Nhậm Du Nhiên ngồi trên ô tô đến khách sạn, Cố Dĩ Di đang lái xe, còn cô ấy một mực nói chuyện với Hạ Chi Tinh."Bé cưng, đừng sợ, mười phút nữa em sẽ tới!"Ban đầu Hạ Chi Tinh nghĩ rằng bản thân mình đã bình tĩnh lại, nhưng khi điện thoại được kết nối, trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Nhậm Du Nhiên, nàng ấy thực sự suýt khóc. Nàng ấy sợ, rất sợ, trong tay nàng ấy chính là một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược, nếu không xử lý đúng cách, nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào!Trong tình huống như vậy, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi và Hạ Chi Tinh cũng không ngoại lệ. Mặc dù nàng ấy thường kiêu ngạo nói trước mặt Hướng Thiển và Cố Dĩ Di rằng: "Tôi là vợ của cảnh sát!" Nhưng trong thời khắc sinh tử này, vợ cảnh sát cũng là một con người, cũng sẽ vô cùng sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết."Du Du... Chị...Chị..." Giọng nàng ấy không ngừng phát run, thậm chí không thể nói hoàn chỉnh một câu, mồ hôi chảy dọc từ thái dương xuống, nước mắt liên tục lăn Du Nhiên lắng nghe âm thanh nức nở bị kìm nén của nàng ấy, trái tim như tan nát, một tay siết chặt điện thoại, hai mắt đỏ hoe: "Bé cưng! Ngoan, đừng sợ, em sắp tới nơi rồi! Bây giờ chị nghe em nói, nếu chị cảm thấy không thể giữ được cái hộp, hãy từ từ đặt tay lên bàn, dùng bàn để chống đỡ, được không?"Ngay khi nhận được điện thoại của Hạ Chi Tinh, Nhậm Du Nhiên đã lập tức ra lệnh cho Diêu Viễn liên lạc với khách sạn và yêu cầu họ hỗ trợ sơ tán toàn bộ các vị khách và nhân viên bên trong, nhất định phải sơ tán được toàn bộ nhân viên trong thời gian ngắn!Nhưng Hạ Chi Tinh thì khác, quả bom đang ở trong tay nàng ấy, nàng ấy không thể buông nó ra. Có điều chiếc hộp này rất nặng, Hạ Chi Tinh không dám cam đoan rằng nếu vẫn tiếp tục thế này, thì mình có thể cầm chắc được nữa hay không. Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy nói với Nhậm Du Nhiên rằng khi nào Hạ Chi Tinh không gắng gượng được nữa thì hãy dùng chiếc bàn làm điểm tựa cho cánh tay của nàng ấy, như vậy có thể kiên trì thêm chút thời Chi Tinh có một niềm tin mãnh liệt với Nhậm Du Nhiên, cho dù nàng ấy đang hoảng loạn vì sợ hãi, đầu óc quay cuồng, thì vẫn có thể nhận được tín hiệu của Nhậm Du Nhiên một cách chính Du Nhiên bảo nàng ấy làm cái gì thì nàng ấy sẽ làm cái đó. Vì vậy nàng ấy chậm rãi ngồi xuống ghế, di chuyển cơ thể đến gần chiếc bàn và chống khuỷu tay lên bàn."Du Du... Em đến đâu rồi?" Hạ Chi Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể đang đếm ngược, run giọng Du Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Còn vài phút nữa! Nhanh thôi! Bé ngoan, đừng khóc... Chờ em, em sẽ đến ngay!""Ừm." Hạ Chi Tinh lắng nghe giọng nói của cô ấy, khóe miệng nở một nụ cười. Cánh tay nàng ấy đang run rẩy, nàng không biết mình có thể cầm cự được nữa hay không. Lúc này, nàng ấy chợt nghĩ, nếu một giây sau mình chết đi thì sẽ thế nào?Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi khôn cùng ập đến, Hạ Chi Tinh nức nở nói: "Du Du, chị yêu em."Tim Nhậm Du Nhiên gần như ngừng đập, không ngừng an ủi nàng ấy: "Em cũng vậy, bé cưng. Đừng khóc! Em ở đây, Em ở đây! Em cũng yêu chị!""Chị... Chị không muốn chết..." Cuối cùng nước mắt cũng không kìm chế được chảy xuống, nỗi sợ hãi khiến nàng ấy không ngừng nói chuyện qua điện thoại với người yêu: "Chị không muốn chết... Chị còn chưa yêu em đủ... "Trái tim Nhậm Du Nhiên như bị xé toạc bởi lời nói của nàng ấy, đau đớn khiến cô ấy hít thở chậm lại. Cô ấy liên tục an ủi bạn gái qua điện thoại, nói với nàng ấy sẽ không có việc gì, rằng nàng ấy sẽ không chết, rằng họ sẽ không phải chia xa."Dĩ Di! Vẫn chưa đến sao?" Nhậm Du Nhiên không nhịn được thúc giục Cố Dĩ Di đang lái Dĩ Di cũng toát mồ hôi lạnh, vừa đánh tay lái vừa nói: "Sắp tới rồi! Chính là ở phía trước! Còn nửa phút nữa!"Chỉ còn một giao lộ nữa, Cố Dĩ Di quan sát tình hình đường xá xung quanh, xác định không có người đi bộ, rồi mới nhấn ga vọt lên. Khách sạn ở bên phải, cô đánh tay lái dừng lại trước khu vực trả khách bên ngoài khách này, bên ngoài sảnh khách sạn đã tập trung rất nhiều người. Tất cả đều là lữ khách và nhân viên khách sạn, trật tự chờ đợi trong khu vực an toàn dưới sự sắp xếp của cảnh sát tại hiện trường. Xung quanh khách sạn đã được giăng dây phân cách, nhân viên của đội phòng cháy chữa cháy cũng đến hiện trường, đội trưởng Trịnh Đồng Phủ đang chỉ huy ở tầng Du Nhiên nhảy xuống khỏi xe, không nói một lời lao thẳng vào khách sạn, Cố Dĩ Di và Yến Quy theo sát phía sau cô ấy."Này! Nhậm đội! Cô không thể vào!" Trịnh Đồng Phủ đưa tay ra ngăn cản Nhậm Du Nhiên bên ngoài dây phân cách."Bạn gái tôi đang ở bên trong!" Nhậm Du Nhiên không quan tâm đ ến nhiều quy tắc như vậy, hiện tại cô chỉ muốn đi vào, muốn đến bên cạnh Hạ Chi Tinh!Trịnh Đông Phủ không chịu buông tay: "Không được đâu Nhậm đội! Đây là quy định! Cô như vậy chúng tôi rất khó xử!"Nhậm Du Nhiên không quan tâm những gì anh ta nói, cũng không nghe theo lời thuyết phục của anh ta, một mực gạt tay anh ta ra, nhấc dây phân cách lên và lao nhân viên của đội phòng cháy chữa cháy đang canh giữ ở cửa khách sạn không dám ngăn cô ấy lại, nhưng Trịnh Đồng Phụ thì có. Anh ta bước tới chắn trước mặt Nhậm Du Nhiên, lạnh lùng nói: "Nhậm đội! Xin hãy tuân thủ quy định!""Anh tránh ra cho tôi!" Đôi mắt Nhậm Du Nhiên đỏ hoe, một mực nắm lấy cánh tay anh ta vặn qua một bên: "Tôi nhắc lại lần nữa, bạn gái tôi đang ở bên trong! Bây giờ, tôi phải lập tức đến bên cô ấy! Quy định cái gì cũng không thể ngăn cản tôi!""Nhưng nguy hiểm bên trong vẫn chưa được loại bỏ. Hiện giờ những nhân viên không liên quan phải tránh xa trung tâm hiện trường!" Trịnh Đổng Phù không chịu nhượng bộ, nắm lấy cánh tay của Nhậm Du Nhiên, kiên quyết không cho cô ấy đi mắt Nhậm Du Nhiên đỏ hoe, nắm lấy cổ áo Trịnh Đồng Phủ tức giận nói: "Chính bởi vì nguy hiểm vẫn chưa được loại bỏ nên tôi mới phải đi vào! Tôi phải đến bên cạnh cô ấy!"Dứt lời, nước mắt theo sự kiên định trong mắt cô ấy không báo trước rơi xuống. Đây không phải lần đầu tiên Trịnh Đồng Phù làm việc với cô ấy, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy."Bạn gái của tôi còn ở bên trong!""Tôi phải ở bên cô ấy!""Tôi cầu xin anh!""Nhưng..." Trịnh Đổng Phù còn định nói gì nữa, nhưng người bên cạnh đã nắm lấy tay tay Cố Dĩ Di dùng sức, bẻ quặt bàn tay đang giam cầm cánh tay của Nhậm Du Nhiên xuống dưới. Nhậm Du Nhiên có được khe hở, lập tức lao vào khách sạn không hề nghĩ Yến Quy đang đứng cạnh Cố Dĩ Di thì thấp giọng nói với Trịnh Đổng Phù: "Đội trưởng Trịnh, tạo điều kiện cho cô ấy vào đi."Vẻ mặt Trịnh Đổng Phù khiếp sợ nhìn Cố Dĩ Di: "Cô... Cố đội! Cô đang động thủ với tôi sao?"Cố Dĩ Di nhanh chóng thả tay ra, ngước mắt nhìn trời nói: "Không có.""Cô... Các cô..." Trịnh Đổng Phù nhìn Cố Dĩ Di, sau đó lại nhìn sắc mặt lãnh đạm của Yến Quy, cuối cùng tức giận cười một tiếng: "Các cô không sợ tôi báo cáo lại với Tần Chiêu sao?"Cố Dĩ Di vẫn nhìn lên trời, cô biết dựa theo quy định thì các cô thực sự đuối lý. Nếu đội phòng cháy chữa cháy báo cáo sự việc với Tần Chiêu, các cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc đứng nghiêm chịu Quy nhẹ giọng nói: "Đội trưởng Trịnh bớt giận, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thông cảm cho Nhậm đội một chút. Bạn gái cô ấy còn ở trong đó, nếu đổi lại là đội trưởng Trịnh, có phải cũng không thể an tâm đợi ở dưới lầu không?"Trịnh Đổng Phù hít một hơi thật sâu, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Yến Quy, cuối cùng hừ một tiếng không nói gì Du Nhiên lao vào phòng của Hạ Chi Tinh. Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy đã có mặt ở đó, mặc áo chống đạn dựa sát vào người Hạ Chi Tinh, thiết bị trên tay quét chiếc hộp nàng ấy đang Chi Tinh là người đầu tiên nhìn thấy Nhậm Du Nhiên bước vào, trong nháy mắt nhìn rõ cô ấy, nước mắt trên mặt chưa khô lại chảy xuống, run rẩy gọi cô ấy: "Du Du..."Trái tim Nhậm Du Nhiên co quắp, vài bước đã chạy tới ngồi xổm xuống trước mặt nàng ấy, trên mặt cũng đầy nước mắt, ánh mắt nhìn Hạ Chi Tinh như chất chứa một đại dương tình cảm."Ngoan, Chi Tinh, em đến rồi, em đến với chị rồi đây!"Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy nhìn thấy Nhậm Du Nhiên liền kinh ngạc, cách mũ bảo hộ khiếp sợ hỏi: "Nhậm đội? Sao cô lại đến đây?"Nhậm Du Nhiên không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Chi Tinh nói từng chữ một: "Cô ấy là bạn gái của tôi."Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy kinh ngạc, vô thức liếc mắt nhìn nạn nhân của vụ án. Bình thường anh ta không hay để ý tới giới giải trí nên không nhận ra đây là ai, chỉ thấy cô ấy là một người người phụ nữ rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ đang khóc giống như hoa lê đái vũ, càng khiến người khác yêu anh ta sững sờ trong giây lát, Nhậm Du Nhiên vội vã hỏi: "Tiếp theo nên làm gì?""À à, đây." Nhân viên phòng cháy chữa cháy phản ứng lại, lập tức nói: "Hiện tại tôi đang gỡ quả bom trên tay cô gái này, cô đừng lo lắng, cô chỉ cần giữ yên là được, công việc còn lại tôi sẽ do tôi hoàn thành. Chỉ cần gỡ bom ra khỏi tay cô, cô và Nhậm đội lập tức rời khỏi nơi này!""Cô gái, cô hiểu chưa?"Hạ Chi Tinh gật đầu lia lịa, nàng ấy chỉ nhìn Nhậm Du Nhiên, trong mắt nàng ấy có thể thấy được dũng khí vô tận."Vậy Nhậm đội, tôi bắt đầu đây.""Được!"Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy đưa tay ra, bám vào tay Hạ Chi Tinh, giọng điệu kiên định trấn an nàng ấy: "Được rồi, đừng nhúc nhích, bây giờ tôi sẽ từ từ lấy quả bom ra. Tốt lắm, đừng căng thẳng."Hạ Chi Tinh cảm thấy sức nặng của quả bom trong tay đột nhiên biến mất, nhân viên phòng cháy chữa cháy đã đỡ được quả bom và di chuyển nó sang một nháy mắt nàng ấy liền thả lỏng, nhào vào trong ngực Nhậm Du Nhiên. Nhậm Du Nhiên vừa ôm nàng ấy vừa liếc mắt nhìn qua: "Vậy chúng tôi đi trước!"Nhân viên phòng cháy chữa cháy gật đầu với cô ấy, từ từ kéo quả bom trên bàn Du Nhiên nhanh chóng bế bạn gái đã vô lực lên rồi ra khỏi phòng khách Quy và Cố Dĩ Di đang đợi ở cửa khách sạn, một lát sau liền thấy Nhậm Du Nhiên bế Hạ Chi Tinh đi ra, vội vàng tiến lên hỏi Dĩ Di lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?""Không có việc gì, chỉ sợ hãi thôi." Nhậm Du Nhiên bế Hạ Chi Tinh vào trong xe, ở trong xe an ủi nàng Quy và Cố Dĩ Di đợi bên ngoài xe, mười phút sau, các nhân viên phòng cháy chữa cháy mặc áo chống đạn bước ra, cầm trên tay quả bom đã được phá."Thế nào rồi?" Yến Quy đi lên hỏi."Chỉ cần nhìn sơ qua về thiết bị kích nổ thì quả bom này giống quả bom trong vụ án hôm qua. Nhưng hôm nay là thiết bị hẹn giờ, không có điều khiển.""Vậy, đây thực sự là một quả bom?" Cố Dĩ Di cau mày hỏi, sắc mặt tối sầm lại. Bây giờ Hạ Chi Tinh cũng là bạn của cô, mà bạn của cô vừa rồi suýt nữa đã gặp nguy hiểm."Đúng vậy Cố đội, quả bom này là thật và nó sẽ nổ trong một giờ nữa." Nhân viên phòng cháy chữa cháy lấy ra một mảnh giấy và nói: "Có một mảnh giấy được nhét vào màn hình tinh thể của quả bom, bên trên có in dòng chữ."Yến Quy cầm lấy tờ giấy liếc nhìn, ánh mắt lập tức sầm mặt Cố Dĩ Di còn kém hơn: ""Đoán xem ai là người tiếp theo"? Khẩu khí thật lớn! Lần này so với T còn phách lối hơn!"Yến Quy híp mắt không nói gì, chỉ nói với nhân viên phòng cháy chữa cháy: "Mọi người vất vả rồi, hãy mang quả bom này về cục, gửi cho khoa giám định của chúng tôi. Nhân viên kỹ thuật sẽ phân tích các thành phần.""Được!"Yến Quy cầm mảnh giấy trên tay, nói với Cố Dĩ Di. "Z so với T và S nguy hiểm hơn rất nhiều, không phải vì hắn ta xảo quyệt, mà là thủ đoạn của hắn ta. Trên đời này không có vũ lực nào có thể so sánh được với việc dùng hỏa lực của hắn ta."Nhưng lại có một điểm đáng chú ý, vụ án của Du Lệ Phân có hướng đi rõ ràng, chĩa thẳng vào Giai Nghiên. Z đã lộ diện một cách quang minh chính đại như vậy, mục đích của hắn ta chắc chắn không hề đơn giản.