Quan hệ tới ca ca, Phó Dung cũng không dám nhiều lần tìm Nhị công chúa nói chuyện, đi trước mặt Nhu phi cáo tội, kế tiếp liền chậm rãi đợi tin tức.
Từ Tấn cũng đang đợi bọn tin tức thuộc hạ, chỉ là Cát Xuyên đại khái bị nhốt nhiều năm, lo sợ bị Từ Tấn tìm cớ trói buộc tiếp, toàn thân dường như triệt để biến mất khỏi nhân gian. Từ giữa hè nóng bức tới cuối thu sương trắng đầy đất rồi tới trận đầu tuyết lặng lẽ rơi xuống kinh thành, phái ra người hỏi thăm không được bất luận chuyện liên quan cùng thần y.
Từ Tấn cũng không quá thất vọng hoặc phẫn nộ.
Kỳ thật chính hắn cũng rõ ràng, Cát Xuyên là thần y, cũng không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, các thái y Thái Y viện kia cho dù y thuật không bằng Cát Xuyên, bắt mạch luôn thuần thục, thân thể phụ hoàng hai năm nay triệt để hỏng rồi.
Hắn quỳ ở trước giường rồng, nhìn phụ hoàng dùng dược xong ngủ say, lo lắng lại tự trách.
Hắn thật sự không biết, đời trước phụ hoàng chuyên sủng Quản Anh, quả thật cũng bị bệnh lớn một trận, nhưng phụ hoàng đem tin tức giấu được nghiêm nghiêm thực thực, hắn không hề biết. Nếu như hắn biết, hắn chắc chắn sẽ không để Quản Anh tiến cung, khẳng định sẽ nghĩ những phương pháp khác đối phó Thái Tử, chẳng sợ tốn nhiều tâm huyết.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ.
Từ Tấn quay đầu.
Trăn ca nhi mờ mịt đi vào trong, nhìn giường rồng, tới bên người phụ thân mới nhỏ giọng hỏi: "Hoàng tổ phụ còn đang ngủ sao?" Hắn ngủ trưa xong đã ở bên ngoài chơi một vòng.
Tiểu tử hiển nhiên là vừa rửa mặt, trên mặt có mùi phấn nhàn nhạt, Từ Tấn nắm nắm tay nhỏ, dỗ hắn nói: "Đúng vậy, Hoàng tổ phụ còn chưa tỉnh, Trăn ca nhi trở về tìm mẫu thân đi."
Trăn ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, đang muốn đi, thấy phụ thân quỳ, hiếu kỳ nói: "Phụ thân vì sao muốn quỳ?" Những thái giám cung nữ kia phạm sai lầm mới quỳ, phụ thân chẳng lẽ cũng phạm sai lầm?
Từ Tấn nghiêm túc dạy hắn: "Bởi vì Hoàng tổ phụ bị bệnh, phụ thân là nhi tử Hoàng tổ phụ, phụ thân quỳ, Hoàng tổ phụ khỏe nhanh hơn."
Trăn ca nhi hiểu, nhu thuận nói: "Vậy sau này phụ thân sinh bệnh, ta cũng đi trước giường phụ thân quỳ."
âm thanh trẻ con nhẹ nhàng rơi xuống thì trên giường rồng bỗng nhiên truyền ra tiếng cười suy yếu.
"Phụ hoàng ngài tỉnh" Từ Tấn vội vàng nhìn qua, tự trách nói: "Có phải chúng ta nói chuyện ồn tỉnh hay không?"
Gia Hòa đế lắc lắc đầu, tỏ ý bảo Từ Tấn dìu hắn dậy, dựa vào gối chẩm ngồi ổn, hắn cười hướng Trăn ca nhi vẫy tay: "Trăn ca nhi lại đây, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, vừa mới có phải đi chơi hay không?"
Trăn ca nhi đi tới trước giường rồng, được phụ thân nhắc lên giường. Trăn ca nhi vốn là có chút sợ hãi Hoàng tổ phụ, nhưng Hoàng tổ phụ bị bệnh lâu như vậy, Trăn ca nhi khổ sở trong lòng, không sợ như vậy nữa. Nghe Hoàng tổ phụ hỏi, hắn quan tâm nhỏ giọng trả lời: "Ừm, ta cùng Lăng Thủ đuổi diều hâu."
Gia Hòa đế không hỏi hắn làm sao biết đó là diều hâu, cười tủm tỉm nói: "đuổi được không?"
Trăn ca nhi lắc đầu: "Không, diều hâu bay đặc biệt cao."
Gia Hòa đế cổ vũ vỗ vỗ bả vai cháu trai: "Trăn ca nhi còn nhỏ, đợi ngươi trưởng thành, để phụ thân ngươi dạy ngươi bắn tên, Trăn ca nhi dùng tên bắn diều hâu rơi xuống."
Trăn ca nhi hưng phấn ngửa đầu nhìn phụ thân, thấy phụ thân gật đầu, hắn cao hứng nói: "Ta bắn diều hâu rơi xuống, lấy cho Hoàng tổ phụ nhìn!"
Từ Tấn rũ rèm mắt.
Gia Hòa đế như không nhìn thấy nhi tử thất thố, trong mắt chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của hoàng tôn ngây thơ đáng yêu, "Tốt, Hoàng tổ phụ chờ Trăn ca nhi lớn lên, đến lúc đó Hoàng tổ phụ tận mắt thấy Trăn ca nhi bắn diều hâu."
Hắn từng tự tay dạy các con kéo cung bắn tên, dẫn bọn họ cưỡi ngựa săn bắn, các cháu hắn không có cơ hội dạy, nhưng hắn sẽ ở trên trời nhìn.
Hai ông cháu nói hết lời, Gia Hòa đế lưu luyến sờ sờ đầu cháu trai, "Trăn ca nhi đi tìm Hoàng tổ mẫu ngươi, nói Hoàng tổ phụ muốn gặp."
Trăn ca nhi thích nhất các trưởng bối coi hắn làm người lớn phân phó hắn làm sự tình, cười chạy ra ngoài.
Gia Hòa đế nhìn về phía Từ Tấn, bình tĩnh nói: "Trăn ca nhi là đứa bé ngoan, có ngươi quản giáo hắn, Trẫm rất yên tâm. Chương ca nhi Hủ ca nhi, bọn họ đều còn nhỏ, tính tình còn chưa định, ngươi phái người hảo hảo quản giáo, đừng khiến bọn họ trưởng thành lệch lạc, còn có Nguyệt tỷ nhi, bình thường cho nàng chơi đùa nhiều cùng A Tuyền A Bội, Từ gia chúng ta ít cô nương, đời này rốt cuộc thêm vài người, giữa chị em đừng xa lạ."
Một bộ ngữ khí dặn dò hậu sự.
Từ Tấn quỳ trước giường rồng, trịnh trọng hứa hẹn: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ tận tâm giáo dục hai cháu, bồi dưỡng bọn họ trưởng thành. Nguyệt tỷ nhi, nhi thần càng coi là con gái ruột, đãi ngộ ngang tỉ muội A Bội A Tuyền. Còn có Phúc Tuệ, nhi thần sẽ đem nàng làm thân muội muội, tuyệt đối sẽ không đè ép nàng."
Hắn nói nhiều một câu, phụ hoàng có thể giảm tiêu phí chút khí lực.
Gia Hòa đế tin tưởng nhi tử sẽ không làm khó vài đứa trẻ, lại hỏi: "Sang năm Khâu Đạc hết hiếu, ngươi định làm như thế nào?"
Đề cập chính sự, Từ Tấn ngữ khí vững vàng một chút, "Nhi thần sẽ gọi hắn tới hỏi, nếu hắn thức thời, tự nhiên biết nên làm như thế nào."
Gia Hòa đế hài lòng gật gật đầu, có đôi khi ngàn phòng vạn phòng, không bằng trực tiếp làm rõ, người thông minh chân chính đều biết nên lựa chọn như thế nào.
"Ngươi thích Phó thị, Trẫm không can thiệp, nhưng ngày sau đăng đại vị, nhất thiết không thể sủng ái nàng quá mức, nữ nhân tâm lớn, sẽ không dễ quản. Phó gia bên kia, huynh đệ Phó Phẩm Xuyên đều có đại tài, huynh đệ Phó Thần bọn họ cũng mỗi người có thể làm rường cột nước nhà, dùng như thế nào, trong lòng ngươi có suy tính, chỉ cần nhớ kỹ, đừng đem sủng ái đối với Phó thị đưa tới triều đình, vô ý một cái, sẽ hại Trăn ca nhi."
Nhi tử có thể thi ân cho Phó gia, Phó gia quyền thế lớn, tương lai liền có thể phản ngược lại áp chế tân quân, trở thành uy hiếp của Trăn ca nhi.
Từ Tấn hiểu được, thản nhiên nhìn lại phụ hoàng ý vị thâm trường quan sát, "Nhi thần đều hiểu, tuyệt đối sẽ không phạm hồ đồ."
Gia Hòa đế gật đầu.
Bên ngoài Vạn Toàn báo Thôi hoàng hậu tới.
"Ngươi đi xuống đi, Trẫm trò chuyện với mẫu hậu ngươi." Gia Hòa đế có phần mỏi mệt nói.
Từ Tấn bỗng nhiên cảm thấy chân nặng ngàn cân, nặng đến hắn nâng không dậy, nhìn phụ hoàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn hơi hơi ngửa đầu mới đứng dậy đi ra ngoài. Ở ngoài điện lên tiếng chào hỏi cùng mẫu thân, Từ Tấn phái người đi mời đám người Khang vương Hoài vương tiến cung, lại mệnh người đi thông báo mẹ con Nhu phi, cuối cùng cũng báo người đi Đông cung chuyển lời.
Từ Tấn ở vương phủ thì Hứa gia luôn theo bên người, tiến cung rồi những bọn thái giám kia rốt cuộc nhiều lần lộ mặt ở trước mặt Phó Dung, hôm nay tới chuyển lời chính là công công đại thái giám bên người Từ Tấn, "Nương nương, Thái Tử gia phái người đi mời vài vị vương gia tiến cung, cũng mời nương nương đến đấy ngay, Thái Tử gia còn nói để ngài đem hai vị tiểu chủ tử mang theo."
Phó Dung trong lòng lộp bộp một chút.
Gia Hòa đế, sắp không được rồi sao?
Không có thời gian suy đoán, Phó Dung mau chóng phân phó Mai Hương đi thay xiêm y cho A Tuyền A Bội, chính nàng cũng đổi thân áo trắng, mẹ con ba người vội vàng chạy đi Sùng Chính điện.
nội điện Sùng Chính điện, Gia Hòa đế hai tay nắm tay Thôi hoàng hậu, thấy thê tử khóe mắt hồng hồng, bộ dáng tùy thời có thể phát khóc lên, hắn ngược lại cười, tràn đầy hoài niệm nói: "Trẫm còn nhớ được lần đầu tiên đi viện của nàng, không cho người báo, đi vào nhìn thấy một cô nương trẻ ngồi dưới cây đinh hương thêu thùa may vá, nửa cúi đầu, yên tĩnh giống bức họa, nếu không phải là sườn mặt quá đẹp, Trẫm suýt nữa coi nàng trở thành nha hoàn bên cạnh Thôi trắc phi."
Đó là hai người gặp nhau lần đầu, Thôi hoàng hậu đương nhiên cũng nhớ, kéo tay Gia Hòa đế lên dán trên mặt, nước mắt rốt cuộc rơi xuống: "Hoàng Thượng khi đó chỉ biết trêu cợt người, đột nhiên từ sau lưng che mắt ta, ta sợ tới mức đâm thủng ngón tay..."
Gia Hòa đế ánh mắt rơi vào trên tay nàng, thời gian dường như bỗng chốc trở về hơn năm trước, ánh chiều tà ngả về tây, hắn gần như quỳ trước người nàng, giúp nàng mút huyết châu. Khi đó trong lòng nghĩ trắc phi này thật đẹp thật nhu, sủng nàng cũng không sao, không nghĩ một lần lại một lần, vẫn sủng cả nửa đời.
"Từng oán sao?" Gia Hòa đế nắm chặt tay nàng, tìm tòi nghiên cứu nhìn mắt nàng, "quãng thời gian nàng ấy mới vào cung kia, có oán Trẫm sao?"
Thôi hoàng hậu biết hắn nói tới Quản Anh, lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Lần kia không có."
Gia Hòa đế lúc nàng lắc đầu thì ánh mắt phai nhạt xuống, nghe xong lời của nàng, trong mắt lại hiện lên hi vọng: "Vậy lần nào oán?"
Thôi hoàng hậu mắt đẫm lệ nhìn hắn, đem lời nói giấu ở trong lòng nửa đời người nói cho hắn biết: "Hoàng Thượng có lẽ không nhớ được. Vẫn là ở tiềm để thì có một lần Hoàng Thượng bảo ta đi trong vườn ngắm hoa, ta cao hứng cực kỳ, chọn váy đẹp nhất, mang trâm cài tóc Hoàng Thượng thưởng cho ta, nhưng ta đi tới phụ cận thì nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi chung một chỗ, cười không biết đang nói cái gì. Đại khái là khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, cười đi tới, trong lòng nhịn không được oán, Hoàng Thượng nếu đã có người cùng ngắm hoa, vì sao lại gọi ta?"
Nàng từng thích hắn, chỉ là tư vị quá khổ, nàng bắt buộc chính mình đem hắn nhìn đạm nhạt một chút, dần dần, cũng không còn khổ.
Gia Hòa đế trân trân nghe, cẩn thận ngẫm lại, làm thế nào cũng không nhớ nổi chuyện này.
Nhưng hắn hiểu.
Lúc nàng oán hắn, trong lòng chân chính có hắn, không oán, hắn cũng chỉ là trượng phu.
Gia Hòa đế giơ tay giúp nàng lau nước mắt, "Ủy khuất nàng."
Trừ bỏ một câu ủy khuất nàng, hắn không thể nói khác, muốn nói nếu như trở lại một lần, tuyệt đối sẽ không ủy khuất nàng, nhưng không ủy khuất nàng, Chung Đình làm thế nào đây? Hắn là hoàng tử, hắn là Hoàng Thượng, đã định trước không thể cho bất kỳ nữ nhân nào lời hứa cả đời bên nhau.
"Gọi bọn họ vào đi." Nhìn khuôn mặt Thôi hoàng hậu mĩ lệ như trước, Gia Hòa đế nhẹ giọng nói.
Thôi hoàng hậu chỉ muốn bồi hắn nói một chút lời trong lòng, không nghĩ ở thời điểm cuối cùng còn lừa hắn, bởi vậy cũng không có hy vọng đáp lại cái gì.
Vạn Toàn đi ra ngoài chuyển lời, rất nhanh, Từ Tấn Phó Dung dẫn đầu, tất cả lớn nhỏ một đám người tràn vào.
Gia Hòa đế ánh mắt dần dần ảm đạm nhất nhất đảo qua mọi người, nơi đó có lão Nhị hắn mắng mấy chục năm qua, có lão Tứ hắn vẫn tự hào, có lão Lục hắn không kịp chọn tức phụ, có nữ nhi bảo bối hắn ấp ủ trong lòng bàn tay, còn có Chương ca nhi, Hủ ca nhi, Trăn ca nhi, Huyền ca nhi vài tiểu hoàng tôn, còn có Trân tỷ nhi bốn hoàng tôn nữ phấn điêu ngọc trác.
Phía sau bọn họ, là ngàn dặm non sông Đại Ngụy.
Tầm mắt cuối cùng rơi vào trên người Từ Tấn, Gia Hòa đế đưa tay cho hắn, bỗng nhiên phát hiện còn có rất nhiều lời chưa dặn dò nhi tử, chỉ là mắt nhìn nhi tử chạy tới chỗ chính mình, hắn rốt cuộc không có khí lực...
Lão nhân gầy trơ cả xương, tay, như vậy rũ xuống.
"Phụ hoàng..." Từ Tấn nắm lấy tay phụ hoàng, cúi đầu, lệ rơi đầy mặt.
Phó Dung đứng ở phía sau, nhìn Nhị công chúa bổ nhào lên người Gia Hòa đế khóc lóc thảm thương, nhìn huynh đệ Khang vương Từ Hạo dẫn vài hoàng tôn, hoàng tôn nữ quỳ ở trước giường rồng, trán chạm đất nghẹn ngào, khóc nhỏ hoặc khóc vẻ mặt mờ mịt, nàng cũng quỳ xuống, nước mắt không thể kiềm chế rơi xuống.
trong tiếng khóc cao thấp bất đồng, nàng nghe có người nói, "Hoàng Thượng nén bi thương..."
Hoàng Thượng?
Đúng rồi, tiên đế đi, từ hôm nay, trượng phu của nàng là tân quân Đại Ngụy