Chính Nam dừng xe trước cửa một căn nhà nhỏ trong hẻm vắng. Anh xuống xe nhìn quanh sau đó lấy điện thoại ra.Bốp.
-Đừng gọi nữa, tao ở đây này.
Chịu đựng đau nhức từ cú đánh sau lưng vừa rồi, Chính Nam cố gắng quay người ra.
-đồ của tôi đâu?
Tên đàn ông xa lạ to lớn kia chỉ cười nhẹ rồi lên tiếng
-Di thư của mẹ mày. Đúng là trẻ con dễ lừa. mẹ mày có lắm di thư thế à?
Chính Nam không thể tin vào những gì mình đang nghe. Anh xê người ra tránh xa người đàn ông xa lạ.
-Ai sai anh làm thế này? Bà già Hồng Lam đó à?
-Mày cũng thông minh lắm. Mệnh mày thật lớn, ở nước ngoài tao giết mày không biết bao nhiêu lần mày vẫ có thể mò về tới đây. Để tao xem hôm nay mày có phước lớn mạng lớn như vậy nữa không.
Dứt lời, con dao của ông ta lia nhanh đến, cú đánh lúc nãy làm anh không còn sức lực để đứng dậy nữa. Nghiêng người né tránh con dao đang hướng tới trái tim của mình.
Phập, mũi dao đâm vào phần bụng của anh rồi nhanh chóng rút ra, máu chảy uốt đẫm mảng áo sơ mi trắng.
-À đúng rồi, tao quên cho mày nếm thứ này trước khi chết.
Người đàn ông cười nham nhở rút ra một lọ nhỏ trong túi quần lắc lắc chiếc lọ trước mặt anh.
-Những đứa thông minh như mày phải hiểu cái này là gì chứ?
Ông ta bước nhanh về phía Chính Nam, nhấc bàn tay anh lên sau đó đổ chất lỏng trong lọ lên những đầu ngón tay của anh
-AAAAAA
-Thích không? tao đặc biệt dành cái này cho mày đấy. Ha ha
Ông ta dùng tay còn lại lấy tất cả giấy tờ tên người anh ra sau đó cười ha hả
Những giọt axit xủi bọt trắng trân đầu ngón tay. Nén đau đớn anh dùng sức đẩy chiếc lọ nhỏ lên mặt người đàn ông kia
-AAAAA thằng chó này
Nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi hẻm.
ẦM ầm ầm.
-AAAA
Một chiếc TOYOTA từ phía trước đâm tới do không kịp, cơ thể anh như bay trên không trung rồi phun máu ra. Người đàn ông đuổi theo tới nơi thấy có người liền ôm sườn mặt bị thương của mình bỏ chạy.
Một cô gái xinh đẹp bước ra từ chiếc xe, khuôn mặt đẫm nước mắt chạy nhanh về phía anh.
-Anh gì ơi làm ơn tỉnh lại đi.
Cô lật người anh lên phát hiện vết thương ở bụng của anh. Dùng một tay che miệng vết thương ở bụng anh tay còn lại nhanh chóng gọi điện thoại.
-Mau giúp tôi đưa một chiếc xe cấp cứu đến đường xx. nhanh lên ạ
Xe cấp cứu nhanh chóng dừng trước cửa bệnh viện, một nhóm bác sĩ nhanh chóng tiến đến đưa băng ca đi
-Giúp tôi chuẩn bị phẫu thuật ở phòng số .
Cô gái vừa dặn dò y tá vừa truyền dịch vào tay Chính Nam.
-Nhưng thưa bác sĩ cô chưa xin phép trưởng khoa, hơn nữa chưa có sự đồng ý của người nhà bệnh nhân.
-Không cần nói nhiều. Tình trạng của anh ta rất nặng, không kịp nữa rồi. Mọi sự cố xảy ra trong phẩu thuật tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm trước bệnh viện và người nhà bệnh nhân.
Cô y tá còn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô đành im lặng đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật số một.
Chiếc băng ca đưa Chính Nam và ông Hải đi lướt qua nhau ở góc cua phòng phẫu thuật.
-Chúc mừng cô, phẫu thuật rất thành công.
-Cảm ơn bác sĩ đã giúp tôi trong ca này.
-Không cần cảm ơn tôi. Cô nên nghĩ nên viết gì vào báo cáo với trưởng khoa thì hơn!
-Tôi biết rồi.
Cô vừa nói chuyện thì hai chiến sĩ công an bước tới.
-Chào cô tôi được báo ở đây có một bệnh nhân không liên lạc được với người nhà.
-Đúng vậy tôi chính là người khai báo. Tôi đang lái xe đến đường XX thì người đó bước ra, vì không kịp né tránh tôi vô tình đụng trúng anh ấy. Nhưng khi phẫu thuật tôi phát hiện trên người anh ấy có vết thương đâm sâu vào phần bụng. Hơn nữa vân tay của anh ấy toàn bộ đều bị axit phá hủy.