"Bất luận em có đồng ý hay không, phẫu thuật nhất định phải làm!" Dịch Hân cường ngạnh miệng lưỡi giống như đang ra lệnh.
Một đồ vật bị ném lên tường, nát.
"Đi ra ngoài!"
Dịch Hân xanh mặt đi khỏi phòng bệnh.
Ninh Vãn truyền máu xong liền thay ra quần áo bệnh nhân, chuẩn bị chuồn êm xuất viện.
Thực thuận lợi, ngồi trên taxi liền gọi điện thoại cho Lục Minh.
"Thầy Lục."
"Ninh Vãn?"
"Tôi đang trên đường đến trường của anh...."
"Tút tút tút......." Trả lời Ninh Vãn là tiếng điện thoại đã tắt.
Xuống xe Ninh Vãn liền thấy Lục Minh đứng ở trước cửa trường học.
Lục Minh nhìn thấy Ninh Vãn liền đi tới nắm cổ tay kéo đi: "Trở về bệnh viện!"
"Không." Ninh Vãn giãy giụa.
Lục Minh buông tay, nhíu mày khuyên nàng, "Em có biết tự mình xuất viện rất nguy hiểm không?!"
"Tôi chỉ muốn được đi dạo."
"Bệnh của em bác sĩ đã nói với tôi rất nhiều, nói rằng nếu về sau em lại ở trước mặt tôi phát bệnh, tôi không có khả năng gặp được em nữa."
"Nhưng mà chính tôi muốn gặp anh, anh lại không tới tìm tôi."
Lục Minh trong khoảnh khắc tim liền mềm.
"Nam xứng Lục Minh độ hảo cảm tăng , trước mắt tổng độ hảo cảm là ."
"Nếu em muốn hãy đợi hết bệnh rồi lại xuất viện chơi." Vẫn là muốn đem Ninh Vãn về bệnh viện.
"Bệnh của tôi, có khả năng đời này không thể hồi phục được, nếu lúc này tôi không đi xem thế giới này tốt đẹp thế nào, sọ rằng sẽ không có thời gian nhìn." Ninh Vãn yếu ớt, nói đến bệnh vẫn là nhịn không được mắt đỏ hoe.
Ninh Vãn giống như búp bê pha lê, Lục Minh không đành lòng cự tuyệt, nhưng hắn cũng sẽ không đồng ý Ninh Vãn xuất viện trong lúc bệnh tình nguy hiểm.
"Chúng ta trở lại bệnh viện đi, tôi ở bên em nhìn xem phong cảnh ven đường." Lục Minh nhẹ nhàng nói.
Rốt cuộc trên mặt Ninh Vãn cũng xuất hiện nụ cười, "Được."
Mà lúc này, Ninh Sơ cũng đang đứng ở phía sau bọn họ, ngơ ngác nhìn, không hề di chuyển.
Nhưng bọn họ chưa từng phát giác.
Ninh Sơ khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng, em gái? Nàng sẽ không thừa nhận đứa con gái bệnh tật, nhu nhược, quá phận kia là em gái mình.
Nói tới nói lui rốt cuộc cũng đi tới cửa bệnh viện, cho dù Ninh Vãn không muốn nhưng thời gian ngắn ngủi độ hảo cảm còn chưa có xoát đủ.
Nhưng không ngờ rằng xuất viện trộm còn đụng phải Dịch Hân.
"Lục tiên sinh, tôi thật là thấp xem anh, có thể đem người bệnh từ bệnh viện ra ngoài?" Dịch Hân hướng về phía Lục Minh lạnh lùng nói, tay kéo Ninh Vãn từ bên người Lục Minh ra phía sau người mình.
Lục Minh còn không chưa đáp lời, Ninh Vãn lại mở miệng trước: "Không phải.."
Lời nói còn chưa nói xong liền bị Dịch Hân đánh gãy: "Em không rõ ràng tình huống thân thể của mình hay sao mà lại chạy ra khỏi bệnh viện? Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Em có biết hay không có bao nhiêu nguy hiểm! Buổi sáng còn cùng tôi tranh luận, tôi vừa đi em liền xuất viện tìm hắn?"
Trong lòng Dịch Hân nổi lên vị dấm chua nồng đậm, người nam nhân này có gì tốt, bởi vì hắn là học sinh, trẻ tuổi hơn mình sao?
"Nam chủ Dịch Hân độ hảo cảm tăng , trước mắt tổng độ hảo cảm là ."
Ninh Vãn biết sai, cúi thấp đầu, không nói chuyện nữa.
Dịch Hân quay đầu bắt đầu răn dạy Lục Minh: "Ngày hôm qua tôi đã cảnh cáo anh, em ấy ba lần phát bệnh đều là ở trước mặt anh, hôm nay anh còn mang theo em ấy ra ngoài chạy lung tung, xảy ra chuyện gì anh phụ trách nổi sao?"
"Tôi chỉ là mang em đi giải sầu, không phải đã đem người khỏe mạnh, không chút xứt mẻ trở lại bệnh viện rồi hay sao?"
"Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần này không có việc gì khó bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện gì, em ấy là người bệnh."
"Nhưng tôi thực sự muốn đi dạo." Ninh Vãn lại lần nữa mở miệng.
~~~~ từ~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)
Xin lỗi các nàng vì lâu mới up chương mới. Cảm ơn các nàng đã ủng hộ tại hạ. Xia xia
Và nhân ngày /, tại hạ xin chúc các nàng muộn. Chúc các nàng càng ngày càng xinh đẹp, dễ thương, vui vẻ, hạnh phúc, lắm tiền và cưa được crush nhé