Nhỏ quay mặt lên
-Lại là cái đồ HỒ THIÊN NGA đại đại....
-Dừng lại.đủ rồi đó tôi có tên.
-Gọi tên anh để bẩn miệng tôi à?
-Còn hơn phải chạm mặt với cái đồ ngọc nát nhà cô!
-Anh mới là cái đồ có mắt không tròng có tai không màng nhĩ.
Lập Khiêm bước vào bàn
-Im lặng đi!
CẢ nhìn nhau rồi nhìn sang chỗ LẬP Khiêm. tất cả mọi người ngồi xuống, nhỏ thì vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào Lập Khiêm
-Bộ anh là vua hay chúa mà nói gì thì tôi phải làm theo hả?
-Im lặng hoặc rời đi.
-Tiết kiệm lời nói là phong cách ngày nay hả? nói chuyện mà ngắn gọn như anh học văn thế nào nhỉ?
Cả nhóm nhìn vào nhỏ với giọng ghì xuống
-Ngọc Hân
-Gì? nói cũng không cho câm như anh ta chắc?
-Muốn gì?_Lập khiêm lạnh lùng lên tiếng
-Sao băng_Nhỏ cũng không kém
-tự
-không được
-vậy thì
-không thích
-thích gì?
-Nói chuyện
-không thích
-thích gì?
-im lặng
-không được
-lên trời đi
-không đi được
-có
-chưa chắc
Tất cả mọi người trong bàn nhìn qua nhìn lại giữa Lập khiêm và Ngọc hân mà chẳng hiêu gì về cuộc nói chuyện rusttoocs độ cao này. Ngọc hân đập bàn
-Được rồi đó
-Cô... ăn đi thắng rồi đó
và giây phút này đây tất cả mọi người đều mọc trên đầu mình dấu???
-là sao?_tất cả mọi người trên bà n đề đồng thanh với vẻ mặt hết sức nai tơ
-Thì là vậy đó!
tuy hơi khó hiểu nhưng mọi người vẫn chờ cho nhỏ ăn xong rồi mới hỏi. cả bọn ăn xong ngồi tại bàn
-Giờ thì người giải thích cho tôi hiểu đi! ngọc hân và lập khiêm!
--đầy đủ và rõ ràng nữa_ diệu hương và thái lâm hết sức tò mò về cuộc nói chuyện vừa rồi