Một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới, Quý Chiêu lạnh run, bất chấp suy nghĩ, nhanh chóng nhảy tường rời đi.
Về đến nhà, tự nhiên bị Quý lão thái thái đợi nửa ngày dạy dỗ một lúc.
Quý Chiêu vẫn luôn biết cách đối phó với tổ mẫu, sau một hồi chơi xấu làm nũng, trời cũng đã tối, Quý Chiêu nghĩ nghĩ, quyết định sáng mai lại thương lượng với tổ mẫu, tránh việc lão nhân gia liên hệ chuyện hắn về trễ cùng Quách Bảo Châu, như vậy đối với thanh danh Quách Bảo Châu không tốt.
Dỗ tổ mẫu xong, Quý Chiêu ung dung tắm nước nóng, nằm vào trong chăn không lâu liền ngủ.
Chăn ấm áp, lại mơ tới tức phụ tốt trên đầu quả tim, cảm giác này khiến Quý Chiêu ngủ vô cùng thoải mái, một giấc đến trời sáng.
Nhưng có người còn thoải mái hơn hắn.
Trong Vọng Trúc hiên, Triệu Trầm ôm thê tử tấn công vài lần cuối cùng, rốt cuộc cũng hài lòng cho nàng.
Lúc này trong phòng đã có chút ánh sáng.
Trước đây xong chuyện, A Kết ngại Triệu Trầm nặng nề, không đợi bình phục liền giục hắn rời đi nhanh một chút, lần này nàng lại một chút cũng không ghét bỏ, hai tay vòng qua cổ Triệu Trầm, luyến tiếc không muốn cho hắn đi. Tối qua không nhìn đủ đã nằm xuống, hiện tại những nhung nhớ do xa nhau nhiều ngày qua một đêm thân mật đã phiêu tán, nàng chăm chú quan sát khuôn mặt tuấn tú của trượng phu, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng chỉ còn là bình yên cùng vui vẻ.
"Có phải rất nhớ ta không?" Triệu Trầm hôn môi nàng, cười hỏi.
A Kết gật đầu, một chút cũng không nghĩ đến việc uyển chuyển ngượng ngùng.
Triệu Trầm cười càng lớn, nhìn đôi mắt đào hoa long lanh của nàng, tim như cũng say ở trong đó, "Ta cũng nhớ nàng, lần này thật tốt, vừa hay là khoảng thời gian đại hưu trong triều, ta có thời gian một tháng bồi thường nàng cùng Xán Xán."
Một tháng A Kết cũng ngại ngắn, nghi ngờ hỏi hắn: "Chàng lập được công lớn như vậy, Hoàng Thượng chưa nói cho chàng được nghỉ bao nhiêu ngày sao?”
Triệu Trầm buồn cười, hôn mũi nàng, nói: "Xem ra ta trở về không đúng lúc rồi, nếu là sang năm mới trở về, Hoàng Thượng khẳng định sẽ cho mười ngày nửa tháng nghỉ ngơi."
A Kết không khỏi ôm chặt hắn, buông mi nhìn cổ hắn. Như vậy là tốt rồi, nàng thà rằng không cần mấy ngày nghỉ kia cũng muốn hắn trở về sớm một chút.
Thê tử kiều mỵ lại khờ ngốc khả ái, Triệu Trầm thật là không muốn dậy, hôn xong trán rồi lại hôn mắt, thậm chí nghĩ trong chốc lát lại làm một lần nữa.
Triệu Trầm làm đủ kiểu, A Kết lại ngại hắn nặng, đẩy hắn xuống.
Triệu Trầm bật cười, kề tai nàng nói nhỏ, "Thoải mái đủ liền ghét bỏ ta..."
A Kết bị hắn nói khiến mặt đỏ bừng.
Tách ra, phu thê ai nấy tự thu thập chiến trường, động tác Triệu Trầm tương đối nhanh, thu thập xong liền quấy rối thê tử, A Kết được cái này mất cái khác, tức giận mà không làm gì được. Đang đùa giỡn thì Xán Xán đột nhiên khẽ hừ nhẹ, động tác Triệu Trầm ngừng lại, A Kết nhân cơ hội nhanh chóng mặc xong quần áo, đẩy cánh tay Triệu Trầm ra vừa muốn trở lại bên cạnh nữ nhi, Xán Xán mở mắt.
Phu thê đều không khỏi nhìn chằm chằm nữ nhi.
Xán Xán mở mắt to đen lúng liếng, nhìn mẫu thân, lại nhìn người nam nhân xa lạ mà qua một đêm ngủ say bé đã quên mất người đó là ai đang để nửa người ở trên người mẫu thân, nhận định đối phương là đang ăn hiếp mẫu thân, há mồm khóc, tiếng khóc vang dội chỉ sợ gà trống gáy sáng bên ngoài cũng không bằng bé.
"Có phải muốn tiểu không?" Triệu Trầm vội vàng đi lấy bô tiểu của nữ nhi trên cửa sổ.
A Kết hiểu rõ nữ nhi hơn, nhanh chóng chạy qua ôm nữ nhi vào trong ngực dỗ: "Xán Xán không khóc nào, phụ thân chỉ đang đùa giỡn với nương thôi, phụ thân không phải đang ăn hiếp nương, Xán Xán đừng sợ nhé..."
Được mẫu thân ôm, Xán Xán nhanh chóng dừng khóc, quả đấm nhỏ dụi dụi mắt, thấy bên người mẫu thân không có người xấu, ngoan ngoãn chui vào trong lòng mẫu thân. Nữ nhi yên tĩnh lại, Triệu Trầm buông cái bô xuống, cũng không sợ lạnh, cứ như vậy chỉ mặc quần mỏng đến gần bên cạnh thê tử, muốn nhìn nữ nhi một chút.
Trên đầu đột nhiên xuất hiện bóng đen, Xán Xán vừa bú một bên vừa dùng một tay sờ bên còn lại của mẫu thân chơi liếc mắt nhìn lên phía trên, vừa nhìn thấy người xấu một cái, liền dựa sát vào trong ngực mẫu thân, ôm chặt lấy mẫu thân rồi mở mắt to ra lườm người xấu.
Tiểu nha đầu trở mặt vô tình, Triệu Trầm vừa buồn cười lại uất ức, chỉ có thể dịu dàng dỗ bé: "Tối qua phụ thân còn cho Xán Xán cưỡi đại mã, Xán Xán không nhớ rõ sao?"
Xán Xán chớp chớp mắt, tay nhỏ vẫn che kín ngực mẫu thân như cũ, đương nhiên, tay bé lớn bao nhiêu chứ, chỉ che được chỗ ngày ngày bé thường ngậm.
Triệu Trầm bật cười.
A Kết lo hắn bị lạnh, kéo chăn che khuất mình cùng nữ nhi, quay đầu khuyên hắn: "Mặc quần áo trước đi, lát nữa lại chơi với con, rất nhanh con sẽ thân với chàng."
Cũng chỉ có thể như vậy.
Triệu Trầm nhìn nữ nhi gần như hoàn toàn bị chăn che lên, phẫn nộ đi mặc quần áo.
Mặc được một nửa, nghe thê tử khen nữ nhi thật giỏi, trong lòng Triệu Trầm có cảm giác, quay đầu, liền thấy nữ nhi chẳng biết lúc nào đã đứng lên, đang tò mò nhìn hắn. Hắn đột nhiên quay lại, tiểu nha đầu sửng sốt một chút, theo đó là tiếng cười thanh thuý, bịt mắt trốn tìm nhanh chóng chui vào trong lòng mẫu thân.
Triệu Trầm sững sờ nhìn bóng dáng thê tử, trong lòng giống như có gì đó hóa thành nhu tình ấm áp lưu chuyển toàn thân.
Chờ nữ nhi lại tinh nghịch ngẩng đầu nhìn lén hắn thì Triệu Trầm lập tức ghé qua, lần lượt hôn cả hai mẫu tử.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng nói tiếng cười vang vọng khắp phòng.