Sùng Tài một mình một ngựa đi tới trước của quân doanh Đại Ngàn trấn,tuy hắn biết hai quân đánh nhua không chém sứ giả, thế nhưng một người một ngựa đối mặt với đại quân, bảo hắn không run, không sợ chính là ngụy biện.
“đúng lại!: khi Sùng Tái cách quân doanh Đại Ngàn khoảng chừng , thì đã có hơn tên thủ vệ chiến giáp đầy đủ ngăn hắn lại.
“ Ta là sứ giả của Thiên Bình Trấn, đây mà bức thư chủ công nhà ta gửi cho thống lĩnh các ngươi!” Sùng Tài tuy có chút run sợ, thế nhưng hắn lại ăn nói rất tốt.
Tên thủ lĩnh thủ vệ tiếp nhận bức thư trên tay Sùng Tài, sau đó kiểm tra một lượt không có dấu hiệu gì khác thường, liền phân phó cho một tên thủ hạ mang bức thư vào có Đặng Lâm. Còn riêng tên sứ giả Sùng Tài này thì bọn họ cũng không để tên này an ổn mà vể, trực tiếp giữ lại.
Bên trong doanh trại Đặng Lâm cùng Lạc Ba Lạng đang ngồi ở chủ vị, kế bên là các võ tướng và thuật sĩ. Tất cả đang chăm chú nhìm vào sa bàn trước mặt. quả thật Thái Bình trấn chiếm trước đỉnh đồi, đây là một lợi thế cực lớn với Thái Bình Trấn. nếu như cường công lên cũng không phải là cách giải quyết tối ưu.
Đang lúc trầm mặt thì bên ngoài truyền vào, Thái Bình trấn gửi thư đến. Đặng Lâm không nhanh không chậm tiếp nhận bức thư làm bằng da dê.
“ gửi thống lĩnh Đại Ngàn trấn, ta Hình Trác trấn trưởng Thái Bình trấn, quả thật trong thời gian gần đây, hai bên trấn chúng ta thường xuyên có tranh đoạt về mặt lợi ích, tuy bất hòa, thế nhưng cũng không đến mức chiến tranh toàn diện.
Hiện tại trong giai đạon này là giai đoạn phát triển hoàng kim của hai trấn. nếu chỉ vì một chút lợi ích nhỏ mà gây ra chiến tranh là điều không nên.
Vì vậy ngày mai ta hy vọng cùng thống lĩnh cùng nhau đàm phán giải quyết êm đẹp các vấn đề tranh chấp!”
Thân! Hình Trác!”
Đặng Lâm đọc xong bức thư cũng không nói gì mà chuyển bức thư cho Lạc Ba Lạng. lão đọc một hồi cũng không nói gì mà ánh mắt trở nên đăm chiêu.
“xem ra bọn chúng không muốn quyết chiến!” Đặng Lâm trầm giọng nói.
“ quả thật chiến tranh trong giai đoạn này quả là một điều không nên! Nếu như bọn họ xuống nước trước thì chúng ta cũng cho bọn họ một bật thang, thế nhưng đàm phán thì quyết không nhân nhượng!” Lạc Ba Lạng nói.
“không! Đánh vẫn phải đánh, thế nhưng hòa đàm vẫn phải hòa đàm! Phải giáng cho chúng một đòn thật mạnh phủ đầu, như vậy bọn chúng mới có một sự kính phục thật sực. đến lúc hòa đàm chúng ta sẽ giành phần hơn.” Đặng Lâm quyết tâm nói ra.
Quả thật Đặng Lâm tuy không có học qua một lớp học chính trị hay ngoại giao gì, thế nhưng với một CEO như hắn, nhưng vấn đề này là chuyện hằng ngày, hiện tại số công ty chết dưới tay hắn cũng không ít, số công ty liên doanh cũng khá nhiều, thế nhưng phần lợi nhuận lới nhất luôn thuộc về hắn.
Vì hắn hiểu rỏ lòng người, hiểu rỏ đối thủ, vận dụng tất cả mọi phương pháp để giành phần lợi cho mình nhất. trong kinh doanh là thế, thương trường còn hiểm ác hơn cả chiến trường.
Tuy miệng hắn luôn nói là quyết chiến với Thái Bình trấn, thế nhưng hắn lại không có ý định như thế, chủ yếu là làm màu và giành tiên cơ mà thôi.
Đại Ngàn trấn cùng Thái Bình trấn thực lực cũng sàn sàn như nhau, một khi quyết chiến thì sẽ lưởng bại câu thương hoặc địch thiệt mình hại . Trận chiến sẽ không có ý nghĩa mà sẽ làm chậm bước tiến phát triển và tạo điều kiện cho mấy thế lực nhỏ vượt mặt.
“ Đại Quân chuẩn bị! vào giờ sáng ngày mai tập kết tấn công chiếm lĩnh cao Nguyên!” Đặng Lâm hạ lệnh. Ngay sau đó tất cả tướng lĩnh nhận mệnh sau đó về quân daonh của mình làm công tác chuẩn bị.
………………………………………………………………………………………………
Đến tận buỗi chiều ngày hôm đó Sùng Tài mới trở về được doanh trại bên Hình Trác. Trên tay hắn là một bức thư đẫm máu, bên trên có một chữ chiến cực lớn. thể hiện rõ ràng thái độ của Đại Ngàn trấn là không nhân nhượng.
“ Tiên Sinh Ý ngài như thế nào!” Hình Trác trầm mặc. đây quả thực là kết quả hắn không mong muốn.
“ nước tới đê đỡ, binh tới nước ngăn! Chuyện gì đến cũng sẽ đến! ngày mai phải trông chờ vào Bùi Nguyên Thiệu tướng quân rồi!” Ba Tài giọng hời hợt nói dường như quân đối với hắn chỉ là một đám ruồi bọ mà thôi không đáng chú ý.
Nhìn thái độ của Ba Tài Hình Trác cũng không nói gì, hắn biết thái độ này của Ba Tài là thể hiện ý chí muốn đánh nhau rồi.
“ đại quân chuẩn bị! sáng mai chiến đấu, kiên quyết không để địch nhân chiếm lĩnh ngọn đồi này.” Hình Trác cũng phát lệnh.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
……………………………………………………………………………………………………
Sáng ngày hôm sau, thời gian đã điểm, trông trận không ngừng vang lên, sĩ khí hai quân dân ngút trờ.
Địa hình ngọn đồi này cũng khá dốc, hơn nữa đường công lên lại có không ít tảng đá chắn đường, neu một khi công ồ ạt lên, thì Đại Ngàn Trấn sẽ thảm bại
Mà trên đồi cao Thái Bình trấn lại là một lợi thế, lực tấn công bằng cung sẽ mạnh hơn và xa hơn, hơn nửa còn có thể sử dụng được đá lăn, gỗ lăn.
Đứng chính giữa đội hình Thái Bình Trấn là một vị võ tướng cực kỳ cường tráng và hung mãnh. Trên thân thể tràn ngập khí lực hơn nữa còn phát ra hào quang màu vàng nhạt đây chính là đệ nhất võ tướng Thái Bình trấn Bùi Nguyên Thiệu.
Lúc này Đặng Lâm cũng bước ra, hắn cưỡi lên người một con Hắc Lang cực lớn, đó chinh là Hắc Lang Vương đã thuần phục, theo sao là kỵ binh Lôi Kỵ, kỵ binh đặc biệt có sức tấn công mạnh mẽ thứ hai sau Voi Chiến.
cái Linh Quang kim trảo thần nỏ cũng được đem ra xếp thành hàng chỉ cần một tính hiệu của hắn sẽ ồ ạt tấn công.
Trên đài cao Lạc Ba Lạng cũng quang sát trận địa, cũng không khỏi nhìu mày thật sâu. Trong đám Thái Bình Trấn kia có hai tên hắn không nhìn ra được thực hư, xem ra Thái Bình trấn này cũng không phải hạng dễ trêu vào. Lúc này lão đã xem nhẹ Đặng Lâm một vài phần.
Tuy vật lão vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, dùng hết khí lực mà vỗ lên chiếc trống lớn thi triển kỹ năng của mình [Cỗ vũ] gia tăng sĩ khí cho quân ta.
“ ha! Ha! ha! rống! ” đại quân như ăn chất kích thích rống lên điên cuồng.
“ Lạc Chiến lên! ” Đặng Lâm hạ lệnh.
Ngay lập tức bộ binh Đằng Giáp Binh tiến về phía trước, đứng giữa đội hình là Lạc Chiến thống lĩnh bộ binh này.
Kỹ năng của hắn là [Phấn Chiến]
[Phấn Chiến] kỹ năng phát động trong chiến đấu khiến cho lực lượng toàn diện tăng lên sĩ khí không thể bị suy giảm.
Âu Hà Thuật sĩ cũng bước ra, trên người nàng là một trường bào màu xanh lục mang khí tức của tự nhiên sau đó nàng thi triển kỹ năng của mình [Thủ Hộ]
[Thủ Hộ] gia tăng điểm phòng thủ trong vòng giờ! Không thể cộng dồn với các hiệu ứng cùng loại.
Đằng Giáp binh cũng được coi là đám bộ binh có sức phòng ngự trâu bò thuộc loại bậc nhất nhì, chỉ sau Thạch Giáp binh mà thôi. Thế nhưng đằng giap binh là nhẹ nhành và linh hoạt trong tác chiến nên Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm phát triển đám Đằng Giáp binh này rất nhiều.
Màu xám đem là đặc trung của Đằng Giáp binh, từ xa xa nhìn vào tưởng chừng bộ binh này là những con sâu đang từ từ bò lên đỉnh đồi.
Nhìn trận hình đối phương Bùi Nguyên Thiệu thái độ vẫn như thường, thế đứng hiên ngang uy vũ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lạc Chiến.
“Tướng Địch là ai mau báo danh, lão Bùi ta không giết kẻ vô danh.” Giọng bùi nguyên thiệu gầm lên như sấm, khiến cho đại quân phải chùng bước.
“ bổn tướng Quân Lạc Chiến! kẽ cuồng đồ nơi nào mau báo tên!” Lạc Chiến cũng không yếu thế quát lớn.
Bùi Nguyên Thiệu mặt lạnh tanh không nói gì, tay cầm Lang Nha bổng cả thân mình lao nhanh xuống dưới đồi xông về Lạc Chiến mà đánh tới.
[Long Thương] gây sát thương trên đường thẳng đồng thời bản thân rơi vào trạng thái thiếc bích.
Ngay lập lực Bùi Nguyên Thiệu thi triển kỹ năng của mình, không một chút nhân nhượng, cực kỳ quyết đoán.
‘Ầm!” một tiếng vang lên, lúc này có hơn tên Đằng Giáp Binh bị văng lên không trung hộc máu mà chết.
Bùi Nguyên Thiệu giống như sói lạc giữa bầy cừu không ngừng vung Lang Nha bỗng mà tàn sát, đại quân chưa đánh nhau, võ tướng đã thể hiện bản lịnh chấn nhiếp tất cả, dường như lúc này đại Quân Đại Ngàn Trấn sĩ khí suy giảm mạnh.
Đặng Lâm biến sắc, thế nhưng ngay lập tức hắn liền nghĩ ra kế sách.
“lui Quân! Tiểu Hắc, tên trọc đầu kia là của ngươi!” hắn vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Hắc một cái, sau đó xuống lưng nó.
Tiểu Hắc nhận được mệnh, liển hú lên một tiếng vang vọng cả núi đồi. thân hình quỷ mị thoát ẩn thoát hiện, trong nháy mắt đã áp sát Bùi Nguyên Thiệu.
Bùi Nguyên thiệu không hổ danh là danh tướng truyền thuyết sức chiến đầu thật kinh người chưa đầy giây vậy là hơn Đằng Giáp Binh đã bỏ mạng.hắn nhìn thấy hắc lang vương to lớn xông tới chiến ý ngày càng mãnh liệt một mực vung lang nha bỗng mà đập tới tiểu hắc. hai bên dường như bất khả chiến bại.
Tuy trong chốc lát không chém giết được tên võ tướng kia thế nhưng cầm chân là có thể. Ngay lập tức Đặng Lâm thi triển kỹ năng của mình [Thiên Mệnh] một hư ảo quân vương xuất hiện trên bầu trời, khiến cho đại quân Đại Ngàn trấn sức chiến đầu dân cao mạnh mẽ.
Trên đỉnh đồi Hình Trác trầm mặc! hắn ngay lập tức hạ lệnh cho cung binh chuẩn bị công kích. Quả thật Hình Trác không mạnh về cung binh, hắn mạnh về thương binh. Cùng kỵ binh. Tầm sát thương của cung binh hắn chỉ có m đổ lại. hơn nữa sát thương cũng không tính là cao cho lắm.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