Khi Lục Minh phong trần mệt mỏi chạy tới bệnh viện thì đã giờ, sau đó nhìn thấy Ninh Vãn đang ngồi ở trên giường ăn kẹo que đọc sách.
Vốn định đi qua nhìn xem nhân tài Ninh Vãn đọc sách gì, không nghĩ tới Ninh Vãn nhìn thấy hắn liền nhanh chóng giấu sách xuống dưới gối.
Ngậm kẹo que nhảy xuống giường Ninh Vãn cười hì hì tiến đến trước mặt Lục Minh:"Thầy Lục, anh rốt cuộc cũng tới, đến thăm bệnh nhân như tôi mà không mang chút đồa ăn à?"
"Không cần nói sang chuyện khác, em vừa xem sách gì?"
"Ai nha, thầy Lục, lần sau tới nhớ mang cho tôi mấy cây kẹo que, tôi lâu không có được ăn."
"Sách gì vậy?" Lục Minh nhìn thẳng vào Ninh Vãn.
Ninh Vãn cúi đầu nghịch ngón tay, "Sống lại."
"Sống lại? Vì cái gì xem cái này?"
"Vì đó là một quyển sách hay." Một người gần chết xem một quyển sách sống lại.
Tuy rằng tên cùng nội dung không hề tương đồng, nhưng không phải biểu lộ người bệnh có bao nhiêu tâm tình cùng kỳ vọng?
"Không nói chuyện này nữa, thầy Lục, ngươi đã từng đi xem nhà xác bệnh viện chưa?" Bộ dạng Ninh Vãn thần bí.
"Nhà xác bệnh viện......" Lục Minh rõ ràng run rẩy.
Ninh Vãn lấy di động ra, mở ảnh chụp đưa tới trước mặt Lục Minh, "Cho anh xem."
Ảnh chụp là một toà đơn độc của bệnh viện, xem góc độ là chụp lén qua cửa sổ, bên trong tối tăm chỉ có một bóng đèn, mà trong một góc phòng có một bóng đen.
Lục Minh đẩy di động ra, sắc mặt quái dị nhìn Ninh Vãn: "Cái bóng đen kia......"
"Thầy Lục, tôi kể cho anh nghe chuyện xưa, thật lâu trước kia, gia đình A Ngọc từ nông thôn đi đến thành phố lớn để chữa bệnh cho A Ngọc, bởi vì viện phí không đủ, cha mẹ A Ngọc liền đi khắp nơi làm công, thậm chí, bán máu phi pháp. Nhưng vẫn là không đủ A Ngọc tiền, cha A Ngọc ban ngày ở công trường dọn gạch, buổi tối đi bên đường thùng rác nhặt chai nước, kết quả vào ở một buổi tối, cha A Ngọc đã xảy ra tai nạn xe cộ, không thể cứu chữa nên tử vong, gánh nặng rơi xuống người mẹ A Ngọc, mẹ A Ngọc rốt cuộc cũng lao lực mà chết, A Ngọc bi thương không thôi.
Buổi tối lén từ phòng bệnh đi ra ngoài, vào nhà xác, ở bên thi thể khóc thút thít, nhưng mà ngày hôm sau khi bác sĩ kiểm tra phòng mới phát hiện không thấy A Ngọc, tìm toàn bộ bệnh viện đều không thấy A Ngọc, thậm chí nhà xác cũng tìm. Không có biện pháp liên hệ A Ngọc, việc này cũng không giải quyết được, nhưng nghe nói có người buổi tối đi ngang qua nhà xác thì nghe thấy bên trong có tiếng khóc.."
"Dừng lại!"
"Làm sao vậy?" Ninh Vãn khó hiểu.
"Em không cảm thấy có chút khủng bố sao? Chúng ta tới nói chuyện khác đi, ví dụ như nói việc học của em."
Ninh Vãn cúi đầu, "Thầy Lục, anh nói xem có phải tôi chụp được A Ngọc rồi không?"
"Tôi đến giảng bài cho em, đừng nói đến A Ngọc nữa."
"Nhưng mà....."
"Hoặc là em nói cho tôi nghe một chút về chị của em đi."
Nhất thời lặng im.
Rốt cuộc vẫn nhắc tới Ninh Sơ sao? Sắc mặt Ninh Vãn có chút khó coi.
Cố tình Lục Minh làm như không thấy tiếp tục nói.
"Lần trước không phải nói rất hy vọng có một người chị sao, hiện tại đã có một người chị?"
Nước mắt Ninh Vãn rơi tí tách trên mặt đất, vừa ngẩng đầu, khóe mắt đã chảy xuống hai hàng huyết lệ.
huyết lệ: nước mắt máu
Lục Minh hoảng sợ mở to hai mắt, "Ninh Vãn em...."
Ninh Vãn duỗi tay lau nước mắt, nhìn trên tay là máu, mạnh mẽ cười tươi, "Không có việc gì, chỉ là chức năng về máu không được tốt lắm mà thôi...."
Lục Minh đau lòng cho Ninh Vãn, đã bị như vậy còn cố gắng tươi cười an ủi hắn, muốn hắn không cần sợ hãi, hắn lại nghĩ tới kia quyển sách《 Những bệnh nan ý cần chú ý 》, Ninh Vãn bị như vậy, là bệnh nan y sao? Cho nên mới muốn xem quyển sách sống lại kia sao?
~~~~ từ~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái ( thoiphuongtusenh)