Phó Dung dùng đũa kẹp sủi cảo trong bát lại thành hai nữa, lấy tôm bên trong bóc vỏ cho đệ đệ ăn, thu hồi đũa thì phát hiện phụ thân đang dùng ánh mắt lo lắng do dự nhìn nàng, nàng nhìn về phía đó, phụ thân lập tức cười: “Đừng chỉ lo cho hắn, con cũng ăn đi, ở nhà ăn no, miễn cho đi ra ngoài lại tham ăn, những thứ bên ngoài đều không sạch sẽ bằng ở nhà.”
Thân mật tự nhiên, dường như lo lắng vừa rồi là do nàng hoa mắt.
Phó Dung biết phụ thân sợ an bày người phạm sai lầm, không cẩn thận tổn thương đến nàng, nên suốt mấy ngày nay số lần mà phụ thân dặn dò nàng bao nhiêu nàng cũng không nhớ nổi nữa, nàng có chút bực bội khi không được tin tưởng, nhưng vẫn là thoả mãn nhiều hơn.
Sau khi ăn xong, trước khi về Phù Cừ viện thay quần áo, Phó Dung đi tới gần phụ thân, cười hỏi: “Nếu phụ thân không yên tâm thì đi cùng chúng con đi?”
Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn nàng: “Các con một đám người trẻ tuổi đi chơi, ta đi theo làm cái gì?"
Phó Dung quan sát phụ thân từ trên đến dưới, nhịn cười nói: “Phụ thân cao râu đi thì ai biết được người là phụ thân hay là ca ca của con chứ?
Lời này tuy nịnh nọt nhưng cũng là lời thật lòng. Phó Phẩm Ngôn năm nay tuổi, là phụ thân của huynh muội nàng, nhưng trên mặt lại không có một nếp nhăn nào, bình thường vẫn luôn chú ý chăm sóc, dáng người cao to, nhìn như thiếu niên hơn tuổi. Bản thân Phó Phẩm Ngôn cũng biết, nữ nhân yêu thích chính là cái đẹp, nhưng trên quan trường vốn xem trọng sự từng trải và dày dạn, những người có gương mặt thư sinh rất dễ bị đồng liêu xem thường, vì vậy ông đã để râu từ khi còn rất trẻ, nó khiến ông thêm phần thành thục ổn trọng, phối hợp với cặp mắt thâm trầm kia thì càng trở nên nho nhã và cơ trí.
“Bớt lắm mồm đi.” Phó Phẩm Ngôn không có lòng dạ nào để đùa, lại dặn dò nữ nhi thêm một lần: “Theo sát bên cạnh ca ca, một bước cũng không được đi xa, nhớ chưa?” Ngay từ đầu ông vốn không có ý định động thủ khi nữ nhi đi cùng Tề Trúc, nhưng Tề Trúc lại chủ động mời, nữ nhi lại muốn tham gia náo nhiệt.
“Biết rồi, biết rồi ạ, cha lại xem nữ nhi như trẻ con rồi.” Phó Dung không muốn bị ông cằn nhằn nữa liền vội vàng rời khỏi.
Phó Phẩm Ngôn nhìn sang trưởng tử, khoé miệng Phó Thần nhếch lên: “Phụ thân yên tâm, cho dù phải mất mạng, con cũng sẽ bảo vệ Nùng Nùng an toàn.”
Rõ ràng là cười và hứa bảo vệ muội muội, nhưng trong lời nói không che giấu được sự âm độc.
Người nào muốn hại muội muội hắn thì đêm nay sẽ phải chịu trừng phạt.
Phó Phẩm Ngôn gật gật đầu, không tiếp tục nhiều lời nữa, ông đi qua tìm thê tử.
Phó Thần đi tới trước cửa đợi muội muội.
Bóng đêm tràn ngập, đèn lồng đỏ thẫm treo trước cửa phát ra từng dải ánh sáng lấp lánh. Đầu ngõ có tiếng vó ngựa truyền đến, Phó Thần quay đầu nhìn lại, là xe ngựa Tề gia.
Xe chậm rãi dừng lại, Tề Sách dẫn đầu xuống xe ngựa. Tề Trúc ló đầu ra nhìn, chỉ thấy Phó Thần một mình ở bên ngoài, có chút ngại ngùng nói: “Bên ngoài lạnh ta ở trong xe đợi Nùng Nùng, xin Phó nhị ca thứ lỗi.”
Phó Thần nhìn cô nương trong xe có lúm đồng tiền như hoa, cảm thấy ghê tởm.
Cái gì gọi là mĩ nhân rắn rết, cuối cùng hắn cũng hiểu. Mẫu thân nhà mình tướng mạo xinh đẹp lại có thủ đoạn, Phó Thần trước nay không cho rằng nữ nhân có tâm kế là xấu, nhưng đem tâm kế làm hại người vô tội, còn là người thân của mình, nếu không phải cố kỵ Tề đại lão gia, bọn họ không cần phải âm thầm bố trí như vậy mà sẽ trực tiếp rạch mấy đao trên mặt nàng ta rồi.
Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, vẫn như thường lệ khách khí cười, nói với Tề Sách: “ Vẫn là A Trúc hiểu chuyện, tam muội muội ta lúc ra cửa chưa bao giờ đúng giờ, luôn làm ta phải chờ, hôm nay để các huynh cùng ta đợi, thật là…”
Tề Sách nhìn xe ngựa nhà mình, hạ thấp giọng nói: “Muội muội nhà ta cũng vậy, vừa rồi ta cũng đợi nàng hết một khắc đấy.”
Hắn muốn lôi kéo làm quen, Phó Thần vui vẻ phối hợp, hai người nhìn nhau, lập tức cảm thấy đồng bệnh tương liên.
Cười xong rồi, Tề Sách nhìn vào bên trong Phó trạch, ân cần hỏi han: “Dạo trước, tam muội muội bệnh nặng, ta không tiện đến thăm, nghe A Trúc nói tam muội muội gầy đi, đại phu đã tới bắt mạch chưa?”
Nhắc đến việc này, Phó Thần liền đem từng đại phu trong thành Tín Đô quở trách. Tề Sách giống như đang nghe, đôi lúc phụ hoạ vài câu, nhưng ánh mắt lại âm thầm lưu ý bên trong Phó trạch.
Hắn còn đang nghĩ đến Phó Dung.
Lúc bắt đầu không cảm thấy gì, sau này vẫn không có cơ hội gặp mặt, trong thọ yến của tổ mẫu nàng ngơ ngác lao ra đụng trúng hắn dáng vẻ thật chật vật, nàng ngồi bên cạnh Phó Uyển trừng mắt hung ác nhìn hắn, nàng đứng ở đầu thuyền hả hê đắc ý dào dạt, chẳng những không bởi vì thời gian trôi qua mà nhạt đi, ngược lại những hình ảnh đó càng ngày càng rõ ràng.
Biết được nàng ốm đau liệt giường, cơm nước không ngon, hắn liền nghĩ muốn gặp nàng. Bệnh nặng một trận, hắn quan tâm đôi chút, có lẽ nàng sẽ vui mừng.
Rốt cuộc khi nhìn thấy bóng người thì Tề Sách không khỏi ngây người.
Hắn mặc một thân cẩm bào màu xanh nhạt, ở trong bóng đêm màu xanh ấy gần như màu trắng, làm tôn thêm nét mặt như Lãng Nguyệt, thân như Ngọc Thụ, vừa có nét thư sinh vừa có dáng vẻ oai hùng của người tập võ. Một Giai công tử bình tĩnh nhẹ nhàng đứng ở đó, dõi theo cô nương đang đến gần, mắt hoa đào nhìn ôn nhu đa tình, đổi lại người khác chỉ sợ trái tim đã sớm bay mất. Nhưng Phó Dung lại nghĩ tại sao ông trời lại mù mắt như vậy, đem vẻ ngoài tốt thế kia cho hắn.
Tề Sách kinh diễm nhìn Phó Dung, toàn tâm toàn ý thưởng thức.
Tiểu cô nương nhìn gầy hẳn đi, nhưng năm nay lại cao lên không ít. Nàng khoác lên người áo choàng Tú Hoa màu đỏ, mềm mại đi tới, bên trong quần trắng như ẩn như hiện. Đến gần hơn, từ dáng vẻ uyển chuyển ánh mắt hắn dời lên trên mặt nàng, trông thấy đôi mày như lá trúc cong cong, mắt sáng rực rỡ, môi son đỏ tươi, mặt mày như ngọc, trơn bóng không tỳ vết.
Bắt mắt nhất là đoá Hoả Phượng hoa điền trên trán nàng, đường hoàng cuồng vọng, nơi nào giống như bệnh nặng mới khỏi, rõ ràng là dục hoả trùng sinh.
Tề Sách lặng lẽ nắm chặt tay, lần đầu tiên cảm thấy may mắn rằng mình không cưới Phó Uyển. Mỹ nhân như vậy, dù kiêu căng lại hư hỏng, nam nhân cũng sẽ nguyện ý sủng nàng.
"Tam muội muội, đã lâu không gặp."
Hắn hơi cúi đầu, ôn nhu dặn dò: “Nhìn muội gầy đi không ít, về sau điều trị cho tốt, phải tẩm bổ thật nhiều, đừng nói bá phụ bá mẫu hay Chính Đường, ngay cả chúng ta nhìn cũng không nỡ.”
Phó Dung đã chắc chắn Tề Sách khẩu phật tâm xà, lần này không còn run rẩy nữa, nàng chỉ cười đáp: “Đa tạ Tề đại ca quan tâm, ta sẽ ghi nhớ. Tốt lắm, chúng ta lên đường thôi, không biết năm nay có trò gì mới không.”
Tề Trúc vén mành gọi nàng: “Nùng Nùng lại đây, chúng ta ngồi cùng một xe nhé.”
“Được”. Phó Dung cười đáp, các nàng là tỷ muội tốt, đương nhiên phải đi cùng xe.
Xa phu sớm bày xong ghế gỗ, Phó Dung nhấc váy đạp lên, Phó Thần muốn tới đỡ muội muội một phen, nào ngờ Tề Sách ỷ vào vị trí tương đối gần, lúc Phó Dung quay đầu hắn nhanh chân bước tới nắm tay nàng: “Tam muội muội cẩn thận, đừng giẫm hụt.”
Tay của hắn vừa lớn vừa ấm, nhưng cả người Phó Dung lại thấy rét lạnh.
Lúc buông tay Tề Sách cố tình dùng ngón trỏ từ cổ tay nàng lướt qua lòng bàn tay qua hết ngón giữa mới chịu rời đi, sự đụng chạm của hắn khiến nàng cảm thấy một trận ngứa ngáy chạy dọc sống lưng, dụ hoặc như có như không.
Cuối cung Tề Sách muốn làm gì?
Quay đầu lại nhìn hắn, nàng cố nén xúc động, Phó Dung giả vờ như không biết, nhanh chóng vào xe ngựa, rút vạt áo choàng dùng sức chà xát hai cái.
Tề Trúc không để ý động tác nhỏ này của nàng, hâm mộ nhìn nàng: “Nùng Nùng ngươi thật đẹp, đêm nay ta không cần ngắm đèn, nhìn ngươi là đủ rồi.”
Phó Dung giận giỗi: “Mỗi lần gặp ta đều nói như vậy, lại nói nữa ta không để ý tới ngươi, chỉ chơi cùng Ánh Phương thôi.”
Tề trúc cười xấu xa ôm lấy cánh tay nàng: “Ánh Phương đã về quê ăn tết, ngươi muốn tìm cũng tìm không được đâu, chỉ có thể đi chơi cùng ta mà thôi.”
Hai tiểu cô nương cười cười nói nói, tiếng cười vang đến bên ngoài. Tề Sách đang muốn lên xe ngựa Phó gia, nghe được động tĩnh thì nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nghĩ thầm sau khi kết hôn hai người có thể viu vẻ hòa thuận như vậy cũng đủ rồi.
Rất nhanh hai chiếc xe ngựa đã ra khỏi ngõ nhỏ. Từ đầu đến cuối, ai cũng không phát hiện cuối hẻm nơi ngọn đèn chiếu không tới, có hai bóng người.
"Vương gia, chúng ta cũng đi thôi?"
Đáp lại hắn là tiếng bước chân không nhanh không chậm của nam nhân.
Mỗi khi bãi bỏ lệnh cấm, cửa hàng mọc lên san sát, phố Khánh An liền trở thành nơi thu hút người nhất ở thành Tín Đô. Gần như mỗi cửa hàng đều sẽ treo lên câu đối đèn để thêm không khí vui mừng.
Tiệm cơm dùng bàn tiệc quý hiếm nhất biểu trưng cho sự may mắn, cửa hàng tơ lụa đương nhiên cũng trưng ra chất liệu quý hiếm, ngay cả chủ sạp bánh bao đầu đường hai cái bánh bao thật lớn đều cầu may mắn, xong rồi chia cho đám trẻ con trên phố.
Quốc thái dân an, ánh đèn phồn hoa, mặt dân chúng đều mang tươi cười.
Phó Dung đối với phụ thân mình rất có lòng tin, lại tăng thêm trí nhớ kiếp trước, nàng không có ý muốn phân biệt trong đám người ai là người phụ thân sắp xếp, cũng không có sự khẩn trương khi lần đầu ám toán người khác, mà kéo ca ca thỏa thuê thưởng thức hoa đăng bên đường, không dấu vết giữ một khoảng cách với Tề Trúc.
Về phần Tề Sách, hắn nói chuyện với nàng, nàng liền cười trả lời, không biểu hiện sự bất hòa cũng không đáp lại ánh mắt có thâm ý khác của hắn.Hắn thật cho rằng khoác vỏ ngoài đẹp đẽ, nàng sẽ trúng mỹ nam kế của hắn sao? Từ Yến so với hắn tuấn tú hơn nhiều, trong mắt ôn nhu cũng là sự thật, cả Từ Yến nàng đều không cần, còn sẽ bị hắn mê hoặc sao?
Lại một lần nữa ứng phó xong khi Tề Sách tìm chuyện để nói, Phó Dung không chút nào lưu luyến xoay người, vừa định tìm một sạp thú vị đi dạo, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Phía trước đối điện, Từ Yến cô đơn lẻ bóng. Cách một con đường nhìn nhau, hắn hơi giật mình, về sau lại lộ ra kinh hỉ, bước nhanh tới cùng chào hỏi với Phó Thần và Tề Sách: “Các ngươi cũng ra đi dạo, sao không rủ ta?”
Phó Thần ha ha cười, nghĩ thầm, không gọi ngươi chẳng phải ngươi cũng tự tìm tới đây sao?
Tề Sách khách sáo nhiều hơn, chỉ nói là sợ Từ Yến không rảnh, đồng thời cũng âm thầm quan sát phản ứng của Phó Dung.
Tại sao Phó Dung lại không có phản ứng nhỉ, nàng giống như phát hiện bảo bối, kéo Phó Thần chạy về phía trước một sạp, thanh âm êm ái ở chung quanh nơi ồn ào vẫn như cũ rõ ràng, "Ca ca, cái đèn lồng kia thật đẹp, huynh nhanh mua cho muội đi!"
Tề Sách trong lòng bất đắc dĩ, xem ra nàng là thật sự thích đi chơi, cho nên đêm nay không để ý đến phản ứng của hắn.
Từ Yến vẫn còn nhớ hôm trước Phó Dung có thái độ lãnh đạm, không khỏi lo sợ, nàng có phải nhìn ra được là hắn cố ý gần nàng, nên mới chạy đi?
Tâm tư hai thiếu niên đều đặt trên người Phó Dung, phía trước hai huynh muội Phó gia bước chân nhanh hơn, làm Tề Sách bỏ qua muội muội, tầm mắt không rời thân ảnh màu đỏ diễm lệ.
Tề Trúc không ngốc, như thế nào lại nhìn không ra?
Nàng ta tức ca ca mình cũng bị Phó Dung mê hoặc, càng giận Từ Yến liếc mắt một cái cũng không nhìn mình.
Trong lòng bực bội, bước chân chậm lại. Đột nhiên bả vai bị người khác nắm lấy, không đợi Tề Trúc phản ứng, cả người liền bị kéo đi. Trong lúc hoảng loạng nàng ta muốn gọi ca ca thì một đạo phẫn nộ âm thanh lại lớn tiếng la to.
"Tiện nhân, lão tử ở ngoài liều mạng kiếm tiền cho ngươi xài, ngươi thế nhưng cho ta đội nón xanh. Ta cho ngươi hồng hạnh xuất tường này, ta muốn thử xem ngươi không có gương mặt này hắn còn thượng hay không thượng ngươi!"
Mọi người ồ lên, bỗng nhiên nam nhân giơ lên một bình gốm, hướng mặt Tề Trúc đổ ra một thứ. Tề Trúc tuyệt vọng thét chói tai, theo bản năng lấy tay che mặt.
Cảm giác đau đớn kịch liệt khó có thể hình dung, Tề Trúc như nghe thấy tiếng xèo xèo chiên trong dầu, gần như vậy, đau như vậy.