Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

chương 249

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó Tuyên định nhảy xuống cùng Phó Bảo. Con ngựa này rõ ràng điên rồi, ai biết chạy xuống như vậy sẽ có hậu quả gì? Nhảy xuống bảo vệ đầu, có lẽ sẽ còn một đường sinh cơ. Nhưng mắt thấy Phó Bảo nhảy xuống lăn hai vòng trên mặt đất, Phó Tuyên không khỏi co rúm lại, vừa vặn chớp mắt ấy xe ngựa bỗng nhiên đổi hướng, Phó Tuyên trở tay không kịp ngã vào bên trong, trán đụng phải thành xe...

khôi phục lại ý thức, nàng nằm nghiêng ở thành xe, xe ngựa còn đang kịch liệt xóc nảy, cái trán nóng bừng đau đớn.

Phó Tuyên túm lấy giường hẹp miễn cưỡng ngồi dậy, đang muốn dời tới cửa xe bên kia, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi nàng.

Phó Tuyên nghiêng đầu nhìn sang.

Nhìn thấy một nam tử giục ngựa phi nhanh đến, cửa xe trong lúc xóc nảy lộp bộp, đong đưa qua lại. Mở cửa ra Phó Tuyên thấy rõ bộ dáng của đối phương. Phó Tuyên và Tiết Vinh chỉ mới gặp một lần, nhưng Tiết Vinh dù sao cũng là nam nhân nàng gặp gỡ đầu tiên, bộ dạng lại ngọc thụ lâm phong, bởi vậy Phó Tuyên rất nhanh đã nhận ra.

"Lục cô nương, nàng đi ra bên ngoài, đưa tay cho ta!" Tiết Vinh mau chóng tới gần, nhìn trong xe mĩ nhân gương mặt thanh tú tái nhợt, cái trán đỏ một mảng, tuy tình huống nguy cấp, Tiết Vinh trong lòng lại mừng thầm.

Vị Lục cô nương này có dung mạo có gia thế, trải qua sợ hãi lần này cưới được về nhà, quả thực là một điều may mắn nhân sinh.

Phó gia cự tuyệt hắn hỏi cưới, Tiết Vinh quả thật không ngờ được. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề là ở trên người Phó Tuyên, hẳn là Phó Tuyên không coi trọng hắn. Bằng không dù là gia thế hay là tướng mạo, Tiết Vinh không tìm được lý do Phó gia cự tuyệt hắn. Một khi đã như vậy, hắn liền sắp xếp một lần anh hùng cứu mĩ nhân. Có ân cứu mạng, Lục cô nương khẳng định sẽ đối với hắn khăng khăng một mực đi?

Mắt thấy mỹ nhân trong xe do dự bất định, Tiết Vinh đưa tay tới, lại giục nàng: "Lục cô nương, tình huống khẩn cấp, mẫu thân nàng còn đang đợi nàng trở về, nàng tin ta, ta nhất định sẽ đón được nàng!"

Phó Tuyên chuyển mắt đi, ánh mắt rơi vào đám cỏ dại ven đường.

Đang yên đang lành ngựa sao đột nhiên lại bị sợ hãi? Vì sao Tiết Vinh xuất hiện kịp thời như thế? Phẩm hạnh người này, ca ca đã giúp nàng thăm dò. Hôm nay bị chuyện ngoài ý này, Phó Tuyên không thể không hoài nghi. Cho dù không phải Tiết Vinh làm, nàng tiếp thu ý tốt của hắn, cùng hắn ngồi chung một ngựa, da thịt kề cận...

Phó Tuyên thà rằng bị thương, cũng không nguyện gả cho một kẻ tiểu nhân.

Không do dự nữa, Phó Tuyên dời tới trước cửa xe, quay sang ven đường nói với Tiết Vinh: "ý tốt của Tiết công tử ta tâm lĩnh, chỉ là nam nữ khác biệt... Còn mời Tiết công tử tránh sang bên phải một chút."

Tiết Vinh biến sắc, quát to: "Không thể! Lục cô nương làm thế này sẽ dễ bị thương, thật sự gặp chuyện không may, nàng để mẫu thân nàng sống thế nào? Ta biết Lục cô nương kiêng kị, mời Lục cô nương yên tâm, ta tiếp được cô nương rồi sẽ lập tức xuống ngựa, tuyệt không dám đường đột cô nương. Sau khi trở về cũng sẽ không nói với bất cứ ai!"

Phó Tuyên đang muốn xem lời này hắn nói là thật hay giả, chợt đằng sau lại có tiếng khoái mã chạy đến, thân ảnh bị Tiết Vinh che khuất, âm thanh truyền tới rõ ràng, "Tuyên Tuyên đừng nghe hắn! Xe ngựa của nàng chính là hắn động tay chân, nàng chờ đó ta tới cứu nàng!"

Là Ngô Bạch Khởi!

Phó Tuyên bản năng nhìn về phía Tiết Vinh.

Tiết Vinh lông mày dài nhíu chặt, quay đầu nhìn lướt một cái, nhanh chóng giải thích: "Lục cô nương đừng nghe hắn nói bậy nói bạ, ta..."

Còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng vang lớn, xe ngựa đụng phải một cây đại thụ, bỗng nhiên chấn động một chút, sau đó tiếp tục bị ngựa điên kéo chạy về phía trước. Phó Tuyên trong lúc va chạm bị quăng ra ngoài, phịch một tiếng rơi xuống bãi cỏ, cố tình nơi đó là sườn dốc, Phó Tuyên cứ thế lăn thẳng xuống dưới.

Tiết Vinh ngay lập tức xuống ngựa, thấy sườn dốc thoai thoải, lập tức đuổi theo, "Lục cô nương!"

thời gian lăn như rất dài, với Phó Tuyên mà nói chỉ có đầu váng mắt hoa cùng với xóc nảy liên tục. Ngay sau đó bất ngờ dừng lại, trong đầu vẫn là thiên toàn địa chuyển, trên người khắp nơi đều đau, đặc biệt là lồng ngực và sau lưng, xương cốt bên trong dường như sắp gãy ra rồi.

Nàng tỉnh lại, vừa động là đớn đau khó nhịn, không cử động được, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn Tiết Vinh mau chóng đi tới bên cạnh nàng, cúi người muốn ôm nàng.

"Đừng chạm vào ta!" Phó Tuyên lạnh giọng quát, "Tiết công tử thật muốn giúp ta, mời ngươi đi báo cho mẫu thân ta một tiếng, để bà qua đón ta."

Nàng ánh mắt lạnh lẽo, Tiết Vinh hiểu được, Phó Tuyên trong lòng thật sự một chút cũng không có hắn, bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn rốt cuộc không có cách nào cưới nàng nữa.

Nhưng hắn làm sao có thể bỏ lỡ? Ngô Bạch Khởi ở bên kia nói hươu nói vượn, Phó Tuyên nghe được rõ ràng rành mạch. Tiết Vinh tuy tự tin sự tình làm được sạch sẽ, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, lại cũng sợ Phó Thần chỉ vì ngờ vực mà đối phó hắn, kế sách trước mắt, chỉ có cùng Phó Tuyên định ra quan hệ trước, hai nhà thành thông gia, hắn mới có thể bảo vệ tiền đồ.

"Tiểu nhân một lần, thứ cho ta không thể bỏ mặc cô nương không quan tâm." Tiết Vinh ánh mắt chân thành thâm tình, khom lưng muốn ôm Phó Tuyên.

"Không cho phép ngươi chạm vào nàng!"

Ngô Bạch Khởi đột nhiên từ phía sau nhào tới, hung hăng đẩy Tiết Vinh ra ngoài. Bất chấp Tiết Vinh, hắn lo âu quỳ ở phía trước Phó Tuyên, nhìn cái trán, vết thương trên người nàng, muốn chạm lại không dám chạm vào, nói chuyện cũng không lưu loát, "Ngã thế nào, đau chỗ nào? Tuyên Tuyên đừng sợ, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện!"

Nói xong một câu, khóe mắt thế nhưng rơi lệ.

Ngô Bạch Khởi thật sự đau lòng. Hắn biết Phó Tuyên cũng đã bốn năm năm, mỗi năm đều gặp một hai lần. Phó Tuyên trước giờ đều bình bình tĩnh tĩnh, đoan trang xinh xắn, chưa từng chật vật như vậy? Áo quần xộc xệch nằm ở trong bụi cỏ, cái trán sưng đỏ chảy máu, trên mặt cũng thêm vài chỗ xây xước. Đây là hắn có thể nhìn thấy, chỗ trên người không nhìn thấy, ai biết đến cùng bị thương thành cái dạng gì?

"Tuyên Tuyên..." Hắn vươn tay, muốn ôm nàng dậy.

Phó Tuyên khiếp sợ với hai hàng lệ kia của hắn, hoàn hồn lại đang định ngăn hắn, lại thấy Tiết Vinh giơ vỏ kiếm lặng lẽ đi tới, Phó Tuyên kinh hãi, không biết khí lực từ đâu tới, bỗng nhiên đẩy Ngô Bạch Khởi ra ngoài.

Tiết Vinh đánh lén không thành, sửng sốt, khó có thể tin nhìn nàng: "Lục cô nương, hắn nhiều lần khi dễ người, lần này xe ngựa chấn kinh tất nhiên cũng do hắn ra tay, hiện tại hắn ngăn trở ta cứu nàng, Lục cô nương vì sao giúp hắn?"

Phó Tuyên mắt lạnh nhìn hắn: "Ai đúng ai sai trong lòng ngươi rõ ràng, bây giờ ta cũng rành mạch rõ ràng nói cho ngươi biết, ta thà để hắn cứu cũng không cần ngươi cứu, còn mời ngươi lập tức rời đi, bằng không quay về ta báo cho phụ thân huynh trưởng..."

Lời còn lại nàng không nói, nhưng Phó Tuyên tin tưởng Tiết Vinh hiểu được.

Tiết Vinh quả thật hiểu được, nhìn mĩ nhân trên đất ánh mắt lạnh lẽo, nghe phía sau lại có tiếng vó ngựa chạy đến, nhất định là hộ vệ Phó gia đến tìm Phó Tuyên, Tiết Vinh mau chóng đè xuống một tia sát niệm trong lòng, trên mặt hiện lên thất vọng cùng xa cách, lùi sau hai bước nói: "Lục cô nương thà rằng tin tưởng tiểu nhân cũng không nguyện tin ta, ta cũng không tự mình đa tình nữa, vậy liền cáo từ."

Nói xong quay người, quyết tuyệt mà đi.

Phó Tuyên không tin hắn, Phó Thần lại biết đức hạnh của Ngô Bạch Khởi, quay về hắn đem chuyện xe ngựa bị chấn kinh đổ lên Ngô Bạch Khởi. Phó Thần có lẽ sẽ không nghi ngờ hắn. Nếu Ngô Bạch Khởi sắc đảm ngập trời lại chiếm tiện nghi Phó Tuyên, quay về Phó Tuyên cáo trạng cùng huynh trưởng, càng dễ dàng khiến Phó Thần tin phục.

Ngô Bạch Khởi cũng không biết tâm tư Tiết Vinh, thấy người đi rồi, hắn mừng như điên trở lại bên người Phó Tuyên, vừa hưng phấn vừa khẩn trương hỏi nàng: "Tuyên Tuyên, nàng vừa mới nói là thật lòng? Nàng thật sự tin ta?"

Phó Tuyên không để ý tới hắn, liếc thấy trong rừng hộ vệ nhà mình nhanh chạy đến, trong lòng vui vẻ.

Hộ vệ tới, chỉ cần hắn cùng Ngô Bạch Khởi ở chỗ này trông giữ, chờ lúc mẫu thân và bọn nha hoàn tìm đến, danh tiếng trong sạch của nàng được bảo vệ...

Ý niệm mới vừa có, Ngô Bạch Khởi đột nhiên nâng bả vai nàng lên, Phó Tuyên vừa kinh vừa sợ lại đau, thấp giọng trách mắng: "Ngươi thả ta ra!"

Ngô Bạch Khởi chẳng những không thả, ngược lại ngồi xuống bế người lên, nhân lúc trước khi hộ vệ kia tới gần, ghé vào bên tai Phó Tuyên nói: "Tuyên Tuyên, ta biết Tiết Vinh vì sao muốn dọa sợ ngựa của nàng. Hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng, sau đó cưới nàng về nhà. Hắn thật hèn hạ vô sỉ, nhưng ta đột nhiên phát hiện đây quả thật là biện pháp tốt để cưới nàng."

Phó Tuyên kinh hãi nhìn hắn.

Ngô Bạch Khởi không chút tránh né nhìn lại nàng: "Ta thích nàng, ta đã nói với nàng, đầu xuân nói, đến bây giờ cũng không thay đổi. Trọn đời này cũng sẽ không thay đổi. Ta biết như vậy sẽ làm nàng tức giận, nhưng ta chịu đủ rồi. Chịu đủ mỗi ngày nhìn chằm chằm theo hướng nàng đi, chỉ có thể xa xa theo phía sau xe ngựa nhà nàng, chỉ có thể xa xa nhìn nàng một cái. Cho nên ta thà rằng chọc nàng tức giận cũng muốn cưới nàng, lại dùng nửa đời sau bồi tội với nàng."

Hắn mười bảy, nàng mười lăm, lão gia tử bắt đầu thúc hắn cưới tức phụ, người đến nhà nàng hỏi cưới càng nối liền không dứt. Ngô Bạch Khởi sợ, sợ có một ngày nàng sẽ gả cho người khác, hôm nay lão thiên gia đã cho hắn cơ hội, hắn muốn nắm chắc.

"Tuyên Tuyên chỉ có một hộ vệ nhà các nàng tới, ta sẽ không nhường nàng cho hắn. Hắn dám cùng ta cướp người, ta liền ôm nàng nằm trên mặt đất. Dù hắn khí lực lớn cũng đừng hòng tách nàng ra, nàng không tin lời ta nói cứ việc thử một chút, xem ta có làm được thế hay không."

Ở bên tai Phó Tuyên nói xong một câu này, Ngô Bạch Khởi uy hiếp liếc nhìn nàng một cái, quay người đi lên sườn núi, nói với hộ vệ kia: "Lục cô nương bị thương, không thể cưỡi ngựa, ta chậm rãi ôm nàng trở về, ngươi nhanh đi thông báo cho Phó phu nhân, mau chóng phái xe ngựa qua đón."

Hộ vệ nào biết hắn a, nghi hoặc nhìn về phía Phó Tuyên.

Ngô Bạch Khởi thấy, dứt khoát dừng lại, cũng cúi đầu nhìn mĩ nhân trong ngực, ánh mắt mỉm cười.

Phó Tuyên cũng coi như hiểu Ngô Bạch Khởi, hắn to gan lớn mật, nếu như nàng xin hộ vệ giúp đỡ, hắn có thể thật sự làm ra loại chuyện đó hay không?

Trong đầu hiện lên cảnh Ngô Bạch Khởi gắt gao đè nàng, ôm nàng không chịu buông tay, Phó Tuyên cắn cắn môi, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, nhắm mắt nói với hộ vệ: "Nghe Ngô thế tử, đi mời phu nhân tới đây."

Cô nương lên tiếng, hộ vệ không do dự nữa, nhanh rời đi.

Trong rừng chỉ còn lại hắn và người trong lòng, Ngô Bạch Khởi vui như hoa nở, vội đem Phó Tuyên nhẹ nhàng đặt lên trên đất.

Phó Tuyên nhíu mày, không biết hắn muốn làm cái gì.

Ngô Bạch Khởi thấy nàng phòng bị như thế, mau chóng lấy khăn ra, đau lòng nói: "Nàng bị thương, ta ôm nàng đi loạn không tốt, Tuyên Tuyên ủy khuất nằm ở trên mặt đất một lát, ta giúp nàng xử lý vết thương một chút, nàng yên tâm, ta sẽ làm thật nhẹ."

Nói xong muốn chạm vào cái trán bị thương của Phó Tuyên, cảm giác thật cẩn thận.

Phó Tuyên không muốn nhìn gương mặt này nữa, quay đầu từ chối: "Không cần, ngươi cách ta xa chút, còn dám chạm vào ta một chút, ta..."

"Ta cứ chạm vào, nàng có thể như thế nào?" Ngô Bạch Khởi cũng không quen nhìn nàng lạnh mặt, một phen nắm lấy tay nàng, còn hơi dùng sức nhéo nhéo, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Phó Tuyên hỏi lần nữa: "Ta cứ chạm, nàng có thể làm thế nào? Đánh ta, hay là tìm ca ca, tỷ phu nàng xin giúp đỡ? Tuyên Tuyên nàng còn dám nói một câu, ta, ta liền hôn nàng!" (?????!!!!!!!!!)

Hắn vô lại vô sỉ, Phó Tuyên tức đến đỏ mặt, ra sức giãy tay trở về.

Ngô Bạch Khởi sợ nàng tự làm đau mình, ngoan ngoãn buông tay, ôn nhu cầu nàng: "Nàng ngoan ngoãn nằm, ta giúp nàng lau một chút, nàng xem trên trán, trên mặt đều trầy xước, ngộ nhỡ có sẹo thì làm thế nào đây? Tuyên Tuyên nghe lời a..."

"Ngươi câm miệng!" Nghe hắn dùng ngữ khí dỗ trẻ con gọi nàng, Phó Tuyên không thể nhịn được nữa, nghiêm giọng mắng.

Hảo tâm bị coi là lòng lang dạ thú, Ngô Bạch Khởi ủy khuất vô cùng, muốn tự mình giải thích, thấy Phó Tuyên tức đến lồng ngực nhấp nhô, hắn không biết tại sao nghĩ đến nơi mềm mại từng chạm qua, tim đập nhanh hơn, đỏ mặt bỏ tay xuống, "Được được được, ta không nói nữa, ta cũng không chạm vào nàng, nàng đừng nóng giận?"

Phó Tuyên lười nhìn hắn, quay đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại.

Nàng như vậy, làm tâm Ngô Bạch Khởi nhấc lên, nín thở ngưng thần, tham lam ngắm nàng.

cô nương mười lăm tuổi, mày như núi xa, da dẻ nõn nà, tóc đen hỗn độn, từng vết trầy xước nhỏ ngược lại làm cho nàng so với bình thường mảnh mai đáng thương nhiều hơn. Ngô Bạch Khởi yêu thích lại thương tiếc, kìm lòng không được vươn tay, dùng khăn khe khẽ chạm vào cái trán bị thương của Phó Tuyên, trong lúc nàng nhíu mày thì giành trước nói: "Tuyên Tuyên đừng trốn, ta chỉ muốn giúp nàng".

Phó Tuyên hít một hơi thật sâu.

Ngô Bạch Khởi thấy nàng thừa nhận, tâm tư thỏa mãn phảng phất như bay lên, động tác càng thêm mềm nhẹ, từ cái trán tới sườn mặt, mỗi một vết thương đều cẩn thận lau sạch, cả người cũng từ ngồi xổm biến thành quỳ sấp, cách hai gò má nàng chỉ có một tầm tay. Lau xong vết thương cuối cùng, Ngô Bạch Khởi tự cho là ôn nhu khuyên giải nói: "Tuyên Tuyên nàng đừng lo lắng, ta sẽ tìm thuốc tẩy sẹo tốt nhất cho nàng, tuyệt không để nàng có vết sẹo. Có sẹo cũng không sao cả, ta vẫn thích nàng như thường, nàng ở trong mắt ta vĩnh viễn đẹp nhất."

Phó Tuyên nằm giả chết.

Ngô Bạch Khởi nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng cũng ngọt, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, hắn liền cao hứng.

Hắn không nói bậy nói bạ nữa, Phó Tuyên lại có thể cảm giác ánh mắt thiếu niên còn đang trên mặt nàng, thậm chí không cần mở mắt ra nhìn cũng biết hắn kề rất gần, bởi vì có hơi thở ấm áp rơi vào trên cằm trên cổ, mang tới một chút ngứa ngáy không rõ.

Nàng hơi mím môi, do dự tiếp tục lãng phí môi lưỡi cùng hắn hay là mặc kệ hắn nhìn.

Ngô Bạch Khởi lại bị động tác nàng mím môi làm cho tâm thần rung động, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận, quỷ thần xui khiến, lại gần hôn xuống.

Môi bỗng nhiên bị ngậm chặt, Phó Tuyên thân thể cứng đờ, ngay sau đó bất ngờ trốn sang một bên, tay cũng vung tới.

Ngô Bạch Khởi không trốn, thành thành thật thật chịu một lần.

"Ba" thanh âm vang lên cực kỳ đột ngột ở trong cánh rừng im lặng.

Ngô Bạch Khởi phảng phất như không biết đau, sờ sờ mặt, nhìn Phó Tuyên cười: "Muốn đánh thêm một cái nữa hay không?"

Phó Tuyên chán nản, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Ngô Bạch Khởi lại có câu khẩn cấp muốn nói cho nàng biết: "Tuyên Tuyên, nàng chỗ này thật ngọt..."

Thiếu niên giống như con ếch nằm sấp ở bên cạnh cô nương, cười đến ngọt ngào lại thỏa mãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi cô nương mím chặt, như thể còn muốn ăn thêm một miếng.

Phó Tuyên nắm chặt cỏ trên mặt đất.

Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, mơ hồ xen lẫn âm thanh Kiều thị lo lắng, Ngô Bạch Khởi chậm rãi hoàn hồn, lại bế người trong lòng lên.

"Tuyên Tuyên, gả cho ta đi, ta sẽ đối tốt với nàng."

Đi lên sườn núi, Ngô Bạch Khởi cúi đầu, vô cùng nghiêm túc nói.

Phó Tuyên không đáp lại, lại có nước mắt từ khuôn mặt rơi xuống.

Ngô Bạch Khởi nhìn thấy, tâm có chút không đành lòng, lại vẫn kiên định như cũ ôm nàng đi gặp mẫu thân nàng.

Hắn muốn cưới nàng, cưới chắc rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio