Nỗi lo của Nhậm Du Nhiên rất nhanh đã thành thật, còn chưa đợi đội điều tra tìm đến cửa, hàng xóm của Mạnh Cường đã đến báo án trước. Theo những gì người hàng xóm báo án nói, lúc bốn rưỡi chiều, anh ta trở về sau khi mua đồ ở siêu thị, đi ngang qua con đường trong vườn hoa của tiểu khu, còn chưa kịp đi đến dưới lầu nhà mình đã nghe thấy "bịch" một tiếng, âm thanh của vật nặng rơi xuống đất truyền vườn hoa dưới tầng còn có những hàng xóm khác đang nói chuyện đi dạo, mọi người đều nghe thấy âm thanh này, thế là đều nhìn theo nơi âm thanh phát ra xem có chuyện gì, kết quả nhìn thấy một người đàn ông nằm trên đất, đã rơi đến tứ chi vặn xóm bị dọa sợ, lập tức báo cảnh Nhậm Du Nhiên nghe thấy nội dung báo án thì nhịn không được thở dài: "Tôi không biết bản thân có phải miệng quạ đen không nữa."Xe chỉ huy tại chỗ và điều tra hiện trường dừng trước cổng tiểu khu nơi xảy ra vụ án, Nhậm Du Nhiên trực tiếp đưa người đến nhà người chết Mạnh Cường, đi cùng cô ấy còn có Giang Vọng và Hứa Trạch bên điều tra kỹ thuật. Mà Yến Quy lại đưa Lý Vân Trường và Đường Huyên đi kiểm tra hiện trường tử vong dưới thể của Mạnh Cường nằm bò trên đất, tứ chi bày ở đó với tư thế vô cùng vặn vẹo, Yến Quy chỉ nhìn qua một cách đơn giản, bảo Lý Vân Trường thu dọn thi thể trước. Hiện trường phát hiện vụ án là khu dân cư, cứ để thi thể lâu dài ở đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến những người dân điều kiểm tra đơn giản trạng thái và bề ngoài của thi thể, Yến Quy gần như đã có thể khẳng định người chết chết vì rơi từ trên cao Quy ngẩng đầu nhìn nhìn bên ngoài tòa nhà, Mạnh Cường ở trên tầng , một tầng lầu đủ cao, rơi xuống nhất định sẽ chết."Giang Vọng, hai người trọng điểm xác định xem vào thời gian người chết tử vong trong phòng còn có người thứ hai không." Yến Quy liên hệ với Giang Vọng ở trong phòng qua bộ đàm Vọng: "Đã rõ."Yến Quy không dừng lại lâu, mà đưa người bên pháp y về cục giám nghiệm thi thể thể của Mạnh Cường nhìn từ bên ngoài rất phù hợp với đặc trưng chết vì rơi từ trên cao xuống, ví dụ như quần áo rách, cúc áo hỏng, dáng vẻ hỗn độn. Bởi vì khi thi thể tiếp xúc với mặt đất sẽ sinh ra lực đập rất lớn, điều này dẫn đến quần áo trên người bởi vì ngoại lực mà bị phá phá hủy này cũng có thể phân biệt với nhân tạo, Lý Vân Trường cởi hết quần áo của người chết ra, quan sát vết rách từng chút một, cuối cùng xác định đây là vết rách do ngoại lực tạo nên, mà không phải do vật lộn gây đó, vùng cổ và tứ chi của Mạnh Cường đều có vết gãy xương ở mức độ không giống nhau, từ tư thế khi rơi xuống đất có thể nhìn ra. Điều này cũng phù hợp với tình trạng gãy cổ và tay chân do ngã từ trên cao xuống. Khi ở hiện trường, Yến Quy chỉ giơ tay sờ sờ vào những phần xương quan trọng, đã phát hiện rất nhiều chỗ xương của anh ta bị gãy nghiêm trọng có, bởi vì trong quá trình rơi xuống không đụng phải vật cản nào khác, tất cả những vết thương bên ngoài người chết đều tương đối ít, chỉ có phần tiếp xúc với mặt đất khi rơi xuống có máu bầm và trầy da. Bởi vì những vết máu bầm trầy da này thuộc về phản ứng sống, vậy nên cũng có thể bài trừ người chết sau khi chết bị người khác vứt thi thể cứ vào những kiểm tra này, thật ra nguyên nhân cái chết