Cố Dĩ Di trong đường đi của nhân viên phòng triển lãm cũng nghe thấy tiếng súng ở bên ngoài, lúc này Tiết Lượng dìu cô đi đến vị trí sân giữa, bọn họ vừa xuống một tầng lầu, đoạn đường này đã đem lại gánh nặng rất lớn cho vết thương trên người Cố Dĩ Di, lúc này tốc độ đi của cô lại chậm hơn lúc nãy một Lượng cảm thấy được trạng thái của cô đang trở nên kém hơn, lực đạo dìu cô cũng lớn dần, sợ rằng bước đi của cô không vững sẽ trực tiếp ngã quỵ xuống đi xuống một tầng nữa, dưới chân Cố Dĩ Di không vững, loạng choạng ngã về phía trước. Tiết Lượng giật mình, một tay kéo cánh tay đỡ lấy cô. Trọng tâm của người Cố Dĩ Di không vững, nhờ có sự chống đỡ của Tiết Lượng mới miễn cưỡng đứng đi nhân viên yên tĩnh, tiếng thở gấp thô nặng vô cùng rõ ràng, từng tiếng rơi vào trong tai Tiết Lượng, hắn lo lắng hỏi: "Cố cảnh quan, hay là, tôi cõng cô đi nhé?"Cố Dĩ Di lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi có thể kiên trì, không làm phiền anh.""Không phiền, bây giờ chúng ta tranh thủ thời gian ra ngoài mới là quan trọng nhất!" Tiết Lượng kiên trì Dĩ Di có hơi do dự, cuối cùng vẫn gật gật đầu. Cô hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình bây giờ, cậy mạnh không phải là một biện pháp tốt, trước mắt tất cả phải dựa trên tiền đề có thể thành công trốn là Tiết Lượng quỳ xuống phía trước cô, Cố Dĩ Di bò lên trên người hắn, Tiết Lượng cẩn thận cõng cô lên. Không biết vốn dĩ cô đã nhẹ như thế này, hay là vì cả ngày hôm nay không được ăn lại bị thương nặng, Tiết Lượng chỉ cảm thấy trọng lượng trên lưng mình nhẹ đến nỗi không thể tưởng được."Cảnh quan Cố, nếu như tôi không cẩn thận động vào vết thương của cô, cô phải nhắc nhở tôi." Phần bụng Cố Dĩ Di có một vết thương do dao cắt cực lớn, Tiết Lượng biết điều này, vậy nên khi cõng cô vô cùng cẩn thận, chỉ sợ không để ý sẽ đụng Dĩ Di bò trên lưng hắn, nói: "Không sao."Giọng nói của cô rất yếu ớt, nghe mà Tiết Lượng kinh hãi, hắn không nói nhiều thêm nữa, cõng Cố Dĩ Di bước nhanh về phía Dĩ Di cảm thấy mí mắt nặng vô cùng, cô cố gắng chống đỡ để bản thân duy trì sự tỉnh táo, nhưng có hơi lực bất tòng Lượng biết phải để cho cô luôn tỉnh táo, sợ cô không nói gì, thế là không ngừng nói chuyện với cô, chủ yếu là nói với cô về Yến Quy, những chủ đề khác có thể không thể nâng cao tinh thần, nhưng nếu là pháp y Yến có lẽ sẽ khác, Tiết Lượng nghĩ như đề này quả thực có hiệu quả nhất định, Cố Dĩ Di nghe Tiết Lượng không ngừng nhắc đến Yến Quy, thần kinh vừa định buông lỏng lại căng chặt, khó khăn phục hồi lại một chút tinh người đi được một đoạn, vành tai Cố Dĩ Di động động, cô vội quay đầu nhìn ra phía sau, Tiết Lượng cõng cô, cảm giác được toàn thân cô đang căng lên."Cảnh quan Cố, sao vậy?"