Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

chương 155: tro tàn 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Chất Bân nằm trên người Từ Tinh Dịch, bất động. Từ Tinh Dịch đẩy anh ấy ra khỏi người mình rồi chật vật đứng phụ nữ chạy tới, đưa tay đỡ hắn ta đứng dậy: "Vụ nổ với diện tích lớn như thế này, đám cảnh sát đó sẽ tới ngay thôi, chúng ta nhanh đi thôi!"Từ Tinh Dịch nhìn cô ta hỏi: "A Nhàn, sao em lại ở đây? Nguy hiểm như thế này....""Nói linh tinh, em tới đương nhiên là để đưa anh đi rồi! Nếu không anh sẽ chết ở chỗ này mất!"Từ Tinh Dịch nhìn cô ta một cách khó tin: "Em... em đang quan tâm tới anh sao?" Giọng điệu của hắn ta có chút nịnh phụ nữ nhìn hắn ta với đôi mắt đỏ hoe, giận dữ nói: "Nếu như anh muốn chết thì em sẽ không cản anh đâu!"Từ Tinh Dịch nhanh chóng đứng dậy, khoác vai cô ta, nhanh chóng theo cô ta rời khỏi nơi sau biệt thự có một nhà kho, có đường bí mật dẫn thẳng đến hầm trú ẩn, hầm trú ẩn này được xây dựng từ những năm đầu chiến tranh, sau này Từ Hồng đã xây dựng biệt thự nghỉ dưỡng tại đây, ngay trên nóc hầm trú ẩn, ông ta cũng mở một con đường mới vào hầm trú ẩn luôn lúc đó."May mắn thay, vụ nổ không có phong ấn đường hầm này."Từ Tinh Dịch khập khiễng phía sau người phụ nữ, yên lặng nhìn bóng lưng cô ta rồi đột nhiên nhếch mép phụ nữ nghe thấy tiếng cười của hắn ta, quay lại nhìn hắn ta: "Cười cái gì chứ?"Từ Tinh Dịch nhún vai nói: "A Nhàn của anh thực sự rất kiêu ngạo, rõ ràng là cô ấy rất quan tâm tới tôi mà."Người phụ nữ thực sự tức giận, cô ta không muốn quan tâm tới hắn ta, chỉ cúi đầu đi về phía trước người lại im lặng một lúc lâu, Từ Tinh Dịch nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: "H gần đây rất ít khi ra ngoài đúng không?""Tự kỷ rồi." Người phụ nữ thản nhiên nói: "Cô ta là người không có tiền đồ! Chỉ giúp anh một lúc khi hack vào cục công an thôi rồi sau đó không quan tâm tới ai nữa."Từ Tinh Dịch khịt mũi."Mặc kệ cô ta.""Ừm.""Cô ta thực sự không có tiền đồ!" Giọng điệu của người phụ nữ khá đáng Tinh Dịch gãi mặt nói: "Cô ta như vậy thì không thể có được thứ mình muốn được, nếu có thể thì em có thể để cho cô ta đi sao?"Người phụ nữ liếc nhìn hắn ta, cười nửa miệng nói: "Lúc đó em có cùng suy nghĩ với cô ta, nếu như cô ta có thể có được thứ mình muốn thì anh nghĩ xem tôi sẽ làm như thế nào?"Từ Tinh Dịch không nói gì, dường như có chút không phụ nữ thích nhìn lúc hắn ta tức xì khói nên nắm lấy tay hắn ta nói: "Nghĩ cũng vô ích thôi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây trước đi, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ đường Tây Sơn rồi, có thể chúng ta sẽ phải ở lại hầm trú ẩn một thời gian, đợi khi bọn họ rút lui rồi thì mới ra ngoài được.".............Sau vụ nổ mạnh, căn biệt thự gần như tan thành đống đổ nát, khi Nhậm Du Nhiên đang đếm những người đã chạy thoát thành công ở trước cửa lớn thì cô ấy phát hiện ra Ôn Chất Bân đang được hai người lính cứu hỏa cõng ra ngoài, phía sau còn có hai thành viên đội đặc vụ nữa."