Trên đường chính ồn ào náo nhiệt người đến người đi, như nước chảy, mùa hạ đã qua, lúc này gió thu lạnh như có thể thổi bay đi phần nóng bức ở đáy lòng, mang lại cảm giác mát mẻ.
"Vãn nhi, tiệc sinh nhật của anh em sẽ tới chứ?" Một nam tử mặt mũi tinh xảo gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử đi phía trước hắn nói.
"Ân....Để em suy nghĩ đax!" Nữ tử phía trước bỗng nhiên dừng bước quay đầu lại, khi quay người lại cũng làm kinh diễm mọi người bên đường.
Nam tử đột nhiên chú ý tới đối diện đường phía sau nữ tử, rồi sau đó liền ngẩn người, nữ tử chú ý tới nam tử không bình thường liền duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hắn: "Đằng sau làm sao vậy?" Nói xong tính toán quay người lại xem.
Nam tử lập tức hoàn hồn, đi về phía trước một bước đem nữ tử ôm vào lồng ngực: "Nếu em có thể tới, anh sẽ thật vui. Từ từ trời sắp mưa, chúng ta về nhà đi?" Dứt lời liền buông nữ tử ra, nắm chặt cổ tay nàng xoay người muốn đi.
"Từ từ, vừa rồi đằng sau làm sao vậy?" Nữ tử không những không có đi ngược lại mà xoay người xem cái gì làm nam tử khác thường.
Khi nàng nhìn thấy rõ đối diện đường, trong đầu nháy mắt trống rỗng, vì thế vô ý thức đi đến đối diện đường, trong miệng nhẹ lẩm bẩm: "Vì cái gì...."
"Vãn nhi, hiện tại là đèn đỏ." Nam tử nói liền đem nữ tử kéo về, nữ tử lại ném tay hắn ra, như cũ hướng đối diện đường đi đến, vẻ mặt không thể tin, tính toán đi ngang qua đường.
Đối diện đường có một đôi nam nữ ôm hôn nhau. Ân, đó là bạn trai nàng cùng bạn thân.
Ở phía sau nam tử nhíu nhíu mày đồng dạng đi về phái trước tính toán kéo nữ tử trở về, đi ngang qua đường rất nguy hiểm.
"Phanh!"
"Rầm--"
Một tiếng va chạm mãnh liệt cùng một trận âm thanh chói tai phanh gấp của ô tô, mọi người nhìn về phía trung tâm đường, cự kia dừng ngay một thước nhiều vị trí, có một thiếu nữ mặc áo gió vàng nhạt cùng một nam tử một thân màu đen hưu nhàn (?), người đầy là máu nằm ở đó.
Ninh Vãn cảm thấy thể xác và tinh thần chính mình đều bắt đầu đau, hơn nữa đau lợi hại, có lẽ là đau lòng lớn hơn đau thân thể, chỉ là nàng một tay che lại ngực cuộn tròn trên mặt đất, máu nàng cùng máu của nam nhân bên cạnh xen lẫn cùng nhau, nhiễm hồng dưới mặt đường cái.
Đám người trước mắt sau khi thấy một việc như vậy xảy ra, im lặng vài giây, sau đó là một trận lớn âm thanh ồn ào bùng nổ.
Có người lão niên nhẹ nhàng thở dài: "Ai, thật là làm bậy!"
Có những người lớn vội vàng duỗi tay che lại đôi mắt hài tử, vội vàng đưa hài tử tránh xa.
Chỉ có một người đi lên phía trước, gọi điện thoại báo nguy kêu xe cứu thương, chụp được bảng số xe cùng với hiện trường.
Mà người này không phải là bạn trai Ninh Vãn hay bạn thân.
Ninh Vãn nhắm mắt lại hô hấp khó khăn, nàng cảm thấy ý thức của mình đang dời khỏi thân thể, tuy rằng chỉ là ý thức nhưng nàng vẫn cảm giác được loại đau xé rách này, đau đến nỗi nàng gần như không thể hô hấp.
Nàng cứ như vậy nhìn thời không mạc danh vặn vẹo(?).
Dường như thấy được nửa năm trước, đó là khi nàng cùng với hắn mới trở thành bạn bè, hắn dốc lòng che chở nàng, chính là cái loại điển hình ngậm trong miệng sợ tan, phủng ở trong tay sợ rớt(). Hai tháng sau, hắn đưa nàng tới dưới ký túc xá, nhìn theo nàng lên lầu, tiếp theo mới tính toán xoay người trở về ký túc xá của mình, liền gặp bạn thân nàng.
ngậm trong miệng sợ tan, phủng ở trong tay sợ rớt: Nâng niu, chiều chuộng, sủng đến tận trời a~~
Đó là sau khi nàng cùng hắn rời đi quán cà phê, hắn quay đầu lại mắt nhìn vào quán liền nói với nàng hắn có việc phải làm nàng về nhà trước, sau đó nàng liền thấy được người lúc đầu không chú ý đến,ngồi ở bên cửa sổ quán cà phê đang hướng về hắn cười sáng lạn chính là bạn thân mình.
Đó là khi nàng cùng hắn dạo phố xong đang ở trạm xe buýt tính toán chờ xe vè nhà, sau đó hắn tiếp một cuộc điện thoại, liền nói với nàng hắn có chuyện sẽ trở về nhà sau, nàng liền ngồi lên xe đi trước, rồi người từ chiếc xe tiếp theo đi xuống là bạn thân nàng, cười chào hỏi hắn, sau đó hai người liền ôm rồi đi cùng nhau......
~~~~~~~~ từ~~~~~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)