Nhậm Du Nhiên gọi rất nhiều món, Cố Dĩ Di nhìn qua rồi hỏi Yến Quy có muốn gọi thêm gì Quy nói: "Đủ rồi, ăn trước đi."Vậy là đã gọi món xong, chờ đồ ăn được bưng Quy có bệnh sạch sẽ khắc sâu vào trong tâm thức, nàng dùng nước ấm để chần qua dụng cụ ăn uống của bốn người, rồi đổ nước và lau dụng cụ ăn uống bằng khăn Dĩ Di thấy nàng như vậy cũng không nói gì, trước đây cô từng cười nhạo nàng và nói nàng có thể chịu thiệt ăn cùng mình ở những quán bẩn thỉu trong phố ăn vặt à.
Lúc đó Yến Quy mỉm cười, nói ăn vặt với cô mới quan trọng, ăn ở đâu không quan trọng, mắt đào hoa của Cố Dĩ Di híp lại, cười như có đường có mật trong Du Nhiên nhìn chằm chằm động tác của Yến Quy một lúc, đôi mắt sắc thâm sâu, cô ấy nhìn Yến Quy với ánh mắt phức tạp, lúng túng một lúc, đè nén sự khác lạ trong lòng, không nói gì.
Không phải là không nghi ngờ, mà là còn muốn quan sát kĩ hơn, Nhậm Du Nhiên cầm ly rượu lên uống một hớp, giấu đi ý tứ trong ánh người ra ngoài để ăn tối, cả ba thường làm việc cùng nhau, nhưng chỉ có Hạ Chi Tinh không liên quan gì đến công việc của họ nên đã trở thành tâm điểm chú Dĩ Di rất tò mò những minh tinh như nàng ấy, cũng là để khuấy động bầu không khí khiến nàng ấy không cảm thấy ngại nữa, nên luôn lôi kéo nàng ấy nói chuyện phiếm và hỏi này nọ."Du Du nói cô rất bận.
Sau khi quay bộ phim trước đó, cô đã trở về thủ đô và hầu như ngày nào cũng có việc."Hạ Chi Tinh nói: "Khi tôi bận thật sự rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng tôi có thể thư giãn và nghỉ ngơi một thời gian ngắn hoặc nạp năng lượng cho bản thân." Nàng ấy còn sự nghiệp đang phát triển, bây giờ lại là thời điểm quan trọng từ tiểu hoa lưu lượng sang điện ảnh, đúng là rất bận từ khi Nhậm Du Nhiên tìm một minh tinh làm bạn gái, Cố Dĩ Di đã lén để ý tới nàng ấy một chút.
Cái nghề minh tinh này không bình thường, có quá nhiều hạn chế, hơn nữa trong giới giải trí cũng có vô số cám dỗ, tiền bạc, tài nguyên, địa vị, ngay cả nhan sắc, đâu đâu cũng là cám Dĩ Di luôn lo sợ Hạ Chi Tinh không nghiêm túc với Nhậm Du Nhiên.
Dù sao nghệ sĩ đang phát triển như nàng ấy nếu bị lộ chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng không nhỏ, có nhiều nghệ sĩ trước đó đã từ bỏ tình cảm vì sự nghiệp tương lai, Cố Dĩ Di không biết Hạ Chi Tinh thật lòng với Nhậm Du Nhiên thế nào, có phải nàng ấy không quan tâm đ ến những nguy cơ có thể xảy ra bất cứ lúc nào hay không?Cô không thể nào nói được những lời này với Nhậm Du Nhiên, bây giờ họ đang ân ái ngọt ngào, với tư cách là bạn bè có lẽ nên chúc phúc chứ không phải đến làm cô ấy mất hứng.
Cô chỉ cần luôn đứng bên cạnh bạn mình, cô ấy hạnh phúc thì chúc phúc, nếu có ngày không vui thì cùng cô ấy vượt qua giai đoạn đó.
Tất nhiên, Cố Dĩ Di hy vọng sẽ không bao giờ có ngày đó, Nhậm Du Nhiên và Hạ Chi Tinh dành nhiều thời gian bên nhau hơn, Cố Dĩ Di phát hiện ra Hạ Chi Tinh còn thích Nhậm Du Nhiên hơn cô ấy tưởng.
Tuy nàng ấy còn trẻ nhưng trưởng thành hiểu chuyện, tính tình chín chắn, hàng ngày đều cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc Nhậm Du Nhiên trên mọi phương gian dần trôi qua, Cố Dĩ Di an tâm hơn."Bộ phim giật gân mà cô quay trước đó, đợi khi nó phát hành tôi và Yến Quy sẽ đi xem.
Nghe Du Du nói kịch bản rất hay."Hạ Chi Tinh cười nói: "Được, đến lúc đó tôi sẽ cho các cô vé xem." Cô ấy nhìn Yến Quy, cau mày: "Đáng tiếc, lúc trước chúng tôi quay, pháp y Yến còn chưa đến Cục thành phố Tân Hà, không thì việc đào tạo kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực pháp y này có thể học hỏi pháp y Yến rồi."Yến Quy ngạc nhiên hỏi: "Trước khi quay các cô có thể mời nhân viên chuyên gia đến dạy mà?"Hạ Chi Tinh giải thích: "Đã mời rồi, thật ra giám chế phim của chúng tôi là đạo diễn Trần Nhất Phàm đảm nhiệm, luôn muốn tác phẩm hoàn hảo nhất và tất cả các diễn viên đều mời nhân viên chuyên nghiệp làm giảng viên.
Vai tôi diễn là một cảnh sát hình sự bản lĩnh, khi đó giảng viên phụ trách dạy tôi là Du Du." Nàng ấy nhìn Nhậm Du Nhiên, cười nói: "Nữ chính của chúng tôi là một pháp y.
Lúc đó, đạo diễn đã mời một pháp y chuyên nghiệp từ thủ đô đến để huấn luyện cho cô ấy."Tình duyên của hai người được kết từ bộ phim này, tình cảm của Hạ Chi Tinh đối với bộ phim này cũng vô cùng sâu đậm, ngoài ra đây là bước đầu tiên nàng ấy chuyển mình sang màn ảnh rộng và cũng nhờ bộ phim này mà nàng ấy kết duyên cùng Nhậm Du Nhiên.
Đây rõ ràng là ý trời, nàng ấy rất trân trọng và cảm nói những chuyện xoay quanh bộ phim một lúc thì các món ăn lần lượt bưng lên.
Họ gọi một suất hải sản lớn, món cay và cả món hấp.
Tiệm này khá đắt nhưng hải sản rất to và ngon, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đều là khách quen của nơi nay, sau này khi cô ấy và Hạ Chi Tinh ở bên nhau cũng thường đưa nàng đến Quy thuần thục đeo găng tay vào, nàng giơ tay lên nói với nhân viên phục vụ đang chuẩn bị ra phòng bao: "Đợi chút, cảm phiền lấy giúp tôi một con dao."Nhậm Du Nhiên há miệng nuốt xuống câu nói mà cô ấy suýt thốt ra, mím môi liếc nhìn Yến Quy không nói một sau đó, nhân viên phục vụ lấy một con dao đến, Yến Quy cầm dao và lịch sự nói cảm Dĩ Di nhìn dao trong tay nàng, ngạc nhiên hỏi: "Chị lấy dao để làm gì?"Yến Quy lấy một con bề bề từ đ ĩa hải sản và nói: "Giải phẫu cho nó."Cố Dĩ Di & Hạ Chi Tinh: "?"Nhậm Du Nhiên: "..."Bóc tôm khó hơn nhiều so với tôm thẻ chân trắng thông thường và tôm bạc đất.
Hầu như mọi người không bóc vỏ tôm nhiều mà thường cắt phần vỏ trên lưng.
Không chỉ rất lãng phí mà nếu không cẩn thận cắt vào tay, ăn không thoải mái còn đau Quy thì khác, nàng có kĩ thuật bóc vỏ tôm riêng, kĩ thuật này xuất phát từ chính nghề nghiệp của nàng.
Chỉ thấy tay phải nàng cầm dao nhỏ, tay trái ấn giữ vào thân tôm và cắt một nhát nhanh gọn trên lưng tôm, sau đó lật con tôm lại rồi rạch hai nhát vào bụng dọc theo mép da, đưa lưỡi dao nhỏ vào và nạo hai cái, thuần thục tách vỏ và thịt của bề bề Dĩ Di: "!!!" Có thể làm như này à? Vẻ ngạc nhiên trong mắt cô mờ dần, sau đó thì không hiểu sao cảm thấy bái phục, cũng không biết cách bóc vỏ bề bề có gì đáng bái Quy đặt cả con bề bề đã bóc vỏ vào đ ĩa của Cố Dĩ Di và hất cằm về phía Dĩ Di dùng đũa gắp tôm lên, vui vẻ Du Nhiên nhìn Yến Quy với vẻ mặt phức tạp, cô ấy cụp mắt giấu đi vẻ kinh ngạc dưới đáy mắt, sợ Yến Quy nhìn thấy.
Hạ Chi Tinh đang ngồi bên cạnh cô ấy cũng thoáng hiện lên tia ngạc nhiên trong mắt, nàng ấy từng thấy Nhậm Du Nhiên dùng cách này, lúc đó Nhậm Du Nhiên nói với nàng ấy rằng đây là một người bạn pháp y đã qua đời dạy cô ấy.
Hạ Chi Tinh quay sang nhìn người yêu bên cạnh, thấy cô ấy cụp mắt xuống không biết đang nghĩ Chi Tinh rất thông minh, nhạy bén nhận ra điều bất thường nên cô ấy nuốt xuống sự nghi ngờ vào bên miệng, lặng lẽ bóc một con tôm bạc đất cho Nhậm Du đ ĩa có thêm một con tôm, Nhậm Du Nhiên định thần lại, cô ấy quay đầu lại đối diện với ánh mắt của người yêu, khó chịu dưới đáy lòng cũng dịu đi rất Du Nhiên im lặng ăn tôm, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình để dáng vẻ trông tự nhiên và bình thường.
Dùng dao mổ để bóc vỏ tôm, đây là cách Sở Ngôn đã dạy cô ấy, cách đây nhiều năm trước, Nhậm Du Nhiên mới vào Cục thành phố làm việc, Sở Ngôn với tư cách là tiền bối đã dẫn cô ấy đi ăn cơm mấy lần và dạy cô ấy cách nhiều năm như vậy, có lẽ Sở Ngôn cũng đã quên chuyện nhỏ này, nhưng Nhậm Du Nhiên vẫn luôn nhớ, hơn nữa còn luyện cách này đến thuần giờ Yến Quy lại dùng cách này trước mặt cô ấy, trong lòng Nhậm Du Nhiên liên dậy sóng, tất cả những chuyện lúc trước đúng lúc ùa về trong tâm trí cô ấy vào thời khắc này, xoắn xuýt thành một mớ hỗn độn.
Trông có vẻ lộn xộn, nhưng ngọn nguồn vẫn luôn được giấu kín bên là pháp y nên biết cách này cũng không có gì to tát, pháp y cũng phải mổ mà, ai quy định chỉ có Sở Ngôn được dùng cách này để bóc tôm? Dựa vào đâu mà những người khác lại không thể dùng cách này?Trong lòng Nhậm Du Nhiên cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng những chuyện chồng chất trong suốt tháng qua khiến cô ấy không thể nào yên lòng chấp nhận lời thuyết phục suất hải sản lớn có tám con bề bề, Yến Quy bóc sạch tám con rồi đặt chúng vào đ ĩa của bốn người.
Khi xong việc, nàng để dao sang một bên rồi tháo găng tay ném vào thùng Du Nhiên ăn bề bề trong đ ĩa, ngẩng đầu nhìn Yến Quy, thấy người nọ bình thản nhấp một hớp rượu, không nhìn ra điều gì bất thường, còn bình thường hơn cả thường nhớ? Hay là giả bộ? Hoặc là...!do mình nghĩ nhiều rồi?Tâm trí Nhậm Du Nhiên không thể bình tĩnh lại được, bây giờ cô ấy đã khó kiềm chế bản thân biểu lộ ra mặt, thật sự không thể ngăn lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Bữa ăn này lẽ ra phải nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng trong lòng Nhậm Du Nhiên như có một tảng đá đè lên khiến cô ấy không thở sau tất cả, cô ấy không có biểu hiện gì khác thường, ngoài mặt thì vẫn chìm đắm trong bữa ăn như ba người kia, cuối cùng cũng không khiến ai nghi ngờ.
Bữa ăn của bốn người kết thúc rất muộn, hôm nay họ đều không lái xe và đã uống một chút rượu nên cuối cùng hai đôi đều gọi một taxi về khi lên xe, tâm trạng Nhậm Du Nhiên vẫn không yên, tối nay cô ấy có thể giấu được Yến Quy và Cố Dĩ Di, nhưng cô ấy lại không thể giấu được Hạ Chi Chi Tinh nắm tay cô ấy, ghé sát vào người cô ấy thấp giọng hỏi: "Hôm nay em không khỏe à? Thấy em lơ đãng suốt."Nhậm Du Nhiên biết mình không thể giấu được nàng ấy nên đã nắm lấy tay nàng ấy, thở dài nói: "Chị có nhớ trước đây em đã từng nói với chị, tôi có một người bạn pháp y và cô ấy không còn nữa..."Hạ Chi Tinh gật đầu, nàng ấy nhớ hết những gì cô ấy nói, kể cả người bạn đã qua đời khi hai người ở bên nhau, Nhậm Trác Nhiên - anh trai của Nhậm Du Nhiên từng nói với Hạ Chi Tinh rằng ngày tháng hàng năm Nhậm Du Nhiên đều có tâm trạng không tốt và mong nàng ấy sẽ ở bên cô ấy nhiều hơn.
Lý do cụ thể anh ấy không tiện nói rõ, chỉ bảo là có liên quan đến một vụ đó họ ở bên nhau, Nhậm Du Nhiên đã nói chuyện với Hạ Chi Tinh.
Hạ Chi Tinh biết cô ấy không buông bỏ được vụ nổ kia và người bạn của cô ấy đã chết trên đảo, đó chính là nút thắt trong lòng cô Du Nhiên dùng hai ngón tay xoa xoa ấn đường và nói: "Trước đây em cũng dùng cách này bóc tôm cho chị là người bạn kia đã dạy em."Hạ Chi Tinh dang tay ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Em thấy pháp y Yên cũng dùng cách này nên nhớ cô ấy sao?"Nhậm Du Nhiên mím môi trong lòng nàng ấy, khẽ nhiên, không chỉ đơn giản nhớ đến cô ấy như vậy, bữa ăn vừa rồi khiến đáy lòng Nhậm Du Nhiên thay đổi, cô ấy không chỉ đơn giản nhớ đến Sở Ngôn thông qua Yến Quy mà còn rất nghi chuyện đó đã trở nên rõ ràng vào lúc này.
Câu cửa miệng của Yến Quy và Sở Ngôn giống nhau, dáng người, bóng lưng vô cùng giống nhau, mùi vị nước sốt thịt nướng quen thuộc và nét chữ ngay ngắn của Yến Quy hoàn toàn khác với khi với trong vô thức.
Tất cả đều được xâu lại với nhau thành chuỗi rõ ràng.