Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh sáng ban mai vẫn còn mờ nhạt, Mai Hương, Lan Hương từ sớm đã bắt đầu chỉ huy các nha hoàn vào trong viện thu thập.

Hôm qua mưa rơi tí tách cả đêm, bùn vàng rơi tung tóa trên hoa hồng xanh, loang lổ nhiều điểm đều phải cẩn thận lau đi.

“Ngươi nhìn mấy cái nụ hoa này, gần nhau như vậy, mấy ngày nữa khẳng định sẽ rất đẹp mắt, nếu mỗi sắc hoa không giống nhau thì càng đặc biệt”- Bên rèm đỏ mỏng manh ngoài của sổ, một tiểu nha hoàn mới mười tuổi vui mừng nói.

“Ngươi nói nhỏ một chút, tiểu thư còn chưa dậy đâu” - Nhau hoàn cùng nàng lau một chiếc lá lập tức nhỏ giọng nhắc nhỡ.

Giọng nói nhẹ nhàng của các tiểu cô nương như hương hoa bay vào nhà, cùng với tiếng chim kêu trên cây tạo thành một màu sắc dễ nghe.

Phó Dung nhắm mắt nghe, sáng sớm đối với nàng vốn rất bình thường, cảm nhận lại lần nữa lại thấy thật an nhàn tốt đẹp.

Sao có thể không tốt đẹp?

Đây là giai đoạn thiếu nữ a, là thời điểm hạnh phúc nhất trong cả đời. Gần như tất cả cô nương đều như vậy, gả cho người ta thì có nhiều quy cũ hơn, chỉ khi trãi qua rồi mới có thể nhận ra sự khác biệt này.

Mỹ nhân như hoa, khi nở rồi thì khô héo đến chết

Ông trời chiếu cố nàng, cho nàng thanh xuân lần thứ hai, nàng có thể một lần nữa quay lại thời điểm xinh đẹp nhất.

Mai Hương vén màng vào thấy tiểu thư nhà nàng nằm dài trên nệm êm, hai chân nâng lên cao, động tác luân chuyển thong thả có quy luật. Quần lụa rộng màu xanh nhạt chẳng biết từ lúc nào tuột đến đùi, lộ ra đùi dài thon đẹp, trắng nõn như ngọc, bàn chân đáng yêu dường như chỉ lớn bằng gan bàn tay, móng tay hồng phấn sạch sẽ bóng láng, còn hấp dẫn hơn bất kỳ loại sơn móng tay nào.

Cảnh này thật quá đẹp! Nhìn liên tục tháng, Mai Hương vẫn kìm lòng không được mà dừng bước quên đáp lời, chỉ nín thở đứng một bên, lặng lẽ nhìn tiểu thư của nàng.

Nếu như nói đôi chân kia đẹp nhất nhân gian, sánh vai với nó chính là khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư. Bởi vì lần này là luyện công vào sáng sớm nên gương mặt thanh tú của tiểu thư đỏ bừng, hệt như ánh nằn chiều nhu hòa phía chân trời, tựa như mẫu đơn nở rộ lộ ra một ít phấn hoa. Nước hồ mùa thu dịu mát khiến người ngắm vui thích, cánh môi hồng thuận khẽ mở ra, phát ra từng tiếng thở gấp nhẹ nhàng.

Tiểu thư trong khuê phòng yên lặng, nặng nề thở dốc dần dần dần tăng lên làm lòng người nhảy nhanh lên

Tại sao lại như vậy?

Mai Hương đột nhiên nhớ ra, có lần tiểu thư phái nàng đi qua bên phu nhân lấy một thứ, nàng đi đến trước cửa phòng liền nghe tiếng thở gấp như vậy. nhẹ nhàng là tiếng phu nhân, mềm mại đáng yêu. Còn có một tiếng ồ ồ, thong thả mà bá đạo. Lúc nàng đang nghi hoặc Xảo Hạnh tỷ tỷ từ nơi khác đi đến nhỏ giọng thúc nàng đi….

Sau này Mai Hương mới hiểu được đó là chuyện gì, phu nhân xinh đẹp với giọng nói kiều diễm, được lão gia yêu thương, nhưng hiện tại Mai Hương cảm thấy tiểu thư chỉ là thở gấp do luyện công so với phu nhân được sủng ái càng cào lòng người hơn, tương lai có cô gia….

“Ngươi sửng sờ tại chỗ nghĩ xái gì vậy, mặt đỏ rần?” Phó Dung làm xong một lần cuối rồi đứng lên, hạ ống quần xuống, nàng xoay người lại đấm, đồ ngủ sa mỏng từ cổ rủ xuống,, hai khối bánh bao nhỏ bên trong yếm lá sen hơi nhô lên không chỗ che dấu

Mai Hương đỏ mặt chuyển mắt đi, vòng qua Phó Dung, đưa lưng về phía nàng vừa thu thập nệm êm vừa nói: “ Vừa rồi tiểu thư nằm thì không cảm thấy, bây giờ đứng lên nhìn dường như cao hơn”. nói chuyện tiểu thư thích nghe, tiểu thư liền quên việc nàng thất thố.

Phó Dung vui mừng:” thật sự?” Người đã chạy đến trươc gương.

Mai Hương ôm nệm êm đi đến bên cạnh nàng, mỉm cười gật đầu:” tiểu thư quả thật cao hơn chút, độ tuổi này của tiểu thư vốn là thời điểm thân thể cao hơn, cũng không biết có phải hay không là kết quả của việc tập luyện buổi sáng, bất quá khí sắc rõ rang tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều tươi mát kiều diễm như hoa, có thể thấy được là có hữu dụng.

Phó Dung chỉ cười mà không lên tiếng.

Khí sắc của nàng có thể không tốt sao?

Phụ thân, mẫu thân đều là người thông minh, tỷ tỷ đem nguyên nhân xử phạt Bạch Chi nói ra, bọn họ liền nghi tới Tề Sách, Qua Đoan ngọ, Tề gia đã gửi thiếp hai lần mẫu thân đều cự tuyệt. Thái độ như thế, cho dù Tề gia có đến hỏi cưới, cha mẹ cũng không có khả năng đáp ứng, cho dù Tề gia giảo biện dẻo mồm khuyên bọ họ dao động, tỷ tỷ cũng đã chán ghét Tề Sách, sẽ không đáp ứng. Tỷ tỷ hiểu chuyện không khiến cho trưởng bối lo lắng nhưng cũng không yếu đuối, chuyện nàng không muốn, tự nhiên sẽ nói lý với phụ thân mẫu thân.

Cho nên tâm tình của nàng rất tốt, vì tỷ tỷ sẽ không gả cho gả ngụy quân tử kia, tỷ tỷ cũng sẽ nghênh đón một mùa xuân.

Vô cùng cao hứng tắm rửa và trang điểm, Phó Dung chọn một bộ trang phục xanh nhạt thân thêu hoa váy có nhiều nếp gấp đi ra tiền viện. Mọi người đều đã đến đông đủ, Phó Dung đắc ý nói với mẫu thân: “Nương, người làm cho con quần áo mới nữa đi, thay

con đi tú phòng đo lại kích cỡ, con lại cao thêm nữa”

Kiều thị biết nữ nhi cùng Lương Ánh Phương học chiêu thức làm cho đùi đẹp gì đó, luyện đến tẩu hỏa nhập ma, ban đầu vài ngày còn chạy tới hỏi bọn họ có phát hiện thay đổi của nàng hay không, cuối cùng con trai trưởng liên tục trống nàng ngày nàng mới thu liễm, bởi vậy sẽ không đem lời này coi ra gì.

Ngược lại Phó Thần nhìn chằm chằm vào Phó Dung gật đầu, đến Phó Dung còn cho rằn hắn cũng nhìn ra nàng cao hơn thì mới lộ ra vẻ mặt ghét bỏ mà nói:” Mỗi ngày ăn nhiều như vậy, eo khẳng định cũng phì, thật quá đáng…”

Lời nói phia sau còn chưa tiếp tục đã thấy muội muội nghiến răng nghiến lợi hướng hắn đánh tới, Phó Thần nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài.

“Có bản lĩnh thì huynh đứng lại”

“Có bản lĩnh thì đuổi theo huynh a!”

Hai huynh muội chạy vòng quanh cây quế trong nội viện. Quan ca nhi thích nhất nhìn các ca ca tỷ tỷ nháo, duỗi cổ ra bên ngoài nhìn, khanh khách cười không ngừng.

Đợi Phó Dung bắt lấy Phó Thần sau đó đấm hắn hai cái, Phó Thẩm Ngôm với nghiêm mặt nói: “Được rồi, nhanh chóng ngồi xuống, đều trưởng thành, không sợ bọn hạ nhân chê cười”

“Ca ca khi dễ ta trước a!”- Phó Dung hung hăng trừng Phó Thần, dưới gầm bàn lặng lẻ bóp eo, nhất thời không biết được ca ca có phải nói đùa hay không.

Phó Uyển liếc mắt thấy động tác nhỏ của muội muội, sợ muội tin lời kia không chịu ăn com, cười nói:’ Đừng nghe ca ca nói bậy nói bạ, Nùng Nùng cao lên, eo cũng không lớn đâu”. Câu sau kia là nói nhỏ bên tai Phó Dung.

Phó Dung yên tâm nhiều hơn, nhưng vẫn cố ý ăn ít đi, bị Phó Thẩm Ngôn phát hiện, bắt nàng ăn thêm một cái bánh bao nhân đậu đỏ. Phó Thần cười trộm, Phó Thẩm Ngôn hừ lạnh một tiếng, phạt hắn lagm thiên luận binh pháp văn, cũng coi như là không có thiên vị đi….

Sau khi ăn xong, Phó Tuyên đi đọc sách, Kiều thị muốn nói chuyện với nhóm quản sự, tỷ muội Phó Dung liền ôm Quan ca nhi đi bên hồ hóng mát.

“Tỷ tỷ, ngươi nhìn đệ đệ đi đươc nhiều a!” Phó Dung đỡ lấy cánh tay đệ đệ dạy hắn đi đường, hai cái chân nhỏ của Quan ca nhi luân chuyển đặc biệt nhanh, từ đầu này đến đầu kia chỉ trong thời gian ngắn, mà Phó Dung thì trán đầu mồ hôi, Quan ca nhi thâp, nàng đi khom lưng như con mèo, dĩ nhiên không thoải mái.

“Mau tới đây ngồi một lát đi” Phó Uyển đang may vá dừng lại, cười nhìn bọn họ, mặt mày ôn nhu như nước, so với hoa sen mới nở còn rung động hơn.

Phó Dung quả không còn sức lực, ôm lấy đệ đệ hôn một cái, cố ý ngồi xa Phó Uyển, miễn cho đệ đệ tinh nghịch kéo kim chỉ chơi.

Phó Uyển cúi đầu tiếp tục,chỉ còn một chút là hoàn thành.

Phó Dung nắm lấy cái tay đang phá trán của đệ đệ, bất đắc dĩ khuyên tỷ tỷ:” nói là ra chơi, tỷ tỷ còn may vá không rời tay a! Nhìn Hà Hoa nhà chúng ta nở tốt hơn nhiều, nếu ca ca phụ thân ở nhà là tốt rồi, có thể đi lên thuyền chơi, muội nghĩ mình háu đóa hoa đặt trong phòng đi”.

Phó Uyển đầu cũng không ngẩng mà chọc nàng:” Vết thương mới lành đã quên đau, trươc đó ai rơi xuống nước? Ỷ vào chính mình có hai lá gan phải hay không?

Phó Dung hậm hực mà cười:” không sao không sao, không được thì thôi, ngày mai kêu Ánh Phương chèo thuyền mang ta chơi, Trúc Lâm Tự có một hồ Tín Đô, lá sen lớn, so với nhà chúng ta vui hơn nhiều”.

Phó Uyển nhíu nhíu mày.

Ngày hôm trước Lương Ánh Phương đột nhiên chạy tới, hẹn ba tỷ muộn nàng đi Trúc Lâm Tự dâng hương, Phó Uyển kiêng dè Lương Thông nên không muốn đi, nhưng không ngăn nổi Ánh Phương. một cô nương nhỏ như vậy, nhắc tới dâng hương vì mẫu thân thì khóe mắt đều đỏ, nhìn nàng như đem nàng là tỷ tỷ, hỏi nàng làm sao mà cự tuyệt?

Mang mũ che cũng tốt lắm, không sợ gặp ai.

Sáng ngày hôm sau, Kiều thị tự mình dẫn ba nữ nhi lên xe ngựa, Phó Thần cưỡi ngựa theo bồi.

Ngoài thành huynh muội Lương Thông đã chờ được một lát, xa xa nhìn thấy xe ngựa của Phó gia ra khỏi của thàng, Lương Thông lập tức xuống ngựa, đợi xe ngựa dừng lại bước tới nhanh vấn an:” THiếu Cừ lâu chưa đến nhà bái phỏng, Bá mẫu dạo này vẫn khỏe?”

Phó Dung nhìn về phía mẫu thân, thấy mẫu thân gật đầu, cười đem màn xe đẩy ra, hướng Lương Thông bên bạn Lương Ánh Phương chớp chớp mắt, sau đó rụt đầu về, đợi mẫu thân trả lời.

Kiều thị nhanh chóng liếc mắt quan sát, chỉ thất một thiếu niên mặc trương bào màu ghi đậm, mày kiếm mắt sáng, cao lớn, rèm mi cung kính rũ, ổn trọng biết lễ.

Lương Thông đến nhà mình mấy lần, Kiều thị cũng thích thiếu niên cởi mở lạ có phần chiếu cố nhi tử của nàng, cười nói:” Tốt, Thiếu Cừ phí tâm, bên ngoài nóng, nhanh lên ngựa trước, tới Thiếu Lâm Tự lại ôn chuyên cũng không muộn. Ánh Phương muốn lên ngồi hay không?”

Lương Ánh Phương vừa muốn mở miệng, Phó Dung đã đứng lên:” Vẫn là con đi đến xe Ánh Phương, người nhà chúng ta nhiều, ngồi một chỗ quá đầy”

Kiều thị giáo huấn nàng “ Ánh Phương còn chưa mời ngươi? một điểm khách sao đều không hiểu”

Lương Ánh Phương đưa tay đỡ Phó Dung, cười hì hì nói:” Bá Mẫu nói lời này thật khách sáo, con cùng Nùng Nùng không chú ý cái này”

Lương Thông nhân cơ hội vụng trộm nhìn Phó Uyển bên cạnh Kiều thị.

Phó Uyển thủy chung buông mi tĩnh tọa

Lương Thông vừa nhìn thấy liền lui ra, tuy rằng người trong lòng không có nhìn hắn, nhưng có thể nhìn thấy nàng, hai tháng này tương tư cũng không uổng phí.

Hôm nay hắn tìm cơ hội cùngnàng giải thích việc thất lễ lần trước, lại tỏ rõ cõi lòng, chỉ cần Phó Uyển không từ chối thẳng thừng, hắn liền tới Phó gia hỏi cưới, được lập tức chuẩn bị cưới nàng, đỡ phải ban đêm trằn trọc trăn trở. Nam nữ tình dài cái gì, muốn gặp không thể gặp, gặp cũng không thể đến gần, quá hành hạ người, hắn tự nhận mình không có nhẫn nại kia.

Ở trong xe ngựa bên kia, Lương Ánh Phương cùng Phó Dung xì xào bàn tán: “ Bá Mẫu như thế nào cũng tới a? Vậy chúng ta có thể trộm đi chơi sao?”

Phó Dung không hề để ý nói:” không cần lo lắng, ca ca ta cũng ở đây, có hắn theo ta nương sẽ chấp nhận”

Lương Ánh Phương miễn cưỡng cười tươi.

Nàng quen thuộc ba tỷ muội Phó gia, vốn cho rằng chỉ có Phó Uyển Phó Dung đến, nàng chỉ cần kéo Phó Dung ra, ngốc ca ca liền có thể theo Uyển tỷ tỷ nói chuyện. Lương Ánh Phương biết như vậy không tốt, nhưng ca ca nàng lần đầu động tâm, nhiều lần muốn lại cam đoan không mạo phạm Uyển tỷ tỷ, Lương Ánh Phương nhịn không được muốn giúp ca ca một lần.

Nàng cũng thích Uyển tỷ tỷ, Uyển tỷ tỷ bị đã động lời nói của ca ca, nàng cao hứng còn hơn ca ca, ngộ nhỡ Uyển tỷ tỷ giận, nàng liền thành tâm nhận lỗi, sau này sẽ không làm những việc như vậy nữa.

Nhưng hôm nay Phó gia tới nhiều người như vậy, ngốc ca ca có thể có cơ hội sao? Nếu không dứt khoát buông ta khả năng đắc tội tỷ muội Phó gia, nàng trực tiếp thay ca ca chuyển lời?

Lương Ánh Phương không quyết định chắc chắn được, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, thấy ca ca ngồi trên lưng ngựa, thân thể đĩnh đạc nghiêm chỉnh, cổ lại hướng về xe ngựa của Phó gia.

Thôi, mặc kệ cho số phận đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio