Quý Thư Mặc ngơ ngẩn nhìn Tiêu Vãn vẫy tay, không hề nề hà gì, nhất thời cảm thấy cứng họng.
Nhưng rất nhanh hắn lại căm giận quyết định từ bây giờ trở đi hắn sẽ chiến tranh lạnh với Tiêu Vãn, không nói lời nào, không để ý tới, không quay về. Đối với Tiêu Vãn si mê lưu luyến hắn ba năm, cũng chỉ là một quả hồng mềm mà thôi, nhất định nàng ta sẽ cực kỳ hối hận với việc làm ngày hôm nay, sau đó sẽ lập tức nhận sai, trăm phương nghìn kế dỗ hắn vui vẻ, đến lúc đó để xem nàng còn dám không đáp ứng thỉnh cầu của hắn sao!
Thời gian ba năm, Quý Thư Mặc sớm đã nắm bắt được tính tình của Tiêu Vãn, Tiêu Vãn nhất định sẽ khóc lóc cầu năn nỉ hắn trở về! Chỉ tiếc hắn đánh giá sai Tiêu Vãn sống lại một đời, lúc này chẳng những không có chút xíu hối hận nào, ngược lại đáy lòng nổi lên một niềm vui động lực khó nói nên lời.
Vậy mà nàng đã làm Quý Thư Mặc ăn mệt!
Vốn là muốn tuân theo lộ tuyến sủng nịch như kiếp trước, làm cho cốt truyện tạm thời giống như kiếp trước, nhưng Tiêu Vãn bỗng nhận ra một điều: Tuy Quý Thư Mặc chán ghét mình, nhưng hắn càng sợ sau khi mình không yêu hắn nữa, sẽ không thể lợi dụng nàng để hoàn thành mục đích của mình. Cho nên, cho dù nàng đối xử với hắn như thế nào, hắn vẫn sẽ nghĩ cách làm đến bước cuối cùng. Chỉ cần hắn còn ở bên cạnh nàng, nàng vẫn có thể đề phòng hắn, không ngừng lợi dụng hắn,
Cho nên, nàng cần gì phải sủng hắn?
Phải giáo huấn hắn một lần, cho hắn biết mình cũng không phải Tiêu Vãn đã từng ngoan ngoãn phục tùng hắn trước kia nữa!
Thông suốt, tâm trạng Tiêu Vãn vô cùng thoải mái, trên đường hồi phủ, nhịn không được cao hứng hát một bài. Họa Hạ lái xe mà đầu đầy mồ hôi, nàng cảm thấy chắc chắn Tiêu Vãn bị Quý Thư Mặc kích thích nên choáng váng rồi, hiếm có lúc không độc miệng, ngược lại quan tâm an ủi: "Tiểu thư, ngài không cần phải giận quá hóa cười đâu, trông rất đáng sợ! Nếu không bỏ được Quý chính quân, vậy thì đón người về đi...... Lỡ chẳng may Quý chính quân thật sự trở mặt với tiểu thư, người thống khổ nhất vẫn là tiểu thư ngài a!"
Tiêu Vãn lười biếng dựa vào đệm mềm nhồi lông ngỗng, một tay vén nhẹ màn, cười khanh khách nhìn ánh sáng mặt trời tuyệt đẹp bên ngoài phòng: "Không, lần này kẻ chịu khổ nhất định là hắn ta. Bởi vì, ta sớm đã không còn là Tiêu Vãn ngày xưa nữa."
Ba năm nay, Họa Hạ đã quen nhìn Tiêu Vãn đứt từng khúc ruột gan vì Quý Thư Mặc, hao tổn tâm huyết, thậm chí ngu ngốc vung tiền như rác. Bây giờ, đối với lời thề son sắt của Tiêu Vãn tỏ ra không có ý kiến, ngược lại trợn mắt, chu môi với Vân Yên ngồi bên cạnh: " Thay đổi là như thế nào, sao lại có khả năng biến từ thích thành không thích...... Qua mấy ngày nữa, chắc chắn tiểu thư sẽ hối hận thống khổ...... Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp xui xẻo!"
Vân Yên trầm mặt, cau mày. Tiêu Vãn từng sai nàng và Họa Hạ gom góp đồ cổ trân quý và tranh chữ, rõ ràng là muốn tặng cho quý mẫu, dỗ cho Quý Thư Mặc vui vẻ. Nhưng vừa rồi, nàng không chỉ cố ý lấy lại toàn bộ tranh chữ, còn cự tuyệt thỉnh cầu của Quý Thư Mặc, ngay trước mặt mọi người ném sạch mặt mũi của hắn, thậm chí vứt bỏ hắn, một mình "cao hứng" trở về phủ.
Chuyện này thật sự quá kỳ quái! Sao Tiêu Vãn có thể nhẫn tâm làm Quý Thư Mặc chịu ủy khuất!
Nếu không phải ngày đó nàng canh giữ ngoài tân phòng một bước cũng không rời, nàng thật sự nghi ngờ Tiêu Vãn trước mắt đã bị người ta đánh tráo.
Tâm trạng tốt của Tiêu Vãn cũng không duy trì quá lâu, bởi vì khi nàng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai hình bóng quen thuộc lén lút lăn lộn sát bờ tường.
" Công tử, ngài giữ chặt tay ta, ta kéo ngài lên... "
" Ta, ta với không tới... "
Đôi mắt Tiêu Vãn híp lại, ma xui quỷ khiến lệnh cho Họa Hạ dừng xe ngựa, nóng vội đến gần thiếu niên khập khiễng còn muốn trèo tường kia, trong lòng ẩn ẩn lo lắng và tức giận.
" Chiêu Nhi, ta leo không được... " Bởi vì cổ chân bị thương, động tác trèo tường của Tạ Sơ Thần cực kỳ vụng về, nhảy liên tục vài lần cũng không bắt được tay của Chiêu Nhi, ngược lại còn kéo Chiêu Nhi xuống.
Hai người trông rất lo lắng, vây quanh vách tường đi tới đi lui. Khi cắn răng nghĩ có lẽ phải đi cổng chính cho xong, bỗng Chiêu Nhi kinh hỉ kêu, mắt sáng lên: " Công tử, có... có cái lỗ chó! "
Vì thế, hai thiếu niên mặt đẹp như ngọc bắt đầu xấu hổ cố chui qua lỗ chó, hồn nhiên không biết sau lưng mình có hai ánh mắt sáng quắc đang nhìn hai người bọn họ vặn vẹo cái mông.
Thân hình Tạ Sơ Thần rất gầy ốm, lỗ chó tuy nhỏ, hắn nhưng rất nhanh nhẹn chui qua. Nhưng Chiêu Nhi hơi béo liền bi kịch, hắn bị kẹt.......
" Chiêu Nhi! " Vào lúc Tạ Sơ Thần kinh hô một tiếng, cố kéo Chiêu Nhi từ lỗ chó hẹp nhỏ ra, một giọng nói châm chọc từ xa bay tới.
"Nha, đây không phải là biểu đệ sao, đang êm đẹp sao cửa lớn không đi, ngược lại phải chui lỗ chó? Đây là có tật giật mình ? " Nữ tử nói chuyện hơi vênh mặt, ánh mắt khinh miệt châm chọc, thân hình mập mạp mặc một bộ váy dài màu xanh lục, trên đầu gắn một cây trâm hoa đỏ bừng, nhìn giống hệt một con khổng tước xòe đuôi.
Thiêu niên bên cạnh nàng, lớn lên môi hồng răng trắng, mặc cẩm y hoa phục, nhưng miệng lại phun ra những lời nói độc địa: "Mất tích suốt một ngày, có lẽ là tư thông với nữ nhân nào đi! Bẩn thỉu trở về như thế, chẳng lẽ là bị vứt bỏ?
"Các ngươi nói bậy gì đó!" Chiêu Nhi giận dữ, muốn như ngày thường xông lên bảo vệ công tử, nhưng bị kẹt trong lỗ chó, không thể động đậy, Đánh phải dùng đôi mắt nhìn đôi tỷ đệ ác độc này như muốn treo cổ họ, ngoài miệng mắng không ngừng.
"Gãi sai vặt của biểu đệ càng ngày càng không hiểu lớn nhỏ, chủ tử nói chuyện lại còn chống đối, đúng là không hiểu quy củ!" Sớm đã không vừa mắt tên sai vặt suốt ngày giương nanh múa vuốt này, nữ tử liếc nhìn một cái, ma ma thô to phía sau nàng lập tức chống nạnh tiến lên, giơ chân muốn đá một cái lên khuôn mặt nhỏ của Chiêu Nhi.
Sắc mặt Tạ Sơ Thần trắng nhợt, vội vàng che trước người Chiêu Nhi, không rên một tiếng ăn trúng một cái đá. Vốn quần áo trên người đã rất bẩn, lại dính thêm một dấu chân, hắn nhịn đau lùi vài bước, vẫn không dời đi mà che chắn cho Chiêu Nhi, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về đôi tỷ đệ này.
Lúc này, một phụ nữ trung niên từ xa đi tới, cả người bà ta đeo đầy châu báu, vẻ mặt phúc hậu, có bảy tám phần giống đổi tỷ đệ này. Thấy bộ dáng Tạ Sơ Thần bẩn thỉu, bà ta nhíu mày, lạnh giọng trách cứ: "Thần Nhi, ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi này, còn ra thể thống gì nữa, mau đi rửa mặt chải đầu đi! Ngươi không biêt là ngươi mất tích một ngày, ta và cha ngươi lo lắng đến thế nào sao? Nếu ngươi gặp chuyện gì, làm sao ta có thể cho nương ngươi một cái công đạo!"
Tạ Sơ Thần cười lạnh một tiếng, trả lời một cách mỉa mai: "Dì hai không cần phải làm bộ làm tịch, ngài muốn ta đi rửa mặt chải đầu là để đem Sơ Thần đi làm thiếp Từ gia không phải sao? Nếu Sơ Thần mất tích, người không thể cho Từ gia một lời giải thích chính là dì hai ngài đi,"
Sau khi mẫu thân Tạ Hân Toàn của Tạ Sơ Thần qua đời, đệ nhất phú hào thế gia - Tạ gia mà bà đã một tay dốc sức xây dựng nên lập tức chia năm xẻ bảy, thứ muội Tạ Thanh Vinh giả nhân giả nghĩa lấy danh nghĩa nuôi nấng Tạ Sơ Thần, vớt hơn nửa tài sản của Tạ Hân Toàn.
Tạ Hân Toàn là phú hào giàu số một kinh thành, tài sản vô số, nhưng sau khi Tạ Thanh Vinh lên nắm quyền, ao rượu rừng thịt, trầm mê đánh bạc, ba năm thời gian ngắn ngủi đã quăng sạch hơn nửa tài sản Tạ gia. Đối với hai cha con Tạ Sơ Thần cũng từ nhiệt tình chăm sóc lúc đầu trở thành đối xử lạnh nhạt.
Gần đây, tiền vốn xoay vòng của mấy cửa hàng Tạ gia xuất hiện một ít vấn đề, Tạ Thanh Vinh lại nợ sòng bạc một đống nợ, bà ta mới âm thầm hứa gả Tạ Sơ Thần cho Từ tam tiểu thư làm thiếp, sính lễ là một ngàn lượng bạc trắng.
Bà ta biết tính cách Tạ Sơ Thần quật cường, nhất định sẽ không đồng ý việc hôn nhân này, cho nên bà ta tính toán hạ thuốc mê Tạ Sơ Thần, sau đó đem hắn lên kiệu hoa, gạo nấu thành cơm.
Ai ngờ, trước một ngày khi kiệu hoa tới cửa, Tạ Sơ Thần lại mất tích !
Bây giờ, thấy Tạ Sơ Thần một lời chọc thủng âm mưu bí mật của bà ta, Tạ Thanh Vinh nheo đôi mắt hẹp dài lại, đoán có lẽ Tạ Sơ Thần đã nghe trộm được đoạn đối thoại giữa bà và môi công Từ gia, mới trộm trốn khỏi Tạ phủ.
Bà ta ném luôn bộ mặt quan tâm dối trá, nhàn nhạt nói: "Nếu đã biết, vậy thì rửa mặt chải đầu xong liên thay hỉ phục đi, người Từ gia sắp tới đón rồi, đừng có làm lỡ giờ lành!" Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Tạ Sơ Thần, cảnh cáo hắn đừng mơ rời khỏi Tạ phủ.
Tạ Sơ Thần nuốt xuống ngụm máu trong miệng, từng câu từng chữ lạnh lùng phản bác: "Sơ Thần đã có Thê Chủ, không phiền dì hai lo lắng hôn sự của Sơ Thần."
"Thê Chủ?" Làm như nghe được chuyện hài hước nhất trên đời, Tạ Thanh Vinh cười tới thịt mỡ trên người run lên:" Bên ngoài truyền đến ngươi mặt dày mày dạn đại náo tiệc cưới của đích nữ Tiêu gia, bây giờ ngươi luôn mồm gọi Thê Chủ, chẳng lẽ nói Tiêu Vãn? Nhân sĩ trong kinh thành đều biết Tiêu Vãn chỉ si mê Quý Thư Mặc, thề chỉ cưới một phu, nam tử thanh danh cực kém như ngươi còn mơ tưởng làm phu lang của Tiêu Vãn?"
Thấy sắc mặt Tạ Sơ Thần nháy mắt trắng bệch, giống hệt như lúc chui lỗ chó về, Tạ Thanh Vinh lập tức hiểu Tiêu Vãn không hề nhận Tạ Sơ Thần làm phu lang. Mặc kệ Tạ Sơ Thần quen Tiêu Vãn như thế nào, nàng đã lấy sính lễ của Từ gia, cho dù bằng cách nào cũng phải đưa Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa của Từ gia!
Bà ta bỗng tận tình khuyên bảo: " Thần nhi, Tiêu Vãn không phải là Thê Chủ của ngươi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Bây giờ dì vì ngươi nên gả ngươi cho Từ tam tiểu thư, tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao giàu có, còn rất sủng phu lang. Bây giờ ngươi ngoan ngoãn mặc hỉ phục, Từ tam tiểu thư sẽ đối tốt với ngươi. "
Từ tam tiểu thư tên là Từ Thanh, tuổi, trong nhà đã nạp mười hai thị thiếp. Nàng là trưởng nữ của Lang Viên Ngoại, nổi danh hoa hoa nữ tử, thường ngày ương ngạnh, hoành hành ngang ngược, được xưng là ác bá kinh thành giống Tiêu Vãn. Bây giờ, Tạ Sơ Thần là thiếp thứ mười ba của nàng ta.
Tạ Thanh Vinh nói lời này quả thực là điên đảo đổi trắng thay đen, khoác lác không cần diễn tập.
"Thần nhi, lấy thanh danh hiện tại của ngươi, muốn làm chính phu quả thực rất khó." Thấy Tạ Sơ Thần cười lạnh một tiếng, không phủ nhận, Tạ Thanh Vinh dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Ngươi phải biết rằng, bây giờ kinh tế Tạ gia đình trệ, nếu như ngươi không gả cho Từ gia, Từ gia không chỉ muốn thu hồi một ngàn lượng bạc trắng, còn muốn lượng bồi thường bội ước. Thân mình cha ngươi ngày càng yếu, nếu ngưng thuốc thang..."
Thân mình Tạ Sơ Thần cứng đờ, ngón tay trong tay áo nắm chặt, nửa ngày, ngón tay hắn mới buông lỏng, cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ.
Thấy Tạ Sơ Thần đã buông tha, Tạ Thanh Vinh lập tức đánh mắt ra hiệu cho hai ma ma. Hai ma ma thô tráng lập tức một trái một phải đứng bên cạnh Tạ Sơ Thần, trên mặt đầy vẻ uy hiếp nói: "Đại công tử mời —— "
Chiêu Nhi kẹt ở lỗ chó lúc này mới hiểu được đang xảy ra chuyện gì! Vậy mà Nhị phu nhân dám ép cưới công tử! Trách không được công tử suốt đêm trốn khỏi Tạ phủ, còn mặc hỉ phục chạy tới Tiêu gia ép cưới. Trách không được mấy ngày nay công tử buồn bực không vui, trách không được công tử không muốn hồi phủ bằng cửa chính ...
" Thiếu gia! " Chiêu Nhi gào một tiếng như xé lòng, nước dâng đầy trong hốc mắt: "Ngàu không thể gả! Từ tam tiểu thư nổi danh ác bá, nghe nói nam nhân gả cho nàng, đều bị tra tấn không ra hình người, công tử ngài không thể đi! Tuyệt đối không thể đi!"
Thanh danh Tư Thanh tệ đến thế nào, Tiêu Vãn gặp qua vài lần sao lại không rõ. Đứng ngoài tường, vốn không định nhúng tay vào chuyện Tạ gia, Tiêu Vãn trầm mặt, nắm tay trong tay áo nắm chặt lại.
Không ngờ người Tạ gia dám đối đãi như thế với Tạ Sơ Thần, vậy mà muốn gả hắn cho Từ Thanh làm thiếp! Trách không được, lúc nàng mời hắn về phủ, trông hắn lại đau khổ tới vậy, bởi vì trở về chính là một cái hố lửa!
Thấy cả người Tạ Sơ Thần dơ bẩn, Tiêu Vãn chỉ cảm thấy lòng mình như lai bị ai đó đâm vào.
"Ta..." Nghĩ tới cha suốt ngày trên giường bệnh , Tạ Sơ Thần không đành lòng, hắn không thể một mình rời đi. Hắn tuy là con vợ cả Tạ gia, nhưng quyền thế lại bị dì cướp đoạt, không xu dính túi. Nếu không đáp ứng dì ép buộc, bệnh của cha sẽ không được chữa trị...
Đây là phu lang thứ mười bà tam tiểu thư muốn cưới sao?" Một thanh âm bén nhọn truyền tới. Người đến là môi công Từ gia, mặc bộ quần áo đỏ thẫm, trên mặt có một nốt ruồi to đùng.
Hắn nhìn thoáng qua Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới, bắt bẻ nói: "Tạ phu nhân a, chuyện tạ công tử đại náo tiệc cưới của Tiêu gia bị tam tiểu thư biết rồi, tam tiểu thư rất tức giận, nói là vốn nể tình sắc đẹp của tạ phu lang, mới bỏ ra một ngàn lượng bạc trắng, chuẩn bị làm một bữa tiệc cưới náo nhiệt. Bây giờ nháo thành như vậy, tam tiểu thư cảm thấy mình không thể vác mặt ra ngoài ánh sáng được nữa, bảo ra, đưa tạ phu lang đi vào cửa sau, trực tiếp vào động phòng."
(Candy: =_= Xong rồi ngồi im đợi tam tiểu thư về tra tấn đi nghĩa đen)
Mấy câu nói đó đủ mười phần vũ nhục, môi công lại thấy Tạ Sơ Thần bất động như cọc gỗ, không khỏi nhíu mày: "Sắp tới giờ lành rồi, còn thất thần cái gì? Mau đi thay quần áo! Nếu để tam tiểu thư đợi lâu, đây chính là tội lớn!"
Nói xong, bà ta dùng sức kéo Tạ Sơ Thần đang chìm trong hồi ức của mình. Tạ Sơ Thần lảo đảo một chút, xóc nảy về trước vài bước.
—— trong lòng hài nhi chỉ có một mình Thư Mặc, ngoài ra không thể chứa bất kỳ kẻ nào!
—— Phu lang của Tiêu Vãn ta, há có thể là loại người danh tiếng xấu lan xa này!
Đôi mắt trong trẻo ảm đạm không còn ánh sáng, lông mi thật dài rũ xuống như tro tàn, hắn nhẹ nhàng cắn môi,
Nếu không thể trở thành phu lang của người đó, vậy thì gả cho ai, với hắn mà nói, như nhau cả thôi.
Tóc dài mềm mại rũ xuống, che đi toàn bộ cảm xúc của Tạ Sơ Thần. Hắn cúi đầu, dưới sự xô đẩy của môi công và hai gã ma ma, thân hình cứng đờ đi về phòng.
Hai mắt hắn tối đen như chết lắng, thân hình nhỏ yêu như có thể nắm trong một bàn tay, giống hoa lan mọc sâu trong u cốc tràn ngập tuyết trắng, lộ ra một cảm giác tràn ngập tuyệt vọng, làm Tiêu Vãn đứng nhìn một bên càng ngày càng đau lòng.
Bên tai càng không ngừng vang lên tiếng hô của Tạ Sơ Thần trên pháp trường, ánh mắt hắn tuyệt vọng bi ai khóc rống, tựa như tâm ma cứ lởn vởn trong đầu nàng.
—— Tiêu Vãn, ta là Chính Phu của ngài, ngài không thể không thừa nhận ta!
—— Tiêu Vãn, ta thích ngài!
—— Thê Chủ... Ta rất vui, rốt cuộc cũng có thể gả cho ngài...
Trải qua một đời lừa gạt, lòng Tiêu Vãn đã sớm nguội lạnh, vốn không nghĩ tới việc muốn cưới phu nữa, càng miễn bàn tới Tạ Sơ Thần là người nàng vốn không thích, mà nàng đẫ thiếu hắn đời trước, không thể hủy đi hạnh phúc kiếp này của hắn.
Nhưng bây giờ, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác đau lòng thương tiếc, chỉ nghĩ đến rung động nhẹ nhàng này, thật muốn ôm chặt thiếu niên ấy vào trong ngực, muốn phụ trách trách nhiệm của Thê Chủ mà nàng đã không thể hoàn thành ở kiếp trước.
Tiêu Vãn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Lại không hề biết hành động này của mình, đã thay đổi kế hoạch muốn buông tay Tạ Sơ Thần, cũng thay đổi cả cuộc đời nàng với Tạ Sơ Thần, dây dưa không dứt.
Sau này, mỗi khi Tiêu Vãn nhớ lại, đều cảm thấy vô cùng may mắn mình đã bước ra, không đẩy Tạ Sơ Thần ra xa, mà là đem phu lang xinh đẹp ngon miệng nạp vào dưới cánh chim của mình, yêu hắn, cũng bảo vệ hắn cả đời!