Chỉ số tình cảm của hắn thực sự rất thấp nên không có nghĩ nhiều.
Mười mấy phút sau Ninh Vãn từ từ tỉnh ngủ, mở to mắt liền thấy một người ngồi ở bên cạnh, Dịch Hân.
"Chào bác sĩ."
Dịch Hân đỡ Ninh Vãn dậy, lại sờ trán của nàng. Hỏi một câu: "Đói sao?"
Ninh Vãn sửng sốt: "Đói."
Dịch Hân duỗi tay cầm lấy hộp giữ ấm mở cái nắp, từ nắp hộp lấy cái muỗng múc cháo liền đưa tới bên miệng Ninh Vãn.
Ninh Vãn hơi hơi hé miệng Dịch Hân liền đem cái muỗng nhẹ nhàng đút vào miệng Ninh Vãn, rồi sau đó lại nhẹ nhàng lấy ra, nhìn như rất là cẩn thận nhưng động tác có chút mới lạ. Một lúc sau khi ăn hơn một nửa, nước mắt Ninh Vãn liền bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống, ngồi dậy liền ôm lấy Dịch Hân, nửa người đều treo ở trên người hắn.
Ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, anh biết không, cha tôi không có như vậy đút tôi ăn cơm."
Cũng không rõ ràng lắm Ninh Vãn là nói cha ở thế giới thực hay là cha của thân thể này, dù sao đều chưa bao giờ có đút nàng ăn cơm.
Nhẹ nhàng khóc nức nở một hồi lại nói: "Còn có, bác sĩ hình như rất ít khi có đút người khác ăn cơm? Tuy rằng rất tinh tế nhưng cái muỗng làm đau tôi nha."
Dịch Hân không có trả lời, Ninh Vãn buông hắn ra sau đó nhìn thấy trên mặt Dịch Hân đỏ ửng.
"Ha ha ha, bác sĩ mặt anh đỏ nha."
"Nam chủ Dịch Hân độ hảo cảm tăng , trước mặt tổng độ hảo cảm là ."
"Khụ khụ, có sức lực chê cười tôi như vậy, em tự mình ăn đi ăn đi, tôi còn có việc." Dịch Hân có chút ngượng ngùng, đứng dậy đi ra ngoài.
Cầm lấy hộp cơm Dịch Hân đặt ở một bên bắt đầu ăn cháo, muốn ăn no rồi lại nghĩ cách? Kết quả là sau đó ăn no liền ngủ cái gì cũng không quản!
Một giấc ngủ đến sáng, mẹ Ninh đến mới đánh thức được Ninh Vãn. Ninh Vãn còn nhớ rõ vào thời điểm nửa đêm ngày hôm qua tỉnh lại một lần, khi đó thật là cảm thấy bất lực cùng tuyệt vọng, nàng rất nhiều điều còn không có hiểu rõ ràng liền vội vàng mà tiến vào thế giới thứ nhất, nàng tưởng công việc lu bù lên làm nàng không có thời gian suy nghĩ khởi về những thương tâm khổ sở.
Mà ban đêm ở nơi này, nàng kia cố tình tránh cũng không thể tránh mãi.
Nàng đã từng hỏi qua Họa Chi.
"Họa Chi, nếu ta hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ như thế nào."
"Theo điều kiện của khế ước thì sẽ thoát ly thế giới này."
"Chết?"
"Có thể lý giải như vậy."
"Vậy những người ở thế giới này thì sao?"
" Vẫn tiếp tục sinh hoạt."
"..."
Nàng thật sự không thể tưởng tượng, muốn nàng ở trộm đi tâm của hai người sau đó biến mất, mà bọn họ lại vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường, cảm giác mất đi tình cảm chân thành, họ sẽ phải trải qua như thế nào.
Ở thời điểm mẹ Ninh tới xem Ninh Vãn, Ninh Vãn cảm giác ánh mắt của mẹ Ninh nhìn nàng phức tạp, nghĩ lại cũng liền sáng tỏ.
Ngày mai, chính là ngày nữ chủ Ninh Sơ tới bệnh viện thăm nàng.
Mẹ Ninh đi rồi, một lúc sau Dịch Hân đến kiểm tra phòng, lại bảo hộ sĩ đến lấy ống máu của Ninh Vãn.
Ninh Vãn ủy khuất bĩu bĩu môi: "Vốn dĩ máu đã ít, mỗi ngày đều lấy đi như vậy có phải đã có nhiều máu lên không?"
Sau đó Dịch Hân liền truyền cho nàng một túi máu, tiếp tục đi kiểm tra một phòng bệnh khác.
Mà thời điểm Lục Minh tới thăm, Dịch Hân vừa mới rời khỏi, Ninh Vãn còn ngồi ở trên giường truyền máu.
Lục Minh có chút giật mình.
"Ngươi... Đây là bệnh gì?"
"Ân... Một loại bệnh đau đầu" Ninh Vãn trả lời.
"Đau đầu?"
"Đúng vậy, không có việc gì nhiệt độ cơ thể liền lên cao, nếu muốn xuống nhiệt thì lấy miếng dán ở trên trán một hồi liền hạ nhiệt. Không giống đau đầu thì giống cái gì." Ninh Vãn câu môi châm chọc cười.
"Hôm nay không có biện pháp học?
"Đúng vậy."
"Kia..."
"Vậy ngươi có thể đi trước ngày mai lại đến." Không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách.
~~~~~ từ~~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)