Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

chương 125

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó Dung muốn thấy thị nữ Nhàn Thú sơn trang, thật sự chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ, mĩ nhân như hoa, nàng cũng tò mò các loại sắc đẹp thế gian a. Lúc này đáp lại ánh mắt Từ Tấn bất đắc dĩ lại cưng chìu ôn nhu, lập tức hiểu được hắn nghĩ sai rồi...

Bất quá nàng không cải chính, rèm mắt rũ xuống như tâm tư bị nhìn thấu, nhìn ngọc bội trong tay nói: "Yên tâm một nửa."

Từ Tấn nâng nàng cái trán hỏi: "Vì sao chỉ có một nửa?"

Phó Dung thấy hắn tâm tình tốt đang cực kỳ tốt, bĩu bĩu môi, cả gan nói: "Vương gia chính mình nói a, đến nay chỉ nhìn trúng một mình ta, năm nay vương gia mới bao nhiêu tuổi, sau này lâu như vậy, ai biết vương gia có thể hay không gặp được người so với ta càng đẹp mắt? Cho nên ta vẫn là chỉ yên tâm một nửa thôi."

Từ Tấn ăn dấm Thái Tử, trong lòng nàng đắc ý, hiện tại nàng có chút chua, Từ Tấn hẳn là cũng hưởng thụ đi?

Từ Tấn quả thật rất hưởng thụ.

Chỉ có để ý một người, mới có thể sợ hãi tương lai có người đem người đó cướp đi.

Từ Tấn không thể mong muốn biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, ví như hắn không thể dự đoán nàng khi nào toàn tâm toàn ý đối với hắn. Nhưng hắn biết Phó Dung lúc này muốn nghe cái gì nhất, hôn nhẹ gò má nàng, lại hôn nhẹ lỗ tai nàng, nhẹ giọng dỗ nói: "Nùng Nùng có thể đem toàn bộ tâm tư buông xuống, ở trong lòng ta Nùng Nùng chính là tốt nhất, người khác có đẹp cũng kém nàng, ta càng sẽ không thèm nhìn."

"Ta mới không tin, vương gia chỉ dỗ ta." Phó Dung đỏ mặt đẩy hắn ra, trở lại chỗ ngồi của mình.

Từ Tấn nhìn nàng cười, không nói gì nữa.

Sau khi ăn xong, hai người đi xung quanh tản bộ tiêu cơm, xa xa có tiếng trúc bay tới, nhẹ nhàng dễ nghe, xen lẫn ngẫu nhiên có âm thành dâng lên, làm tôn lên thanh u bên này. Thấy Phó Dung liên tiếp hướng bên kia nhìn, mặt lộ vẻ khát khao, Từ Tấn thử dò xét nói: "Thích nghe cầm?"

Phó Dung gật gật đầu: "Đúng vậy, người nọ đàn thật tốt, nghe thấy làm ta muốn ngủ."

Ăn no uống đủ, nằm ở trên giường nghe tiếng đàn sáo rồi thiếp đi, cỡ nào hưởng thụ a.

Từ Tấn lần đầu nghe nói tiếng đàn dễ nghe thì muốn ngủ, nhìn thê tử nhỏ xinh bên người, nắm tay nàng nói: "Đợi lúc về ta cho người mua vài người khéo tay nuôi ở trong vườn. Khi nào nàng muốn nghe, tùy thời gọi các nàng tới Phù Cừ viện hầu hạ."

Hắn mỗi ngày thượng triều không ở nhà, hai người lại không có con cái, một mình nàng ở nhà quả thật không thú vị.

Phó Dung nhìn hắn, con ngươi đen bóng chuyển chuyển, "Kia vương gia nhớ nhắc nhở bọn họ, phải tìm người dung mạo tầm thường, ta chỉ nghe các nàng đánh đàn hát khúc, không cần mĩ mạo rung động."

Nàng lại hẹp hòi, khiến người ta thương yêu được ngay, Từ Tấn trực tiếp ôm lấy eo nàng đem người áp tới trên cây, cúi đầu hôn.

Lề mề, hai người lên trên phố thì mặt trời đã lặn hẳn về Tây.

gian cửa hàng, một gian ở thành Tây, một gian ở thành Nam, một gian khác ở trên phố Long Khánh phồn hoa nhất kinh thành.

Bởi vì Nhàn Thú sơn trang nằm ở thành Tây, xe ngựa trước hết chạy đến cửa hàng thành Tây.

Phó Dung muốn làm ăn lớn, vị trí cửa hàng khẳng định không thể quá hẻo lánh, mà kinh thành ở địa phương này, phàm là nơi tương đối náo nhiệt, hai bên đường phố gần như đều bị chiếm chỗ hết, khó gặp được người muốn chuyển nhượng, đó cũng là một nhà bán trăm nhà cầu. Chu chưởng quỹ theo Phó Dung vào kinh đã bắt đầu lưu ý cửa hàng. Khi Phó Dung vừa mở miệng, hắn lập tức quyết định căn nhà. Thành Đông, thành Tây hai nhà này là cuối tháng nhờ người bán trao tay, trước mắt còn chưa định ra, gian trong thành kia chủ gia đình tháng muốn bán, bởi vì vẫn chưa được giá mới kéo đến hiện tại.

Nhà ở Thành Tây này là một tửu lâu, hai tầng, hiện tại còn đang mở cửa, bởi vì quá giờ cơm, sinh ý thoạt nhìn khá vắng vẻ.

Cửa sổ tửu lâu trên lan can sơn đỏ cơ bản hoàn hảo, bên trái là tiệm tơ lụa, bên phải là tiệm bán đồ cổ.

Phó Dung ngồi trong xe ngựa nhìn một chút, quay đầu hỏi Từ Tấn: "Vương gia cảm thấy thế nào?"

"Nàng nói xem?" Từ Tấn nhìn qua vừa thấy liền ngồi thẳng dậy, phảng phất đã tính trước kỹ càng.

Phó Dung buông rèm cửa, nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, thử nói: "Tửu lâu này thật lớn, tu sửa một chút làm trang sức lầu thực thích hợp, chỉ là bên này vị trí vẫn là có chút chưa ổn, bán trang sức tầm thường có thể được. Như Ý trai trang sức chỉ có gia đình giàu có mới mua nổi, mà các phu nhân, thái thái kia hơn nửa không nguyện ý chạy đến bên này mua. Còn có a, cửa hàng hai bên tửu lâu đều có thể thấy, những nhà khác cùng phố liền có chút... không đặt lên được mặt bàn. Đổi lại là ta, đến một lần tuyệt đối sẽ không đến lần thứ hai."

Nàng không làm buôn bán, nhưng nàng thích dạo cửa hàng, loại địa phương này, nàng thật không coi trọng.

Từ Tấn xoa bóp tay nàng, phân phó Hứa gia đánh xe đi phố Long Khánh.

Phó Dung nghi hoặc nói: "Không đi thành Nam?"

Thành Nam nhà kia là hiệu cầm đồ, địa phương cũng không nhỏ, trên phố cũng so với nơi này náo nhiệt hơn, là vị trí hợp ý Chu chưởng quỹ nhất.

Từ Tấn không mấy quan tâm nói: "Nùng Nùng đã nghĩ làm ăn lớn, nên chọn cái cửa hàng mặt tiền khí phái nhất, ở kinh thành các nhà cửa hiệu lâu đời đều trên phố Long Khánh, đó cũng là địa phương bình thường các phu nhân thích đi nhất. Theo ta thấy Như Ý trai mở ở bên đó tốt nhất."

Phó Dung rầu rĩ nói: "Ta cũng nghĩ thế, nhưng cửa hàng kia quá nhỏ, chỉ có hai mặt tiền."

"Đi trước nhìn xem." Từ Tấn chủ ý đã định.

Phó Dung đành phải theo hắn.

Lần này Từ Tấn phân phó xe ngựa ở đầu phố dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe.

Từ Tấn đổi thân trường bào màu thiên thanh cổ tròn, eo buộc ngọc bội, vươn người mà đứng, trong trẻo tuấn mĩ, vừa xuống xe liền hấp dẫn không ít tầm mắt. Phó Dung thì chọn bối tử trang hoa hồng nhạt, phía dưới là váy dài thêu hoa viền trắng, dáng vẻ thướt tha, duyên dáng yêu kiều đứng ở bên người Từ Tấn, hệt như thần tiên quyến lữ.

Mạng che mặt rũ xuống từ mũ che, thấy người qua đường liên tiếp hướng bên này nhìn, Phó Dung nhỏ giọng cười nói: "Vương gia tuyệt đại phong hoa, dù thay một thân xiêm y vải thô, vẫn làm cho người ta chú mục như thường."

Từ Tấn đanh mặt quét một vòng, mắt chỉ nhìn thẳng, đem nàng bảo hộ ở bên trong hướng tòa trà lâu Chu chưởng quỹ nhìn trúng đi đến.

Trà lâu cũng còn làm sinh ý (đang kinh doanh), bên trong tiểu nhị nhìn thấy một đôi vợ chồng phong thái xuất chúng đứng đối diện, vụng trộm nhìn ra phía ngoài.

