Phó Tuyên theo Ngô Bạch Khởi đi thư phòng của hắn.
Thư phòng rất rộng rãi, rất sáng ngời, chính là giá sách quá ít, chỉ có hai hàng phía Đông, có vẻ bên trong trống rỗng.
Ngô Bạch Khởi lúng túng sờ đầu, "Ta trước kia không thích đọc sách..."
Phó Tuyên đã nhìn ra, đánh giá trong nháy mắt, đi tới trước giá sách.
Hàng thứ nhất đều là du ký chí quái, tạp thư dạy nuôi dưỡng bách thú, thỉnh thoảng trộn lẫn vài bản binh thư chiến pháp. Phó Tuyên nhìn từng quyển, rất nhanh liền chuyển tới dãy thứ hai, nơi này đều là tứ thư ngũ kinh dùng cho khoa cử, sách vở mới tinh như lúc đầu, phảng phất chưa bao giờ được người lật xem.
không khác với nàng dự liệu, nơi này hẳn là không có sách nàng thích, Phó Tuyên bước nhanh hơn.
Đi tới giữa phòng, dừng bước lại.
Tầng cao nhất bày cái trap gỗ tử đàn, dài đến một thước, mặt trên không có bất kỳ dấu hiệu nào.
"Chỗ đó là cái gì?" Phó Tuyên ngửa đầu hỏi.
Ngô Bạch Khởi trên mặt vẫn treo cười cứng lại một chút, dừng một lát mới nói: "tranh vẽ nương ta để lại cho ta, Tuyên Tuyên muốn nhìn sao?"
Hắn ngửa đầu, sườn mặt cô đơn, không phải hắn cố ý giả vờ lộ ra thần sắc ủy khuất, mà là hoài niệm đối với thân nhân.
Phó Tuyên vô tình gợi lên chuyện thương tâm của Ngô Bạch Khởi, nhưng nàng hiểu được, hắn nguyện ý cho nàng xem, lúc này nàng cự tuyệt, vết thương Ngô Bạch Khởi có thể càng sâu, cho nên nàng nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí không tự chủ nhu hòa chút, "Ân."
Ngô Bạch Khởi lấy tráp xuống, hai người đi ra bàn.
Ngô Bạch Khởi để Phó Tuyên ngồi trước, hắn kéo cái ghế đối diện tới, ngồi kề bên nàng, lại mở cái tráp không có khóa ra.
Bên trong là từng trang giấy vẽ.
Phó Tuyên đưa tay lấy ra.
Trang phía trên cùng, là một nhà người, trên bức tranh phu thê còn rất trẻ, đứa nhỏ được bọn họ dắt ở giữa nhìn mới ba bốn tuổi.
"Cái này là nương ta vẽ." Ngô Bạch Khởi rất tự hào đáp, ánh mắt nhìn nữ tử trong tranh, "Ta bốn tuổi bà chết bệnh, ta đối với nương không có ấn tượng gì. Ma ma nói nương ta là tài nữ, am hiểu nhất tranh chữ... Cái tráp này là bà vẽ một nhà chúng ta, cũng có phụ thân và bà, ta chọn mấy bức, còn lại đều cất ở khố phòng, những tàng thư của nương kia, Tuyên Tuyên muốn, ngày khác ta thu thập hết chuyển qua đây cho nàng."
Phó Tuyên triệt để khiếp sợ.
Nàng yêu tranh chữ, đương nhiên cũng sẽ thưởng tranh chữ, chỉ nhìn một cách đơn thuần trên tờ thứ nhất rõ ràng rành mạch, một nhà người rất nhỏ thần sắc sinh động, cùng với chữ viết bên cạnh thanh tú như trúc xanh, liền biết vị mẹ chồng vô duyên không được gặp kia đúng là tài nữ.
Nàng nghe Ngô Bạch Khởi nói, lại giống như không nghe thấy, như được thế nhân nhắc nhở, tinh tế thưởng thức từng tờ.
Thần sắc chuyên chú, mặt mày yên tĩnh.
Ngô Bạch Khởi ánh mắt dần dần rơi lên mặt thê tử.
mẫu thân hắn có phải cũng giốngTuyên Tuyên, không thích nói chuyện hay không?
Vậy mẫu thân cùng phụ thân chung đụng như thế nào?
Hắn nhìn nàng, cũng vì nàng tự hào, mẫu thân trên trời có linh, biết được hắn cưới tức phụ tốt như vậy, chắc chắn vui mừng đi?
vui sướng có tức phụ tốt, hòa tan thương cảm hoài niệm cha mẹ, ngắm thê tử cầm tranh trong tay, Ngô Bạch Khởi cười nói: "Bọn họ đều nói ta giống phụ thân, Tuyên Tuyên cảm thấy thế nào?"
Phó Tuyên nhìn nam oa trong tranh, quả thật nhìn ra được bóng dáng Ngô Bạch Khởi, lại nhìn nam nhân cao lớn, nữ tử tú lệ bên cạnh. Phó Tuyên cẩn thận chăm chú nhìn chốc lát mới nói: "Chợt vừa nhìn rất giống phụ thân, nhưng môi giống mẹ chồng, ngươi xem mẹ chồng cũng biết điểm này, ở trong này cố ý dụng tâm tư, vẽ ra càng giống."
ngón tay trắng nõn chỉ vào giữa bức họa trên môi Ngô Bạch Khởi.
Ngô Bạch Khởi lại nghiêng đầu nhìn nàng môi đỏ mọng, thanh âm không tự chủ mang theo vài phần khàn khàn, "Tuyên Tuyên giống nhạc mẫu hay là nhạc phụ?"
Phó Tuyên nâng mắt, thấy ánh mắt hắn trân trân dõi theo môi nàng, hiểu được hắn lại nổi tâm tư hoa hoa, chỉ coi như không biết, tiếp tục nhìn tranh.
Ngô Bạch Khởi ngại mệt, đơn giản gục xuống bàn nhìn nàng.
Cũng vì Phó Tuyên đắm chìm trong tài hoa của mẹ chồng, đổi thành cô nương khác, bị nam nhân nhìn chằm chằm như thế, không buồn cũng phải xấu hổ mấy phần.
Ngô Bạch Khởi trong đầu cũng không phải vô dụng, hắn chính là thích cùng Phó Tuyên một chỗ, thích xem nàng bộ dáng nghiêm túc, đang nhìn nhìn, trên đùi truyền đến ngứa ngáy quen thuộc.
Ngô Bạch Khởi tâm dựng lên, sợ kinh động Phó Tuyên, hắn chậm rãi ngồi thẳng, toàn thân chuyển sang phía khác, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy con rắn đen nhỏ đang leo dọc theo chân hắn. Ngô Bạch Khởi hồn bay lên tầng trời nào, tận lực không chọc Phó Tuyên chú ý, lặng lẽ bắt con rắn nhỏ, rắn quá nhỏ, bị hắn cuộn như dây thừng trong lòng bàn tay, không nhìn kỹ cũng không thấy.
Ở cửa, A Chấn trong tay cầm một cái lồng sắt, mặt đầy cầu xin hướng hắn khoa tay múa chân, giải thích nói hắn không phải cố ý.
Ngô Bạch Khởi hiện tại nào có tâm tư quản người, một tay nắm chặt con rắn đen, một bên cúi đầu tìm kiếm thân ảnh con rắn trắng, dưới đất tìm một vòng không thấy, trong lòng đang kỳ quái, liền gặp nó đang thảnh thơi leo lên chân ghế Phó Tuyên. Nhớ tới con rắn lưu manh từng làm chuyện tốt gì, bây giờ lại còn băn khoăn tức phụ hắn, Ngô Bạch Khởi cực kỳ tức giận, khom lưng bắt nó.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Phía sau lưng bị đầu hắn đụng phải, Phó Tuyên quay đầu nhìn hắn.
Ngô Bạch Khởi vội vàng đưa tay giấu ra sau lưng, hất cằm ra cửa, "A Chấn tìm ta, Tuyên Tuyên tự xem trước, ta đi ra ngoài một chút."
Nói xong liền chạy.
Phó Tuyên nghi ngờ nhìn hắn.
Ngô Bạch Khởi hai tay cầm rắn, sau khi ra cửa A Chấn săn sóc đóng cửa thư phòng, Ngô Bạch Khởi trước đem hai con rắn nhỏ bỏ vào trong lồng, đi xa mới thấp giọng trách mắng: "Sao lại thả ra rồi?"
A Chấn thấy hai con rắn nhỏ trong lồng nhìn Thế Tử như nhìn mẹ ruột, rung đùi đắc ý cầu sủng hạnh, thật là vừa tức vừa oan uổng, ủy khuất giải thích: "Ta chuyển lồng ra sau sương phòng, chỉ chốc lát quay lại nhìn, chúng nó vẫn không nhúc nhích, dùng chiếc đũa chọc cũng không động. Ta sợ chúng nó gặp chuyện không may, nhanh chóng lấy ra, chúng nó vẫn không động, ta không dám kinh động Thế Tử, định đi thỉnh Lý lão đầu đến xem, đi tới cửa viện vô tình quay đầu, chúng nó đã leo đến cửa thư phòng..."
Hai con rắn nhỏ này giống như vĩnh viễn sẽ không lớn lên, đã bị Thế Tử nuôi thành có linh tính, người bên ngoài nào có giảo hoạt như thế?
Ngô Bạch Khởi lại càng quang vinh, giơ lồng sắt đi vào sương phòng, thở dài với hai bảo bối, "Ta cũng không muốn vắng vẻ các ngươi, nhưng Tuyên Tuyên sợ hãi, vậy các ngươi chỉ có thể ở chỗ này, yên tâm, ta vừa nhàn rỗi sẽ tới nhìn các ngươi, mỗi ngày ít nhất nhìn hai lần. Về sau không cho chạy loạn, lại dọa đến Tuyên Tuyên, ta thật đem các ngươi ném tới thôn trang, một tháng mới nhìn các ngươi một lần."
Hắc Bạch Vô Thường cũng không biết nghe hiểu hay không, mỗi con dùng mũi đuôi tinh tế thò ra ngoài lồng sắt, chạm vào tay chủ nhân.
Ngô Bạch Khởi thật luyến tiếc hai bảo bối nuôi dưỡng nhiều năm, nhưng dù có luyến tiếc, bên kia còn có bảo bối càng trọng yếu hơn, cuối cùng nhìn lồng sắt một cái, dặn dò A Chấn đừng gây rắc rối nữa, Ngô Bạch Khởi bước nhanh ra ngoài, ở chính phòng rửa tay xong mới đi thư phòng tìm vợ.
Phó Tuyên nghe được tiếng đẩy cửa, nhìn hắn một cái.
Ngô Bạch Khởi săn sóc hỏi nàng: "Nóng không, ta cho người mang băng tới?"
Phó Tuyên lắc đầu, giây lát nghĩ tới hắn có thể nóng, liền nói: "Thế Tử cảm thấy nóng thì phân phó bọn họ đi."
Thư phòng kỳ thật coi như mát mẻ, Ngô Bạch Khởi không muồn khó khăn người khác, một lần nữa ngồi trở lại bên người Phó Tuyên, tiếp tục nằm sấp nhìn nàng, lại ngoài ý muốn phát hiện đôi mắt nàng có chút hồng.
"Nàng khóc?" Ngô Bạch Khởi nóng nảy, đầu tiên nghĩ đến là vừa mới rồi Phó Tuyên nhìn thấy hắn giấu rắn, vừa muốn nhận sai, liếc đến trên bức tranh hai mẹ con, lại nhìn Phó Tuyên cũng chưa từng giận dữ, khó có thể tin nói: "Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên đau lòng ta?"
Nàng đau lòng hắn sớm không còn nương, cho nên khóc?
Phó Tuyên nhíu mày, thu hồi giấy vẽ vào trong tráp, bình tĩnh giải thích: "Thế Tử suy nghĩ nhiều, ta chỉ là khổ sở vì mẹ chồng."
Nàng còn chưa có đứa nhỏ, nhưng nàng có cháu trai cháu gái, nàng cũng vẽ tranh cho Viện Viện, Trăn ca nhi, bởi vậy rất biết mẹ chồng khi đó trong lòng chưa có ôn nhu tình hoài, sau đó nàng liền nhìn thấy một trang không giống như vậy. Mặt trên vẽ một đôi nam nữ, nam không phải cha chồng, bộ dáng có bóng dáng cha chồng, có môi Ngô Bạch Khởi, bằng hai điểm này, lại nhìn thời gian lạc khoản là mẹ chồng năm ấy chết bệnh, Phó Tuyên liền hiểu được, mẹ chồng vẽ là nhi tử, con dâu trong tưởng tượng...
Loại đau thương không cam tâm sinh ly tử biệt kia, xuyên thấu qua những bức họa này những chữ này, truyền đến lòng nàng.
Phó Tuyên cũng không biết chính mình đến tột cùng vì sao rơi lệ, nàng đồng tình mẫu thân không thể tự tay chăm sóc đứa nhỏ lớn lên, cũng đồng tình đứa nhỏ sớm không có cha mẹ. Dù nhà mình cha mẹ ân ái, anh em thâm tình, một nhà đoàn tụ thỏa mãn hạnh phúc, nàng ngược lại càng có thể hiểu trái ngược với điều đó là đau khổ.
Ngô Bạch Khởi không tin, nhận định là nàng đau lòng hắn.
Biết nàng da mặt mỏng, Ngô Bạch Khởi không hề bức nàng nói thật, thân thiện hỏi nàng: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
Phó Tuyên nhớ tới trong tranh có vài nét bút phong cảnh, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Thế Tử mang ta đi dạo vườn hoa."
Từ nay về sau, đây chính là nhà của nàng, chỗ nên quen thuộc vẫn phải quen thuộc, mà nàng cùng Ngô Bạch Khởi, dù sao cũng phải thử sống chung. Đã quyết định gả tới, thị phi đúng sai trước đó dù có chú ý cũng không còn ý nghĩa. Cũng may Ngô Bạch Khởi bản tính không xấu, nay ở trong cung hầu việc, cũng tính là có gốc rễ lập thân.
Ngô Bạch Khởi tâm hoa nộ phóng, còn nói không đau lòng hắn, không đau lòng sẽ muốn cùng hắn dạo vườn?
Hắn hưng phấn dẫn thê tử đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài ánh nắng đã bắt đầu chói mắt, Ngô Bạch Khởi lấy lòng hỏi: "Có muốn phái người đi lấy dù hay không? Đừng để bị cháy nắng."
Phó Tuyên do dự một chút.
Ngô Bạch Khởi lập tức bảo A Chấn đi tìm dù, dù cầm tới, Ngô Bạch Khởi đuổi tùy tùng chướng mắt đi, đích thân hắn che cho Phó Tuyên, vì có thể giúp nàng mà thỏa mãn.
Phó Tuyên thấy hắn cười vui vẻ như vậy, biết hắn sẽ không đáp ứng để nàng tự che, liền không mở miệng.
hoa viên bên này so với Cảnh Dương hầu phủ nhỏ hơn chút, Ngô Bạch Khởi tìm mấy chỗ phong cảnh tốt nhất đưa nàng đi một vòng, chậm rãi tới thuỷ tạ bên hồ. Hai vợ chồng đến nơi, Ngô Bạch Khởi thu dù, quay đầu thấy Phó Tuyên muốn ngồi xuống, hắn vội vã nói: "Khoan đã!"
Phó Tuyên nghi ngờ nhìn hắn.
Ngô Bạch Khởi cất xong dù, từ trong ngực lấy ra tấm khăn, cẩn thận lau lau ghế dài, bảo đảm sạch sẽ, mới cười đứng thẳng người, "Giờ có thể ngồi."
Hắn đôi mắt sáng ngời, tươi cười hồn nhiên.
Phó Tuyên không có thói quen như vậy, sau khi ngồi xuống, hướng ra bên hồ nói: " "Thế Tử không cần như thế, ta nếu gả cho ngươi, chính là muốn cùng ngươi hảo hảo sống, chỉ cần ngươi đừng hồ nháo trêu cợt nữa, ta cũng sẽ không vì sự tình trước kia trách ngươi."
Ngô Bạch Khởi có chút không dám tin tưởng, "Ngươi thật sự không giận ta?"
Phó Tuyên nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như không có Ngô Bạch Khởi hỗ trợ, ngày ấy chỉ có nàng và Tiết Vinh ở trong rừng, Tiết Vinh sẽ làm gì, Phó Tuyên không dám nghĩ.
Nàng mi mắt mảnh dài, buông xuống như cỏ xanh bên hồ, mà mắt của nàng chính là hồ nước yên tĩnh phẳng lặng.
Ngô Bạch Khởi nhìn ngây ngốc, kìm lòng không đậu nắm tay nàng, thân thể nàng cứng lại một chút, nhưng không né tránh.
Ngô Bạch Khởi tim đập đột nhiên nhanh hơn, nhìn nàng, khẩn trương hỏi: "Nói như vậy, ta, ta có thể chạm vào nàng?"
Phó Tuyên trên mặt thoáng hiện một tia không được tự nhiên, đẩy tay hắn ra nói: "Ban ngày kính xin Thế Tử thủ lễ."
Ban ngày thủ lễ, nói cách khác, buổi tối không cần?
Ngô Bạch Khởi cao hứng phát ngốc, ngoan ngoãn thu tay về, đỏ mặt cam đoan: " Được, ta, ban ngày ta tuyệt không chạm nàng!"
Phó Tuyên hơi xoay người, nhìn ra cảnh hồ xa xa.
Ngô Bạch Khởi nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, thấy nàng mặt cười trắng nõn non mịn, cẩn thận ngẫm lại vừa mới cùng nàng nói chuyện, Ngô Bạch Khởi nghiêm túc nói: "Tuyên Tuyên, ta đối với nàng tốt, không phải bởi vì muốn dỗ nàng tha thứ ta. Mà là ta thích nàng, muốn đối tốt với nàng. Nàng không biết, nương ta đi rồi, ta thích quấn cha, sau này cha ta cũng đi, ta liền thích một mình, thích nuôi vài thứ theo nói chuyện cùng ta, chỉ cùng chúng nó nói lời trong lòng... Đến khi gặp nàng, Tuyên Tuyên, khi còn bé ta không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy khi dễ nàng thật vui, lớn lên, nhìn người khác cưới tức phụ, ta mới phát hiện ta cũng muốn cưới ..."
Phó Tuyên mi mắt giật giật.
Ngô Bạch Khởi lấy dũng khí ngồi đối diện nàng, nhìn mắt nàng nói: "Tuyên Tuyên, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, nàng không thích ta cái gì, nàng cứ việc nói cho ta biết, ta đều sửa tất cả. Chỉ cần nàng để ta ở bên cạnh nàng, ta cái gì cũng nghe theo nàng."
Ánh mắt của hắn thành khẩn, Phó Tuyên nghĩ ngợi, buông mi mắt xuống nói: "Đọc sách luyện chữ thì ta không thích có người ở bên cạnh nói chuyện..."
Ngô Bạch Khởi lập tức nói: "Vậy ta không nói lời nào, ta chỉ ở một bên nhìn nàng, được không?"
Phó Tuyên cam chịu.
Nhìn khuôn mặt mĩ lệ gần ngay trước mắt, nhớ tới hương vị nếm được tối hôm qua, Ngô Bạch Khởi xoa xoa tay, thật cẩn thận hỏi: "Cái kia, tối hôm qua ta hôn nàng như vậy, Tuyên Tuyên thích hay là không thích?"
Phó Tuyên thần sắc đột nhiên thay đổi.
Ngô Bạch Khởi luống cuống, "Tuyên Tuyên nàng đừng hiểu lầm, ta, ta chính là không biết ta hôn đúng hay không. Ta, ta chưa từng hôn người khác, nàng không ghét, ta về sau vẫn hôn như vậy, nàng không thích, ta liền đổi cách khác... Ai, Tuyên Tuyên nàng đừng đi a? Ta không nói còn không được sao?"