"Tôi là ai chứ" Lạc Lạc hơi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Người ta gọi tôi là giang hồ Bách Hiểu Sinh (một nhân vật trong tiểu thuyết của Cổ Long), chuyên gia chuyện gì cũng biết."
"Được được được, cậu là chuyên gia chuyện gì cũng biết." Hạ Lăng cười rồi xoa xoa đầu cô ấy: "Tối nay ăn gì? Tớ đói rồi."
"Boss Lệ có mang tới một hộp cơm." Lạc Lạc nói xong thì nhảy xuống giường, đi vào bếp tìm hộp cơm mà Lệ Lôi để lại: "Trước khi đi anh ấy còn cố ý dặn dò tớ phải giám sát Tiểu Lăng ăn cơm đàng hoàng, còn để lại số điện thoại cho tớ nữa, nói rằng lỡ như gặp phải chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh ấy."
Hạ Lăng theo Lạc Lạc vào bếp.
Cô mở hộp cơm ra, là cơm được nấu từ gạo tẻ cao cấp, hạt gạo trắng trong tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Thức ăn là tôm nõn Long Tĩnh ( tôm nõn được bắt ở Tây Hồ xào với lá trà Long Tĩnh là đặc sản của Hàng Châu), cá hấp, rau muống xào dầu và canh nấm, sắc hương đều đủ cả, vừa nhìn đã khiến cho người ta thèm nhỏ dãi rồi.
Hạ Lăng liếc mắt cũng nhận ra là tay nghề của Lệ Lôi, không ngờ trong lúc dọn nhà mà anh ấy còn nghĩ đến việc cô thích ăn cái gì, làm đồ ăn xong rồi mang tới. Nhất thời cô lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Boss đối với cậu tốt thật đấy." Lạc Lạc nhìn đồ ăn bày la liệt trước mắt nói: "Anh ấy nói là anh ấy tự tay làm, còn hỏi tớ thích ăn cái gì, lần sau làm rồi mang đến... Hừm, chính là muốn hối lộ tớ để tớ đối xử với cậu tốt một chút đó mà." Trước khi ra mắt Lạc Lạc có quan hệ rất tốt với các học sinh trong ký túc xá của trung tâm huấn huyện, có kinh nghiệm phong phú, vừa liếc mắt đã nhìn thấu được chút mánh khóe nho nhỏ của nam sinh khi theo đuổi nữ sinh, cô còn từng đối phó giúp bạn cùng phòng, hy sinh thân mình cứu nước.
Cô bé quay lại hỏi Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, hai người thật sự chia tay rồi sao?"
"Đúng vậy." Hạ Lăng gật đầu, hai tay thoăn thoắt để đồ ăn lên bàn, kêu Lạc Lạc tới ăn cơm.
Lạc Lạc cầm đũa ngồi xuống: "Không đúng, ngoài kia đều đồn rằng anh ấy đá cậu, nào là boss Lệ chướng mắt cậu nên mới đuổi cậu ra khỏi nhà, còn đồn cái gì mà cậu rất thảm hại... Tiểu Lăng, tớ không có ý gì khác đâu, chẳng qua tớ cảm thẩy, nếu quả thật giống như bọn họ đồn đãi thì tại sao bây giờ boss lại quan tâm cậu như vậy chứ? Bên trong có ẩn tình gì đó!?"
"Có thể có ẩn tình gì chứ? Tớ đúng là bị đuổi đi." Hạ Lăng gắp một miếng cá hấp cho cô ấy, "Đừng nói nữa ăn cơm đi."
"Sao có thể?! Tiểu Lăng, cậu xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, còn hát nay nữa, ai nỡ lòng nào đuổi cậu ra khỏi nhà chứ?!... Woa, miếng cá hấp này ngon thật! Tay nghề tuyệt quá! Tớ lần đầu tiên được ăn món cá hấp ngon như vậy đấy!" Lạc Lạc tựa như một con mèo hai mắt sáng rỡ, nhào một phát tới chỗ cá hấp, "Tớ muốn ăn nữa tớ muốn ăn nữa!"
Hạ Lăng lại gắp cho cô ấy mấy miếng.
Trong đầu của cô gái này không chứa được nhiều chuyện, nhìn thấy đồ ăn ngon, liền đem một bụng câu hỏi muốn hỏi Hạ Lăng bỏ qua một bên, vừa ăn vừa nhuồm nhoàng nói không rõ lời: "Tiểu Lăng, cậu ngàn vạn lần không thể làm căng với boss! Anh ấy nấu ăn quá ngon! Để anh ấy ngày nào cũng mang cơm đến! Được không được không?!"
Hạ Lăng chẳng biết nên khóc hay nên cười, có khi nào bạn cùng nhà mới của cô sẽ bị người ta mua chuộc dễ dàng không?
Nhưng...
Cũng chỉ có người như Lạc Lạc mới có thể nói tính cách của cô tốt. Tính cách của mình, Hạ Lăng tự biết, tuyệt đối là cách xa vạn ngàn dặm với chữ “Tốt”, đắc tội với vô số người, trong showbiz không biết có bao nhiêu người châm chích cô là tiểu nhân. Cũng chỉ có người đơn thuần không tâm cơ như Lạc Lạc, mới có thể kết bạn với cô mà không hề có một chút gút mắt nào. Không tính hai người có dính dáng đến quyền lợi là chị Mạch Na và Vi Vi, Lạc Lạc là người bạn cùng giới đầu tiên của cô trong cả hai kiếp.
Hạ Lăng mỉm cười, quyết định sau này phải đối xử tốt với Lạc Lạc gấp bội.
Tiêu chuẩn để cô đối tốt với một người là mọi chuyện đều suy nghĩ cho người đó. Kiếp trước cô đối với Hạ Vũ chính là như vậy, đưa cô ta cùng thoát khỏi cô nhi viện, tìm một người có tiền nhận nuôi để chữa bệnh cho cô ta; với Tử Hành thì ngay cả khi đi dạo phố cũng lo lắng cho anh ta, rõ ràng áo khoác và khăn quàng cổ đã chất cao như núi ở nhà, nhưng mỗi lần tuyết rơi đầy trời là lại mua quần áo cho anh ta, đã vậy còn không nhịn được mua cho anh ta những mấy bộ. Nhưng với Lạc Lạc thì có hơi “ngược đãi” một chút…
Bởi vì, Lạc Lạc là ca sĩ.
Hạ Lăng đương nhiên cho rằng, sự giúp đỡ tốt nhất đối với một người ca sĩ mà nói chính là dạy cho người đó hát, dẫn người đó đi xa hơn trên con đường sự nghiệp. Cô lập ra cho Lạc Lạc một thời khóa biểu huấn luyện nghiêm khắc, mỗi ngày từ sáng tới tối đều yêu cầu Lạc Lạc tuân thủ theo một cách cẩn thận tỉ mỉ. Luyện giọng, luyện dáng thậm chỉ luyện cả chữ ký luôn.
Lạc Lạc sắp khóc đến nơi.
Trước đây khi đề nghị Tiểu Lăng hướng dẫn ca hát và vũ đạo, cô bé đâu ngờ rằng Tiểu Lăng lại biến thái như vậy chứ!
Quả thực so với huấn luyện viên ma quỷ trong trung tâm huấn huyệnthì chỉ có hơn chứ không kém.
Mỗi ngày Lạc Lạc đều nén hai hàng nước mắt, luyện bán sống bán chết, mệt đến mức nằm dài trên mặt đất. Nhưng mà, hiệu quả cũng rất kinh người, dưới sự kèm cặp một một của Hạ Lăng, cô ấy tiến bộ cực nhanh, không lâu sau đã tăng lên một bậc so với lúc trước, dù là đi tới đâu, cũng đẹp hơn, nổi trội hơn, khí chất minh tinh bao phủ từ đầu tới chân, trở thành một người có sức hút trời ban.
Còn có mấy lần cô bé suýt chút nữa thì đoạt luôn cả danh tiếng của Hạ Vũ.
Hạ Vũ rất ganh ghét, ngầm cho đinh vào giày của Lạc Lạc, Lạc Lạc ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng không biết làm sao, muốn kể khổ cùng Hạ Lăng, lời ra đến miệng rồi nhưng vẫn không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể quy cho mình cái tội không may, âm thầm chịu đựng.
Hạ Lăng thấy gần đây thần sắc của cô không bình thường, tưởng rằng quá mệt mỏi vì huấn luyện đặc biệt nên cũng không để ý.
Lạc Lạc hỏi cô: "Tiểu Lăng, sau này cậu có dự định gì?"
"Tớ?" Hạ Lăng suy nghĩ một chút: "Mới vừa hủy hợp đồng với Thiên Nghệ, trong tay còn mấy cái quảng cáo chưa giải quyết xong, trước tiên giải quyết cho xong hết đã rồi nói tiếp." Hôm qua cô đã đến trụ sở chính của Thiên Nghệ một chuyến, cùng chị Mạch Na nói chuyện một lần cho xong, chị Mạch Na cũng biết đó là chuyện tình cảm đầy sóng gió của cô và Lệ Lôi chứ không chỉ riêng gì vấn đề công việc, cô ấy không còn cách nào khác giữ cô lại nên đành tôn trọng quyết định của cô.
Đợi giải quyết xong hết mấy quảng cáo của Thiên Nghệ thì cô chính là người tự do một cách triệt để.
Nhưng còn A Vệ…
Hạ Lăng có chút bối rối, tối hôm cô viết cho A Vệ một bức thư dài, nói rõ những thay đổi trong công việc. Nhưng xét thấy tính khí nóng nảy của A Vệ nên cô không dám gặp trực tiếp anh ấy, cũng không biết sau khi anh ấy xem xong bức thư sẽ có phản ứng như thế nào.
Đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa liên lạc với cô, giống như là khoảng lặng trước cơn bão vậy.
Hạ Lăng nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đến chỗ Phượng Côn tránh vài ngày không, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự làm như vậy thì A Vệ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, có khi còn đến dỡ nhà Phượng Côn nữa…
Cô quyết tâm liều mạng, quyết định đằng nào cũng chết! Chuyện cần làm thì cứ làm, cùng lắm là bị A Vệ tìm tới chửi một trận.
Nghĩ như vậy cô lại thấy thoải mái ngay, sang ngày thứ hai thì cô lên dây cót tinh thần đến công ty quảng cáo để thu âm.
Thu âm cho series quảng cáo nước hoa Tinh Chi Dực của tài phiệt Cố thị, phân đoạn tinh linh cõi mộng, bối cảnh là một cái hồ nghiêng được dựng trong một trang trại, cô mặc một cái đầm voan, múa ở một chỗ nước sâu, giơ cánh tay từ từ ngoi lên để lộ khuôn mặt đến bờ vai, thân thể, đôi chân... Rồi vừa múa vừa bước lên bờ.
Độ khó rất cao, kết hợp các loại vũ đạo cùng với ba lê trong nước.
Càng khó hơn khi đáy hồ bị nghiêng, rất dễ trượt chân, hơi không để ý một chút là sẽ bị ngã sấp mặt.