Phó Dung đang cùng Từ Tấn oán giận đâu, "Chàng xem, chật hẹp như vậy, mở cái lầu trang sức nhỏ ngược lại là không tốt lắm."

"Đi uống chén trà trước đi." Từ Tấn dẫn Phó Dung vào trà lâu, chọn xong nhã gian, phân phó Hứa gia: "Ngươi đi tìm đông gia (chủ nhân) của trà lâu này cùng hai nhà hàng xóm, nói ta muốn mua cửa hàng bọn họ, bảo bọn họ ra giá, nói bao nhiêu trả bấy nhiêu."

Hứa gia lập tức đi.

Phó Dung khiếp sợ, nói không ra lời, ngơ ngác mà nhìn Từ Tấn, một lúc lâu mới lắp bắp nói: "Cái này, cái này cũng quá..."

"Ỷ thế hiếp người?" Từ Tấn thay nàng nói ra.

Phó Dung chột dạ cam chịu. Trà lâu không tính, hai cửa hàng khác kia kinh doanh thật tốt, có lẽ vẫn là sản nghiệp tổ truyền. Đột nhiên có người muốn mua, nếu là lão gia bình thường có tiền, chủ cửa hàng hơn nửa sẽ không bán. Nhưng đổi thành Từ Tấn, vương gia quyền cao chức trọng, bán đi thì không cam tâm, không bán chọc vương gia không vui, buổi tối đại khái là muốn ngủ cũng không được.

Nhưng Phó Dung phải thừa nhận, Từ Tấn bá đạo nói ra như vậy thì trong lòng nàng là kinh hỉ, tiếp theo còn tự mình tìm lý do kinh hỉ. Từ Tấn trả tiền rồi a, đều nói không mặc cả, cho dù là sản nghiệp tổ truyền, có ai sẽ cầm bạc gây khó dễ? Thật sự luyến tiếc, đổi chỗ khác tiếp tục mở cửa hàng cũng được a.

Lại nói tiếp, Từ Tấn đây đều là vì nàng...

Phó Dung lại không biết nên lộ ra biểu tình gì, cười, dường như muốn xin lỗi người bị mua cửa hàng, không cười, Từ Tấn có thể hay không mất hứng?

Nàng cúi đầu, cắn môi chuyển động vòng ngọc trên cổ tay.

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng lông mi thật dài quạt a quạt, ý vị thâm trường hỏi: "Đang nghĩ cái gì?"

Phó Dung nhỏ giọng nói: "Ngộ nhỡ, hai nhà đều không nguyện ý bán, vương gia tính toán như thế nào?"

Từ Tấn ánh mắt dời tới ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Vậy ta liền bảo Hứa gia hỏi thăm dọc theo phố Long Khánh, luôn có người muốn bán."

Phó Dung trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, dưới gầm bàn giầy thêu đá đá giày Từ Tấn, nhăn nhó hỏi hắn: "Vương gia làm việc như vậy, tin tức khẳng định sẽ truyền ra ngoài, vương gia sẽ không sợ bị người chê cười sao? Hoàng Thượng biết, lão nhân gia hắn chỉ sợ cũng mất hứng đi?"

Phó Dung biết mình đẹp, đời trước nàng cũng từng hy vọng xa vời An vương sẽ bởi vì nàng đẹp không để tâm nàng từng hòa ly. Nhưng đó bất quá là ý nghĩ viển vông thôi, thuần túy là không cam tâm hạ gả, không cam tâm bị người khác chế giễu trào phúng mới sinh ra ý niệm xúc động, cho nên cuối cùng biến thành tiểu thiếp của Từ Tấn, nàng rất nhanh liền tiếp nhận hiện thực. Hiện giờ thì sao, Từ Tấn thế nhưng nguyện ý vì nàng...

Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai.

(Thơ Đỗ Mục, dịch: Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng, ai hay vải tiến đã về triều. Dương Quý phi thích ăn vải, nên để làm vừa lòng ái phi của mình, Đường Huyền tông đã lệnh cho người cưỡi ngựa dùng phương thức chạy tiếp sức vận chuyển vải từ vùng Lĩnh Nam về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức)

Hành động này của Từ Tấn cùng việc đó cũng tương tự?

Phó Dung tim nhảy thình thịch vì sủng ái ngoài dự liệu kia, nàng ngẩng đầu nhìn lên, mắt còn sáng hơn trân bảo.

Từ Tấn đưa tay về phía nàng.

Tay kia thon dài, lòng bàn tay có tầng da mỏng, ban đêm không chỉ một lần trằn trọc lưu luyến trên người nàng.

Phó Dung đem tay đặt lên, lại theo động tác thu tay của hắn đi vòng đến trước mặt, bị hắn ôm tới trên đùi.

"Chỉ cần nàng không chê ta ỷ thế hiếp người, cái khác ta đều không để ý." Từ Tấn chống cái trán nàng, chăm chú nhìn mắt ướt của nàng nói.

Hắn đáy mắt có tinh quang mĩ lệ nhất, dường như nhìn thêm một lần sẽ đem nàng hút vào. Phó Dung theo bản năng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Vương gia đối với ta tốt như vậy, ta làm sao không biết tốt xấu, ta cảm kích vương gia còn chưa kịp."

"Kia Nùng Nùng tính toán cảm kích ta như thế nào?"

Mặt nàng chói lọi như ráng chiều, môi Từ Tấn dán lên, ôn nhu đụng chạm.

Phó Dung tim đều bị hắn hôn mềmra, vì hắn mấy lần chạm qua bờ môi nàng mà không chịu hôn lên, nàng chủ động nâng mặt hắn đưa lên môi thơm.

Hai đôi môi dán nhau, hô hấp đều nhẹ.

Nhẹ như mưa xuân, trong một cái chớp mắt, đột ngột bùng lên.

Thân thể khát vọng lẫn nhau, Từ Tấn ôm lấy Phó Dung đi đóng cửa sổ, thuận thế đem nàng áp trên vách tường.

Nhưng ngay khi tay hắn chuẩn bị rút cạp váy nàng ra thì Hứa gia trở lại.

Từ Tấn còn muốn tiếp tục, Phó Dung đột ngột bừng tỉnh, ý thức được chính mình thiếu chút nữa ở gian phòng xa lạ trong trà lâu nhỏ sát đường mà theo Từ Tấn. Khí lực vừa mới bị nam nhân hút đi nháy mắt đều khôi phục lại, bỗng nhiên đẩy Từ Tấn ra, ôm mặt trốn đến bên cạnh bức tranh sơn thủy phía sau tấm bình phong.

Từ Tấn hung hăng đập tường một cái.

Bên ngoài Hứa gia nghe được động tĩnh, đôi chân bỗng dưng mềm nhũn, nam tử áo xám bên cạnh hắn vẻ mặt mờ mịt.

"Tiến vào." Đứng một lúc lâu, bên trong rốt cuộc truyền đến âm thanh Từ Tấn khàn khàn.

Hứa gia mơ hồ đoán được gì đó, tuy rằng hối hận cực kỳ, trước mắt lại không thể dây dưa, đẩy cửa bước vào, cúi đầu nói: "Vương gia, đây là khế ước mua bán nhà của trà lâu này và cửa hàng bút mực bên trái, đông gia Đỗ Viễn Chu của cờ xã bên phải không nguyện bán, ta đem người mang tới đây, vương gia muốn gặp sao?"

"Ai?" Từ Tấn nhướn mày.

Hứa gia lại lặp lại một lần: "Đông gia cờ xã bên phải, Đỗ Viễn Chu."

Từ Tấn nghe, nhìn vị trí Phó Dung ẩn thân, nhấp một ngụm trà: "Gọi vào đi."

Hứa gia lập tức đi ra ngoài mời người.

Phó Dung đã bình phục, xuyên qua bình phong nhìn về phía cửa, cũng muốn xem vị Đỗ đông gia dám đắc tội với vương gia.

Một mảnh yên lặng, một thân ảnh thon dài cao thẳng đi vào trong, không đợi Phó Dung nhìn rõ ràng diện mạo hắn, hắn đã hướng Từ Tấn quỳ xuống: "Thảo dân bái kiến vương gia."

"Miễn lễ." Từ Tấn nhàn nhạt nói, đám người đứng dậy, hắn quan sát hai mắt đối phương, hỏi: "Vì sao không nguyện bán?"

Đỗ Viễn Chu buông mi: "Cờ xã là nghĩa phụ ta để lại cho ta, trước khi lão nhân gia qua đời đã dặn dò ta kinh doanh cho tốt, thảo dân không dám quên."

Từ Tấn lại hỏi: "Vậy ngươi có biết ta vì sao muốn mua cửa hàng của ngươi?"

Đỗ Viễn Chu làm sao biết được?

Từ Tấn cười: "Túc vương phi là ai, ngươi cũng biết chứ?"

Đỗ Viễn Chu biến sắc, úp mở nói: "Vương gia, vương gia là mua vì vương phi?"

Từ Tấn gật đầu.

Đỗ Viễn Chu mặt hiện do dự, cuối cùng thở dài: "Vương gia chờ chút, thảo dân liền trở về lấy khế đất."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio