôn mặt nhăn như đít khỉ đó, sách linh biết tỏng thằng cha ý chí thiếu kiên định này đã muốn thúc trống lui binh "hắc hắc chẳng qua nếu ông mà để cho thằng họ Lâm này không chiến mà hàng thì ta đếch làm sách linh nữa, ta từ chức. Cho nên vì miếng cơm manh áo, vì đồng tiền bát gạo họ Lâm kia ngươi có chạy đằng trời".
-Ài ta biết quả là khó cho ngươi, trên thực tế người tu luyện nó chính là phải luyện hóa chính mình rồi mới đến thiên địa vạn vật cho bản thân sử dụng, kẻ không có đại năng lực, đại trí tuệ thì đừng nên miễn cưỡng tu luyện nếu không chỉ có một kết quả duy nhất hóa thành khí thể tiêu tan giữa đất trời.
Nghe được thế trong lòng Lâm Đĩnh rét run, mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm cả áo, nếu biết có nguy hiểm thế bố tớ cũng chả dám đụng đến, hắn gào lên phát tiết phẫn nộ.
-ĐCM sao ngươi không nói ngay từ đầu chứ, đậu má mạng của ta chỉ có một cái thôi, bị quyển sách nát nhà ngươi đùa giỡn vài lần, chỉ sợ vụn thịt sót lại cũng là phúc đức ông bà phù hộ đó.
-Hài sự việc đã xảy ra rồi có nói gì cũng vô ích, mà không phải ngươi vẫn sống khỏe re đấy thôi, dù sao mọi việc ta làm đều căn cứ theo nguyện vọng của ngươi mà.
Lâm Đĩnh thấy thái độ vô trách nhiệm của nó điên cả tiết lợn chửi ầm lên.
-xxooo fuc you, đồ khốn kiếp ngươi cút ra khỏi người ông ngay, vì ta? ĐCM vì ta cái chi, mẹ n đưa ta vào chỗ chết mà bảo vì ta, dcm xxoo nồi niêu xong chảo.
Vẫn một bộ dạng nhởn nhơ sách linh không nhanh không chậm trả lời.
-Không phải vì ngươi thì vì thằng nào, ngươi muốn tu hành nhanh chóng, muốn đứng trên đỉnh cao, muốn thân nhân bất tử cùng ngươi, lại muốn cơm no rựu say hoang dâm vô độ....vv.
Nói đến đoạn này sách linh gầm lên.
-Mẹ kiế cái gì ngươi cũng muốn rựu ngon, gái đẹp, tiền bạc, thực lực những điều tốt nhất ngươi đều muốn nhưng lại không chịu bỏ ra chút sức lực nào, những cái ngươi muốn không sai, thực ra ta cũng thèm rỏ rãi chỉ là đi trên con đường tu luyện này, hung hiểm còn sợ thiếu sao, sơ hở tý là mang họa sát thân bị người ta đuổi giết, con mẹ nó còn ngươi mới nghe có tý nguy hiểm đã gào lên như gà chọc tiết, co vòi rụt cổ sao Lâm Đĩnh ngươi không nghĩ lại xem nếu tu luyện Hóa khí quyết chắc chắn phải chết ông đây còn để ngươi tu luyện sao? Nguy hiểm lúc nào cũng có nhưng đi kèm với nguy cơ là lợi ích, hiểm nguy càng lớn thì lợi ích đạt được càng to lớn hơn, ngươi lúc nào cũng kêu gào liều mạng nhưng thực sự Lâm Đĩnh ngươi đã chuẩn bị phải chết chưa, từ xưa đến nay hạng người kiêu hùng chưa chắc đã không sợ chết chỉ là họ đã giác ngộ cái chết mượn dùng nó để không ngừng tiến lên phía trước bởi vì họ biết chỉ không ngừng tiến tới thì tử vong càng cách xa họ, ngươi thì sao? tiên lộ gập ghềnh trăm ngàn người chưa chắc đã có một tới đích, một khi đã bước lên thì không còn cơ hội quay đầu nữa đâu, bây giờ vẫn còn kịp cho ngươi quay lại đó.
Lâm Đĩnh nghe nó nói thế mặt hơi ngớ ra nhưng lập tức khôi phục lại rồi cười rộ lên.
-Ha ha, quay đầu sao? ha ha ĐCM ngươi lừa ai đây, những gì ngươi nói ta đều hiểu, giác ngộ tử vong? hừ sách linh ngươi quá xen thường Lâm Đĩnh ta mà, từ khi đến thế giới này ta đã chuẩn bị tâm lý đối diện với nó, ta không phủ nhận ta là một người sợ chết, có mỗi cái mạng ai không sợ? cần liều mạng ta sẽ liều, nhưng tổ ch nó ông đây không muốn chết trong lúc tu luyện đâu như thế quá oan ức mà.
-Đừng viện cớ, rõ ràng ngươi còn chưa giác ngộ đủ, tu luyện là gì tại sao phải kiên trì tu hành chứ? tại sao người ta lại chia hệ thống tu luyện ra thành từng đại cảnh giới khác nhau chứ? ngươi có biết người phàm, người tu luyện và thần tiên khác nhau ở điểm nào không?
Nhìn cái lắc đầu của Lâm Đĩnh sách linh khẽ cười rồi nói.
-Hừ ta biết là ngươi không hiểu mà, nghe đây mục đích của tu hành là để........
Đang nói đên đoạn hăng say chuẩn bị khoác lác một hồi thì con hàng kia vô cùng không đúng lúc xía vô.
-Cái này ta biết tu hành là để có được sức mạnh lớn hơn, có được thần thông vô hạn hướng lên tiên giới, cầu trường sinh bất tử.
-Đúng nhưng chưa đủ, chân ý của tu hành thực ra chính là rèn luyện bản tâm cô đọng ý chí, chiến thắng chính mình, những chông gai trở ngại, kẻ thù ta gặp trên con đường tu đạo chỉ là một phần nhỏ mà thôi, sách có câu "kẻ thù đáng sợ nhất chính là bản thân mình" chúng ta tu luyện chính là để đạt đến mục đích này, tự chiến thắng bản thân, rồi mới đến truy cầu lực lượng, nếu không chính lực lượng sẽ phàn ngược khống chế người tu hành biến họ thành nô lệ của sức mạnh mất đi bản tâm của chính mình, lúc đó thì ngươi đã không còn là chính mình nữa còn cần sức mạnh làm gì nữa chứ.
Lâm Đĩnh cau mày cố gắng hiểu những lời của sách linh.
-Hắc hắc, để ta lấy một ví dụ cho ngươi dễ hiểu.
-Xưa kia ở nước Việt cổ có một người phàm tên Lê Văn Phương, hắn vốn chỉ là một con người vô cùng lương thiện khổ công theo học y thư mục đích nhằm cứu chữa những người nghèo khổ không nơi nương tựa, mọi việc cứ thế năm qua tháng lại, ngày qua ngày cuối cùng hắn cũng đã đạt được mục đích của mình tế thế hành y cứu người vô số, danh tiếng vang xa được ngàn vạn người thắp hương cúng bái cầu phúc cho hắn ta để tỏ lòng cảm kích. Cuộc đời hắn nếu không có biến cố xảy ra có lẽ sẽ được người đời nhớ ơn xưng tôn thần thánh cũng nên, chỉ là vào một lần lên núi hái thuốc hắn ăn nhầm một loai linh dược trong truyền thuyết đột nhiên thực lực bạo tăng một lèo đột phá lên tầng chính linh cảnh tu giả. Ngươi có biết sau khi xuống núi hắn trở nên như thế nào không?
Lâm Đĩnh không tự chủ được hỏi lại.
-Sai đó hắn trở nên như thế nào?
-Hắc hắc sau đó tên xui xẻo đó tính tình đại biến, việc đầu tiên hắn làm sau khi xuống núi chính là giết sạch những người mà hắn đã cứu trong cuộc đời một người cũng không buông tha sau đó gia nhập tu tiên giới, lúc đó có một vị đại năng thần thông to lớn sắp đột phá thành phá giới giả gặp được đã hỏi hắn tại sao hắn lại làm thế. Ngươi biết hắn trả lời thế nào không? Hắn nói "thiên đạo vốn vô tình vậy muốn tu thành đại đạo tất phải vong tình, những người ta đã cứu vốn phải chết chỉ là gặp được Lê Văn Phương này nên mới còn sống, họ cảm kích ta, mang ơn ta, tôn sùng ta trong lòng ta cũng mang theo một phần nhân tình này, với một người phàm thì đó là chuyện tốt nhưng đối với người tu đạo đó là những trói buộc cản bước ta tiến tới đại đạo, dù có làm cách nào cũng không thể xua tan loại trói buộc này chỉ có tự tay ta thu hồi lại phần nhân tình này mới có thể tiến tới vong tình thành tựu thần tiên."