Ánh mắt Cố Dĩ Di lạnh đi, trầm giọng nói: "Có người đuổi đến rồi.""Cái gì?" Tiết Lượng không khỏi tăng nhanh bước Dĩ Di tập trung tinh thần lắng nghe, nói: "Có ba bốn người, bước chân rất nhanh, theo tốc độ này hai phút nữa là có thể đuổi kịp chúng ta."Tiết Lượng đã bắt đầu đổ mồ Dĩ Di cầm chặt súng trong tay, cô nhìn bốn xung quanh, hai bên lối đi nhân viên này đều không có chỗ giấu thân, so sánh tốc độ và tình trạng cơ thể của hai bên, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi Lượng không nói lời nào tăng nhanh tốc độ, vừa chạy vừa nói: "Con đường này, từ sân giữa đến sân trước có một cánh cửa nhỏ, sau khi đi ra là phòng triển lãm. Cho dù chúng ta không thể đến sân giữa qua phòng triển lãm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm thời trốn một lúc. Hơn nữa trong phòng triển lãm có nhiều chỗ ẩn nấp, dù sao cũng tốt hơn lối đi có thể nhìn thấy hết thế này."Nói rồi, Tiết Lượng lại liên lạc với Nhậm Du Nhiên lần nữa."Đội trưởng Nhậm, tôi và cảnh quan Cố ở trong phòng triển lãm ngoài cùng phía tây trên sơn trang, sau một phút nữa chúng tôi sẽ đến vị trí sân giữa của phòng triển lãm, mọi người nhanh chóng đến đó tiếp ứng cho chúng tôi." Nói xong, Tiết Lượng còn gửi định vị cho Nhậm Du Du Nhiên lập tức nói: "Được, chúng tôi qua đó ngay! Dĩ Di sao rồi!"Tiết Lượng giao bộ đàm cho Cố Dĩ Di, để cô ấy nói chuyện với Nhậm Du Nhiên."Tôi rất tốt."Báo bình an một câu rất ngắn, Nhậm Du Nhiên và Yến Quy đều nghe thấy, cùng có thể nghe ra được thực ra trạng thái của cô không được tốt từ trong ngữ điệu tim Yến Quy siết lại, khó chịu định xông vào trong, bị Nhậm Du Nhiên sống chết kéo lại mới không thật sự đi liều mạng."Di Di."Giọng nói của Yến Quy truyền vào trong tai thông qua bộ đàm, dịu dàng lại mang theo hiệu quả kỳ diệu như gió Dĩ Di nghe được giọng của nàng, vết thương trên người như đều ngừng đau."Di Di, tôi lập tức đến đây!" Yến Quy thở gấp, có lẽ là đang chạy, hơn nữa rất nhanh, có thể vượt qua tốc độ mà thể lực nàng có thể chịu Dĩ Di cắn chặt răng, vì Yến Quy, vì người cô yêu, cô nhất định phải kiên trì, nhất định phải sống tiếp!Cuộc trò chuyện không duy trì quá lâu, sau cuộc nói chuyện, Nhậm Du Nhiên hạ mệnh lệnh với đội lính đặc vụ, nói với người ở trong sân giữa nhanh chóng chi viện cho đội trưởng của họ!Đội lính đặc vụ đã dọn dẹp sân giữa gần hết, gần như tất cả những người mặc đồ đen đều lọt lưới, hoặc là bị bắn chết tại chỗ. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên, đặc vụ còn ở lại trong sân giữa lập tức dựa sát về hướng phòng triển lãm, động tác vô cùng chốc lát sau, Tiết Lượng đã cõng Cố Dĩ Di quẹo vào cửa bên bên cạnh lối đi, tiến vào phòng triển lãm ở sân giữa. Phòng triển lãm rất lớn, quầy hàng bị vứt bỏ rất nhiều, đủ để che chắn và ẩn Dĩ Di đập đập lên bả vai Tiết Lượng, ra hiệu hắn để mình xuống. Sau khi chân chạm đất, Cố Dĩ Di còn đứng không vững, Tiết Lượng đỡ cô đến sau một quầy triển lãm dựa vào đó, cho cô uống một viên thuốc chống Dĩ Di nhìn vết thương trên người mình, thấp giọng nói: "Ngoài cửa có lưu lại vết máu, mấy người đó nhất định có thể tìm ra, tình hình của chúng ta không lạc quan, một mực trốn đi có thể không trốn được."Tiết Lượng hiểu ý của cô, trong tay cũng cầm súng, ánh mắt kiên nghị: "Không sao, ông đây liều mạng với bọn họ!"Cố Dĩ Di cười cười, tuy rằng con người Tiết Lượng lanh lợi, cũng từng giúp Nhậm Du Nhiên làm nhiệm vụ nguy hiểm mấy lần, nhưng hắn chưa từng chịu huấn luyện hình cảnh, càng không nói đặc cảnh, cả đời này có lẽ ngay cả súng cũng chưa từng bắn, nếu thật sự đánh chính diện với kẻ địch, năng lực chiến đấu của hắn không thể trông cậy gì."Anh vẫn nên là ở đằng sau tôi..." Cố Dĩ Di tự nhiên đề nghị, Tiết Lượng đã cứu cái mạng của cô, dù sao cô cũng phải bảo vệ sự an toàn của Tiết Lượng hiển nhiên không đồng ý: "Cảnh quan Cố, cô thương nặng như vậy, tôi còn để cô bảo vệ cho tôi, vậy tôi còn là đàn ông không?"Cố Dĩ Di cười một tiếng, muốn phản bác hắn, nhưng hiện thực không cho cô cơ Lượng đột nhiên đứng lên, hắn cầm súng, kiên định nhìn Cố Dĩ Di trốn đằng sau quầy triển lãm, nói: "Tôi ra ngoài, men theo lối đi tiếp tục tiến về phía trước, dẫn dắt bọn họ rời đi!"Cố Dĩ Di phản ứng lại hắn định làm gì, trong lòng hoảng hốt, lập tức đứng lên định kéo tay hắn, nhưng Tiết Lượng lại tránh rằng cô bị thương nặng hành động không tiện, lúc này không ngăn được mình, Tiết Lượng cười cười với cô, nói: "Lúc này còn lề mề nữa, bọn họ mà đuổi đến rồi là thật sự không chạy được đâu! Vết máu ngoài cửa không rõ ràng, ở trong bóng tối bọn họ nhất thời không nhìn rõ được, tôi đi đánh lạc hướng bọn họ!" Nói rồi, Tiết Lượng giơ tay lấy ra một cái huy hiệu trong túi áo sơ mi, cúi người để trước mặt Cố Dĩ Di: "Đây là đồ năm đó khi đội trưởng Nhậm đăng ký cho tôi làm người đưa tin đã tặng tôi, cô giúp tôi bảo quản một lát, nếu như hôm nay tôi còn sống quay trở về, cô trả lại cho tôi, nếu không..."Tiết Lượng dừng lại một lúc, nhếch miệng cười, nhìn có vẻ không tim không phổi nói: "Vậy thì nói với đội trưởng Nhậm, lúc đầu cô ấy giữ tôi bên cạnh, cô ấy không nhìn sai người, tôi không làm cô ấy mất mặt!""Tiết Lượng!"Tiết Lượng không đợi Cố Dĩ Di nói nữa, vội quay người chạy ra khỏi phòng triển lãm. Trên người hắn vẫn là áo khoác dài màu trắng, trong bóng tối rất dễ thấy, hắn cố ý đi chậm hơn một chút, chính là để cái đuôi phía sau có thể đuổi kịp, nhìn rõ Dĩ Di một mình dựa vào quầy triển lãm, trong phòng triển lãm trống trải chỉ có tiếng thở nặng nề của cô, còn có tiếng tim đập như trống đánh, vừa nặng vừa rầu. Cô