Đội trưởng Nhậm, phó đội trưởng Ôn... anh ấy bị thương rất nặng!"Nhậm Du Nhiên giật mình, nghiêng người hỏi đã xảy ra chuyện gì."Chúng tôi cũng không biết, trước khi vụ nổ xảy ra, chúng tôi đã đến sân sau tiếp ứng cho phó đội trưởng đã nghe thấy một loạt tiếng súng rất nhanh, đợi khi chúng tôi chạy tới thì vụ nổ xảy ra, không tìm thấy dấu vết của Từ Tinh Dịch ở sân sau, chỉ có phó đội trưởng nằm ở đó thôi."Người đội viên lau mặt nói tiếp: "Đội phó mặc áo chống đạn, đạn không bắn vào người nhưng lực tác động cũng không tầm thường, bị bắn liên tiếp mấy phát liền khiến anh ấy bị nôn ra máu, sợ rằng đã tổn thương đến nội tạng rồi..."Nhậm Du Nhiên vô cùng sợ hãi, cô ấy lập tức gọi xe cấp cứu đang dừng ở bên cạnh đến sau đó nhờ nhân viên y tế đưa Ôn Chất Bân đi cấp cứu luôn, cô ấy sẽ ở lại biệt thự để xử lý những chuyện phía nay là một đêm gay cấn, đội đặc nhiệm hàng đầu có thương vong, Nhậm Du Nhiên thống kê lại số người và đưa những anh em đang bị thương đến bệnh viện, hài cốt của hai cảnh sát đặc nhiệm thiệt mạng vẫn có thể đang bị chôn trong biệt thự. Sau khi vụ nổ xảy ra, cô ấy đã liên lạc với đội cứu hỏa lên núi, đội cứu hỏa đã xử lý khu biệt thự sau vụ nổ và nói với cô ấy rằng sẽ tìm thấy hài cốt của hai người đồng đội đã ngã ra, thần sắc Nhậm Du Nhiên vô cùng buồn bã, cô ấy không nhìn thấy Tiết Lượng đi ra.......Trong bệnh viện trực thuộc bộ công an, Yến Quy đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, khi xe cấp cứu đưa Cố Dĩ Di vào phòng cấp cứu, cô đã hoàn toàn bất tỉnh, không chỉ nói mê sảng mà còn sốt cao mắt Yến Quy đỏ hoe, y tá nói với nàng rằng có thể Cố Dĩ Di bị sốt cao là do vết thương đã bị viêm nhiễm, việc cấp cứu dường như không thể chậm trễ nữa, vì vậy cô ấy đã liên hệ trực tiếp với bác sĩ phẫu thuật để được tư vấn sau đó trực tiếp thực hiện phẫu thuật ngay trong đêm luôn."Cô có phải người nhà của bệnh nhân không?" Sau khi hội ý xong, bác sĩ đưa ra vài tờ Quy gật đầu một cái: "Tôi là vị hôn thê của cô ấy!""Vị hôn thê?" Bác sĩ nhìn nàng vài lần: "Vẫn chưa kết hôn sao?""Sắp rồi! Chúng tôi đã đính hôn rồi!""Vậy cha mẹ cô ấy đâu...""Cô ấy không có cha mẹ!" Hai mắt Yến Quy đỏ hoe, cô nắm lấy bả vai bác sĩ, gầm gừ nói: "Cần gì thì có thể tìm tôi, cô ấy không có người nhà nào khác nữa rồi!"Bác sĩ sợ hãi trước dáng vẻ hiện tại của nàng, sau vài giây, anh ta đưa cho nàng các danh sách trên tay: "Giấy thông báo phẫu thuật và các đơn thuốc cùng với kế hoạch điều trị.... Người nhà ký tên xong chúng tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật luôn.""Được rồi, được rồi!" Yến Quy cầm lấy tờ giấy bắt đầu ký tên: "Bác sĩ, vị hôn thê của tôi như thế nào rồi?"Bác sĩ thở dài nói: "Nhìn bề ngoài thì không có vết thương chí mạng nào, nhưng tình trạng vết thương rất phức tạp, ngay từ đầu đã bị nhiễm trùng và viêm nhiễm nặng rồi, lại trải qua lửa nhiệt độ cao khiến co tình hình càng tồi tệ hơn. Hơn nữa, cô ấy còn mất rất nhiều máu, bây giờ cô ấy cần lập tức truyền máu mới được! Cho nên sau khi cô ký tên xong, chúng tôi sẽ yêu cầu ngân hàng máu truyền máu luôn!"Yến Quy nghe xong, vội vàng ký tên vào tờ đơn rồi đưa cho bác sĩ, run rẩy nói: "Bác sĩ, làm ơn hãy cứu chữa cho cô ấy! Làm ơn!"Bác sĩ nhìn nàng rồi nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức! Trên người cô cũng có vết bỏng, hãu nhanh chóng đến phòng cấp cứu xử lý đi!""Tôi..."..........Bác sĩ trợn to mắt: "Đây là bệnh viện, nếu cô không thể chăm sóc vết thương của mình trước thì đừng đi đi lại lại ở trước phòng mổ nữa, tôi không muốn nhìn thấy vết thương của bệnh nhân ngày càng nặng ở trước cửa phòng mổ của mình!"Lời nói của bác sĩ quá gay gắt, vì vậy Yến Quy ngồi như tượng ở trước cửa phòng mổ, không hề rời đi một chút nào. Không biết đã qua bao lâu, lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Yến Quy nhìn lên chỉ thấy một chiếc giường đang được đẩy tới, theo sau là một vài đặc vụ vẫn đang mặc áo chống đạn đi tới, Nhậm Du Nhiên cũng ở Quy hơi nhíu mày lại, đứng dậy nhìn Du Nhiên cũng nhìn thấy nàng liền vội vàng chạy tới gần chỗ nàng và nói: "Là Ôn Tử."Yến Quy hỏi: "Có chuyện gì thế?"Nhậm Du Nhiên nói qua với nàng về tình hình tổng quát của Ôn Chất Bân: "Kiểm tra sơ bộ, có thể các cơ quan nội tặng đã bị thương nặng rồi. Tôi không biết tình hình cụ thể nhưng có vẻ không được lạc quan lắm." Cô ấy nới lỏng cổ áo sơ mi và đi đi lại lại một cách cáu kỉnh."Tôi đã thông báo với cha mẹ của Ôn Tử rồi, cô chú chắc đang trên đường tới đây rồi. Tôi không biết nên nói như thế nào với những người già nữa..."Yến Quy khẽ cụp mắt xuống, bây giờ trời đã sáng rồi, mặt trời mọc từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng khu hành lang u ám bên ngoài phòng mổ của bệnh Du Nhiên nhìn Yến Quy và hỏi: "Dĩ Di thế nào rồi?"Yến Quy ngồi trở lại trên ghế nói: "Vẫn đang ở bên trong đó."Nhậm Du Nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi của nàng, mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói lên lời. Cô ấy muốn thuyết phục Yến Quy nghỉ ngơi một lúc, nhưng cô ấy biết rằng nàng không thể về nghỉ ngơi vào lúc này được, nếu Cố Dĩ Di không nhanh chóng thoát khỏi nguy kịch thì nàng không thể yên tâm vậy cô ấy chỉ có thể ở lại bên cạnh nàng, rất nhiều nhân viên đặc vụ cũng đang đứng ở hành làn bệnh viện, họ không có thời gian để cởi bỏ trang thiết bị, đứng đông nghịt một chỗ ở Quy nhướng mày nhìn bọn họ, rồi lại cúi đầu, hai phòng phẫu thuật ở trước mặt, người nằm trong đó là đội trưởng và đội phó đội đặc vụ, đây là một đòn nặng nề đối với toàn bộ đội đặc vụ."Đã bắt được Từ Tinh Dịch chưa?" Yến Quy Du Nhiên thở dài, đau đầu nói: "Đã phong tỏa cả núi rồi, mọi ngả đường đều có người của chúng ta, theo lý mà nói thì Từ Tinh Dịch không thể trốn thoát được, nhưng cho đến lúc này hắn ta vẫn chưa xuất hiện.... Trong biệt thự chắc chắn là không có, sau khi vụ nổ xảy ra chúng tôi và đội phòng cháy đã cùng nhau tìm kiếm qua rồi."Yến Quy thở dài và nói: "Trong núi có thể là có mật đạo, có thể dẫn đến những đỉnh núi khác ở phía tây núi. Toàn bộ dãy núi Vân Vụ đều được kết nối với nhau, và còn có rất nhiều mật đạo trong núi mà chúng ta không biết được, muốn phong tỏa hoàn toàn cũng không dễ dàng gì." Nhậm Du Nhiên không cam lòng liền chửi thề: "Chẳng lẽ lại để cho hắn ta chạy trốn dễ dàng như vậy sao?"Yến Quy quẫn trí, nhắm mắt lại và không nói thêm gì nữa. Trên người Cố Dĩ Di bây giờ đầy thương tích, trước khi Cố Dĩ Di chưa tỉnh lại có lẽ nàng không thể bình tĩnh mà nghĩ đến Từ Tinh Dịch gian trôi qua từng phút từng phút một, vào lúc bảy giờ, Nhậm Du Nhiên bảo người ra ngoài mua đồ ăn sáng tới, phát cho mỗi anh em đang đợi ở bệnh viện một phần, cô ấy và Yến Quy cũng lấy một phần."Chị Ngôn, chị ăn chút đồ đi."Yến Quy lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi không đói."Nhậm Du Nhiên cau mày nhìn nàng nói: "Tối hôm qua cô đã không ăn uống gì rồi, rồi lại thức cả đêm như vậy, làm sao lại không thể ăn gì được?"Yến Quy vẫn không nhúc Du Nhiên tức giận nắm lấy tay nàng, đặt bánh bao vào trong tay nàng nói: "Ăn đi! Cô không muốn sau khi Dĩ Di tỉnh lại, bản thân mình lại không thể chống đỡ được đúng không? Tôi nói cho cô biết, nếu như cô còn không ăn, đợi sau khi Dĩ Di tỉnh lại tôi sẽ nói với cô ấy! Xem cô có chịu không!"Yến Quy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Di, sau đó lại nhìn bánh bao trên tay mình, cuối cũng nặn ra một nụ cười, mở miệng cắn một miếng bánh khi ăn xong, lại đợi thêm hơn một giờ đồng hồ nữa, phòng mổ của Cố Dĩ Di đã tắt đèn trước, Yến Quy đột nhiên đứng thẳng sĩ đẩy cửa bước ra, vừa tháo khẩu trang vừa nói: "Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe quá yếu, mất máu quá nhiều, hơn một ngày không ăn uống gì nên không đủ dinh dưỡng và miễn dịch. Hai bắp chân của cô ấy có hai vết đạn, trong đó có một vết đạn vẫn còn viên đạn và chúng tôi đã lấy đạn ra rồi. Nhưng vết đâm trên bụng của cô ấy vì không được cấp cứu kịp thời và miệng vết thương nhiều lần bị rách ra dẫn đến nhiễm trùng và viêm rất nghiêm trọng, đây là nguyên nhân gây ra cơn sốt cao của cô ấy. Chúng tôi đã xử lý và khâu vết thương lại rồi, cũng đã truyền máu cho cô ất, bây giờ đã tiêm cho cô ấy thuốc chống viên và thuốc hạ sốt rồi, bước cuối cùng là hạ sốt đã. Nhưng điều này cần đòi hỏi khả năng miễn dịch của bản thân cô ấy cần nâng cao đã, cho nên chúng tôi đã bổ sung thuốc dinh dưỡng cho cô ấy rồi. Tóm lại, để hồi phục hoàn toàn, cô ấy vẫn cần nhập viện để điều trị một thời gian mới được."Bác sĩ không ngừng nói rất nhiều, đầu óc Yến Quy quay cuồng, tai ù đi, chỉ nghe được câu nói đầu tiên của người ta - đã thoát khỏi nguy hiểm, Dĩ Di đã thoát khỏi nguy hiểm Quy nắm lấy cánh tay của bác sĩ và hỏi: "Vậy khi nào cô ấy có thể tỉnh lại được?"Bác sĩ đã thấy qua nhiều người nhà của bệnh nhân rồi, hiểu được tâm trạng của nàng, mỉm cười ân cần nói: "Điều này không thể đảm bảo được, còn phải phụ thuộc vào cô ấy. Lát nữa cô ấy sẽ được chuyển lên khoa nội trú, người nhà cần đóng phí và chuẩn bị một số thứ đó.""Cám ơn, cám ơn ạ."Tinh thần treo ngược suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng trở lại rồi, Yến Quy ngã ngồi xuống ghế thở dài nhẹ Du Nhiên ngồi xổm trước mặt nàng, nói: "Chị Ngôn, cô đi lo chuyện của Dĩ Di đi, tôi ở lại đây chờ tin tức của Ôn Tử."Nghĩ đến Ôn Chất Bân, Yến Quy lo lắng liếc nhìn phòng mổ còn lại, cuối cùng im lặng gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio