Ngày kế buổi sáng, Hoàng Hậu mời chúng nữ quyến Cảnh Dương Hầu phủ tiến cung thưởng mẫu đơn.
Kiều thị vô cùng mừng rỡ, vội cho người đi đưa tin cho hai nữ nhi bên kia, lại tự mình thông báo Lâm thị, Tam phu nhân: "Nàng ở trong cung nhớ chúng ta, ngày mai chúng ta đều đi?"
cháu gái Hoàng Hậu mời lần đầu tiên, Lâm thị, Tam phu nhân sao có thể không nể mặt?
Lâm thị càng bức thiết muốn tiến cung nhìn Chương ca nhi, Nguyệt tỷ nhi. Trưởng nữ tâm rộng, ở trên thôn trang Kinh Giao dưỡng hoa đọc sách, hạ nhân hầu hạ ăn ngon uống đủ, khí sắc cũng không tệ, nhưng Lâm thị làm mẹ, sao có thể không biết nữ nhi trong lòng đau khổ? Chỉ là nữ nhi muốn cùng một đôi trai gái đoàn tụ, hẳn là phải chờ tới lúc Chương ca nhi xuất cung xây phủ...
Nữ nhi gặp không được, nàng gặp được, kể lại cho nữ nhi nghe, ít nhiều xem như là an ủi đi.
Bên kia Tam phu nhân trở về Tây uyển, cười nói với nữ nhi và con dâu Hàn Ngọc Châu: "Ngày mai Hoàng Hậu mời chúng ta tiến cung thưởng mẫu đơn, Ngọc Châu đem Nhị lang theo, A Mật cũng ăn mặc xinh đẹp chút, cho Tam tỷ tỷ ngươi hảo hảo nhìn thử."
Từ Tấn đăng cơ rồi, gia đình ám chỉ muốn hỏi cưới nữ nhi càng ngày càng nhiều, nhưng tiên đế băng hà, dân chúng trong một năm không được gả cưới, nàng chỉ có thể đợi nửa năm mới chính thức lo liệu cho nữ nhi. Hiện tại nữ nhi tiến cung, tuy rằng lấy tính tình nữ nhi chắc chắn sẽ không cùng Phó Dung lôi kéo làm quen, bất quá có thể tiến cung chính là thể diện. Bởi vậy Tam phu nhân rất cao hứng, chờ mong nhìn nữ nhi, chỉ sợ nàng giống như trước kia, không thích ra ngoài.
Phó Mật nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tam phu nhân thở nhẹ một hơi.
Ngày hôm sau ánh bình minh rực rỡ, lại là ngày trời đẹp.
Ba tỷ muội Phó Uyển Phó Tuyên Phó Bảo sớm tới Hầu phủ trước. Phó Uyển mang theo Viện Viện, A Thần, Phó Bảo, Phó Tuyên một người tháng năm trước xuất giá, một người tháng năm ngoái xuất giá, đại khái là bởi vì quốc tang chậm trễ, lúc này đều còn chưa có tin vui truyền ra, cũng may cả hai tùy tiện cẩu thả không sốt ruột chuyện này, hỉ nộ không lộ, dù để ý cũng sẽ không để người nhìn ra.
"Ngoại tổ mẫu thật đẹp." Viện Viện miệng ngọt đâu, nhìn thấy Kiều thị liền nhào tới.
Kiều thị đã sắp , ngay trước mặt người đại phòng mặt được tiểu nha đầu khen như vậy, tinh thần vui vẻ thư thái, "Viện Viện miệng này, giống hết Tam di mẫu ngươi."
Viện Viện hắc hắc cười, nhìn người Tam phòng bên kia đi tới, tiểu nha đầu chạy tới chỗ Nhị lang, vui vẻ kêu đệ đệ.
A Thần lon ton theo phía sau tỷ tỷ, tiểu nam oa chạy chậm, mắt thấy tỷ tỷ muốn ôm Nhị lang, A Thần vội vã a a kêu to: "Không ôm hắn, tỷ tỷ không ôm!"
Thối tiểu tử ở nhà thích cùng tỷ tỷ đánh nhau, tỷ tỷ đi ra cửa tìm tiểu tỷ muội thì hắn lại nhất định muốn theo, tính tình không biết giống ai.
Nhị lang và A Thần cùng tuổi, hơi lớn hơn một chút, vừa định từ mẫu thân bên người đi qua cho tỷ tỷ ôm, nghe A Thần kêu to, Nhị lang nghiêng đầu ngó ngó, thấy nam oa đối diện vừa đen lại khỏe, liền lùi về bên người mẫu thân, sợ hãi ôm lấy đùi mẫu thân.
Viện Viện tức giận, quay đầu giáo huấn đệ đệ, nhưng là bị đệ đệ ôm chặt lấy, Viện Viện đành chịu, kéo kéo lỗ tai đệ đệ.
Lực chú ý của người lớn lại không ở trên người bọn nhỏ, tất cả đều nhìn về phía Phó Mật bên trái Tam phu nhân.
đại cô nương tuổi, mặc một bộ bối tử cổ áo thêu anh đào, phía dưới là váy dài điểm xuyết hoa lê trắng tinh, hơi hơi cúi đầu theo Tam phu nhân đi tới, tuy sợ hãi nhút nhát, lại thật sự đẹp đến câu người. Đổi thành dung mạo bình thường, lộ ra bộ dáng này sẽ làm cho người ta cảm thấy không phóng khoáng. Tới phiên Phó Mật, chỉ khiến người nhịn không được muốn đi tới, ôm lấy vòng eo thon gọn có thể ôm trọn một vòng tay kia, lại nâng cằm nàng lên, nhìn mĩ nhân điềm đạm đáng yêu.
mọi người Cảnh Dương Hầu phủ, ai cũng không phủ nhận trong mấy tỉ muội Phó Mật là cô nương đẹp thứ hai. Ở trong mắt nam nhân, chỉ sợ Phó Mật chưa gả người so với Phó Dung đã thành thân nhiều năm, lại sinh ba hài tử còn càng khiến người thương yêu hơn. Chỉ là Phó Mật bình thường ăn mặc không thu hút, nào giống hôm nay, trên đầu trang sức châu quang bảo sắc, xiêm y màu sắc tươi đẹp, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng thêm rung động.
Kiều thị nhìn thấy, khóe mắt co giật.
Tuy rằng Từ Tấn ngay trước mặt văn võ đại thần cự tuyệt tuyển tú, nhưng không ngăn nổi có người muốn thông đồng, thực sự có đại mĩ nhân chủ động đưa tới cửa, Từ Tấn có thể không dao động sao? lời tâm tình nam nhân, nghe qua lỗ tai là được, cũng không thể bởi vì nhất thời cảm động liền thật sự tin tưởng. Sau này nên đề phòng vẫn phải đề phòng. Tin hắn cũng phải đề phòng. Trước mắt Phó Mật ăn mặc dạng này, nàng đến cùng muốn làm cái gì?
Tam phu nhân cũng có chút lúng túng.
Nàng để cho nữ nhi ăn mặc xinh đẹp chút chỉ là thuận miệng nói, trước kia mang nữ nhi ra ngoài thì nàng cũng đều nói như vậy a. Không nghĩ hôm nay nữ nhi lộ mặt thì lại kinh diễm như thế. Tam phu nhân cảm thấy không ổn, sợ đám người Kiều thị hiểu lầm, nhưng bởi vì nữ nhi tới đây trễ, các nàng đã để người Đại phòng, Nhị phòng chờ đợi, lại đi thay quần áo càng chậm trễ thời gian. Mà nữ nhi vốn hướng nội, ngay trước mặt con dâu lệnh cho nàng ấy đi thay quần áo, nữ nhi lung túng thì làm thế nào đây?
Chỉ có thể kiên trì đi tiếp, cũng may Tam phu nhân tin tưởng nữ nhi chỉ vì lần đầu tiên tiến cung quá mức căng thẳng, không có khả năng có tâm tư khác, mẹ con Kiều thị đều thông tình đạt lý, có lẽ cũng sẽ không nghĩ lệch.
"Đại tẩu Nhị tẩu, để cho các ngươi đợi lâu." Tam phu nhân tự trách bồi tội.
Lâm thị cười cười, "Không có việc gì, chúng ta cũng mới tới, người đã đông đủ, chúng ta liền xuất phát?" Dò hỏi nhìn về phía Kiều thị.
Kiều thị trong lòng dù mất hứng, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, Tam phu nhân làm người nàng vẫn tin tưởng, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
người ba phòng phân biệt lên xe ngựa.
Phó Bảo Phó Tuyên ngồi một chiếc, Đại lang Viện Viện A Thần đều ở bên này, nhà người ta trẻ con dính mẫu thân, A Thần lại dính tỷ tỷ.
Kiều thị cùng Phó Uyển ngồi một chiếc xe, bên người không có trẻ con thích học vẹt, nói chuyện càng dễ, "Nhìn thấy Ngũ muội muội ngươi sao?"
Phó Uyển trong lòng cũng bất an đâu. Nếu là Phó Mật đi nhà mình làm khách, mặc dù đẹp mấy Phó Uyển cũng sẽ không suy đoán lung tung. Nhưng bây giờ là tiến cung a, Từ Tấn không chỉ là muội phu, càng là nam nhân tôn quý nhất Đại Ngụy. Cho dù Phó Mật không có cái kia ý tứ, Từ Tấn nhìn nàng thì làm thế nào đây? Lương Thông Ngô Bạch Khởi Lâm Thiều Đường khả năng kiêng dè nhạc phụ nhạc mẫu không dám sinh tâm tư lệch lạc, Từ Tấn một chút cũng không cần cố kỵ.
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu đối phương lo lắng.
Cuối cùng Phó Uyển nhỏ giọng nói: "Chúng ta nữ quyến đi ngắm hoa, Hoàng Thượng khẳng định sẽ tránh, hẳn là không có cơ hội nhìn thấy."
Không nhìn thấy, ăn mặc có xinh đẹp cũng vô dụng.
Vừa nghĩ như thế, Kiều thị trong lòng thoải mái không ít.
Trong cung, Từ Tấn cho ngự thư phòng nghỉ, vì thế Chương ca nhi dẫn Nguyệt tỷ nhi cũng tới Phượng Nghi cung, lúc này đang cùng ba huynh muội Trăn ca nhi ba chơi đùa. Phó Dung cười nhìn bọn nhỏ chơi đùa, lúc tiểu thái giám báo mọi người Cảnh Dương Hầu phủ tới,mới bận rộn sai khiến người mời vào.
"Được rồi, ngoại tổ mẫu tới, chúng ta đi bên ngoài đón người đi." Phó Dung cười nói với bọn nhỏ.
Chương ca nhi sờ sờ đầu Nguyệt tỷ nhi.
Trăn ca nhi vui vẻ chạy trước ra ngoài, chỉ có A Tuyền A Bội đã mau quên một nhà ngoại tổ mẫu, còn ở trên giường ném cầu chơi.
Phó Dung gọi hai tiểu thư đến bên giường trước, mang xong giày cho các nàng, đi ra ngoài gặp khách.
Nàng cho là mình sẽ nhìn về phía mẫu thân trước tiên, không ngờ ánh mắt bị một đạo thân ảnh màu hồng đào cướp đi trước. Nhìn Phó Mật có chút câu nệ, chẳng biết tại sao, Phó Dung trong lòng đột nhiên toát ra một loại cảm giác quen thuộc khó có thể hình dung, dường như tình cảnh này, từng cũng xuất hiện qua, chỉ là nghiêm túc suy nghĩ, như thế nào cũng nhớ không ra.
Nàng cũng không có thời gian ngẫm lại.
Phải ngắm nghía các cháu trai, cháu gái, còn phải cùng các trưởng bối chào hỏi, cùng các tỷ muội ôn chuyện, trong nháy mắt Phượng Nghi cung náo nhiệt lên, người lớn nói không hết lời, bọn nhỏ truy đuổi đánh đánh rất nhanh đã quen thuộc, tiếng cười đùa truyền ra ngoài xa xa.
"Chúng ta đi ngự hoa viên đi."
Tụ một chỗ hàn huyên xong, Phó Dung đề nghị, đến lúc đó mọi người phân tán đi ngắm hoa, nàng có thể cùng mẫu thân tỷ muội trong nhà ngồi lâu một lúc, Lâm thị cũng có thể cùng huynh muội Chương ca nhi nói một chút lời thân mật. Phó Dung cũng không sợ Lâm thị nói bậy, Lâm thị là người thông minh, nàng hiểu được Chương ca nhi Nguyệt tỷ nhi trưởng thành đúng đắn, tương lai mới có kết quả tốt. Một khi lệch lạc rồi, Nguyệt tỷ nhi một cô nương còn dễ nói, Chương ca nhi nhất định sẽ bị Từ Tấn không vui.
Lần này tiến cung danh nghĩa chính là thưởng mẫu đơn, đương nhiên không ai phản đối.
Phó Mật theo bên cạnh mẫu thân, sắp phải đi khỏi Phượng Nghi cung thì quay đầu nhìn lướt một cái.
Phượng Nghi cung, chỗ ở của Hoàng Hậu.
Nàng lại nhìn về phía Phó Dung, nhìn sườn mặt Phó Dung kiều diễm giống mẫu đơn. Rõ ràng là mẹ ba đứa nhỏ, thế nhưng vẫn minh diễm mới mẻ như vậy, so với các thiếu nữ càng đẹp, so với các thiếu nữ thêm một loại phong tình quyến rũ, Phó Mật không khỏi nhớ tới buổi sáng trong gương tự nhìn mình.
Nàng so với Phó Dung không kém bao nhiêu a, làm Hoàng Hậu không được, làm phi tử được rồi đi? Nam nhân kia là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng khẳng định sẽ có tam cung lục viện, trước đó tuyên bố độc sủng Hoàng Hậu chẳng qua là thuận miệng nói nói thế thôi. Vậy thì, dù sao hắn sớm muộn cũng sẽ có phi tử, nàng nỗ lực một chút có ngại chi? Nàng cùng Phó Dung là chị em ruột thịt, tương lai trong cung mĩ nhân càng ngày càng nhiều, nàng còn có thể giúp Phó Dung.
Nàng không tranh sủng cùng Phó Dung, chỉ muốn cho người xem trọng một lần, không đem nàng nhìn thành bé gái nửa mồ côi trong Hầu phủ không có phụ thân thương yêu, không đem nàng nhìn thành cô nương Hầu phủ không có tiền đồ nhất, không chỉ có một ít gia thế thấp đệ tử mới đến cầu hôn, cũng không bị nhóm đường tỷ muội thương hại vì không ai thèm lấy.
Làm phi tử, nàng cũng là chủ tử.
(PS: Tiểu tam cũng có lí lẽ của tiểu tam nha các nàng)
Phó Mật cúi đầu, đi vườn Mẫu Đơn trước, trên đường vụng trộm quan sát chung quanh, hi vọng có thể nhìn thấy người kia.
"Muội muội nhìn, đóa Diêu Hoàng kia nở thật đẹp!" Thấy cô em chồng vẫn hạ thấp rèm mi lòng dạ không yên, Hàn Ngọc Châu quan tâm nói, người ta Phó Bảo cùng Phó Dung như chị em ruột, Phó Mật không lôi kéo làm quen, người khác có thể không quản, nàng làm một nửa thân tẩu tử, không thể bỏ xuống a.
Phó Mật ngẩng đầu nhìn một cái, "Ừm, rất dễ nhìn."
Nói xong mí mắt lại cụp xuống đi rồi.
Hàn Ngọc Châu kéo kéo khóe miệng, chính mình chiếu cố không nổi, chỉ vào tỷ muội Phó Dung bên kia nói: "Ngươi nhìn A Bảo các nàng đều ởi bên kia, A Mật cũng đi qua xem đi, A Tuyền A Bội làm cho người ta yêu thích nhiều a."
Tam phu nhân cũng cổ vũ nữ nhi đi qua.
Phó Mật ngoan ngoãn đi.
Phó Bảo đang khuyến khích đám trẻ con cùng nhau chơi đùa, chơi trốn tìm đâu, nàng tới bắt người, để bọn nhỏ trốn. A Tuyền A Bội nhỏ nhất cũng chơi cái này, hiện tại người nhiều náo nhiệt, lập tức đáp ứng. Phó Bảo nhắm mắt lại đếm đếm, bọn nhỏ mau chóng tìm chỗ trốn, A Tuyền chạy theo Trăn ca nhi, A Bội lười, núp ở phía sau mẫu thân...
ba tỷ muội Phó Dung đang cười nàng đâu, thấy Phó Mật tới, Phó Dung nói: "Ngũ muội muội muốn cùng nhau chơi đùa hay không?"
Phó Mật lắc lắc đầu, ở trước mặt đứng một lát, cảm thấy không thú vị, cũng không muốn về bên cạnh mẫu thân, liền chỉ vào hồ nước cách đó không xa nói: "Ta đi xem cá."
Phó Dung biết nàng không hòa đồng, dặn dò nàng cẩn thận một chút, liền để nàng đi.
Phó Mật dẫn nha hoàn Thải Diên đi tới dưới một cây liễu bên hồ, quay đầu lại nhìn Phó Bảo bồi đám trẻ con chơi đùa, lại nhìn nơi khác, nơi nào có bóng dáng nam nhân?
Phó Mật rất thất vọng, hôm nay, có phải không gặp được hay không? Hôm nay không gặp được, xuất cung, càng không gặp được...
Cái kia, không ra cung thì sao?
Phó Mật nhìn về phía mặt hồ.
Âm u nhìn không tới đáy.
Nếu rớt xuống, sẽ như thế nào?
Chung quanh người nhiều, không sợ không có người cứu nàng, chỉ là nước sâu như vậy, cứu giúp đến cũng phải nếm chút khổ sở đi? Gặp chuyện không may sinh bệnh, có phải tạm thời không cần xuất cung hay không?
Nghĩ tới năm ấy đại bá phụ lại tìm cử nhân bình thường cho nàng, Phó Mật nhân lúc Thải Diên một lòng nhìn chằm chằm vào bọn nhỏ, lặng lẽ đi tới bên bờ.
Phó Dung tùy ý nhìn về phía bên hồ thì vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Phó Mật đứng gần sát hồ, bối tử đào hồng theo gió tung bay, tay áo phất phơ.
Phó Dung ngơ ngẩn nhìn chăm chú vạt áo đào hồng kia theo gió vũ động, váy trắng tinh, trong đầu đột nhiên hiện lên một bức tranh khác.
Lòng bàn chân bỗng nhiên mất khống chế, nàng bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một mạt góc áo hồng đào mau chóng ẩn vào đám người, lập tức hồ nước mãnh liệt tràn đến...
Một tiếng nữ tử hoảng loạn thét chói tai sau đó tiếp theo lại “bịch” một tiếng lớn.
Giống như là tình cảnh trong hồi ức nàng rơi xuống nước khi đó, nhưng bên hồ động tĩnh lại rõ ràng như vậy.
Phó Dung bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Thải Diên đứng ở bên hồ, hô to cứu mạng.