căn bản đã được xác định, nhưng vẫn cần chứng cứ hỗ trợ kỹ càng hơn, phải bài trừ khả năng anh ta trong trạng thái không có ý thức bị người khác đẩy xuống tầng."Hai người đến giải phẫu đi."Yến Quy vẫn quyết định giao bộ phận quan trọng cho hai đồ đệ, bây giờ nàng một lòng một dạ muốn để Lý Vân Trường và Đường Huyên rèn luyện thật tốt, vậy nên chỉ cần không phải là vụ án vô cùng khó giải quyết, nàng đều cố gắng cho hai người họ cơ hội để rèn luyện, để hai người họ động tay động não nhiều học sinh bắt đầu giải phẫu, người làm thầy như Yến Quy ở bên cạnh nhìn, giúp bọn họ kiểm định, mỗi một bước đều rất chặt chẽ cẩn phải xác nhận đầu tiên khi giải phẫu chính là nguyên nhân tử vong cụ thể, nội tạng nhiều chỗ của anh ta đều bị rạn nứt, xương ống gãy nghiêm trọng, đủ để xác nhận nội tạng vỡ trong tình huống chết vì ngã từ trên cao đó chính là vấn đề bọn họ quan tâm nhất, phải xác nhận lúc Mạnh Cường rơi xuống tầng ý thức còn thanh tỉnh không, vậy nên phải kiểm tra trong dạ dày anh ta có chất cồn quá lượng, hay là những loại thuốc làm người ta rơi vào hôn mê như thuốc ngủ không, cuối cùng chính là làm kiểm tra chất độc, bài trừ toàn bộ những thứ này là có thể chính thức xác định chết vì rơi từ trên cao lúc đó, bên giám nghiệm vết tích cũng có kết luận cuối Quy giao toàn bộ những công việc cuối cùng khi giám nghiệm tử thi cho hai đồ đệ, sau khi ra khỏi phòng giải phẫu thì nhìn thấy Giang Vọng và Hứa Trạch cũng đã kết thúc công việc và trở về."Cô Yến, trong nhà Mạnh Cường không phát hiện dấu vết người khác đã từng đến. Địa điểm anh ta rơi xuống là phòng ngủ của anh ta, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ một lượt rồi, cả phòng chỉ có một loại dấu vân tay, không phát hiện dấu vân tay thứ hai, bên chị lấy dấu vân tay chưa? Chúng ta có thể trực tiếp so sánh. Sau đó chính là trên cửa sổ ở bên cạnh, phát hiện cửa chống trộm bị dỡ xuống. Ý thức an toàn của tiểu khu này rất cao, mỗi một nhà đều lắp cửa sổ chống trộm, loại cửa sổ này có một tầng rèm mỏng chắc chắn để che lại, đa số là dùng để ngăn trẻ con trong nhà trèo lên cửa sổ sảy chân rơi xuống, muốn dỡ nó xuống thì cần có chìa khóa cùng một bộ với ổ khóa với rèm trên cửa sổ."Giang Vọng đưa ảnh đã chụp xong cho Yến Quy xem: "Nhưng cửa sổ trong nhà Mạnh Cường lại bị người ta dỡ xuống rồi, trên ổ khóa vẫn còn cắm chìa khóa, có thể nhìn ra có người vừa dỡ cửa sổ xuống. Chúng tôi lấy dấu vân tay ở trên cửa sổ đã được dỡ, đợi một lúc nữa cũng có thể so sánh với dấu vân tay của Mạnh Cường."Yến Quy hỏi: "Có di thư không?"Giang Vọng lắc đầu, nói: "Đội trưởng Nhậm để tổ điều tra lục tung nhà Mạnh Cường một lượt rồi, không phát hiện bất kỳ dấu vết của di thư nào."Yến Quy gật đầu hiểu ra, nói: "Bên pháp y sắp xong rồi, sau khi xong cậu tìm Lý Vân Trường để làm so sánh dấu vân tay của Mạnh Cường."Làm xong việc trong tay rồi, Yến Quy lấy điện thoại gọi cho Cố Dĩ Di."Di Di, đang ở đâu vậy."Giọng nói Cố Dĩ Di truyền đến từ loa điện thoại: "Đang trên đường về cục." Cô dừng lại một chút, nói: "Tình hình Cố Thanh Tuyền không được tốt lắm."Động tác của Yến Quy khựng lại, nhất thời không phản ứng kịp. Lúc ba giờ chiều, Nhậm Du Nhiên nhận được điện thoại của nhân viên điều tra bên bệnh viện, nói Cố Thanh Tuyền vừa đi ra từ trong phòng phẫu thuật. Nhậm Du Nhiên nhìn thời gian, có hơi bất ngờ, hình như vết thương của Cố Thanh Tuyền còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán, phẫu thuật hai tiếng mới kết một nhân chứng mấu chốt, cũng là người bị hại trong vụ án, cảnh sát nên tiến hành hỏi thăm Cố Thanh Tuyền. Hơn nữa Cố Thanh Tuyền là một sinh viên của trường đại học công an, hành động hôm nay là hăng hái vì việc nghĩa, đội cảnh sát hình sự cục thành phố Tân Hà lẽ ra nên phái đại biểu thăm hỏi ai đi làm đại biểu này? Dựa theo chức vị mà nói, Cố Dĩ Di chính là người thích hợp nhất, cô là phó đội trưởng sắp chính thức nhậm chức của đội điều tra hình sự, là đại biểu tốt nhất. Nhưng Cố Dĩ Di không muốn nhìn thấy Cố Thái và mẹ Cố Thanh Tuyền ở trong bệnh viện...Vốn dĩ Nhậm Du Nhiên nói cô ấy sẽ đi, nhưng không trùng hợp, lúc đó Trương Hiểu Văn vừa được đưa về cục, Nhậm Du Nhiên phải ở lại hỏi chuyện, không phân thân ra Dĩ Di bất lực, cuối cùng vẫn quyết định làm đại biểu cho đội điều tra hình sự ra mặt. Cô lái xe Cherokee đến bệnh viện, cũng không bất ngờ khi gặp được Cố Thái và mẹ Cố Thanh Tuyền Thường Uyển ở cửa phòng thấy Cố Dĩ Di xuất hiện, Cố Thái rõ ràng ngây ra, kinh ngạc nhìn cô, hỏi: "Sao con lại đến đây?"Cố Dĩ Di không thèm nhìn thẳng vào ông, lúc đi qua người ông thì vứt lại một câu: "Đại diện cho đội điều tra hình sự thành phố Tân Hà, đến thăm hỏi con trai dám làm việc nghĩa của ông."Cố Thái sững người, hiển nhiên không ngờ đến thái độ của cô lại kém như vậy, chỉ vào cô tức giận nói: "Đây là thái độ nói chuyện với bố của cô đấy sao?"Cố Dĩ Di cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn ông, ánh mắt ngạc nhiên hỏi: "Thế mà ông lại biết ông là bố tôi sao?""Cô! Cô, cô là đồ không có giáo dưỡng!"Trong mắt Cố Dĩ Di toàn là trào phúng, ôm cánh tay đứng trước mặt ông, dò xét nhìn ông lạnh giọng nói: "Tôi được bà nội nuôi lớn, bà nội việc gì cũng dạy tôi hết, tôi từ trước đến giờ đều không thiếu gia giáo! Nhưng bà nội cũng chưa từng dạy tôi phải cười khi gặp người bố không có trách nhiệm, xin lỗi, bà nội dạy tôi rằng không thể chịu thiệt thòi trước mặt người ngoài!""Cô!" Cố Thái tức giận: "Bố có thể là người ngoài sao?!"Cố Dĩ Di cười hừ một tiếng, giống như nghe được một câu chuyện cười: "Nếu không thì sao? Ông còn cảm thấy ông là người nhà của tôi sao? Ông Cố!""Cô đúng là thứ con bất hiếu! Sao tôi lại sinh ra thứ vô ơn như cô chứ! Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô cẩn thận!" Cố Thái nói rồi giơ tay lên định đánh Cố Dĩ mắt Cố Dĩ Di bỗng nhiên lạnh đi, bất thình lình bước lên trước một bước, giơ tay trực tiếp bắt lấy cổ tay của Cố Thái, tay cô dùng sức, mạnh mẽ bẻ cổ tay Cố Thái ra sau, lạnh giọng nói: "Ông Cố còn muốn ra tay với tôi? Tôi cảnh cáo ông, hôm nay tôi đại diện cho đội điều tra hình sự thành phố Tân Hà qua đây thăm hỏi con trai ông, bây giờ ông ra tay với tôi chính là tấn công cảnh sát!""Cô... Cô buông ra cho tôi!" Cố Thái muốn dùng sức vung tay Cố Dĩ Di ra, nhưng sức lực người con gái này của ông lớn hơn ông quá nhiều, ông căn bản không vung ra được, chỉ cảm thấy cổ tay rất đau."Ông nói tôi là đồ vô ơn? Bất hiếu? Ông Cố, ông có ơn dưỡng dục gì với tôi không? Ông cũng xứng nói tôi là đồ vô ơn?""Cô đúng là... Không ra thể thống gì cả! Sao cô có thể động tay với bố ruột mình như vậy?!""Trước khi hưởng thụ quyền lợi của bố ruột, làm phiền ông Cố nghĩ xem bản thân đã hoàn thành nghĩa vụ của một người bố chưa! Nếu như ông cảm thấy tôi không có gia giáo, không bằng trở lại hai mươi năm trước, hỏi thử chính ông đã từng dạy tôi chưa! Cứ coi như là tôi không có gia giáo, nhưng đây không phải là lỗi của ông sao?"Cố Dĩ Di nói xong những lời này, hờ hững bỏ tay Cố Thái ra, Cố Thái vốn dĩ đang liều mạng vùng vẫy, lúc này cô đột nhiên buông tay, trọng tâm Cố Thái không vững, chật vật lùi về sau hai bước, được Thường Uyển khó khăn giữ lại."Cố Dĩ Di!" Cố Thái đứng vững lại làm bộ muốn xông lên."Được rồi!" Thường Uyển cuối cùng cũng không chịu được nữa, bà ta kéo Cố Thái, trừng mắt nói với ông: "Yên lặng một chút đi, đừng ồn nữa!""Tiểu Uyển! Em... Sao em lại nói giúp đứa bất hiếu này?!"Thường Uyển đau đầu nhìn chồng, mệt mỏi nói: "Em không nói giúp ai, bây giờ em chỉ muốn biết khi nào Cố Thanh Tuyền có thể tỉnh lại! Em xin anh yên lặng một chút, đừng gây sự vô cớ nữa.""Anh gây sự vô cớ?" Cố Thái trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn vợ Uyển nhéo mi tâm, nói: "Dĩ Di cũng không nói sai, anh cũng có quan tâm đ ến người ta đâu.""Anh..." Cố Thái không ngờ vợ mình cũng không nể mặt, nhất thời á khẩu ở đó không biết nói Dĩ Di bất ngờ nhìn mẹ kế của mình một cái, hôm nay là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Thường Uyển, trước kia chưa từng tìm hiểu bà Uyển phát giác được ánh mắt của Cố Dĩ Di, thu vẻ mệt mỏi trong mắt lại, cười với cô, người cũng dịu dàng như tên: "Cô đến thăm Thanh Tuyền sao?"Cố Dĩ Di nhìn bà ta, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô không hiểu người mẹ kế này, chỉ biết bà ta là một luật sư, không biết tính cách của bà ta thật sự tốt hay chỉ giả vờ, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, hôm nay sau khi kết thúc thăm hỏi, cô cũng không muốn có qua lại gì với gia đình này nữa, quá mệt Uyển thấy thái độ cô lãnh đạm, cũng không chủ động nói chuyện nữa, không muốn tự mình làm mình bẽ mặt, chỉ thuận theo giúp Cố Dĩ Di kéo Cố Thái lại."Cô đến không khéo rồi, Thanh Tuyền còn chưa tỉnh..."Cố Dĩ Di đáp một tiếng, cô cũng không đi vào, nghe nói Cố Thanh Tuyền còn chưa tỉnh thì đại diện cho cục thành phố quan tâm vài câu, giọng điệu không có nhiều tình cảm dư thừa, chỉ là dáng vẻ giải quyết chuyện sát đến bệnh viện lấy mảnh vụn trước đó biết cô qua đây, từ phòng làm việc của bác sĩ đến tìm cô, trong tay cầm túi vật chứng có đựng mảnh vụn."Đội trưởng Cố!" Thái độ của viên cảnh sát với cô vô cùng cung Dĩ Di nhìn nhìn túi vật chứng trong tay anh ta, hỏi: "Đều ở đây rồi?""Vâng!""Vậy đi về thôi." Bây giờ cô không muốn ở cùng một chỗ với Cố Thái nữa, vừa nãy cãi nhau một trận làm cô càng thêm chắc chắn chuyến đi hôm nay của mình đúng là có không để ý Cố Thái, mà nói với Thường Uyển có thái độ không tồi: "Nếu như bạn học Cố vẫn chưa tỉnh, vậy chúng tôi cũng không làm phiền thêm nữa, qua mấy ngày nữa cậu ấy tốt hơn một chút chúng tôi lại tới thăm. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra tội phạm, sẽ không để vết thương của bạn học Cố trở nên vô ích."Nói xong cô quay đầu rời đi, không có một chút lưu luyến nào."Đợi đã! Cố, cảnh sát Cố!" Thường Uyển đột nhiên lên tiếng, bước lên trước một bước gọi Cố Dĩ Di chân Cố Dĩ Di khựng lại, do dự quay đầu nhìn bà ta: "Còn có việc?"Thường Uyển nhìn cô, nói: "Bác sĩ nói, cánh tay trái của Thanh Tuyền bị thương đến thần kinh, sau này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay, có điều cái này chủ yếu phải xem sau khi phẫu thuật tình trạng hồi phục như thế nào, vẫn chưa nói chắc chắn được. Nhưng có một điểm, tai trái của nó bởi vì vụ nổ mà bị thương, rất có khả năng sẽ dẫn đến điếc..." Ngữ điệu của Thường Uyển rất trầm trọng, hễ nhớ lại trạng thái của con trai là bà ta lại đau lòng khó Dĩ Di nghe mà ngây ra, trước đó quả thực cô không nghĩ Cố Thanh Tuyền bị thương nặng như vậy. Nếu như cánh tay trái của cậu thật sự bị thương đến thần kinh, cùng với một tai trái bị điếc... vậy thì vấn đề mà cậu phải trực tiếp đối mặt chính là cậu mãi mãi không thể hoàn thành giấc mơ của mình, trở thành một đặc cảnh Uyển thấy cô im lặng không nói, lại tiếp lời: "Nó một lòng một dạ muốn làm cảnh sát, có thể trở thành đặc cảnh giống như chị nó, nhưng bây giờ như thế này... Tuy tôi không hiểu những thứ này, nhưng cũng có thể đoán được nó có lẽ không thể..."Cố Dĩ Di không nhịn được cau mày nhìn bà ta: "Rốt cuộc bà muốn nói gì?""Nó rất coi trọng người chị này, trước đây cũng vì sùng bái ngưỡng mộ cô mới một lòng một dạ muốn làm cảnh sát. Bây giờ nó bị thương nặng như vậy... sau khi tỉnh lại nhất định sẽ chịu phải đả kích. Vậy nên tôi muốn nói... Đợi nó tỉnh lại rồi, cô có thể đến thăm nó, không phải với danh nghĩa cục thành phố, mà là một người chị..."Nghe đến đây Cố Dĩ Di nhịn không được cười một tiếng, giống như nghe phải câu chuyện cười nào Uyển bị cô cười thì ngây ra, Cố Thái đằng sau bà ta trừng mắt nhìn Cố Dĩ Di, hỏi: "Cô cười cái gì?!"Cố Dĩ Di thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Nói thật, trong hai vị không có một ai có tư cách tôi dùng thân phận "chị gái" đến thăm Cố Thanh Tuyền. Chính bản thân Cố Thanh Tuyền còn có tư cách hơn hai người!""Cô hiểu nhầm rồi, tôi không phải yêu cầu cô..." Thường Uyển vội vàng giải thích."Vậy đừng nhắc đến nữa!" Cố Dĩ Di bước chân sau, nhìn Cố Thái và Thường Uyển nói: "Chuyện của tôi và trưởng bối các người không định làm liên lụy đến Cố Thanh Tuyền, cho dù thế nào đi chăng nữa cậu ấy quả thật là vô tội. Nhưng xin hai vị nhớ kỹ, cho dù là như vậy, tôi cũng không muốn dính dáng đến một nhà ba người các người, cái gọi là tình thân tôi càng không cần, đừng có nghĩ đến việc lấy huyết thống tình thân để trói buộc tôi!"Nói xong, cô không quay đầu lại đưa viên cảnh sát rời đi. Sau khi gặp được Cố Thanh Tuyền trong doanh trại huấn luyện, cô và Yến Quy đã nói về chuyện này, hai người quả thực cảm thấy Cố Thanh Tuyền vô tội, vậy nên không định quá kiêng dè người em trai này, chuẩn bị để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cho đến hiện tại Cố Dĩ Di cũng không thay đổi ý nghĩ này, tuy rằng bây giờ cô chưa có tình cảm gì với Cố Thanh Tuyền, nhưng dù sao cũng đỡ hơn khi đối mặt với đôi bố mẹ tuyệt vời này khỏi bệnh viện, Cố Dĩ Di nhổ ra một ngụm khí đục, cảm thấy hôm nay bản thân mình gặp phải Cố Thái đúng là xúi quẩy....Trên hành lang bệnh viện, Cố Thái chỉ vào phương hướng Cố Dĩ Di rời đi, oán hận với vợ: "Em đã nhìn thấy chưa? Nó có đức hạnh thế đấy! Em nói với nó nhiều như vậy làm gì? Còn bảo nó lấy thân phận chị gái để thăm Thanh Tuyền!"Thường Uyển liếc mắt nhìn chồng, mệt tâm nói: "Vậy năm ngoái anh mua xe cho nó làm gì?""Anh... Cái đó không phải là vì tiền đồ của Thanh Tuyền sao? Nó thi vào trường đại học công an, sau này cũng muốn làm đặc cảnh, nếu như nó có một người chị làm đội trưởng đội lính đặc vụ ở công an cục thành phố, không phải là có ích với tiền đồ của nó sao?"Thường Uyển liếc nhìn ông, nói: "Điều này anh cũng biết sao? Con gái anh bây giờ không còn là cô gái nhỏ bị anh coi như phiền phức nữa rồi, thái độ của anh với nó có thể mềm hơn một chút không?"Cố Thái hừ một tiếng, nói: "Anh nhìn thấy dáng vẻ không chịu nghe lời của nó là tức giận! Tuy rằng hồi nhỏ anh không quản nó, nhưng tiền sinh hoạt mỗi tháng anh có bao giờ thiếu đâu? Cho dù anh có thế nào đi chăng nữa, cũng là bố ruột của nó! Em nhìn cái bộ dạng của nó xem, có ai nói chuyện với bố mình như vậy không?! Trước đây anh mua xe tỏ ý tốt với nó, quả thực là vì sau này Thanh Tuyền muốn làm cảnh sát, có điều hiện tại... Nếu sau này Thanh Tuyền không làm cảnh sát được, anh cũng không cần tỏ ý tốt với nó nữa!"Thường Uyển ép lửa giận của ông xuống, nghĩ đến tình trạng thương tích của con trai, nhất thời lại cảm thấy đau lòng, bà ta lắc lắc đầu: "Anh sai rồi, nếu như con trai thật sự bị phế một chiếc tay và một bên tai... Có thể nó lại cần sự giúp đỡ của người chị này...""Cái này..." Vẻ mặt Cố Thái không biết phải làm sao, đến bây giờ ông vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận tình hình thương tích của Cố Thanh Tuyền."Tuy rằng công việc của anh có đãi ngộ và lương không tồi, nhưng dù sao chúng ta cũng không có xí nghiệp của gia tộc để sau này Thanh Tuyền có thể không lo cơm áo gạo tiền. Một khi chúng ta về hưu rồi, không thể sắp xếp cho nó cái gì được, nó vẫn cần sự hỗ trợ của một người cùng lứa tuổi..." Thường Uyển nói: "Văn phòng luật sư em có qua lại với cục thành phố sở tỉnh, em nghe nói người con gái kia của anh sắp được thăng chức làm phó đội trưởng đội điều tra hình sự rồi."Cố Thái từ từ trừng lớn mắt, hỏi: "Thật sao?""Ừ, một trăm phần trăm, đã xác định rồi, chỉ thiếu thủ tục giấy tờ thôi. Nếu không anh cho rằng tại sao hôm nay nó lại đại diện cho cục thành phố qua đây? Chính là vì thân phận địa vị của nó có đủ phân lượng."Cố Thái hé hé miệng, nhất thời không nói nên lời, ông thực sự không ngờ tới, con gái lớn bị mình ghét bỏ từ nhỏ, bây giờ lại có tiền đồ như thế Uyển đập đập lên tay ông, nói: "Vậy nên sau này anh thấy nó thì thái độ ôn hòa một chút... Nó mới tuổi đã ngồi lên vị trí đó, tiền đồ tương lai không thể dự đoán được, là tiếp tục ở trong cục hay là được điều đến sở tỉnh, thậm chí tương lai được điều đến bộ công an ở thủ đô, đây đều là những khả năng vô hạn! Ông lớn tuổi như vậy rồi, đương nhiên cũng biết thêm một người thân còn tốt hơn là thêm một kẻ thù, đừng vì bản thân, cũng phải nghĩ cho Thanh Tuyền."