nhắm chặt mắt lại, một tay cầm súng, một tay kia cầm huy hiệu Tiết Lượng để lại, đó là một chiếc huy hiệu cảnh sát, tín vật mà Nhậm Du Nhiên tặng cho người đưa tin của cô mắt có luồng ướt nóng đang tràn ra, Cố Dĩ Di không mở mắt, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Tiết Lượng đi chuyến này sẽ có kết quả thế nào, trong lòng cô đã rõ, cô tin Tiết Lượng có thể tự cân nhắc trong lòng. Hơn nữa hắn kiên trì được không bao lâu, cho dù lừa được truy binh, cũng không lừa được quá lâu. Sau khi truy binh phát hiện bị lừa sẽ lập tức quay lại tìm cô, cô vẫn sẽ phải đối mặt với những thứ Tiết Lượng biết, bản thân mình làm như vậy là cần thiết, bởi vì hắn phải tranh thủ thời gian cho Cố Dĩ Di. Mấy người Nhậm Du Nhiên đã chạy đến rồi, có lẽ hắn tranh thủ được thêm vài phút, Cố Dĩ Di có thể thành công được cứu sống."Pằng pằng pằng pằng!"Trong lối đi vang lên tiếng súng, Cố Dĩ Di đã nghe quen tiếng súng rồi, lần này lại vô thức run rẩy cả người. Cô nâng hai tay lên ôm lấy đầu mình, cô đoán được đã xảy ra chuyện gì, huy hiệu nắm trong lòng bàn tay kia lúc này vô cùng bỏng tay, nước mắt lại không khống chế được trào ra, trộn lẫn nỗi đau và bi thương."Răng rắc." Cửa phòng triển lãm được mở Dĩ Di đột ngột trừng mắt, sao lại nhanh như vậy? Tiếng súng cô vừa nghe thấy trong lối đi, khoảng cách có lẽ không gần vào phòng triển lãm này, Tiết Lượng chắc là đã dẫn bọn truy binh đi rất xa, hơn nữa trong tay Tiết Lượng cũng có súng, cho dù hắn có ở trong tình thế không thuận lợi, ít nhất cũng có thể làm truy binh tổn thất một hai người, sao có thể quay lại nhanh như vậy?Cố Dĩ Di ngừng thở, đôi mắt vừa khóc vẫn ngập nước, nhưng lúc này đã toàn là lệ khí, cô nhìn chằm chằm về hướng cửa phòng triển lãm, tai nghe tiếng bước chân của âm thanh hình như chỉ có hai người...Cố Dĩ Di cầm chặt súng, vậy nên đám truy binh này tách ra rồi! Bọn họ có người đuổi theo Tiết Lượng, còn có người phát giác ra cô đang trốn trong phòng triển lãm... Cô nghiến chặt răng, trái tim phẫn hận không thôi, tình huống như thế này, sự hy sinh của Tiết Lượng quá là không đáng rồi!Nghĩ như vậy, cô cảm thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một bóng người, ánh mắt cô lạnh thấu xương, động tác trong tay không có bất kỳ một tia do dự nào, giơ tay lên bắn mấy phát, đi trước một bước trước khi người đó ra trước mắt trúng đạn ngã xuống, Cố Dĩ Di đột nhiên cảm thấy sau gáy buốt lạnh, họng súng đã chống lên ót cô."Để súng xuống!"Họng súng lạnh như băng chạm vào gáy cô, Cố Dĩ Di bỏ súng trong tay ra, đặt lên mặt Tinh Dịch nhấc chân đá cây súng cô đặt trên mặt đất ra xa, họng súng ở sau gáy cô đập đập hai cái, trầm giọng nói: "Giơ tay lên, trong phạm vi tầm mắt của tôi."Cố Dĩ Di làm theo, hai tay hơi giơ lên.