Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

chương 162: chương cuối 02

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàn cảnh hiện tại của Yến Quy rất đặc biệt, có quy định nghiêm ngặt về thời gian thăm nuôi, người bảo vệ đã đặc biệt nới lỏng thời gian thăm nuôi của Nhậm Du Nhiên rồi, nhưng cũng không thể quá đáng quá khi rời đi, Nhậm Du Nhiên còn nói giúp Cố Dĩ Di một câu nữa, cô ấy bảo Yến Quy hãy chăm sóc tốt vết thương của nàng, không cần suy nghĩ tới những chuyện khác, cô đang đợi nàng ở bên Quy cười nói: "Cô cũng giúp tôi nói cho cô ấy biết, bảo cô ấy ngoan ngoãn đợi tôi ở nhà, đừng quá lo lắng, cũng đừng quá nóng vội." Nàng nhìn Nhậm Du Nhiên: "Cô cũng giúp tôi khuyên cô ấy nhé."Nhậm Du Nhiên hiểu ý của Yến Quy, gật đầu nói: "Chị Ngôn chị yên tâm đi, Dĩ Di và chúng tôi sẽ không hành động ngạo mạn đâu, vụ án nhất định sẽ tuân thủ đúng trình tự, để có thể đường đường chính chính giải tỏa nghi ngờ của chị!"Yến Quy cảm ơn cô ấy sau đó nói: "Nhân tiện, vẫn có một chuyện khác. Cô có thể giúp tôi hỏi viện kiểm soát, nếu nghi phạm có hai nhân cách và một trong hai người không phạm tội nghiêm trọng thì rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào nhé."Nhậm Du Nhiên chớp mắt, mặc dù Yến Quy không nói cho cô ấy biết chính xác mình đang tìm kiếm thứ gì, nhưng cô ấy có cảm giác rằng vấn đề này liên quan đến những chữ cái."Được rồi, chị Ngôn, tôi nhớ rồi."Sau khi Nhậm Du Nhiên rời đi, Yến Quy tựa vào trên giường bệnh, mê man nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng biết chắc chắn người chết không thể là Bạch Hề Mạt, nhất đính là người chết thay thôi. Nhưng tại sao Bạch Hề Mạt lại làm như vậy thì nàng lại không biết rõ được, cô ta chỉ muốn hãm hại nàng thêm một lần nữa sao? Hay là đi sâu hơn, để làm tốn thời gian của nàng đây?Yến Quy nheo mắt lại, Bạch Hề Mạt muốn gài bẫy nàng, mục đích chắc chắn là câu giờ cho bản thân, xem ra những suy đoán giả định của nàng đều đúng. Bạch Hề Mạt nhận ra rằng nàng đã gần đến gần với sự thật nên đã dùng cách này để hãm hại nàng, làm cho nàng mất đi tự do cá Quy nhíu mày, đa nhân cách.... Nàng đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Lão Quỷ chỉ có một nhân cách, cô ta là một nhân cách khác do Bạch Hề Mạt tách ra. Yến Quy bắt đầu có suy đoán này, khi Cố Dĩ Di nghe Từ Tinh Dịch nói coi nàng là tình địch, Từ Tinh Dịch yêu sâu đắm Lão Quỷ, hắn ta nói điều này chứng tỏ là Lão Quỷ có thể là đã thích Sở bản thân Sở Ngôn cũng chắc chắn rằng khi nàng là đặc vụ ở trong K xã nàng gần như không có giao du với Lão Quy, hơn nữa Lão Quỷ có thể là người mà đã quen biết nàng ở bên ngoài. Đã quen biết nàng và còn thích nàng thì rất dễ đoán ra được, hơn nữa Phạm Truy cũng điều tra ra được chủ đầu tư của phòng khám tâm lý của Tống Ngọc Hòa chính là khoa học kỹ thuật Thành Tri... một đáp án mà Yến Quy không muốn tiếp nhận nhất chính là Bạch Hề Mạt chính là Lão nhiên đáp án này vẫn còn điểm không đúng lắm, trong ấn tượng của Yến Quy, tính cách của Bạch Hề Mạt khác xa so với Lão Quỷ, Yến Quy chắc chắn rằng Bạch Hề Mạt không hề giả vờ, và Lão Quỷ cũng vậy, họ hoàn toàn là hai người trái ngược nhau. Dựa theo tính cách và lĩnh vực chuyên môn của Bạch Hề Mạt, ngay từ đầu Yến Quy đã nghi ngờ cô ấy là H Hề Mạt vừa giống H cũng vừa giống Lão Quỷ, đây là một điểm thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng chỉ cần nghĩ theo một cách khác thì sẽ không còn mâu thuẫn Quy đưa tay lên xoa xoa thái dương, suy đoán của nàng cuối cùng cũng được xác nhận khi Bạch Hề Mạt cầm dao đâm vào người nàng. Vào giây phút cuối cùng người nói với nàng hãy nhanh chóng đi đi và người đã dùng dao đâm không do dự đâm vào ngực nàng chính là hai nhân cách khác nhau cùng chung một cơ tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại yêu cùng một người trong một khoảng thời gian nhất định, cho nên Lão Quỷ đã khiến cho Yến Quy thân bại danh liệt, cho nên Bạch Hề Mạt đã tình cờ xuất hiện ở gần Long Island đúng lúc để cứu được Sở Ngôn đang hấp hối, cho nên Lão Quỷ mới có tín vật con diều của Yến Quy....Khó trách.... Sau này Yến Quy cẩn thận nhớ lại mới phát hiện ra rằng khi ở trong K xã, Lão Quỷ và H hầu như không bao giờ xuất hiện trong cùng một khung hình. Vì H rất ít khi có mặt, cô ấy chỉ là một hacker, không hung hãn như T và Z, cô ta thường rất kín đáo trong nhóm sát thủ nên thường bị bỏ qua. Và nếu Lão Quỷ xuất hiện thì sự chú ý của mọi người sẽ hoàn toàn bị cô ta thu hút, lại càng không chú ý đến H đang ôm máy tính ở trong góc sáng Quy đoán rằng Bạch Hề Mạt có lẽ là nhân vật chính, và Lão Quỷ được tách ra từ cô ấy, Lão Quỷ có thể có một cái tên của riêng mình để phân biệt với Bạch Hề Mạt. Nhưng thân thể này bên ngoài tên là Bạch Hề Mạt, bất kể ai có được thân thể đối với bên ngoài cũng sẽ chỉ xuất hiện với tên là chủ tịch khoa học công nghệ Thành giờ cần phải có thêm bằng chứng để chứng minh suy đoán này, mặc dù Yến Quy có thể chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng nhưng vẫn cần phải tìm ra bằng chứng. Đặc biệt là nếu là đa nhân cách thì Bạch Hề Mạt có thể được tha thứ với điều kiện Bạch Hề Mạt không phạm tội nghiêm trọng hay không? Nếu tha thứ cho cô ấy thì Lão Quỷ cần phải làm như thế nào?.........Trong căn biệt thự trên núi cạnh biển, cửa sổ mở rộng, Bạch Hề Mạt đứng bên cửa sổ nhìn ra phía biển xa xa, ánh mắt lơ đãng không có tiêu điểm, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong khoảng không bao la giống như một linh hồn thoát ra khỏi thể lúc lâu sau, Bạch Hề Mạt khẽ nhúc nhích giữa hai lông mày, ánh mắt lấy lại tiêu điểm, hờ hững chớp chớp, khóe môi chợt hiện lên một tia giễu cợt."Nhìn cái đức vô dụng của cô đi!"Bạch Hề Mạt nhúc nhích ngón tay, cô ấy nhắm mắt lại, hít thở nhanh mấy lần, khi mở mắt ra, ánh mắt càng thêm lãnh đạm: "Bạch Tĩnh Nhàn, nếu tôi nhảy từ đây xuống, cô nghĩ xem cô sẽ trở thành như thế nào?"Vẻ mặt của cô ấy không thay đổi, Bạch Tĩnh Nhàn không xuất hiện để tranh giành quyền sở hữu thân thể của cô ấy nhưng cô ấy cũng không dừng lại, trong lòng thầm châm chọc khiêu khích.(Cô nhảy đi.) Bạch Tĩnh Nhàn chế nhạo: (Chúng ta ở bên nhau từ năm mười năm tuổi, lúc cô đi học bị bắt nạt, lúc đó không phải là tôi giúp đỡ thì cô đã xong đời rồi? Bây giờ cô định tự tử với tôi vì Sở Ngôn sao?"Bạch Hề Mạt nắm lấy mép bệ cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn. Cha mẹ cô mất khi cô ấy mười bốn tuổi, cô ấy trở thành trẻ mồ côi, mặc dù gia đình khá giả nhưng vì cô ấy không có cha mẹ anh chị em chăm sóc nên ở rường cô ấy thường hay bị bắt nạt, công ty mà cha mẹ cô ấy đã làm việc chăm chỉ để xây dựng cũng suýt chút nữa thì bị lấy Hề Mạt thật ra cũng không biết bản thân tách thành nhân cách khác từ lúc nào, cô ấy không có ấn tượng cụ thể về việc này, lúc đầu cô ấy thường hay quên mất một số việc, cô ấy nghĩ mình quá căng thẳng nên không để tâm đ ến, Khi cô ấy nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, thời gian quên mất các sự việc càng ngày càng dài, và các chuyện đã quên càng ngày càng cùng, cô ấy bắt đầu sợ hãi, vì vậy cô ấy đa đến bệnh viện để kiểm tra nhưng lại không kiểm tra được điều ấy lo lắng hoảng loạn một khoảng thời gian, cho đến một ngày cô ấy nhận được tín hiệu liên lạc từ Bạch Tĩnh Nhàn, lúc đó cô ấy đã mười chín tuổi rồi. Theo Bạch Tĩnh Nhàn nói, cô ấy xuất hiện khi cô ấy mười năm tuổi, nhưng lúc đó cô không bao giờ tiếp xúc với nhân cách chủ. Ban đầu, cô ấy chỉ xuất hiện khi Bạch Hề Mạt bị bắt nạt để thay cô ấy dạy cho những đứa trẻ hư đó một bài học thôi. Sau đó Bạch Hề Mạt càng ngày càng it bị bắt nạt, dưới sự tác động của Bạch Tĩnh Nhàn, tính cách của cô ấy đã thay đổi rất nhiều, không còn để bị bắt nạt như trước nữa. Tính cách của Bạch Tĩnh Nhàn vốn rất mạnh mẽ, kẻ nào dám làm gì Bạch Hề Mạt, cô ấy liền xuất hiện nhếch miệng, nhìn không chớp mắt vào người từ đầu Bạch Tĩnh Nhàn đã biết cô ấy chỉ là nhân cách phụ của Bạch Hề Mạt thôi, cô ấy xuất hiện chính là để bảo vệ Bạch Hề Mạt. Khi tính cách này xuất hiện, cô ấy hơn Bạch Hề Mạt ba tuổi, cô ấy tự nhận mình là chị gái của Bạch Hề Mạt, sau đó hai người bắt đầu cố gắng giao tiếp, Bạch Hề Mạt thực sự coi cô ấy như chị gái của mình cho dù cô ấy chỉ là một nhân cách phụ thôi, nhưng sự bảo vệ của cô ấy cũng chỉ bù đắp cho sự thiếu thốn tình cảm của Bạch Hề đó hai người không thể giao tiếp mà không có rào cản như bây giờ, họ chỉ biết thông tin bằng cách ghi lại nhật ký. Năm hai mươi mốt tuổi, Bạch Hề Mạt và Bạch Tĩnh Nhàn đã cãi nhau, vì không biết từ khi nào Bạch Tĩnh Nhàn đã gặp gỡ một số người rất nguy hiểm và còn cùng bọn họ thành lập một tổ chức K xã cãi vã vô ích, Bạch Hề Mạt tin tưởng và dựa dẫm và nghe lời của Bạch Tĩnh Nhàn hơn các chị gái của mình, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận điwọc chuyện này, và sau đó nhân cách chủ của cô ấy cũng trở thành một hacker của K khi thành lập K xã, Lão Quỷ chỉ làm một việc là git chết người chú đã chiếm giữ công ty của cha mẹ Bạch Hề Mạt, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Từ Tinh Dịch người đã tiếp quản tập đoàn Giai Nghiên thành công giành lại khoa học công nghệ Thành Tri của Bạch Hề quen biết những người đó trong K xã và dưới tác động của Bạch Tĩnh Nhàn tính cách của Bạch Hề Mạt không còn gò bó như trước mà thay vào đó kch thích bản tính ăn chơi của tiểu thư, cô ấy bắt đầu thỉnh thoảng đến quán bar, hộp đêm và các câu lạc bộ, nếu như Bạch Tĩnh Nhàn kiểm soát cơ thể của cô ấy thì Từ Tinh Dịch và Lý Thành Mậu cũng sẽ làm như duyên phận giữa cô ấy và Sở Ngôn đã được kết hạ như vậy, khi đó cô ấy hai mươi hai tuổi và có thể giao tiếp với Bạch Tĩnh Nhàn thông qua não của mình, một hôm cô ấy tự mình đến hộp đêm chơi mà không có tài xế, chơi quá vui mà uống vài chén rượu, khi đi ra ngoài thì bị vài tên côn đồ kéo vào ngõ đó Sở Ngôn đang sống ở gần đó, tình cờ đi ngang qua đã chạy vào cứu cô đó, Sở Ngôn dũng cảm, mặc cảnh phục xanh xám và áo sơ mi, trong mắt Bạch Hề Mạt say rượu nàng đứng trước mặt cô ấy như một vị thần, thay cô ấy đánh đuổi đám côn đồ đi."Cô không sao chứ?" Sở Ngôn dịu dàng hỏi cô ấy rồi cười với cô Hề Mạt mở to đôi mắt đầy mê hoặc và khuôn mặt trước mặt cô ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô Ngôn thấy cô ấy đi một mình liền đề nghị đưa cô ấy về nhà, Bạch Hề Mạt muốn ở cùng nàng lâu hơn một chút nên đã lên xe cảnh sát của theo đường đi, đầu óc của Bạch Hề Mạt ở trạng thái trống rỗng, cỗ xe đóng kín mang theo hơi thở của nữ cảnh sát bên cạnh khiến cô ấy choáng váng. Điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là Bạch Tĩnh Nhàn cũng trầm lặng đến bất ngờ và yên lặng đến mức bất vậy, ngày hôm sau sau khi tỉnh tảo lại, Bạch Hề Mạt đã tự hỏi trong đầu: (Tại sao đêm qua chị lại không xuất hiện vậy? Chị biết rõ ràng rằng em đang gặp nguy hiểm mà.)Bạch Tĩnh Nhàn im lặng một lúc, Bạch Hề Mạt gần như nghĩ rằng cô ấy đã ngủ trong đầu rồi.(Nếu chị xuất hiện sẽ cản trở vận may đào hoa của em mất?) Bạch Tĩnh Nhàn nói chuyện vẫn lạc điệu như vậy: (Thế nào? Dường như em thích cô cảnh sát hôm qua sao?)Là giọng điệu châm chọc thường ngày của cô ấy, Bạch Hề Mạt có chút đỏ mặt, cô ấy thực sự rất thích Sở Ngôn. Nhưng điều mà lúc đó cô ấy không biết chính là Bạch Tĩnh Nhàn người tối qua đã trầm lặng đến bất ngờ cũng rất thích Sở Hề Mạt lắc đầu nguầy nguậy thoát ra khỏi trí nhớ, chống tay lên bệ cửa sổ, cúi đầu và lẩm bẩm: "Chị không nên làm như vậy... không nên đâm cô ấy.... Càng không nên hãm hại cô ấy...."Bạch Tĩnh Nhàn hừ lạnh, trong đầu nói: (Không nên sao? Trong những năm qua, chúng ta đã làm quá nhiều điều "không nên" làm rồi! Làm sao? Bây giờ em biết đau khổ rồi sao? Chết cười thôi, năm đó người hãm hại Sở Ngôn khiến cô ấy suýt chút nữa chết ở Long Island, chuyện này em cũng biết rõ sự tình mà đúng không? Lúc đó tại sao em không nói với chị là không nên chứ?)Bạch Hề Mạt càng cúi đầu, đau lòng nhắm mắt lại: "Lúc đó em...."(Em nghĩ rằng cách đó sẽ khiến cho em có cơ hội để có được cô ấy đúng không?)Bạch Tĩnh Nhàn cười và nói: (Bây giờ em cảm thấy có lỗi sao? Năm đó người mang Sở Ngôn đang bị thương nặng đi, khi cô ấy đang được phẫu thuật cấy ghép da người đã bảo bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ cho cô ấy luôn và rồi lại yêu cầu bác sỹ tâm lý Tống Ngọc Hòa xóa trí nhớ của Cố Dĩ Di, những chuyện này không phải em làm sao?)"Chị đừng nói nữa! Những chuyện này không phải là chủ ý do chị đưa ra sao? Em chỉ là..."(Em chỉ là tình cờ nghĩ rằng ý tưởng của tôi là tốt thôi đúng không? Em thích cô ấy, muốn có được cô ấy, năm đó chị cũng vậy, cho nên chúng ta đều cảm thấy đó là một ý tưởng rất hay, chúng ta cảm thấy chỉ cần làm như vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội có được cô ấy. Chúng ta đều là kẻ ngốc...)Bạch Tĩnh Nhàn lại cười, nụ cười đầy mỉa mai: (Nhưng chị thức tỉnh sớm hơn em! Em gái, cô ấy không yêu em, cũng không yêu chị, bây giờ em vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Cô ấy không thuộc về phía chúng ta! Từ khi cô ấy bình phục chấn thương, người đầu tiên cô ấy liên lạc chính là Trương Đình Húc ở sở tỉnh! Mỗi một giây một phút cô ấy đều lên kế hoạch làm sao để quay trở lại được! Quay trở lại thế giới của cô ấy! Quay trở lại với cô gái mà cô ấy yêu thương! Cô ấy cung thực sự đã làm được điều đó, phải không?)(Em còn cố chấp cái gì nữa? Không phải em đã tận mắt nhìn thấy rồi sao? Cô ấy đối xử với Cố Dĩ Di như thế nào? Rồi lại đối xử như thế nào với em chứ? Cô ấy biết em thích cô ấy, cho nên cô ấy luôn trốn tránh em, đối xử với em còn lạnh lùng hơn với những người khác, em chính là ân nhân cứu mạng của cô ấy mà!)Bạch Hề Mạt đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt: "Ân nhân? Chị thực sự cho rằng chúng ra là ân nhân của cô ấy sao? Tại sao cô ấy lại trở thành như thế này? Tội lỗi tổn thương cô ấy đều là do chúng ta mà! Là cũng ta đã làm cho cô ấy trở thành như thế này! Chúng ta hại cô ấy rồi lại cứu cô ấy! Rốt cuộc chúng ta là ân nhân hay là kẻ thù của cô ấy đây?!"Vừa dứt lời, đồng tử của cô ấy đột nhiên giãn ra, sau đó nắm chặt tay giãy dụa nhưng ngay sau đó lại trở nên yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, ánh mắt cô ấy trở nên ảm đạm và lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lùng hơn trước: "Cô ấy trở nên như thế này đều là do lỗ của cô ấy! Nếu cô ấy không âm thầm đến khiêu khích chúng ta thì đã không có chuyện như thế này!"Bạch Hề Mạt vùng vẫy thêm vài lần, cô ấy nghiến răng tranh giành quyền làm chủ cơ thể mình: "Chị thực sự là.... Vô phương cứu chữa rồi! Chị à, ngần ấy năm... em chưa bao giờ phản đối những chuyện chị làm... nhưng lần này.... Dù như thế nào đi nữa, em cũng sẽ không để chị làm tổn thương cô ấy nữa!""Cô ấy? Vì cô ấy mà em làm như vậy với chị sao? Rốt cuộc em có còn tỉnh táo không? Cô ấy không yêu em, cũng không yêu chị, cô ấy không yêu bất kỳ ai trong chúng ta, em có hiểu không?"Bạch Hề Mạt tức giận nói: "Cho dù là như vậy, đây cũng không phải là lý do tại sao chị lại dùng thân thể của em để ngủ với Từ Tinh Dịch được!"Mặc dù cùng dùng chung một cơ thể nhưng chúng ta rất độc lập với nhau, khi một trong hai người kiểm soát cơ thể thì người còn lại sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sẽ không quan tâm tới chuyện người kia đang làm chứ đừng nói đến chuyện theo dõi sự riêng tư của người kia. Chỉ khi hai người đang giao tiếp, người ở vị trí lomc xuống mới có thể giao tiếp với cô ấy trong não và xem người điều khiển cơ thể đang làm dù như vậy, Bạch Hề Mạt vẫn biết Bạch Tĩnh Nhàn và Từ Tinh Dịch là người yêu của nhau, Bạch Tĩnh Nhàn đã từng nói với cô ấy. Bạch Hề Mạt tuy không vui nhưng cuối cùng cô ấy cũng không phản đối, dù sao cả hai đều sử dụng chung một thân thể, khi Bạch Tĩnh Nhàn đã kiểm soát được thân thể của cô ấy, cô ấy có thể làm bất cứ đều gì cô ấy thích."Ồ, sau nhiều năm như vậy, đột nhiên em lại so đo với chị chuyện này sao?""Em cảm thấy thật ghê tởm!"Bạch Tĩnh Nhàn cười lạnh hỏi: "Vậy em định làm như thế nào? Em gái ngoan của chị"Bạch Hề Mạt đau lòng ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em muốn... em muốn... nhốt chị lại!"Bạch Tĩnh Nhàn cười như vừa nghe thấy một câu chuyện cười vậy: "Chỉ dựa vào em sao?"Trong vài phút tiếp theo, Bạch Hề Mạt không nói gì nữa, cô ấy nằm co quắp trên mặt đất ôm lấy đầu, cơ thể co giật liên tục, giống như đang trải qua một cơn đau rất lớn vài phút, cô ấy dần dần bình tĩnh lại, thân thể cũng không còn run nữa, cô ấy nằm trên mặt đất một hồi, cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra. Cô ấy thờ ơ liếc nhìn xung quanh và cuối cùng chống chân đứng lên. Sau khi đi một vòng quanh phòng, cô ấy lấy ra một lọ thuốc từ tủ khóa ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào nhãn trên thuốc một lúc lâu, ánh mắt càng lúc càng lạnh thuốc ra khỏi phòng, Từ Tinh Dịch ngồi trên sô pha dưới tầng hút thuốc, thấy cô ấy đi xuống, hắn ta nhanh chóng dập tắt điếu Tinh Dịch không quan tâm tới cô ấy, nhưng nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc."Là tôi."Bạch Tĩnh Nhàn thản nhiên ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, khoanh chân ngồi mắt Từ Tinh Dịch lập tức dịu lại: "Làm sao thế? Tại sao hai người lại cãi nhau?"Vào buổi sáng Bạch Tĩnh Nhàn đã không đúng rồi, buổi trưa cô ấy đã nhốt mình trong phòng không ăn trưa, Từ Tinh Dịch vừa mới hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thì Bạch Hề Mạt đã chặn hắn ta lại ở ngoài cửa người cùng dùng chung một thân thể, lại duy trì sự hòa thuận nhiều năm như vậy, không hiểu hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, hai người lần nào cũng cãi nhau. Người ngoài có thể không nhìn ra được, hai người đnag ẩn trong đầu cãi nhau, nhưng tự nhiên lại không thể quan tâm tới việc đối phó với người ngoài cho nên Từ Tinh Dịch thấy rằng hai người trước mặt đang cãi nhau, hơn nữa biểu cảm cũng thường xuyên thay đổi trông rất đáng Tĩnh Nhàn ném lọ thuốc vào tay của Từ Tinh Dịch lạnh lùng nói: "Xem đi."Từ Tinh Dịch cầm lấy lọ thuốc, nhìn thấy nhãn dán trên đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Thuốc này....""Trị liệu phân liệt nhân cách và ổn định nhân cách phân liệt, nói thẳng ra là ngăn chặn sự xuất hiện của nhân các phụ khi nhân cách chính kiểm soát cơ thể. Theo thời gian nhân cách phụ có thể hoàn toàn mất đi sự kiểm soát nhân cách chính." Bạch Tĩnh Nhàn chế nhạo: "Cô ấy muốn giết em."Sắc mặt Từ Tinh Dịch càng ngày càng xấu, vỗ bàn tức giận nói: "Cô ấy điên rồi sao? Hai người đã như vậy bao nhiêu năm rồi? Bây giờ cô ấy muốn làm gì?""Tôi đã dùng dao đâm Sở Ngôn và hãm hại cô ấy là hung thủ vì vậy đã đụng đến tâm can bảo bối của em gái rồi."Vẻ mặt của Từ Tinh Dịch càng thêm tức giận, hắn ta đứng dậy, lui về phía sau hai bước chế nhạo: "Cô ấy đúng là vô phương cứu chữa rồi! Sở Ngôn có tình cảm với cô ấy không? Không hề có một chút nào! Tại sao cô ấy có thể vì Sở Ngôn mà đối xử với cô như vậy chứ? Cô ấy thật sự bị điên rồi! Điên thật rồi!"Bạch Tĩnh Nhàn có vẻ bình tĩnh hơn sơ với Từ Tinh Dịch, cô ấy cầm lọ thuốc lên véo nó, mí mắt rũ xuống, lạnh lùng nói: "Không có gì, cô ấy có ý nghĩ này cũng có lý thôi. Dù sao cũng chỉ là một suy nghĩ của cô ấy."Từ Tinh Dịch tròn mắt nhìn cô ấy, hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio