Cô dâu xuất giá, ngày thứ ba về nhà mẹ đẻ.
Sáng sớm, Phó Dung, Phó Tuyên liền chạy tới bên cạnh mẫu thân, cùng đợi tỷ tỷ về nhà. Mấy người Lâm thị ngày mai đi, Phó Phẩm Ngôn tránh hiềm nghi đi tiền viện.
"Đại tẩu khó được đến một lần, ở thêm mấy ngày đi?" Kiều thị ôn nhu khuyên Lâm thị.
Lâm thị tiếc nuối cười: "Ta cũng không trụ đủ đâu, chỉ là Hầu phủ nhiều chuyện, lúc đi nói ngày mai về, không tốt sửa a."
Kiều thị kéo tay Phó Bảo thở dài: "Lần sau tái kiến cũng không biết là khi nào, cháu còn tốt, khi nào trở về đều có thể nhìn thấy, mấy tiểu cô nương này, một năm so với một năm lớn hơn, thật không nỡ gả đến nhà người ta."
Lâm thị nghĩ tới trưởng nữ làm trắc phi ở Thái Tử phủ, trong lòng ảm đạm. Luận thân phận, Thái Tử cùng Lương Thông một cái là trời một cái là đất, nữ nhi vào Thái Tử phủ, nhìn rất có thể diện, nàng lại tình nguyện đổi con rể như Lương Thông vậy, ít nhất nữ nhi đường đường chính chính làm chính thất phu nhân, có rảnh liền về nhà mẹ đẻ ngồi một chút, nàng nhớ nữ nhi cũng có thể đi qua thăm. Nào như hiện tại, Thái Tử chưa từng chân chính xem vợ chồng bọn họ làm nhạc phụ nhạc mẫu kính trọng, đối với nữ nhi cũng chẳng qua là nhất thời tham luyến sắc đẹp thôi, tương lai nữ nhi già đi, cuộc sống kia...
Lâm thị không nỡ lại nghĩ, chỉ hận lúc trước Thái Tử vô sỉ, thế nhưng...
"Phu nhân, Nhị cô nương cùng cô gia đến rồi!" Có tiểu nha hoàn bước chân nhẹ nhàng chạy tới, vui mừng bẩm báo.
Lâm thị nghe vậy, thu hồi nỗi lòng, đứng dậy cùng Kiều thị đi ra ngoài, Phó Dung, Phó Bảo đã sớm dắt tay chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hai tiểu cô nương bướng bỉnh, Kiều thị cười mắng: "Nhìn xem, A Bảo bị Nùng Nùng dạy hư, ba tỷ muội, Uyển Uyển, Tuyên Tuyên đều thủ quy củ, không biết nàng lại học ai, cả ngày chạy nhảy như con khỉ con a."
Lâm thị còn là rất giảng đạo lý, cười trả lời: "Đừng trách Nùng Nùng, A Bảo từ nhỏ đã tinh nghịch, nói bao nhiêu lần đều không thay đổi. Thôi, dù sao là ở nhà mình, không có người ngoài, tùy các nàng nháo đi thôi."
Các mẫu thân lại yêu lại bất đắc dĩ, Phó Dung, Phó Bảo là không biết, rất nhanh liền chạy đến trước cửa chính.
Phó Phẩm Ngôn đã ra cửa, nghiêng người nhìn hướng Tây, Phó Dung bước nhanh chạy tới bên người phụ thân, liền thấy xe ngựa tỷ tỷ còn kém hai cái cổng liền tới nhà mình, bên cạnh xe Lương Thông ngồi trên lưng ngựa, màu da cổ đồng đón nắng sớm ngày thu tươi đẹp, vẻ mặt tinh thần sảng khoái.
Phó Dung ở trong lòng nhẹ nhàng "Phi" một tiếng, tỷ tỷ nũng nịu của nàng, cứ như vậy bị một anh chàng lỗ mãng cướp đi.
"Nhạc phụ, Tam muội muội, Tứ muội muội."
Lương Thông nhanh chóng xuống ngựa, cao giọng gọi, vẻ mặt là cười.
Phó Phẩm Ngôn nhìn rất là chướng mắt. Hắn vừa lòng con rể này, nhưng đau nữ nhi trong lòng bàn tay mười mấy năm một khi thành của người khác, hắn cũng không có khả năng thoáng cái liền thói quen, gật gật đầu xem như là tiếp đón, ánh mắt ném về phía cửa sổ xe.
Phó Dung hiểu biết tâm tư phụ thân, chính nàng làm sao không phải như vậy? Chỉ là nàng lại sợ Lương Thông ngốc tưởng lầm rằng người trong nhà không thích hắn, liền ngọt ngào gọi "Tỷ phu", hàn huyên nói: " Nương ta ở phía sau, lập tức liền tới."
Lương Thông mới không phát giác nhạc phụ "Lạnh đãi", trong đầu tất cả đều là vui sướng tối hôm qua. Buổi chiều đầu tiên thê tử tội nghiệp hắn cố ý khắc chế, thứ hai căn bản không cho chạm vào, tối hôm qua hắn mày dạn mặt dày nhiều lần dỗ cầu, cuối cùng cũng tận hứng một lần, tư vị kia, vừa nghĩ tới buổi chiều hắn phải hồi kinh thê tử ngày mai mới xuất phát, hắn liền muốn ôm thê tử tới lập tức, cùng lên đường.
Hắn lòng dạ không yên, Phó Dung bĩu bĩu môi, đưa mắt thấy Phó Uyển muốn xuống xe, vội tiến lên trước đỡ, cướp việc của Lương Thông cùng Bạch Đinh.
"Tỷ tỷ, ta nhớ tỷ lắm." Đứng vững sau, Phó Dung ôm lấy cánh tay tỷ tỷ làm nũng.
Đối diện đám người Kiều thị, Lâm thị cũng đều ra, các trưởng bối còn có Tần Vân Nguyệt hiểu rõ nhìn chằm chằm, Phó Uyển đỏ mặt, sờ sờ đầu muội muội nói: "Ta cũng nhớ Nùng Nùng, đi thôi, chúng ta đi vào nói chuyện."
Phó Dung ngoan ngoãn gật đầu.
Hai tỷ muội mới đi tới cửa hai bước, Quan nhi giãy thoát tay Phó Tuyên chạy đến trước người Phó Uyển, "Nhị tỷ tỷ ôm!"
Phó Uyển mềm lòng như nước, xoay người lại ôm, kết quả còn chưa đụng tới Quan nhi, nơi hông liền truyền đến nhức mỏi, động tác không khỏi trệ một cái chớp mắt.
Kiều thị thấy rất rõ ràng, nào có không hiểu, lặng lẽ trừng con rể ngốc không biết chuyện một cái, chủ động bế con trai út lên, "Thật biết làm nũng, Nhị tỷ tỷ ngươi vừa xuống xe ngựa, còn mệt, nào có khí lực ôm ngươi, đi tìm phụ thân ngươi đi." Cứng rắn đưa Quan nhi cho trượng phu, nàng dẫn các nữ quyến đi hậu viện.
Lâm thị rất là thức thời, nhìn qua chàng rể mới sau liền dẫn Phó Bảo cùng con dâu trở về nhà khách, để người một nhà Nhị phòng nhàn thoại.
Kiều thị nghĩ cùng trưởng nữ nói lời thân mật, đuổi hai nữ nhi chưa xuất giá ra ngoài, Phó Tuyên ngoan ngoãn đi nhà Tây chờ, Phó Dung tò mò tình hình tỷ tỷ ở chung cùng Lương Thông, nhìn Xảo Hạnh nháy nháy mắt, lặng lẽ chạy tới cửa phòng nghiêng tai nghe lén.
"Thế nào, vài thím nhìn dễ ở chung không?" Kiều thị nắm chặt tay nhỏ nữ nhi hỏi. Mẹ đẻ Lương Thông mất sớm, Lương lão gia tử Lương đại lão gia quản không được chuyện vợ chồng son, Lương Ánh Phương cũng là tốt, Kiều thị lo lắng duy nhất chính là mấy thím Lương Thông.
Phó Uyển cúi đầu nói: "Nhìn đều hiền lành."
Kiều thị thở dài: "Ngươi vừa gả sang, trong lòng các nàng bất kể nghĩ thế nào, mới bắt đầu đều sẽ bày ra hòa ái dễ gần. Uyển Uyển ngươi sau này phải nhìn rõ ràng, ai tới tìm ngươi ngươi đều mặt cười chiêu đãi, nhưng nếu có người xúi giục ngươi làm cái gì, ngươi tuyệt đối đừng đáp ứng, ít nhất cũng phải thương lượng cùng Thiếu Cừ một chút."
Phó Uyển biết mẫu thân lo lắng cái gì, tuy rằng có chút thẹn thùng, vẫn là xấu hổ nói: "Nương, Thiếu Cừ nói ngày mai để ta cùng đại bá mẫu bọn họ lên đường đi kinh thành, nhà tổ bên này, sau này chỉ có ngày lễ ngày tết mới cần trở về, nữ nhi hiểu được làm thế nào, sẽ không để mình gây chuyện."
"Ngày mai sẽ khởi hành? Nhanh như vậy?" Kiều thị vừa mừng vừa sợ, Lương gia hỏi cưới xác thực đáp ứng cho vợ chồng son sống chung tại kinh thành, nhưng nữ nhi mới gả sang a... Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Lương gia đại phòng không có bà bà, Lương Thông đi kinh thành, phàm là gia đình nói đạo lý, đều sẽ không lưu con dâu ở nhà bồi cha chồng tiểu cô sống qua ngày.
"Được a được a, sớm đi một chút, sớm cho nương đại cháu ngoại trai."
"Nương lại tới nữa." Phó Uyển xấu hổ nghe, đứng dậy muốn đi.
Kiều thị không cho phép nàng đi, ngó nhìn cửa, hạ thấp giọng nói: "Nhìn eo ngươi không cong nổi, mấy đêm này có phải Thiếu Cừ hay không... Uyển Uyển ta nói với ngươi, ngươi hiện tại thân thể kiều, không thể nuông chiều hắn, một buổi tối nhiều nhất một lần, đợi qua một thời gian triệt để thích ứng, hơi chút phóng túng không quan hệ, nhưng cũng không thể quá chịu khó." Trượng phu là thư sinh, năm đó còn cuốn nàng suýt nữa không có cách nào xuống đất đâu, con rể lại là võ tướng, Kiều thị là thật sự không yên lòng.
Phó Uyển đỏ mặt đến không thể đỏ hơn, lại không biết sao thấy ủy khuất, quay đầu nói: "Nương trước bảo ta cái gì đều dung túng hắn, hiện tại lại nói như vậy, ta không biết rốt cuộc nên làm như thế nào." Tối trước là thật sự chịu không nổi mới không cho hắn, tối hôm qua cũng sợ, nhưng nghĩ đến lời mẫu thân nói, liền nhận mệnh mà cho, kết quả náo loạn suốt hơn nửa đêm, sáng nay suýt nữa mất mặt.
Nữ nhi nuốt cả quả táo không thông suốt, Kiều thị dở khóc dở cười, muốn tinh tế nói một lần, Phó Uyển bịt lỗ tai không muốn nghe.
"Được được, nương không nói với ngươi, ta bảo phụ thân ngươi nói với Thiếu Cừ đi." Kiều thị làm bộ muốn đứng lên.
Phó Uyển nóng nảy, loại chuyện đó, nàng không muốn cho phụ thân biết, vội vàng kéo cánh tay mẫu thân lại.
Trong phòng giọng Kiều thị càng thêm nhỏ hơn, Phó Dung che miệng cười trộm, lặng lẽ rời đi.
Bởi sáng mai Lương Thông muốn hầu việc, giữa trưa dùng cơm xong hắn đưa Phó Uyển về nhà, thuận tiện lại khi dễ một lần, liền ra roi thúc ngựa xuất phát. Ngày thứ hai Phó Uyển dẫn nha hoàn cùng vài bà tử tiến đến tụ hợp với đám người Lâm thị, trong ánh mắt đám người Kiều thị, Phó Dung lưu luyến không rời, đi trước kinh thành.
Ca ca ở kinh thành, tỷ tỷ cũng đi rồi, Phó Dung quay đầu nhìn sang tòa nhà trụ năm qua này, lại có loại người đi nhà trống.
"Nương, ta luyến tiếc." Tựa vào trong ngực mẫu thân, Phó Dung rầu rĩ nói.
Kiều thị nhẹ nhàng thở dài, nhìn xe ngựa rời đi, thấp giọng nói: "Nùng Nùng đừng gấp, phụ thân ngươi nhờ người chuẩn bị, có lẽ cuối năm một nhà chúng ta liền có thể vào kinh, đến lúc đó nương dẫn các ngươi đi nhìn tỷ tỷ ngươi."
Phó Dung "Ân" một tiếng, đáy lòng là vô tận bàng hoàng.
Phụ thân có thể sớm vào kinh hay không, quan hệ tới cả nhà bọn họ có thể nhanh chóng đoàn tụ hay không, cũng quan hệ tới nhân duyên nàng.
Nhưng kiếp trước, lần này phụ thân không thể vào kinh, có lẽ là bởi vì người khác chửi bới, cũng có thể chỉ là phụ thân tư lịch còn chưa tới, hay là kinh thành không có vị trí thích hợp cho phụ thân. Năm nay, đầu tiên là thái độ Từ Tấn không rõ, sau này nhà mình lại bởi quan hệ cùng Liễu Như Ý đối đầu cùng đám người quận vương phi, tuy rằng Từ Diệu Thành từng ám chỉ với phụ thân Khánh quốc công phủ sẽ không gây sự với bọn họ, Phó Dung lại là không tin lắm.
Quận vương phi cùng Vĩnh Ninh công chúa khó chơi, không có ai so với nàng càng rõ ràng.
Ngoài sáng các nàng đại khái sẽ không đối nghịch Từ Diệu Thành, ngầm sau lưng đâu?
Vĩnh Ninh công chúa là thân cô mẫu Hoàng Thượng, nàng hơi chút nhắc một câu nhà mình không tốt, không chừng sẽ dao động tâm tư Hoàng Thượng đi?
Phó Dung cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể yên lặng chờ.
~
Kinh thành.
Lại đến thời điểm khảo hạch quan viên công tích năm một lần, Lại bộ, Đô Sát viện lại vội thành một đoàn.
Lại bộ chưởng quản tất cả quan văn, thi khóa, lên xuống, điều động sự vụ, Đô Sát viện đặt riêng Khâm sai đại thần, tuần án châu huyện, chuyên khảo sát quan lại, vì vậy các quan viên lớn nhỏ muốn thuận lợi thăng chức, hoặc tiếp tục vẫn giữ lại làm công việc béo bở, liền không thể đắc tội người Lại bộ hoặc Đô Sát viện, không nói hối lộ lấy lòng, ít nhất không thể làm cho bọn họ bắt được cái chuôi.
Nha môn Lại bộ.
Tả thị lang Thôi Phương Lễ ngồi với Từ Tấn, đặt tờ đơn trong tay tới trước người Từ Tấn, điểm điểm hai nơi nói: "Chọn đến chọn đi, nếu muốn thăng quan, chỉ có từ tam phẩm Quang Lộc tự khanh thích hợp. Điều động cùng cấp, vị trí tốt nhất là chính tứ phẩm Thông Chính tư Hữu thông chính, Cảnh Hành nghĩ thế nào?"
Từ Tấn đưa hai sổ con mình vừa nhìn xong cho hắn, "Đều là chỉ trích Phó Phẩm Ngôn, ngài nhìn xem."
Thôi Phương Lễ mở nhìn coi, chế giễu: "Tất cả đều là lời nói vô căn cứ, đưa lên Hoàng Thượng cũng sẽ không tin." Cười xong nhíu nhíu mày, vuốt râu trầm ngâm nói: "Từ đó có thể thấy, Phó Phẩm Ngôn là người thông minh, phóng ra ngoài lâu như vậy, lại không lưu lại bất kỳ nhược điểm quan trọng. Nếu có thể mượn sức, là một trợ lực."
Từ Tấn gật đầu đồng ý.
Phó Phẩm Ngôn lõi đời khéo đưa đẩy, Phó Thần có dũng có mưu, đều là người tài có thể đào tạo, không nói cái khác, hắn cũng sẽ không để Phó Dung gả cho người khác.
"Nếu đã có người giám quan, ngài cũng không cần thay hắn nói tốt, cho chính tứ phẩm kinh quan là được rồi."
Thôi Phương Lễ nghe, lắc đầu bật cười.
So sánh với nhàn quan Quang Lộc tự khanh, Thông Chính tư Hữu thông chính tuy rằng thấp một cấp, lại chuyên quản nội ngoại chương sơ, lại có hi vọng tấn chức, những kẻ không nguyện thấy Phó Phẩm Ngôn tốt, nếu biết Phó Phẩm Ngôn cuối cùng được vị trí này, chỉ sợ sẽ càng thêm bực tức.