Con Đường Đại Đạo

chương 73: đối chiến (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặc thù của rừng rậm sương mù rất tiện cho việc phục kích, nhưng đổi lại nó cũng rất tiện cho việc lẩn trốn, nếu để cho đối phương kéo dãn khoảng cách, lại không có công cụ dò tìm đặc thù, muốn theo dõi một đám người muốn chạy trối chết cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Thế cho nên đám Hán quốc phía sau đều dốc sức đuổi theo bọn Lâm Đĩnh phía trước, chỉ cần người của bọn hắn mai phục từ trước có thể chặn được mấy tên kia, dù chỉ một chút thôi, cũng đủ thời gian cho bọn hắn bao vây tiêu diệt toàn bộ bọn người đó báo thù cho chúng huynh đệ rồi.

Tuy khoảng cách giữa bọn Lâm Đĩnh và bọn người Hán quốc càng ngày càng xa, nhưng ánh mắt bọn người phía sau lại càng ngày càng trở nên tàn nhẫn.

Chỉ là bọn Lâm Đĩnh chạy phía trước làm gì để ý nhiều được đến như vậy, chỉ chăm chăm theo sau mông Mộng Lan chạy trối chết.

Bọn Lâm Đĩnh, Trương Bình Phàm liên tục theo Mộng Lan lan chạy, cho đến khi vượt qua khoảng cách cực hạn có thể nhìn thấy đối phương của rừng rậm sương mù, cũng không hề quay đầu lại.

Thẳng cho đến khi ở đằng sau vang lên một số tiếng kêu thảm thiết không giống người cả bọn mới hơi dừng lại thở dốc.

Lâm Đĩnh khẽ phun ra thêm một búng máu bầm, nín nhịn từ lúc chạy trối chết đến giờ rồi mới lên tiếng hỏi.

-Chuyện gì xảy ra ở phía sau thế?

Trương Bình Phàm

-Mợ kiếp! Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?

Thấy thế anh chàng bèn quay qua nhìn Vô Danh.

-Đừng hỏi ta, hỏi Mộng Lan đi, nàng ta chắc chắn sẽ biết.

Mộng Lan

-Không có gì, chẳng qua ta chỉ sửa lại một chút bố trí của bọn hắn lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

-Được rồi! đi tiếp thôi, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, tiếp tục đi thôi, mấy cái bẫy đó có lẽ chỉ có thể cản chân bọn hắn được một lúc!

Thì ra lúc cả bọn cầm chân tên thủ lĩnh và đám người Hán quốc, Mộng Lan cũng không nhản rỗi, cầm theo Cửu Diệu la bàn lặng lẽ đánh chết mấy tên mai phục và thay đối bố trí bẫy rập của đối phương.

Nếu không có Mộng Lan, thì giờ này bọn hắn có lẽ đã bị đối phương bao vây, lâm vào một phen khổ chiến cũng nên, thế cho nên khi nghe Mộng Lan nói thế cả bọn lại nhanh chóng rời đi, tránh để đối phương theo dõi, đuổi tới.

Nhóm Trương Bình Phàm, Lâm Đĩnh bọn hắn liên tục chạy khoảng vài tiếng đồng hồ, lại liên tục biến đổi phương hướng, cho đến khi bốn bề một mảnh yên tĩnh, cả đám mới dám dừng lại thở dốc.

Tu giả Phàm cảnh dù sao cũng vẫn trong phạm trù con người mà thôi, chưa thể tính là tu giả chính thức được, vẫn đang bị vây ở trong biên giới tiên phàm.

Sau một hồi chiến đấu chớp nhoáng nhưng không kém phần kinh tâm, lại nơm nớp lo sợ, bôn ba chạy trốn, tinh thần và thể lực của cả đám đã vô cùng ể oải, nếu không dừng lại nghỉ ngơi, đợi khi sức cùng lực kiệt, lại không may tao ngộ địch nhân thì hậu quả thiết tưởng sẽ vô cùng thê thảm.

Tuy đã hết sức mệt mỏi, nhưng Mộng Lan và Khúc Bạch vẫn cố gắng bố trí một ít cơ quan và trận pháp cảnh giới, đặc biệt là Mộng Lan còn dốc sức bố trí thêm một trận pháp ẩn thân, với trận pháp này cho dù bọn người Hán quốc có truy tung đến nơi này, thì trong một giờ ba khắc cũng đừng hòng kiếm được thân ảnh Lâm Đĩnh bọn hắn.

Đến khi tất cả bố trí đã hoàn thành cả đám mới khẽ thở phào một hơi, Trương Bình Phàm, Vô Danh lập tức nắm chắc thời gian ngồi xuống đả tọa luyện công phục hồi chân khí và thể lực.

Lâm Đĩnh thì càng không phải nói, đòn phản chấn của từ bùa hộ thân của tên thủ lĩnh đã làm cho hắn bị thương, lại gắng gượng chạy thục mạng đến bây giờ, tuy nhờ vào thể chất mạnh mẽ không đến nỗi bẹp giường, nhưng cũng cần điều dưỡng cẩn thận một phen thì mới được.

Thế là anh chàng cũng ngồi xuống, bắt đầu song song vận chuyển Hóa Khí quyết và Chư Thiên Tạo Hóa công, chuyển hóa bổn nguyên khí trong người điều trị thương thế, cường hóa huyết nhục, chân khí, làm lớn mạnh bản thân.

Thảm nhất ở đây vẫn là anh chàng Khúc Bạch, tu vi đã kém lại không có hộ thể thần công như Lâm Đĩnh, đã thế cánh tay bị bắn xuyên qua, xương cốt cũng bị đục một lỗ, rạn nứt đan xen, nếu chỉ nghiêm trọng hơn chút nữa thôi thì cánh tay trái đó có nguy cơ bị phế luôn, muốn khôi phục lại cũng không phải việc dễ dàng gì.

Khúc Bạch cố nhịn đau bẻ gãy sau đó rút mũi tên ra, nước mắt, nước mũi theo đó không nhịn được cứ tuôn ra như suối,lại móc từ trong người ra một viên Tăng Nguyên Đan nuốt xuống.

Đan dược này vừa vào miệng, không đợi hắn nuốt xuống thì liền tan ra, tạo thành từng luồng khí ấm chảy khắp toàn thân, khiến cho tinh thần của hắn nhất thời trở nên phấn chấn, chân khí trong người cũng chậm rãi tăng trưởng, nhất là chỗ bị thương lập tức được cầm máu, hiệu quả có thể thấy được, tuy huyết nhục không lập tức khép lại nhưng cơn đau cũng đã giảm đi nhiều, theo tình hình này thì có lẽ khoảng vài ngày bên ngoài sẽ đỡ hơn, thậm chí ngay thằng nhỏ trong quần cũng có dấu hiệu ngo ngoe, động đậy, chỉ có điều xương cốt thì không được tốt như vậy.

Lúc Khúc Bạch vừa nuốt xuống Tăng Nguyên đan, thì Lâm Đĩnh cũng từ trong nhập định tỉnh lại, vô tình anh chàng thấy vết thương sâu hoắm trên tay Khúc Bạch, trong đầu bất chợt lại lóe lên một chủ ý.

Hơi chút nghĩ ngợi Lâm Đĩnh liền móc từ trong người ra một cái bình nhỏ, đại khái chỉ to hơn nắm tay em bé một chút, rồi đi lại chỗ Khúc Bạch nói.

-Khúc Bạch ở đây ta có mang theo một ít thần dịch, có lẽ sẽ có công hiệu với vết thương, ngươi thử dùng nó đổ lên vết thương xem thế nào!

húc Bạch đột nhiên thấy Lâm Đĩnh mang đến một cái bình nhỏ, lại nghe nói nó có công hiệu với vết thương của mình, anh chàng cũng không nghi ngờ gì, trong lòng vô cùng mừng rỡ lập tức nhận lấy.

Chỉ là anh chàng cũng không nhìn thấy vẻ râm tà trong ánh mắt của thằng đối diện, nếu không cho dù có đau chết anh chàng cũng chưa chắc đã dám rớ tới cái được gọi là thần dịch này.

Nhìn thấy Khúc Bạch nhân lấy cái bình đó, trong lòng Lâm Đĩnh lúc này vô cùng khẩn trương thầm khấn, “lạy trời đừng có là cái loại Hủ Thi thủy gì đó nhá, xin lỗi người anh em vì sự nghiệp vĩ đại của đảng và nhà nước, đành lấy chú mày ra làm chuột bạch vậy!”

Khi Khúc Bạch mở nắp bình ra, thì thấy bên trong là một ít chất lỏng óng ánh màu xanh biếc, nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng khi đổ nó vào vết thương thì chuyện kì dị liền xảy ra, vết thương trên tay Khúc Bạch khi tiếp xúc với chất lỏng kia thì đột nhiên khẽ ngọ nguậy, nhúc nhích, huyết nhục của hắn như sống lại, điên cuồng hấp thu chất lỏng kia sau đó bắt đầu sinh trưởng, vết thương trên tay trái hắn bị bắn xuyên qua, tạo thành một cái động khẩu nho nhỏ, vậy mà dưới tác dụng của loại chất lỏng không biết tên kia, chỉ trong vài chục giây đã lập tức sinh trưởng bắt đầu khép lại, qua vài phút chính là gần như mới, cánh tay vốn tưởng như bị phế kia không ngờ lại bắt đầu có thể hoạt động lại bình thường.

Khúc Bạch có thể cảm giác được không chỉ huyết nhục, mà cả xương cốt trong cơ thể hắn bị tổn thương cũng đã hồi phục lại bảy tám phần, phải nói là cực kì thần dị, cứ theo đà này tối đa vài ngày nữa, cho dù không có Tăng Nguyên đan, hắn cũng có thể hồi phục hoàn hảo lại như lúc đầu.

Lâm Đĩnh nhìn thấy cảnh đó thì tâm thần khẽ ong lên một tiếng, trong lòng mừng rỡ như điên.

-Ha ha! Cuối cùng ông cũng biết Thủy kỳ có tác dụng gì rồi, thì ra là thế, thì ra là thế ha ha!

Khúc Bạch thì càng không cần phải nói, trong lòng càng là vui vẻ hơn ai hết.

-Ha ha! Đa tạ, đa tạ huynh đệ, cái thứ thần dịch này của ngươi quả là bảo bối chữa thương tuyệt hảo, đáng tiếc là hơi ít một chút, nếu có đủ số lượng thần dịch này thì vết thương của ta có lẽ sẽ ngay lập tức hồi phục lại, mà thôi ta cũng quá được voi đòi tiên rồi, thần dịch như vậy làm sao có thể có nhiều được cơ chứ!

Nghe Khúc Bạch nói thế Lâm Đĩnh chỉ cười gian tà trả lời:

-Hắc hắc! Không có gì! Chuyện nhỏ mà thôi, chuyện nhỏ mà thôi.

Ngoài miệng thì cười giả lả, nhưng trong lòng anh chàng thì cực kì đắc ý nghĩ thầm.

-Tinh dịc..h....sặc nhầm, Thần dịch ông đây có rất nhiều, muốn bao nhiều có bấy nhiêu à nha!

Mang theo tâm tình vui vẻ, Lâm Đĩnh lại ngồi xuống tiếp tục vận công điều tức.

Nửa ngày sau cũng không sai biệt lắm, cả bọn đều đã gần như hồi phục toàn bộ công lực, lại trải qua một đêm nghỉ ngơi điều dưỡng, ai nấy cũng đã hồi phục hoàn, mặt mày hồng hào, rạng rỡ, tinh, khí, thần tràn trề.

Đến lúc này cả bọn mới chắc chắn là không có truy binh đuổi theo, cả đám bắt đầu tại chỗ bàn thảo thương lượng kế sách.

Lần này Lâm Đĩnh lại chính là kẻ đầu tiên lên tiếng:

-Ta thấy chúng ta hay là nhân lúc đối phương còn chưa đuổi đến, tranh thủ chạy cho nhanh đi, tránh được bao xa thì đi bấy xa, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp được bọn kia thì tốt rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio